Mật ThưCái gì chứ? Cả đời này hắn chưa bao giờ tức giận như vậy.
Bao nhiêu người bao vây cô, còn nói với hắn cái gì mà chỉ là mâu thuẫn chuyện phụ nữ?
Bộ tưởng hắn không thấy đường sao? Mâu thuẫn nhỏ mà một đám người đối phó với một người phụ nữ hả?
Còn gì nữa? Nói xin lỗi thì xong? Cái rắm ấy! Tư thế kia muốn xin lỗi là xong sao? Không ra đạo lý gì cả, muốn đùa hắn sao?
Người phụ nữ đi bên cạnh hắn mà bọn họ cũng dám bắt nạt? Đây chẳng phải là đang dằn mặt hắn sao?
Cố Dư Sinh càng nghĩ càng tức, thang máy vừa dừng lại, cửa từ từ mở ra, hắn đã giơ chân lên tàn nhẫn đá cửa.
Thang máy cuối cùng cũng mở hẳn ra, hắn liền dùng một lực lớn kéo Tần Chỉ Ái vào bãi đậu xe dưới đất.
Bụng của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên bén đau, hắn đi nhanh như vậy, cô theo không kịp, bước chân đến khúc quanh lảo đảo một hồi, suýt nữa té, cũng may Cố Dư Sinh phản ứng nhanh, lôi một cái, sau đó bước đi của hắn cũng từ từ chậm lại một chút, đi vài bước, trong иgự¢ hắn lại khó chịu, bỗng nhiên dừng hẳn, quay về phía Tần Chỉ Ái dạy dỗ: "Có phải cô rất ngu xuẩn không? Người khác bắt nạt cô, tay cô không dài chân vẫn rất dài mà, đánh không lại sao lại không bỏ chạy chứ? Cô cứ đứng ở đó cho bọn họ bắt nạt sao?"
"Tôi thật sự bị cô làm cho tức ૮ɦếƭ đi được, tôi có phải là não tàn không, tự nhiên hôm nay lại kéo cô ra khỏi đó, tôi cho cô biết, lần sau lại xảy ra chuyện này, tôi không phải đánh cái tát lúc nãy về phía người khác mà là về phía cô đó!"
Sau khi mắng xong, Cố Dư Sinh cảm thấy bớt giận hơn một chút, biểu hiện hơi chậm một chút, giơ tay lên tháo hai nút trên cổ áo, lộ ra xương quay xanh tinh xảo, sau đó liền giận dữ nói: "Cả ngày đều để tôi tức giận, thật không thể chịu nổi!" Lúc này, hắn mới cầm tay Tần Chỉ Ái quay người đi đến xe đậu cách đó không xa.
Một trận đau đặc biệt khó chịu, cơ thể Tần Chỉ Ái phát run, cô không nhấc nổi bước chân, bị Cố Dư Sinh kéo đi một cái, trong dạ dày lại quặn lên, liền phát ra tiếng nôn.
Cố Dư Sinh nghe thấy âm thanh này, liền dừng bước quay đầu lại nhìn về phía cô.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt của bãi đậu xe, hắn nhìn thấy sắc mặt của cô trắng như tờ giấy, trán đổ đầy mồ hôi hột, thân thể không ngừng run rẩy.
Cố Dư Sinh nheo mày một hồi, kéo cả người Tần Chỉ Ái đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm mặt cô, trong người nổi lên một sự căng thẳng mà chính hắn cũng không nhận ra được: "Làm sao vậy?"
Tần Chỉ Ái nhắm mắt lại, khoác tay một cái, yếu ớt nói: "Không... không có gì..."
"Không có gì? Như vầy mà còn nói không có gì?" Cố Dư Sinh nói hơi lớn tiếng một chút, giây sau liền nổi nóng, nói với Tiểu Vương đứng cách đó không xa: "Tiểu Vương, chuẩn bị xe, đi bệnh viện!!"
Tần Chỉ Ái nghe hắn rống đến nỗi không chịu được, bụng lại không quặn lên khiến cô ՐêՈ Րỉ, qua một lát, cô mới đưa tay kéo tay áo của Cố Dư Sinh, sau đó nhịn xuống nhỏ giọng nói: "Không cần đi bệnh viện, về nhà là được rồi, mỗi tháng em đều như vậy... Kinh nguyệt đến rồi... Đau bụng kinh..."
Đến cuối cùng cô vẫn có chút ngại ngùng, những chữ cuối cùng kia... trở nên nhỏ đến mức đáng thương.
Cố Dư Sinh không nghe rõ "Hả?" một tiếng, liền nghiêng đầu về miệng Tần Chỉ Ái.
Bởi vì nghiêng quá nhanh, tai hắn sượt đến môi cô.
Một luồng điện trong nháy mắt truyền đến toàn thân cô, thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ một hồi, nhưng lại không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc.
