Hôm Đó, Cảm Ơn AnhTrong nháy mắt, toàn thân Tần Chỉ Ái đều khựng lại, ngay cả hô hấp và nhịp tim cũng đều dừng lại theo.
Cô không phản ứng kịp, thậm chí não còn chưa biết đó là tiếng gì, Cố Dư Sinh liền đẩy cô một cái, cô lảo đảo lùi về phía sau vài bước, cô còn chưa đứng vững, liền hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Vai của hắn có một lỗ hổng rất lớn, máu tươi chảy ròng ròng, không lâu đã nhiễm đỏ hết nửa áo.
Thì ra người áo đen nằm trên mặt đất không biết đã rút ra một con dao găm từ đâu, chém về phía Cố Dư Sinh.
Hình ảnh như vậy khiến cô giật mình, giống như một cảnh đánh võ trên phim truyền hình, Tần Chỉ Ái khi*p sợ vô cùng.
Động tác vung dao của người áo đen vừa nhanh lại vừa hung mãnh.
Cố Dư Sinh nhạy cảm, tuy rằng tránh đúng lúc nhưng cũng cực kỳ mạo hiểm.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy, tim đã muốn nhảy lên đến cổ họng, chân run không đứng được, cô thở hổn hển, nhìn chung quanh một chút, sau đó liền lùi về phía sau hai bước, tựa lưng trên tường, miễn cưỡng để mình không bị ngã.
Khuôn mặt ác liệt của Cố Dư Sinh tuy bị thương nhưng hắn giống như không cảm thấy đau đớn vậy, động tác vẫn nhanh nhẹn chính xác, hai người đánh nhau một lúc, hắn bỗng nhiên nhấc chân, tốc độ nhanh đến nỗi cô không biết hắn một đạp đến đâu, trong phòng liền có tiếng loảng xoảng vang lên, dao găm trong tay người áo đen rơi xuống đất, sau đó Cố Dư Sinh chộp một cái, liền đem người áo đen kia ném xuống đất, tên đó không nhúc nhích nổi nữa.
Hắn sợ người kia cầm dao lại hại người khác, giơ chân lên, đá dao đang ở gần người kia về phía nhà vệ sinh, sau đó liền khom người nhặt lên, tiện tay ném áo khoác com lê, quay người đi về phía Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái sợ đến choáng váng, Cố Dư Sinh đứng ở trước mặt cô, tầm mắt của cô vẫn còn sững sờ.
Cố Dư Sinh đưa tay lên, quơ quơ trước mặt cô, nhìn thấy cô không có phản ứng gì, liền cầm cổ tay lôi cô đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi Cố Dư Sinh lên xe, Tần Chỉ Ái mới hoàn toàn tỉnh lại, cô theo bản năng nhìn về phía Cố Dư Sinh, người đàn ông kia mặt mày vẫn bình tĩnh, giống như hoàn toàn không bị thương vậy, chuyển vô lăng lái xe.
"Anh..." Vừa mở miệng, Tần Chỉ Ái lại phát hiện âm thanh của mình run đến kỳ cục, cô hít một hơi thật sâu, để mình bình tĩnh lại một chút, mới mở miệng nói tiếp: "... bị thương?"
Cố Dư Sinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, đạp chân ga chạy ra đường chính, hướng về phía nhà, đi được khoảng mười mấy phút, thấy bệnh viện nhân dân thành phố, Tần Chỉ Ái lại nói: "Bệnh viện kìa, bệnh viện..."
Cố Dư Sinh không hề chạy chậm lại chút nào, nháy mắt một cái, bệnh viện đã biến mất trong kính chiếu hậu.
Lúc đợi đèn đỏ, Cố Dư Sinh sờ trong túi lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng lại muốn tìm bật lửa trong túi quần, sờ soạng nửa ngày, không tìm thấy, mới nhớ lại đã ném vào "Thính âm các", hắn lại mở một ngăn chứa đồ trong xe, vừa chuẩn bị tìm bật lửa, đèn lại chuyển sang màu xanh, hắn chỉ có thể nhìn con đường phía trước, một tay cầm vô lăng lái về phía trước, một tay mò tìm trong hộp chứa đồ.
Tần Chỉ Ái nhìn trong hộp một lúc, sau đó liền đưa tay tìm kiếm hai lần, cầm bật lửa đưa cho hắn.
Hắn sửng sốt một chút, cầm bật lửa định châm thuốc, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước khi hắn hút thuốc trong xe đã làm cho cô ho khan, động tác bỗng nhiên hạ xuống.
Phụ nữ đúng là phiền phức mà..... Cố Dư Sinh âm thầm nghĩ, liền lấy điếu thuốc trên miệng mình phun một cái, sau đó đem bật lửa ném lung tung về phía hộp đồ, nặng nề nhìn về phía trước.
So với sự bình tĩnh của Cố Dư Sinh, mắt của Tần Chỉ Ái đôi khi lại nhìn về phía vai hắn.
Máu tươi còn đang thấm ra bên ngoài, quần áo bên trong ướt đẫm máu, trong xe cũng đầy mùi tanh của máu.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng không nhịn được, nhẹ nhàng nói: "Hay là đi bệnh viện một chuyến đi?"
Ngay lúc Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh sẽ không nghe lời mình nói, hắn quay đầu nhìn cô trên kính chiếu hậu một lúc.