Tần Chỉ Ái đỏ mặt, e lệ dời môi ra xa một chút, rũ mắt, nhẹ nhàng lặp lại mấy chữ cuối cùng: "Đau bụng do hành kinh."
Cố Dư Sinh "a" một hồi, lát sau giống như hiểu rõ, lại "A" một tiếng, gật đầu một cái, đứng thẳng đầu.
Hắn vừa khom người ôm cô đi, chợt nhớ đến lúc hắn lên phòng trên tầng hai đón cô, lúc đến chỗ để băng vệ sinh trong phòng nhìn thấy thiếu một cái, liền đột nhiên quay đầu hỏi, nhìn chăm chú đôi mắt của Tần Chỉ Ái: "Lúc ở trong phòng thì tới sao?"
"Ể?" Tần Chỉ Ái kinh ngạc nhìn Cố Dư Sinh, sau đó liền rũ mi khẽ gật đầu một cái, "Ừ" một tiếng.
Vì vậy nên... Lúc đang ở trong phòng cô đã khó chịu rồi sao? Nói cách khác, cô ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn xã giao lâu như vậy, dù bên ngoài giống như không có gì nhưng kỳ thực vẫn luôn khó chịu sao?
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, lại cau mày, bỗng nhiên lên tiếng: "Tại sao lại không nói cho tôi biết?"
Tại sao lại không nói cho hắn? Chẳng phải hắn luôn chê cô phiền sao? Tần Chỉ Ái không biết nên trả lời thế nào, "Ừ" đại một tiếng.
Hả? Đây là kiểu trả lời gì? Cố Dư Sinh càng nheo mày.
Hắn chợt nhớ tới, lúc hắn tìm thấy cô, lúc cô bị bao vây ở giữa.
Vào lúc ấy, cô cũng rất khó chịu phải không? Cho nên mới không nhúc nhích đứng ở đó, mặc cho người ta hất rượu, mặc cho người ta vung ta lên chuẩn bị đánh, cũng không trốn nổi?
Hắn không phải ở ngay trong đại sảnh sao? Cô có thể gọi điện thoại cho hắn mà, cô cũng có thể kêu cứu mà... Nếu như là cô bị đau bụng thành như vậy, cũng có thể nói cho hắn biết, sau đó ở lại trong phòng nghỉ ngơi... Cô nói với hắn là đi vệ sinh, nhưng thật ra đã là lúc không thể chịu đựng thêm được nữa, mới một mình trốn ra ban công nhỏ sao?
Trong lòng Cố Dư Sinh bỗng nhiên nổi lên một nỗi đau không nói nên lời, so với lúc cô bị Shary bắt nạt, hắn còn khó chịu hơn, hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, sau đó liền nhìn thẳng mắt của cô, giọng điệu dữ dằn hỏi lại lần nữa: "Tôi con mẹ nó hỏi cô lần nữa, tại sao khó chịu lại không nói cho tôi biết?"
Tần Chỉ Ái theo bản năng lui về một bước, Cố Dư Sinh chợt đưa tay ra Ϧóþ lấy cằm của cô, khiến cô ngẩng mặt lên: "Câm rồi?"
Hắn cử động như vậy lại làm Tần Chỉ Ái đau thêm, cô nhíu nhíu mày, cảm giác được người đàn ông kia thật sự tức giận, cô nghĩ nếu cô không cho hắn một câu trả lời, hắn sẽ không bỏ qua đâu.
Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, sau một lát mới từ từ khó khăn lên tiếng: "Chính là... sợ chọc giận anh... sợ anh thấy em phiền phức."
Cô nói xong câu đó, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng lên.
Lông mi của cô vừa dài lại vừa cong, bộ dạng cụp mắt như vậy, rất đáng thương.
Nhưng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, trên mặt của cô còn có thêm mấy vệt tủi thân.
Hô hấp của Cố Dư Sinh trở nên căng thẳng, trong đầu hắn cứ vang vọng những lời nói đó.
Sợ chọc giận anh, sợ anh cảm ghấy em phiền phức... chọc giận anh... chọc giận anh... Đúng vậy, hắn lúc nào cũng tỏ vẻ cô rất phiền phức, cho nên cho dù cô có khó chịu đến ૮ɦếƭ cũng sẽ cứng rắn chống đỡ, không quấy rối hắn.
Bỗng nhiên giống như có một cánh tay vô tình phảng phất nắm chặt trái tim hắn, sau đó hắn đột nhiên buông Tần Chỉ Ái ra, bên иgự¢ trái cảm thấy đau nhói.
Đau đớn khiến Cố Dư Sinh hoang mang xoay chuyển, sau đó liền đột nhiên buông tay Tần Chỉ Ái ra, liên tục lùi lại vài bước.