Thấy hắn nhìn mình, Tần Chỉ Ái lại căng thẳng.
Hắn và cô luôn có quan hệ không tốt, ngoại trừ lúc hắn hung dữ với cô, những lúc khác hắn cũng không muốn nói chuyện với cô, ngày hôm nay cô nói nhiều lần như vậy, có phải lại chọc giận hắn rồi không? Nói đi cũng phải nói lại, vết thương trên vai hắn... là do vì cô mà ra...
Lúc Tần Chỉ Ái thấp thỏm bất an, Cố Dư Sinh đã mở miệng: "Không cần đến bệnh viện."
Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, không có biểu hiện của sự tức giận, Tần Chỉ Ái hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn một chút, hắn không nhìn cô, chỉ nhìn thẳng phía trước, lại nói ba chữ: "Vết thương nhỏ."
Vết thương nhỏ? Mất máu nhiều như vậy, là vết thương nhỏ sao? Hắn sao có thể hời hợt như vậy? Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, một dao kia chắc chắn đã hạ xuống người cô rồi không phải sao?
Tuy rằng Tần Chỉ Ái đối với việc Cố Dư Sinh liều mạng cứu mình không dám nghĩ quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn có một chút trông đợi.
Cô mím môi rũ mắt, im lặng một lúc, lại nhỏ giọng: "Nhưng lỡ như nhiễm trùng thì sao?"
Cố Dư Sinh lại không nói gì.
Tần Chỉ Ái còn muốn khuyên hắn hai câu nhưng cô không dám, cô gây phiền phức lớn cho hắn như vậy, trong lòng hắn chắc chắn là đang nén giận, dù sao cô cũng đã làm phiền hắn như vậy.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô cũng không dám nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài một chút, tầm mắt lại lặng lẽ liếc về kính chiếu hậu nhìn hắn.
Vết thưong nhìn giật mình như vậy mà hắn giống như hoàn toàn không xảy ra chuỵên gì, vẻ mặt cứ hờ hững.
Cây cối hai bên đường xum xuê tươi tốt, theo hướng xe đi, ánh đèn thỉnh thoảng lại hắt vào mặt hắn, khiến hắn trông có vẻ thanh nhã như từ trong tranh bước ra.
. . . . . . . .
Xe vừa mới lái vào biệt thự, quản gia trong nhà nghe tiếng xe chạy ra.
Tần Chỉ Ái ngại ngùng cười với quản gia, không xuống xe mà nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Theo cử động của cô, quản gia mới nhìn thấy áo của Cố Dư Sinh toàn là máu.
"Chuyện gì thế này, sao lại có nhiều máu như vậy?" Quản gia không để ý tới Tần Chỉ Ái, vòng qua đầu xe, chạy đến bên cạnh chỗ ghế lái: "Đang yên đang lành, sao vừa đi ra ngoài lại có vết thương nghiêm trọng như vậy? Vết thương sâu như vậy, rất dễ nhiễm trùng, thiếu gia, cậu có gọi bác sĩ chưa?"
Quản gia lải nhải nói rất nhiều, hỏi xong câu cuối cùng mới phản ứng lại, lấy điện thoại từ trong túi ra: "Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ ngay, gọi ông ấy đến đây..."
Quản gia vừa gọi điện thoại vừa nhường đường cho hai người đó xuống xe: "Thiếu gia, cậu xuống xe trước đi, tôi lấy thuốc cầm máu..."
Cố Dư Sinh liếc quản gia, cau mày một hồi, quay đầu tức giận với quản gia đang nói dông nói dài: "Bà để ý đến tôi nhiều như vậy làm gì? Tôi thì có thể có chuyện gì? Bà chỉ cần quan tâm đến cô ấy là được!"
Quản gia bị Cố Dư Sinh rống, sợ đến nỗi lùi về sau hai bước, im lặng, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Cố Dư Sinh lại sầm mặt, xuống xe, dùng sức đóng cửa xe thật mạnh, đi vào trong nhà, lúc đi ngang qua quản gia, còn trừng bà ấy một cách tàn nhẫn một cái, sau đó lại đi hai bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn bà ấy, lại mở miệng: "Còn sững sờ ở đây làm gì? Đưa cô ấy vào nhà đi, nấu cơm cho cô ấy ăn, lên lầu!! Chăm sóc cô ấy thật tốt cho tôi, đừng để cô ấy ra ngoài gây chuyện phiền phức nữa!"
Quản gia vừa nghe xong, lập tức chạy đến ghế phụ lái.
Cố Dư Sinh rốt cuộc có phản ứng, lúc này mới quay lưng vào nhà.
. . . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái và quản gia vào nhà, Cố Dư Sinh đã lên lầu.
Hắn vừa về đến nhà đã nổi giận, trong lòng Tần Chỉ Ái và quản gia cực kỳ lo lắng, nhưng cũng không có ai dám lên lầu nhìn hắn.
Cố Dư Sinh đã căn dặn đem đồ ăn cho Tần Chỉ Ái trước, cho nên quản gia liền đưa Tần Chỉ Ái đến bàn ăn.
Lúc Cố Dư Sinh ở trong biệt thự, Tần Chỉ Ái cũng biết, chuyện hắn đã giao cho quản gia, nếu như bà không làm theo nhất định sẽ bị mắng, vì vậy nên dù cô có thấy không ngon miệng vẫn phải ngồi trước bàn ăn, ngoan ngoãn cầm muỗng ăn nửa chén cháo.
Tần Chỉ Ái buông muỗng, cũng không nhanh chóng rởi khỏi nhà ăn mà đang ngồi yên trên ghế một lúc, nói với quản gia: "Không phải lúc nãy bà nói gọi bác sĩ đến sao?"
Vẻ mặt của quản gia đầy lo lắng: "Phải... nhưng thiếu gia..."
Tần Chỉ Ái biết quản gia lo lắng cái gì, không có sự cho phép của Cố Dư Sinh, tự ý gọi bác sĩ, lúc nãy bà đã không làm được còn bị hắn mắng cho một trận, cô khẽ mím môi, quyết tâm nói: "Bà cứ gọi cho bác sĩ đi, lúc anh ấy hỏi tôi sẽ nói là tôi gọi."
"Tính khí của thiếu gia, không phải cô không biết..." Quản gia có chút dao động.
"Không sao đâu, bà cứ gọi đi!" Tần Chỉ Ái cười một cái động viên quản gia.
Quản gia do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại bàn lên gọi.
Tần Chỉ Ái chờ tới khi quản gia cúp máy mới từ từ đứng lên, lên lầu.
Hai bên cánh cửa phòng ngủ chính là câu đối, Tần Chỉ Ái còn chưa đi đến cửa phòng ngủ, đã nhìn thấy giường trong phòng.
Cô đi tới trước cửa, lúc chuẩn bị đẩy cửa, không nhịn được quay đầu liếc về phía giường một cái.
Quần áo nhuốm đầy máu đã bị Cố Dư Sinh cởi ra, quăng đại trên sàn nhà.
Trên bàn trà có một chậu nước đang bốc khói, hắn ở trần, đứng trên ghế sofa cong người lấy khăn mặt.
Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh không phát hiện cô đang ở đây, liền im lặng đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn vắt khô khăn, sau đó lại soi vết thương trong gương, lau khô vết máu.
Hắn không nhìn thấy phía sau, một vai lại bị thương, hành động không tiện, vì vậy lau vết thương rất sơ sài. ©
Hắn cũng biết chính mình lau không sạch, chà khăn mặt trên lưng hai lần, chỉ vậy rồi thôi, sau đó ném khăn vào thau nước, ngồi trên ghế salon, cầm lấy một chai thuốc, đưa lên vai bôi thuốc.
Hắn quay đầu nhìn vết thương, cũng có thể đổ trúng chỗ bị thương, nhưng đây là loại thuốc bột, rắc không thuận thế sẽ chỉ làm bột rơi trên ghế salon.
Tần Chỉ Ái kinh ngạc đứng nhìn một lúc, lại cụp mi mắt.
Cô biết Cố Dư Sinh cảm thấy mình rất phiền, vì vậy luôn cố gắng duy trì khoảng cách với hắn, cô không biết hắn ghét mình như vậy, cô lại đi quan tâm đến việc của hắn, có phải hắn sẽ lại càng ghét cô không?
Nhưng cô nhìn chằm chằm bên trong cửa phòng ngủ, trầm tư một chút, vẫn là quay người đi về phía giường.
Bước chân của cô rất nhẹ, thậm chí hoàn toàn không phát ra tiếng động, mãi cho đến khi cô đứng sau lưng hắn, hắn mới đột nhiên nhận ra được, liền quay đầu lại.
Cô theo bản năng cúi đầu, không nhìn vào mắt hắn.
Bởi vì chưa bao giờ cô chủ động đi về phía hắn, cho nên cô chỉ mở miệng nói nhỏ: "Em, em không có ý gì khác, em chỉ muốn giúp, giúp anh..."
Cô chỉ chỉ lên lưng hắn, qua một lát mới nói xong: "........Xức thuốc"
Không có tiếng trả lời cô.
Tần Chỉ Ái rũ mi, cô chờ lâu cũng không thấy hắn nói chuyện, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói với hắn: "Nếu như, nếu như anh không muốn, em đi gọi quản gia được không?", hắn lại chậm rãi duỗi tay, đưa chai thuốc về phía cô.
Tần Chỉ Ái kinh ngạc ngẩng đầu lên liếc Cố Dư Sinh một cái, sau đó liền nhanh chóng nhận chai thuốc, nhanh chóng nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn.
Bên trong rất yên tĩnh, hai người họ không nói gì với nhau hết.
Tất cả sự chú ý của Tần Chỉ Ái đều tập trung lên vết thương trên người Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh cúi đầu, ngồi một chút, lại thấy tư thế này hơi mỏi, lại thay đổi vị trí một chút, tầm mắt vô tình nhìn vào gương, thấy Tần Chỉ Ái đứng phía sau mình hoàn toàn không phát ra một tiếng động nào, đang bôi thuốc cho hắn.
Hắn nhìn cô chằm chằm, không biết sao lại nghĩ đến lúc cô vừa vào phòng, cẩn thận từng li từng tý giải thích với hắn: "Em, em không có ý gì khác, chỉ muốn giúp anh... xức thuốc."
"Không có ý gì khác" của cô chính là giải thích với hắn, cô không phải muốn đến dây dưa với hắn sao?
Cô sợ hắn tức giận tới mức nào, mới rào trước đón sau như vậy?