Xung quanh yên tĩnh lại, bầu không khí trở nên lúng túng.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái nhắc nhở Cố Dư Sinh: "Có thể vể nhà không?" Tiểu Vương thấy xe cũng đã khởi động được một lúc lâu rồi cũng không thấy hai người họ đến, liền chạy tới: "Thiểu gia, tiểu thư."
Cố Dư Sinh đột nhiên tỉnh táo lại, hắn liếc nhìn Tần Chỉ Ái một cái, không hề nói gì, chỉ đi đến ôm ngang cô lên, sắc mặt lạnh lùng đi về xe.
Tiểu Vương thức thời chạy đến mở cửa xe.
Cố Dư Sinh nhét Tần Chỉ Ái vào trong xe, nhìn cô một chút, lại không ngồi vào mà đóng cửa xe, đi đến cạnh ghế tài xế ở phía trước.
Nhận thấy bầu không khí có vẻ không đúng, Tiểu Vương căng thẳng khởi động xe, ngoại trừ lúc nhìn đường, hắn hướng về phía kính chiếu hậu bên cạnh Cố Dư Sinh một chút, còn lại những thời điểm khác đều nhìn thẳng về phía trước.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe không bao lâu, Cố Dư Sinh liền bắt đầu hút thuốc.
Hắn hút thuốc không giống ngày thường, hút từng ngụm từng ngụm, một điếu lại một điếu, trong chốc lát, một hộp thuốc lá đã bị hút hết phân nửa, cho dù hắn có hạ cửa kính xe xuống, trong xe vẫn nồng nặc mùi thuốc lá.
Tiểu Vương chưa từng thấy Cố Dư Sinh như vậy, hắn liền sợ đến mức sặc mùi thuốc muốn ho vẫn không dám ho, nén lại, chỉ sợ động một cái, sẽ chọc cho người đàn ông kia nổi điên lên.
Lúc xe chạy được một nửa, Tần Chỉ Ái ngồi ở phía sau rầu rĩ ho khan hai tiếng.
Tuy rằng rất nhỏ nhưng Cố Dư Sinh và Tiểu Vương đều có thể nghe thấy được.
Tiểu Vương không nhịn được len lén nhìn Cố Dư Sinh một cái phát hiện hắn nhíu mày một hồi, ngước nhìn lên gương chiếu hậu một cái.
Tiểu Vương không nhịn được, âm thầm lau mồ hôi, hỏng bét, có khi Lương tiểu thư cũng sẽ bị dạy dỗ cho coi... Ý nghĩ của hắn còn chưa kết thúc,hắn lại thấy được một màn khiến mình trợn mắt há mồm.
Cố Dư Sinh thu hồi tầm mắt, giơ tay lên, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dập thuốc, sau đó ném vào gạt tàn.
Tiểu Vương không thể tin nổi, phải mất một lúc lâu mới có thể tiêu hóa được hành động đó của Cố Dư Sinh, sau đó lại len lén nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Người đàn ông ngoẹo cổ không biết đang suy nghĩ gì, biểu hiện trên mặt rất khó chịu, hắn lại cầm một điếu thuốc khác trong tay nhưng lại không châm lửa.
Thiếu gia... thật sự vì Lương tiểu thư ho hai cái mà không hút thuốc nữa?
Hình như từ lúc hắn làm tài xế đến nay vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Dư Sinh vì người khác mà dập thuốc.
Xem ra, Cố Dư Sinh đối với Lương tiểu thư mà nói... Cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy ha... À không, hẳn là, Lương tiểu thư đối với thiếu gia mà nói, thật sự giống như là một người... đặc biệt!
Phải, đặc biệt!! Đặc biệt!!
Trong lòng Tiểu Vương thật vất vả mới nghĩ ra chữ này để hình dung nên đặc biệt nhấn mạnh hai lần.
. . . . . . .
Sau khi xe dừng hẳn trước cửa biệt thự, Cố Dư Sinh xuống xe trước, kéo cửa xe phía sau, ôm Tần Chỉ Ái ra.
Trong nhà, quản gia còn chưa ngủ nên khi nghe được động tĩnh liền mở cửa, nhìn thấy Tần Chỉ Ái sắc mặt nhợt nhạt bị Cố Dư Sinh ôm, lập tức lo lắng hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy?"
"Đau bụng." Cố Dư Sinh ôm Tần Chỉ Ái thay dép lê, mới trả lời hai chữ, sau đó hướng về phía quản gia, lại quay cằm hất về phía Tần Chỉ Ái, quản gia lập tức hiểu ý của hắn, giúp Tần Chỉ Ái cởi giày.
Tần Chỉ Ái không phải Lương Đậu Khấu, từ nhỏ cũng không có người hầu hạ cho nên không quen, nhỏ giọng nói: "Em tự mình làm là được rồi!"
Cố Dư Sinh không để ý đến cô, quản gia cũng thức thời tiếp tục làm, còn giúp cô mang dép lê.
Lên lầu, Cố Dư Sinh đặt Tần Chỉ Ái lên giường, liếc mắt nhìn qua quản gia cũng đi theo lên, giơ tay chỉ Tần Chỉ Ái trên giường, làm một động tác giao việc cho quản gia, hắn cũng không hề nói gì quay người đi xuống lầu.
Trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng xe bên dưới.
. . . . . . . .
Quản gia là nữ, Tần Chỉ Ái nói chuyện với bà tự nhiên hơn rất nhiều, nói cho bà biết mình bị hành kinh, đau bụng, sau đó để quản gia giúp mình tìm thuốc giảm đau trong túi đựng đồ trang điểm.
Quản gia hơn 50 tuổi, trải qua những việc này, chờ Tần Chỉ Ái uống thuốc giảm đau xong liền đi vào phòng thay đồ cầm hai miếng dán làm ấm bụng dán cho Tần Chỉ Ái, phía sau cũng dán, sau đó còn pha một ly hồng trà gừng cho Tần Chỉ Ái uống.
Thuốc giảm đau có hiệu quả rất nhanh, cảm giác đau bụng dần biến mất, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng có một chút sức sống, cô nói "cảm ơn" với quản gia, liền nhắm mắt lại đắp kín mền, không cử động nữa.
Miếng dán và trà vào bụng làm cho Tần Chỉ Ái cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cả người thả lỏng, trong chốc lát liền nặng nề ngủ.
Lúc này quản gia mới giúp cô tắt đèn, rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Đi xuống lầu, bà vừa mới chuẩn bị quẹo vào phòng mình chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhìn thấy gì liền dừng bước chân, lại từ từ quay đầu, nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hút thuốc, nhìn hắn lúc này giống như một phần của bóng đêm vậy.
Lúc xe lái đi, Cố Dư Sinh còn chưa đi a... Quản gia có chút bất ngờ, sửng sốt một chút, mới mở miệng: "Thiếu gia?"
Cố Dư Sinh đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mình, không biết đang suy nghĩ gì chỉ cầm thuốc lá rất lâu không nhúc nhích.
Lúc quản gia cho rằng Cố Dư Sinh sẽ không chú ý đến mình, người đàn ông đó lại quay đầu nhìn bà, không lên tiếng mà đem thuốc là ngậm lên miệng, hút một hơi, khiến khói thuốc lượn lờ, nhìn chằm chằm quản gia ở phía sau cầu thang một lúc, mới lên tiếng: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Tiểu thư uống thuốc giảm đau, đã ngủ rồi." Quản gia biết "cô ấy" trong lời hắn là ai, thành thật đáp.
Cố Dư Sinh "Ừm" một tiếng, nhìn chằm chằm cầu thang yên ắng.
Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, lúc khói thổi qua gò má hắn, khiến cho khuôn mặt đẹp trai lại khiến người ta cảm thấy hắn đang lúc ẩn lúc hiện.
Lúc hút hết thuốc, Cố Dư Sinh khom người đem tàn thuốc dập vào gạt tàn bên bệ cửa sổ, sau đó liền đi về phía quản gia.
Trong nháy mắt, quản gia cho là hắn muốn lên lầu, nhưng hắn đi tới khúc ngoặc của cầu thang, liền dừng lại.
Hắn đứng tại chỗ một lát, nói với quản gia: "Chăm sóc tốt cho cô ấy.", sau đó liền cất bước đi ra cửa trước, thay giày, ra khỏi nhà.
Qua khoảng một phút, trong ga ra truyền đến tiếng xe đang khởi động, ban đầu vang to, càng về sau càng nhỏ, cuối cùng cũng không còn âm thanh nào.
-
Ngày hôm sau, Tần Chỉ Ái ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.
Ngày thứ ba, Tần Chỉ Ái không còn đau bụng nữa.
Ngày hôm qua đột nhiên trời đổ mưa, cho nên không khí hôm nay trở nên mát mẻ.
Buổi sáng, Tần Chỉ Ái ra vườn hái một bó hoa lớn, tất cả các lọ hoa trong nhà đều cắm đầy hoa tươi.
Sau bữa cơm trưa, cô nghỉ ngơi nửa giờ, sau khi thức dậy, nghĩ đến mình gần nhất vẫn đang luôn dùng số điện thoại di động của Lương Đậu Khấu, vài ngày qua đều chưa từng nhìn tới tin nhắn trong điện thoại của mình, liền lấy điện thoại di động của mình từ một ngăn đựng tiền đã cũ, sau đó mở máy, đợi một chút, tiếp theo là tiếng đinh đông, qua khoảng năm phút, điện thoại mới hoàn toàn được mở, Tần Chỉ Ái nhìn một chút, mẹ có gọi một cuộc điện thoại, em trai có nhắn vài tin nhắn, ngoài ra là tin nhắn của 10086 gửi tới dự báo thời tiết, cuối cùng là tin nhắn nhắc nhở cô có chuyển phát nhanh để ở chỗ bảo vệ ở trường cũ, mời cô tự đến lấy.