Trong lòng Cố Dư Sinh bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cả người cũng không được thư thái, liền muốn tìm thuốc hút, nhưng vừa mới lục tìm hộp thuốc lá liền dừng lại, cuối cùng vẫn rút tay về, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sáng loáng.
Xức thuốc xong, Tần Chỉ Ái mới phát hiện vết thương của Cố Dư Sinh lại ứa máu.
Bởi vì cách một khoảng thời gian máu lại chảy ra rồi đông lại.
Tần Chỉ Ái liếc nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, cô không làm phiền hắn, nhẹ nhàng đặt chai thuốc lên bàn trà, sau đó thử độ ấm của nước trong thau trên bàn, nước đã nguội lạnh, cô liền bưng thau nước vào nhà vệ sinh.
Cô thay nước nóng rồi đi ra ngoài, Cố Dư Sinh liền quay đầu về phía cô.
Bước chân của Tần Chỉ Ái khựng lại, tay đang bưng thau nước dùng nhiều sức hơn.
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn cô bưng thau nước, sau đó liền nhìn rõ khuôn mặt của cô, dù chưa lên tiếng, nhưng đáy mắt Cố Dư Sinh vẫn có thắc mắc không hiểu cô đang làm gì.
Tần Chỉ Ái mím môi một hồi mới nhỏ giọng nói: "Vết thương của anh, lau chưa sạch..."
Lời nói của cô có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay trắng bệch đang bưng thau nước chứng tỏ cô đang rất bất an.
Ngay cả nói chuyện với hắn, cô cũng căng thẳng thấp thỏm như vậy sao?
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ Cố Dư Sinh lại có cảm giác khó chịu kia, cũng không biết nên nói gì với cô.
Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh trầm mặc, không đoán được tâm tư của hắn, cô sợ mình muốn làm gì thì làm chọc giận hắn, đầu ngón tay lại siết chặt thau nước hơn, lại nhẹ giọng: "Em, em gọi quản gia lại đây giúp..."
Cố Dư Sinh cảm thấy họng mình có một luồng tức giận xông lên, chưa chờ cô nói hết câu, hắn đã mở miệng trước, chỉ có ba chữ, nhưng âm thanh lại nhu hòa không thể tin được: "Cô làm đi."
Nói xong, hắn lại quay người nhìn vào trong gương, nhìn vào gương hắn có thể nhìn thấy cô sau khi nghe hắn nói xong, nhẹ nhàng thở phào một hơi giống như là hồi sinh từ cõi ૮ɦếƭ trở về vậy, sau đó lặng lẽ mở mắt ra, xác định hắn thật sự không có nổi giận xong, cô mới bưng chậu nước lại gần hắn.
Cô đặt chậu nước ở góc bàn cách xa hắn nhất, nhẹ nhàng vắt khô khăn mặt, mới từ từ đi đến phía sau hắn, cẩn thận giúp hắn lau sạch từng li từng tý vết máu trên lưng.
Một loạt những động tác nhỏ như vậy, tất cả đều lộ ra sự cẩn thận và phòng bị, làm đau đôi mắt của Cố Dư Sinh.
Trong đáy lòng hắn cực kỳ không thoải mái, cả người đều thấy tê tê đau, rất ít, nhưng lại rất rõ ràng, khiến hô hấp của hắn cứng lại, hắn lại thấy người sau lưng mình trong gương, cảm thấy tinh thần hoảng loạn.
Cô lau sạch phía sau lưng hắn, sau đó bưng thau nước đi về phía nhà vệ sinh.
Âm thanh của nước làm cho hắn tỉnh táo lại, hắn nghe tiếng nước chảy một hồi lâu, mới nghe tiếng bước chân của cô.
Cô không tới gần hắn, đứng rất xa, "Ờm ờ" hai tiếng.
Đợi đến khi hắn quay đầu nhìn cô, cô liền chỉ phòng ngủ đối diện cửa phòng hắn, vội vã nói: "Em về phòng đây", sau đó cũng không chờ hắn trả lời, chỉ quay người rời đi.
Bước chân của cô rất nhanh, như là hận không thể ngay lập tức biến mất trước mặt hắn.
Cố Dư Sinh nhìn bóng lưng của cô, trong lòng lại lăn lộn cảm giác khó chịu.
Lúc cô mở cửa phòng ra, hắn mới bất giác ý thức được mình phải làm gì.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đem những lời trên miệng suýt nói ra nuốt vào trong bụng, sau đó đem tầm mắt dời từ trên người cô đến một bức tranh trên tường.
Hắn nhìn cô rời đi, dĩ nhiên là muốn gọi cô lại,...
Cô thức thời giữ khoảng cách với hắn như vậy không phải là điều hắn luôn mong muốn sao?
Tại sao lúc này lại có ý định muốn giữ cô lại?
Tim Cố Dư Sinh lập tức cảm thấy cực kỳ lo lắng, trong phòng không còn Tần Chỉ Ái, hắn không hề do dự sờ soạng trên bàn trà tìm hộp thuốc lá, lấy một điếu nhét vào miệng.
Mùi thuốc lá khiến tâm tình của hắn bình tĩnh lại một chút, lười biếng nhìn tầng nhà trắng tinh lượn lờ khói thuốc, trong lòng lại buồn bực, lại tự hỏi mình một câu: vừa rồi hắn lại đặt một câu hỏi tại sao phải không?
Gần đây tại sao hắn lại nhiều lần như vậy?
Chẳng hạn như lúc nhận được điện thoại của Tử Vương, hắn lại không hề suy nghĩ gì cầm hợp đồng đồng ý những điều khoản không thể nào chấp nhận được để chuộc đồ cho cô?
Lại chẳng hạn như lúc nhìn thấy tay cô bị trói đến hằn đỏ lên, tại sao hắn lại tức giận như vậy? Còn tức giận hơn là bản thân mình bị đánh?
Lại chẳng hạn như lúc về đến nhà thấy quản gia chỉ quan tâm đến hắn mà bỏ mặc cô ngồi một mình trong xe không lo, sao hắn lại cảm thấy không hợp nhãn chút nào chứ?
Thật giống như trong biệt thự này cô bây giờ là thứ nhất, lúc hắn vô tình nhìn thấy đôi mắt của cô ở nhà cũ, hắn đã bắt đầu liên tục đặt những câu hỏi tại sao.
Nhưng hắn suy nghĩ nhiều như vậy, lâu như vậy, cuối cùng cũng chưa thể tìm ra cho mình một đáp án.
Cố Dư Sinh nghĩ tới đây lại buồn bực hút thuốc, nằm trên giường lại nghĩ tới nghĩ lui.
Hắn chán nản đi đến hành lang, sau đó dựa vào hành lang lẳng lặng nhìn chằm chằm căn phòng đóng chặt cửa đối diện, nhìn một lúc, hắn lại ngậm thuốc đi vài bước, đứng trước cửa phòng ngủ.
Hắn nhấc tay về phía cửa, nhưng vẫn không dám đưa tay về phía tay nắm cửa, lại vội vàng lùi về phía sau.
Vẻ mặt Cố Dư Sinh hoảng loạn một hồi, theo bản năng lại rút tay về, nhìn chung quanh một lúc, vội vội vàng vàng lùi về phía sau.
Hắn định dựa trên vách tường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ đứng hút thuốc không ngờ vì động tác quá hoảng loạn mà không khống chế được tốc độ, lưng ᴆụng phải vách tường, làm cho lưng hắn đau rát.
Hắn rên khẽ một tiếng, tay run lên, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất.
Sau đó, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ được gì, quản gia đã dẫn bác sĩ đến trước mặt hắn, đầu óc mơ hồ hỏi hắn: "Thiếu gia, sao cậu lại phải đứng ngoài hành lang?"
Cố Dư Sinh vốn phiền muộn, lại định mượn thuốc lá che giấu ý định, thuốc lá lại rơi xuống đất, còn ᴆụng phải vết thương đau nhói, bây giờ lại nghe quản gia hỏi như vậy, tính khí liền nóng lên: "Ai cho bà gọi bác sĩ?"
Quản gia nhất thời bị hét, động cũng không dám động.
Mặc dù tiểu thư đã nói Cố Dư Sinh có hỏi thì nói là cô gọi tới nhưng bây giờ rõ ràng Cố Dư Sinh khó chịu như vậy, nếu như nói là tiểu thư gọi, không phải cô ấy sẽ gặp rắc rối chắc rồi sao?
Ngược lại bà cũng đang bị mắng, có mắng nhiều thêm mấy câu cũng không sao... Quản gia vừa mới nhắm mắt định mở miệng nói chuyện, Cố Dư Sinh lại bình tĩnh nói: "Tôi có nói bà gọi bác sĩ đến hay sao? Từ lúc nào đến lượt bà muốn làm gì thì làm...?"
Cố Dư Sinh dạy dỗ quản gia một hồi, bỗng nhiên phòng ngủ đang bị đóng chặt ở phía đối diện kia lại bị mở ra.
Hắn dừng lời, quay đầu nhìn về phía cửa.
Tần Chỉ Ái mặc váy ngủ tối qua lúc rời nhà, đi chân đất, nắm tay cầm ở cửa.
Mắt của hắn vừa nhìn về phía cô, cô liền theo bản năng lùi về một bước, sau đó mở miệng nói: "Là em nhờ quản gia gọi bác sĩ đến."
Là cô gọi?
Cố Dư Sinh nhíu mày nhìn Tần Chỉ Ái một cái.
Trên mặt của hắn còn lưu lại tức giận với quản gia, khi cau mày, biểu hiện lại càng đáng sợ, Tần Chỉ Ái cho rằng hắn tức giận, vội vàng đóng cửa lại một chút, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Tuy rằng thoa thuốc rồi nhưng vẫn có thể sẽ nhiễm trùng, anh cho bác sĩ khám một chút đi..."
Tốc độ nói của cô rất nhanh, dường như không hề ngừng lại, vừa nói vừa đóng cửa chừa ra một khe nhỏ hơn một chút, đến âm cuối cùng hầu như chỉ còn có thể nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô nhìn ra bên ngoài, theo dõi hắn, lại bổ sung hai chữ: "Cho chắc." liền "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Hành lang lại trở nên yên tĩnh.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng kín, không có phản ứng.
Bác sĩ lặng lẽ nháy mắt ra dấu với quản gia, quản gia mới bạo gan mở miệng: "Thiếu gia?"
Cố Dư Sinh nhẹ giọng "Hả" một tiếng, tầm mắt vẫn không rời khỏi cửa phòng ngủ.