. . . . . .
Vừa nhìn thấy chuyển phát nhanh, cô liền biết, là người kia hồi âm.
Nói vậy cũng không ai tin, hiện tại thời đại này vi tính và QQ tràn lan, còn ai dùng phương thức lạc hậu như vậy để liên lạc nữa?
Có thể cô vẫn cùng người kia dùng phương thức như vậy để liên lạc.
Hơn nữa, cũng đã liên lạc như vậy gần bảy năm.
Nói ra thật xấu hổ, cho dù cô và người kia có liên lạc bảy năm nhưng cô cũng không biết rõ người kia, trừ việc anh ta là lính, nam, các thông tin còn lại, họ tên, tuổi tác, cô hoàn toàn không biết gì.
Hơn nữa việc người đó là nam, là quân nhân, cũng là do ba năm trước anh ta vô tình nói cho cô biết, cô mới biết.
Thư đầu tiên anh ta gửi cho cô, khi đó cô còn ở trong ký túc xá của trường, chỉ viết số giường trong ký túc xá của cô, không đề tên.
Khi đó cô đã ở học kỳ hai của năm lớp mười một, lúc bị Cố Dư Sinh thất hẹn, dù đã qua mười mấy tháng, cô cũng không hồi phục được tinh thần, vì vậy sau khi nhận được lá thư đó, đầu tiên cho rằng đó là một lá thư tình, cũng không để ý lắm, tùy tiện kẹp bên trong một quyển sách.
Sau đó mỗi tháng cô đều nhận được một lá thư như vậy, nhiều như vậy, cô liền cảm thấy tò mò, sau đó trong một buổi tự học tẻ nhạt, cô liên lấy tất cả những lá thư đó ra xem, mới phát hiện không phải thư tình, mà là một dạng giống như kết bạn qua thư.
Sau đó Tần Chỉ Ái mới hiểu được tại sao người đó không viết tên của cô mà chỉ ghi số giường ký túc xá, thì ra chỉ là tùy tiện đánh một con số gửi đi.
Lúc đó trò bạn qua thư rất thịnh hành, ngay cả Hứa Ôn Noãn cũng cho Ngô Hạo chơi trò này, cô cũng chạy theo thời thượng, cố ý tìm một bài viết êm tai trong một quyển tạp chí nghiêm túc cẩn thận viết một bức thư, được hồi âm, cô còn vui vẻ khoe với các bạn học khác một hồi, khiến cho những người kia không ngừng hâm mộ.
Khi đó cô không nghĩ tới việc theo đuổi những thứ thịnh hành thời thượng gì hết, chỉ cảm thấy ấm áp lãng mạn, cảm thấy đây là duyên trời định, những người khác khuyên cô đừng hồi âm, cô vẫn không để ý kiên định viết một bức thư, dựa theo địa chỉ ghi trên thư gửi cho người kia.
Chính là như vậy, người đó và cô viết thư qua lại một khoảng thời gian dài.
Sau đó, cô lên lớp, đổi ký túc xá, liền để người đó đem thư gửi cho bảo vệ, bởi vì là bạn qua thư, cô cũng không cho người đó biết tên thật, cũng không biết tên thật của người đó, chỉ để người đó gọi cô là Tiểu A.
Sau đó bởi vì áp lực thi đại học quá nặng, cô cũng không để ý thư của hắn, sau khi tốt nghiệp quay trở về trường cũ đã kết thúc hơn nửa học kỳ hai.
Kỳ thực cũng không tính là về trường cũ, ngày đó vì cô thường xuyên đi gửi thư, vì vậy chú bảo vệ cũng biết cô, còn biết nặc danh Tiểu A là cô, thấy cô đi qua liền gọi cô lại, đưa cho cô một cọc thư rất dày, tất cả đều là do người kia gửi tới.
Chương trình đại học rất nhẹ nhàng, Hứa Ôn Noãn lại không quay trở về Bắc Kinh, cô nghỉ đông buồn chán, trong một buổi tối sau khi xem kịch xong lại nhớ đến những bức thư đó, liền lần lượt đọc từng lá, ngay lúc cô quay trở về Đại Học Bắc Kinh, mỗi tháng cô sẽ về trường cũ một chuyến, đều có thể nhận được hồi âm.
Bởi vì là người xa lạ, cô cũng không nghĩ đến việc gặp người đó, biến người đó trở thành người quen thuộc, vì lẽ đó hai người giống như thùng rác của đối phương, trong thư toàn kể những chuyện tiêu cực không vui, sau đó lại an ủi lẫn nhau.
Khoảng bốn năm trước, cô gửi thư cho người đó nhưng rất lâu cũng không thấy hồi âm.
Lúc đó cô cho rằng, qua lại lâu như vậy cũng đã đến lúc dừng lại rồi.