Quản gia không ngờ lúc này hắn lại ôn tồn như vậy, hay là có gì đó khiến hắn tức giận ngút trời, cẩn thận lên tiếng: "Bác sĩ La còn đang chờ cậu..."
Cố Dư Sinh "A" một tiếng, liếc mắt nhìn quản gia và bác sĩ La, ngữ khí nhàn nhạt "Vào đi", lại quay người quay về phòng ngủ của mình.
Thật sự để bác sĩ khám vết thương?
Quản gia và bác sĩ nhìn nhau đầy ngạc nhiên sau đó từ từ đi vảo.
Bác sĩ La nhìn vết thương trên lưng Cố Dư Sinh một chút, sau đó mới nói: "Cố tiên sinh, miệng vết thương của ngài hơi sâu một chút, chắc là phải may vài mũi."
Cố Dư Sinh ừ một tiếng lạnh nhạt, sau đó còn nói: "Được."
"Vậy tôi chích thuốc tê cho ngài trước." Bác sĩ La hỏi ý của Cố Dư Sinh một chút.
"Không cần, trực tiếp may đi!" Cố Dư Sinh hững hờ trả lời, sau đó nằm nhoài trên giường.
Hắn đã chịu ngoan ngoãn nằm trên giường cho người khác xem bệnh đã là cảm ơn trời đất, còn ai dám chống đối lại hắn?
Trước khi khâu, bác sĩ La lại nói một câu: "Cố tiên sinh, nếu như đau quá không nhịn được, cậu có thể nói để tôi chích thuốc tê."
Cố Dư Sinh không trả lời, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sáng loáng một hồi, nghĩ đến lúc sau khi Tần Chỉ Ái mở cửa, nói với hắn là do cô gọi bác sĩ tới, lại sợ sợ sệt sệt đóng cửa, làm hắn không nhịn được khẽ cong khóe môi.
Bác sĩ La hạ kim xuống, quản gia nhìn thấy còn biết đau như thế nào, có chút không đành lòng, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt của Cố Dư Sinh đang cười cười ôn hòa, bà liền cảm thấy choáng váng, thiếu, thiếu gia bị gì vậy? Người bình thường bị kim may như vậy không phải sẽ khóc sao? Cậu ta lại có thể cười vui như vậy? Quá không bình thường rồi đó...
Quản gia chăm sóc Cố Dư Sinh cũng đã nhiều năm, cũng đã quen với tính tình buồn vui bất thường của hắn, cũng biết hắn kỹ tính vô cùng, nhưng quản gia chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười như thế này. Bà chỉ lo lắng lát nữa Cố Dư Sinh lại làm khó mình, liền tìm một cái cớ bỏ của chạy lấy người.
. . . . . . .
Từ tối qua đến giờ, Tần Chỉ Ái Cố Dư Sinh hay quản gia cũng không có ai được nghỉ ngơi, mọi người ai cũng mệt nhoài.
Cố Dư Sinh nằm trên giường tầng hai, Tần Chỉ Ái ở phòng ngủ chính, quản gia ở dưới lầu, ai cũng ngủ bù.
Tần Chỉ Ái tắm nước nóng trước, bởi vì có Cố Dư Sinh ở nhà, cô cố ý hóa trang lại rồi mới ngủ.
Chờ khi cô thức dậy, sắc trời đã tối rồi.
Cô bước đến bàn trang điểm, nhìn lớp hóa trang một chút, xác định không có vấn đề gì mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Lần này cửa phòng mở rộng ra, cô liền liếc nhìn vào trong một cái, bên trong đã không có bóng dáng của Cố Dư Sinh.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Cô đã sớm quen với việc cả ngày hắn không trở về nhà, lại thoáng lo lắng cho vết thương trên lưng hắn, lại vịn lan can đi xuống lầu.
Trong phòng khách không có ai, tivi còn mở, đang chiếu bản tin thời sự.
Trong phòng bếp có thể nghe được tiếng máy hút khói, Tần Chỉ Ái biết quản gia vẫn còn đang chuẩn bị bữa tối.
Bữa trưa không ăn, cô cũng có chút đói bụng, không có dừng lại ở phòng khách mà đi thẳng vào phòng ăn.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi ở ghế trên.
Hắn đang nói chuyện điện thoại, trước mặt hắn là một ly cafe đã uống hết, một hộp thuốc lá và một cái bật lửa.
Hắn nghe thấy tiếng động, mở mắt nhìn cô một cái, cứ tiếp tục nói chuyện điện thoại, nói hai câu xong, hắn bỗng nhiên giơ tay che micro, ngừng lại, gọi: "Quản gia."
Quản gia lập tức chạy ra, Cố Dư Sinh không nói nữa, chỉ chỉ bàn ăn, lại chỉ Tần Chỉ Ái, sau đó lại tiếp tục nói vào điện thoại: "Xin lỗi", sau đó lại nói tiếp chuyện còn đang dang dở.
Quản gia theo Cố Dư Sinh nhiều năm, tất nhiên biết được hắn làm vậy là có ý gì, chạy đến trước bàn ăn kéo ra một cái ghế tựa, chờ cho Tần Chỉ Ái ngồi xuống, liền đi vào nhà bếp bưng cơm nước ra.
Vai phải của Cố Dư Sinh bị thương, hắn giơ tay trái lên nói chuyện điện thoại, lại không cầm đũa gắp thức ăn được, cuối cùng đành phải đổi điện thoại di động sang tay phải.