Dù sao, bạn qua thư cũng là một thời kích động và mơ mộng của tuổi thanh xuân, ai sẽ thật sự xem nó là một việc quan trọng không thể xóa nhòa trong sinh mệnh chứ?
Cô không phải không cảm thấy mất mát, nhưng thật sự không quen biết người đó, vì vậy hai tháng cô không về trường cũ xem có thư gửi đến hay không, sau đó lại bởi vì nhiều việc dồn dập ập đến, cô cũng không quay lại, mãi cho đến tận nửa năm sau cô quay về Bắc Kinh, lúc cô phải bảo vệ luận văn, bỗng nhiên nghĩ nhiều năm rồi chưa nhận được thư của người đó, liền ghé về trường một chuyến.
Ngay lúc đó cô vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, không nghĩ tới thật sự có thư gửi cho cô.
Thư đã đến chỗ bảo vệ từ hai tháng trước, bởi vì địa chỉ và tên cũng là giả, cũng không có lưu số điện thoại, cho nên cô không đến cũng không có ai báo cho cô được.
Sau khi về nhà mở thư, câu thứ nhất là xin lỗi, câu thứ hai là nói người đó tham gia làm nhiệm vụ bị trọng thương, mới vừa khỏi hẳn.
Chính khi đó cô mới biết người kia là một quân nhân.
Cũng là khi đó, cô bắt đầu xem người bạn qua thư này trở thành một người bạn giấu mặt chân chính.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi đó cô không gặp được Cố Dư Sinh, từ trong những lá thư, cô lại thấy được bóng dáng của người mà cô yêu.
Bọn họ đều có một ước mơ bảo vệ tổ quốc.
Sau đó cô vì lo trả nợ đánh bạc của cha, trở nên hơi bận bịu, cô lại sợ bỏ lỡ thư của người kia, đưa số điện thoại của mình cho chú bảo vệ, chỉ cần thư có đề tên "Tiểu A" thì gọi điện thoại cho cô.
Qua nhiều năm như vậy, người đó chưa từng hỏi tin tức gì về cô, cô cũng không hỏi, vậy mà thư của hắn và cô lại có thể kéo dài cho đến bây giờ.
Người đó không biết cô tên gì, cô cũng không biết người đó là ai.
Người đó gọi cô là "Tiểu A", cô gọi người ta là "S Quân"
. . . . . . . .
Tần Chỉ Ái thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ ngày hôm nay không có chuyện gì, hôm nay trời mát, liền đi một chuyến đến thành phố A lấy thư.
Khu vực xung quanh đó không cho đậu xe, đậu xe ở trên đường cách đó hai trăm mét.
Lúc này cô chính là Lương Đậu Khấu, cô sợ bị người ta nhận ra, khi xuống xe phải đeo khẩu trang và kính đen.
Chú bảo vệ Tần Chỉ Ái quen không có trong phòng trực, Tần Chỉ Ái tìm một đống thư bên trong, có mấy lá thư đề tên "Tiểu A", nói "cảm ơn" với chú bảo vệ trực ca hôm nay, liền bỏ thư vào trong túi xách, liền rời trường.
Trở lại trên xe Tần Chỉ Ái tháo mắt kính và khẩu trang xuống, cầm chìa khóa xe, vừa chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên phía sau liền nghe thấy tiếng còi xe dồn dập.
Tần Chỉ Ái buồn bực nhìn trong gương, nhìn thấy Cố Dư Sinh quần áo chỉnh tề tư thế nhàn nhã ngồi trong xe, đang nhìn cô.
Tần Chỉ Ái giật mình, chìa khóa đang cầm trong tay liền rơi xuống, đập vào cổ chân cô đến phát đau.
Cô cúi đầu, đưa tay sờ cổ chân, sau đó nhặt chìa khóa xe lên.
Ngồi dậy, lần này nhìn qua kính chiếu hậu, Cố Dư Sinh đi về ghế phụ lái nói gì đó với Tiểu Vương, Tiểu Vương gật đầu, sau đó Cố Dư Sinh liền lui về phía sau hai bước, đứng trên lối đi bộ, Tiểu Vương chuyển vô lăng, quay đầu xe lại rời đi...
Cố Dư Sinh không lên xe, Tiểu Vương lại lái xe đi rồi, vậy hắn...
Tần Chỉ Ái vừa nghĩ đến chuyện này, liền nhìn thấy tay Cố Dư Sinh bỏ vào túi, chậm rãi đi về phía xe của cô, đứng ở chỗ phụ lái, đầu tiên là đưa tay ra mở cửa xe, không mở được, sau đó liền giơ tay lên gõ cửa sổ hai lần, phát ra tiếng: "Thùng thùng."
Tần Chỉ Ái lúc này mới hoàn hồn, vội mở khóa cửa xe.
Cố Dư Sinh kéo cửa xe ra, khom người ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn cô một chút, mở miệng hỏi: "Sao lại chạy tới nơi này?"
Cô đang dùng thân phận của một người khác, không thể cho hắn biết cô đến lấy thư, Tần Chỉ Ái nghĩ một chút mở miệng nói: "Hôm nay trời đẹp, em lái xe đi dạo, lúc đi ngang qua nơi này, nghĩ đến lúc học cấp ba ở đây, nên vào thăm trường một chút."
"Vậy sao." Cố Dư Sinh có vẻ tin, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Qua một lát, hắn lại hỏi: "Thân thể sao rồi?"
Trong ấn tượng của Tần Chỉ Ái, hình như từ lúc đóng vai ldk đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với cô.
Hơn nữa còn là câu: "Thân thể sao rồi?"
Hắn đang quan tâm cô sao?
Tần Chỉ Ái cảm nhận rõ ràng được rằng tâm tình của mình đang gợn sóng, đầu ngón tay cầm chìa khóa xe của cô run rẩy, qua một lúc, cô mới bình tĩnh lại, nhàn nhạt trả lời vấn đề của hắn: "Không sao rồi ạ!"
Cố Dư Sinh lại "Ừm" một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, lại không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng.
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, không gian nhỏ hẹp trong xe chỉ có hai người, im lặng như vậy lại càng làm cho bầu không khí thêm lúng túng.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái đang vắt óc suy nghĩ thay đổi đề tài để thay đổi cục diện, trường đã tan học, rất nhiều học sinh bước ra, đồng phục trên người họ vẫn giống như đồng phục của cô và hắn lúc trước, cũng hoàn toàn không hề có chút thay đổi nào.
Đường phố vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên trở nên rất náo nhiệt.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm đồng phục trên người mấy học sinh đi gần xe nhất, bỗng nhiên thu hồi tầm mắt, hướng về Tần Chỉ Ái hỏi một câu: "Đợi một lát nữa thì sẽ có gì sao?"
Hắn đột nhiên hỏi, Tần Chỉ Ái không nghĩ nhiều, lắc lắc đầu: "Không ạ."
"Ừm" Cố Dư Sinh đáp lại, sau một chốc nói: "Đi Trần Ký đi."
Trần Ký? Nhà hàng này là nhà hàng tự hào về các món ăn độc nhất vô nhị? Chỉ là, hắn sao lại không để Tiểu Vương đưa hắn đi?
Tần Chỉ Ái kinh ngạc liếc Cố Dư Sinh một cái, đáy lòng mơ hồ nảy lên một ý nghĩ can đảm.
Lẽ này mấy chữ kia chính là... ý là... Tần Chỉ Ái ngưng một giây đồng hồ, sau đó lại nghĩ tiếp... Hắn không phải là... muốn cô cùng đi Trần Ký ăn tối với hắn đó chứ?
Ý nghĩ này vừa hình thành, Tần Chỉ Ái liền hung hăng lắc đầu, trong lòng bác bỏ ngay ý nghĩ đó.
Cố Dư Sinh chán ghét cô như vậy, sao có thể làm cho cô đi ăn tối với hắn đây? Chắc là hắn muốn ăn ở Trần Ký, mà Tiểu Vương lại có việc đột xuất phải đi, đúng lúc hắn nhìn thấy cô, liền để cho cô đưa hắn đi một chút mà thôi...
Cử động lắc đầu của Tần Chỉ Ái khiến lông mày Cố Dư Sinh nheo lại, không hiểu nhìn cô: "Hả?" một tiếng.
"Không, không có gì..." Tần Chỉ Ái hoàn hồn, lắc đầu với Cố Dư Sinh mấy lần, sau đó liền theo chỉ đường nhanh chóng khởi động xe, đi về phía Trần Ký.
Lúc đi đến Trần Ký, hai người cũng không nói bất kỳ chuyện gì.
Tình cờ ở chỗ đợi đèn đỏ, Tần Chỉ Ái nhìn qua kính chiếu hậu, len lén ngắm Cố Dư Sinh một chút.
Hắn như đang có việc bận, mắt vẫn luôn nhìn di động, ngón tay thỉnh thoảng đè màn hình hai lần.
Trần Ký nằm trong con đường chỉ dàng riêng cho người đi bộ, xe không thể chạy vào được, Tần Chỉ Ái dừng ở ven đường, nhẹ giọn nói với Cố Dư Sinh: "Đến rồi."
"Ừ" Nghe được tiếng của cô, Cố Dư Sinh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, đã thấy cô dừng xe ven đường chỉ chỉ phía trước: "Có bãi đậu xe."
Sau đó liền cúi đầu, tiếp tục nhìn về phía điện thoại di động, qua hai giây đầu ngón tay lại nhanh chóng rõ trên màn hình.