Động tác đổi điện thoại ᴆụng đến vết thương, hắn khẽ rên một tiếng, đem điện thoại để lên bàn, mở chế độ trò chuyện rảnh tay.
Lúc này Tần Chỉ Ái mới nghe được hắn đang mở họp qua điện thoại.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Tần Chỉ Ái im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Dư Sinh, người đàn ông dùng tay không bị thương cầm đũa, nhưng lại không quen, chỉ có thể gắp một miếng cải xanh còn được, ᴆụng đến một miếng thịt gà lại gắp không được hoặc gắp được một nửa liền làm rơi lên bàn.
Cố Dư Sinh ảo não ném đũa lên bàn, trực tiếp bưng chén húp canh.
Tần Chỉ Ái cắn đũa, nhìn chằm chằm cơm trong đáy chén một chút, liền rón rén đứng lên, đi vảo nhà bếp, lúc trở ra, trên tay cô cầm theo một cái muỗng.
Cô ngồi lại trên bàn ăn, đưa muỗng cho Cố Dư Sinh, sau đó lấy đôi đũa hắn vừa ném gắp thức ăn cho hắn, tất cả các món đều gắp một chút, sau đó dùng muỗng dằm thành từng khối vừa ăn, trộn đều, sau đó liền đưa chén cơm và muỗng đưa đến trước mặt Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn đang nói chuyện trong điện thoại, cô sợ lên tiếng làm ảnh hưởng đến hắn, liền chỉ chỉ chén cơm, nhìn hắn làm động tác dùng muỗng múc thức ăn.
Cố Dư Sinh nhìn cô chằm chằm một lúc, mới thu lại tầm mắt, một bên nhàn nhạt trả lời điện thoại, một bên cầm muỗng ung dung thong thả bắt đầu ăn.
Tần Chỉ Ái lúc này mới cúi đầu ăn tiếp cơm trong chén của mình, cô ăn chưa được hai cái, Cố Dư Sinh bỗng nhiên đưa tay gõ lên bàn trước mặt cô hai lần.
Cô nghi hoặc nhìn hắn, hắn vẫn đang nói chuyện trong điện thoại, không hề nói gì, chỉ đưa chén không về phía cô.
Tần Chỉ Ái hiểu ý của hắn, vừa mới chuẩn bị đưa tay cầm chén, giúp Cố Dư Sinh lấy cơm lần nữa, quản gia đã làm món tráng miệng xong, từ trong nhà bếp đi ra, thấy cảnh này lập tức chạy đến cạnh Tần Chỉ Ái, nói nhỏ bên tai cô: "Tiểu thư, tôi tới..."Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Quản gia còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền quay đầu trừng bà một cách tàn nhẫn một cái, tay quản gia sợ đến run lên, bàn tay muốn nhận chiếc chén không của Cố Dư Sinh rụt về.
Tuy rằng có một số việc quản gia đoán không được suy nghĩ của Cố Dư Sinh nhưng có một số việc bà có thể đoán rất dễ dàng, đại khái là Cố Dư Sinh muốn để tiểu thư xới cơm cho hắn, nên quản gia mới vội vàng tìm cớ "Đau bụng" vội vã rời khỏi phòng ăn.
Tần Chỉ Ái tiếp tục lấy cho Cố Dư Sinh hai chén cơm và một chén canh, bữa tối mới kết thúc.
Lúc Quản gia dọn bàn ăn, quản gia nghĩ Cố Dư Sinh thích tiểu thư hầu hạ ăn cơm, chắc những chuyện khác cũng thích cô làm cho hắn ha, tuy rằng tính khí của Cố Dư Sinh không tốt, nhưng chỉ cần làm theo ý của hắn thì sẽ tốt thôi, ngược lại nếu hắn vui vẻ, những tháng ngày tới đây sẽ đều trôi qua một cách tốt đẹp, lúc quản gia rửa đũa trong nhà bếp, nói về phía Tần Chỉ Ái đang đứng lên đi ra khỏi phòng ăn: "Tiểu thư, chút nữa cô nhớ nhắc thiếu gia uống thuốc, còn vết thương phải thay băng"
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh, hắn đã cúp điện thoại, khi nghe xong đề nghị của quản gia lại không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào.
Tần Chỉ Ái lúc này mới nói với quản gia: "Tôi biết rồi."
. . . . . .
Mãi cho đến khi vết thương của Cố Dư Sinh cắt chỉ, hắn cũng không đến công ty.
Tiểu Vương mỗi ngày sẽ đến biệt thự một chuyến, ôm rất nhiều tài liệu đến, sau đó lại ôm rất nhiều tài liệu đi.
Từ ngày hôm đó, sau khi Tần Chỉ Ái hầu hạ Cố Dư Sinh ăn cơm uống thuốc thay băng vết thương xong, Quản gia liền giao hết những chuyện này cho cô làm.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Hơn nữa mấy ngày sau ngày bị thương, Tần Chỉ Ái muốn giúp Cố Dư Sinh xức thuốc, kết quả Cố Dư Sinh lại có một hội nghị phải gọi qua video, cô đành phải đợi một chút.
Hội nghị kết thúc cũng đã là mười giờ, Tần Chỉ Ái ở trong phòng ngủ chính đọc kịch bản, sau khi Cố Dư Sinh đẩy cửa đi vào, nếu cô chưa thoa thuốc cho hắn, hắn sẽ không rời đi.
Lúc Tần Chỉ Ái lại muốn chăm sóc cho hắn, lại cùng hắn ngủ trên giường lớn, liền có chút thấp thỏm, chỉ lo không cẩn thận sẽ làm cho hắn nổi nóng.
Nhưng mà trong mấy ngày này, tuy rằng hắn chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô, buổi tối cũng không ᴆụng vào cô, giống như cô là người tàn hình vậy, đại khái là thái độ đối với cô đều lãnh đạm như vậy, thế nhưng hắn cũng không nổi giận với cô.
Thậm chí, lúc cô đưa cafe cho hắn, không cẩn thận làm đổ vào bàn của hắn, đem phá hư tập tài liệu mà hắn đang xem rồi.
Lúc đó cô sợ đến mức chân mềm nhũn, môi run rẩy, "Xin lỗi" hắn.
Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mắt tỏ vẻ bực mình, cô cho rằng hắn sẽ tức giận không nghĩ tới cuối cùng hắn cũng giống như không có cũng không nói gì với cô, chỉ gọi quản gia đến dọn dẹp, sau đó gọi điện thoại đến công ty khiến người ta phải đưa tập tin đó đến một lần nữa.
Sau đó cô trốn về phòng, lánh xa hắn ba tiếng đồng hồ, mãi đến lúc ăn tối, cũng không thấy hắn có ý định tính sổ với cô, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Cũng là từ đó trở đi, ở trước mặt hắn cô bắt đầu thả lỏng, không còn hoảng loạn như lúc đầu.
. . . . . .
Lúc Cố Dư Sinh làm nhiệm vụ trong quân ngũ, hắn còn bị thương nặng hơn nhiều, vì vậy vết thương do dao chém một cái như vậy, hắn hoàn toàn không xem ra gì.
Đau thì hắn không sợ, nhưng sau đó, lúc vết thương ăn da non sẽ ngứa ngáy, làm hắn khó có thể chịu đựng được.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Đặc biệt là sau khi bác sĩ La tháo chỉ, vết thương càng ngứa ngáy đến quấy rối tâm can, hắn trằn trọc không ngủ được, cuối cùng thật sự không chịu nổi, nhắm mắt mê man, có khi lại đưa tay ra sau lưng mò mò.
Lúc Cố Dư Sinh vào phòng ngủ chính, Tần Chỉ Ái đã ngủ thi*p đi, tuy rằng cử động của hắn rất nhẹ nhưng vẫn làm cô thức giấc.
Cô dựa vào đầu giường bật đèn, mờ mịt nhìn hắn một lúc, mới ý thức được hắn đang gãi vết thương, cô vội vàng đưa tay ra đè tay hắn lại.
Cố Dư Sinh chưa ngủ sâu, liền bị bàn tay của cô làm cho tỉnh giấc, hắn liếc nhìn bàn tay của mình bị cô nắm lại trước, sau đó liền tỉnh táo lại, mơ hồ hỏi: "Đánh thức cô sao?"
"Không" Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, vừa chuẩn bị buông tay của hắn ra mới phát hiện tay hắn có vết máu, cô nhíu nhíu mày, liền vội vàng nhìn về phía vết thương trên vai hắn, phát hiện xung quanh vết thương có chút hồng hồng, có nhiều chỗ sưng lên, ở vết kim may có vài giọt máu..
Cô giật giấy ăn, thấm máu, sau đó mới nhẹ giọng: "Anh đừng gãi, sẽ để lại sẹo, hơn nữa, anh gãi mạnh như vậy sẽ lại làm rách vết thương vừa mới khép lại."
Cô suy nghĩ một chút cũng không yên lòng, sợ lát nữa hắn ngủ thi*p đi sẽ lại không ý thức được gãi theo bản năng, liền thẳng thắn bắt lại một tay của hắn.
Hắn không giãy dụa nữa.
Trong phòng lại yên tĩnh, có lẽ là do bị đánh thức, có lẽ là vì đang cầm tay hắn, cô không ngủ được.
Cô nhắm mắt lại, cũng có thể tinh tường cảm nhận được thân thể Cố Dư Sinh đang động đậy, bởi vì hắn động quá nhiều lần, cô không nhịn được nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, có thể là ngứa ngáy đến khó chịu, hắn cố nén lại, nhưng đến cuối cùng, Tần Chỉ Ái vẫn có thể nghe thấy tiếng hắn kêu rên.
Tần Chỉ Ái liếc nhìn đồng hồ trên vách tường, đã ba giờ sáng, hắn bị vết thương dằn vặt đến nỗi ngủ không yên giấc sao?
Mặc kệ lúc đó hắn có cứu cô không, đáy lòng cô vẫn luôn nghĩ hắn là vì cô mà bị thương.
Nhìn hắn bị dày vò như thế, Tần Chỉ Ái có chút hổ thẹn, có chút khó chịu, cô nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu vừa nhìn thấy gò má hắn, chần chừ trong chốc lát, vẫn nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Cô đột nhiên nói cảm ơn, làm hắn ngẩng ra, nghiêng đầu buồn bực nhìn về phía cô.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Tần Chỉ Ái chỉ chỉ vết thương trên vai hắn, nhỏ giọng thì thầm một lần nữa: "Hôm đó, cảm ơn anh."