Chờ hắn gõ xong, đã là hai phút sau, hắn cất điện thoại di động, nhìn thấy xe còn đậu ở trước đường dành riêng cho người đi bộ, mi tâm cau lại, buồn bực quay đầu, hỏi Tần Chỉ Ái: “Sao vẫn còn ở đây?"
Hỏi xong, Cố Dư Sinh hiểu ra chuyện gì đó, lại mở miệng nói lại: "Đem xe đậu vào bãi đi."
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại bổ sung: "Không phải tối nay cô không làm gì sao? Vậy cùng ăn một bữa cơm đi."
Thì ra, ngay từ đầu cô đã không hiểu sai, hắn muốn cùng cô ăn cơm tối... Tần Chỉ Ái không dám tin nhìn Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái vội thu lại tầm mắt, từ từ đạp chân ga, đi đến bãi đậu xe.
Dừng xe xong, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đi vào con đường dành cho người đi bộ, lúc đi được khoảng 200m, Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh, không nhịn được thất thần.
Sao bỗng nhiên hắn lại muốn cùng cô ăn cơm chứ?
Tần Chỉ Ái thật sự không dám suy nghĩ nhiều, nhưng cô vẫn cảm giác được tốc độ tim mình đang tăng, từng nhịp từng nhịp, từ từ dồn dập.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi họng, Cố Dư Sinh đi phía trước giữ khoảng cách một mét bỗng nhiên quay lại, đưa tay ra, kéo cô vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, bảo vệ cô.
Tần Chỉ Ái bi Cố Dư Sinh ôm đột ngột như vậy, khiến cô sững sờ, sau đó bên tai cô lại nghe một loạt những tiếng hét chói tai đầy hoảng loạn.
Cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn xem chung quanh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cố Dư Sinh ôm lấy cô, đem cô lùi lại vài bước.
Động tác của Cố Dư Sinh rất nhanh, Tần Chỉ Ái hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu của hắn lúc hắn ngừng lại, cả người cô bởi vì quán tình ngã vào иgự¢ hắn, sau đó liền nghe tiếng một chiếc xe từ phía xa chạy ào tới.
Tần Chỉ Ái cau mày, cầm lấy cánh tay Cố Dư Sinh, vội giữ vững thân thể, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một chiếc xe vọt tới với tốc độ cực nhanh.
Chiếc xe kia không quan tâm đến người đi đường, cứ va lung tung, toàn bộ người đi bộ trên đường vừa nãy còn đi lại có trật tự, lúc này trở nên hỗn loạn, mọi người cố gắng chạy tán loạn thoát thân, có người phản ứng chậm, trực tiếp bị xe ᴆụng bay, ngã xuống đất, máu tươi giàn giụa.
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đi đến một khu vực, chỗ có một bậc thang, xe đậu trước bậc thang, nên không đi được, chỉ có thể dừng lại.
Xe đó không tắt máy xe, ba người trong xe đã nhảy xuống, bọn họ cũng không đóng cửa xe lại, vọt thẳng lên bậc thang, chạy như điên, chạy được một nửa, cũng không biết bọn họ nhìn thấy gì, bỗng nhiên quay người hướng về phía bậc thang đối diện chạy tới.
Lúc chạy đến bên cạnh xe, đã có mấy người cảnh sát đuổi tới, ba người kia nhìn nhau, sau đó nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên liền chạy tách ra ba hướng.
Những tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, ba người kia một lần nữa đến bên cạnh xe, mỗi người đều có một con tin, cổ họng của những con tin này đều bị một con dao sắc bén đè lên.
Hai người phụ nữ trẻ, một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, đứa bé bị sợ tất nhiên khóc oa oa, mẹ của bé không ngừng xin ba người kia tha cho con mình.
Lúc này, từ trên bậc thang cũng có mấy cảnh sát lao xuống, bao vây ba người kia, nhưng cũng không dám tiến lên, sợ ba người kia cuống lên sẽ Gi*t con tin.
Trong chốc lát có nhiều cảnh sát vây quanh hơn, ba kẻ xấu kia nhìn thấy như thế, liền liếc mắt nhìn nhau, một trong ba người đó lục tìm trong người, lộ ra bên hông có một vòng thuốc nổ.
Vừa nhìn thấy thuốc nổ, đám người kia nhất thời kinh hoàng, cũng không dám manh động.
Trong hai người cảnh sát có vẻ như là một đội trưởng và một đội phó nói chuyện với nhau hai câu, một trong hai người đó đi đến nói chuyện với ba người xấu kia, một người khác liền sơ tán đoàn người trên đường, một bên kéo dây phân cách màu vàng, phong tỏa đường dành riêng cho người đi bộ.
Cảnh sát dẫn đầu kia vẫn đang chỉ huy, lúc bất chợt nhìn thấy Cố Dư Sinh, biểu hiện đầu tiên là sững sờ, sau đó đi thẳng đến trước mặt hắn, cách dây phân cách gọi: "Cố đội trưởng."