Tôi Không Đánh Phụ NữNhưng rất nhiều lúc, thường có những sự cố phát sinh.
Tần Chỉ Ái chỉ uống được một phần ba chén nước nóng, bụng dưới đã căng thẳng khó chịu.
Cô biết đây chính là dấu hiệu đau bụng hành kinh.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bụng cô liền đau quặng lên một cái.
Rất nhanh quặng lên, đau đến nỗi tay cô run lên, nước nóng từ trong ly bắn tung tóe, rơi vào cánh tay cô.
Tần Chỉ Ái không để ý tay mình bị phỏng, lập tức buông ly nước, cầm một cái gối ôm vào bụng.
Không bao lâu sau, trong bụng của cô lại quặng lên từng cơn, lúc ngắn lúc dài.
Tần Chỉ Ái đau đến nhắm mắt lại, co rút trên ghế salon, không nhúc nhích.
Cũng không biết đã qua bao lâu, có tiếng chuông cửa.
Tần Chỉ Ái từ từ mở mắt ra, hít sâu hai cái, cắn răng cố gắng đứng lên, đi tới trước cửa.
Chính là Tiểu Vương gõ cửa, trong tay mang theo một cái túi: "Tiểu thư, lễ phục của cô."
Tần Chỉ Ái gượng cười, chờ bụng từ từ bớt đau, mới đưa tay ra nhận túi, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
"Lương tiểu thư, tôi đã nói với thiếu gia, cô thay lễ phục trước đi, chờ chút Thiếu gia sẽ lên đón cô."
"Được." Tần Chỉ Ái vẫn cố gắng mỉm cười, bình tĩnh dịu dàng đóng cửa, sau đó liền dựa vào cửa, thở dốc.
Tần Chỉ Ái chờ đến khi bụng dễ chịu một chút, mới cầm quần quần áo nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, thay đồ xong, cô chỉnh lại tóc tai toán loạn, mới mở cửa nhà vệ sinh đi ra.
Tần Chỉ Ái ngồi trên giường cố gắng ấn bụng, nhắm mắt trong phút chốc, trong phòng lại vang lên tiếng chuông cửa.
Lần này cô biết người bấm chuông là Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái nuốt một ngụm nước bọt, cầm xắc tay, gắng gượng đôi chân đang nhũn ra, đi tới trước cửa.
Cô chưa mở cửa gấp mà nhìn liếc mình trong gương một cái.
Bởi vì trang điểm, sắc mặt cô cũng không đến nỗi khó coi, chỉ là trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Cô giật giấy ăn, thấm mồ hôi, xác định mình có vẻ bình thường, mới mở cửa.
Cố Dư Sinh bấm chuông cửa đã lâu mới có người mở, hắn có chút thiếu kiên nhẫn.
Tiểu Vương mua cho Tần Chỉ Ái một cái áo tay dài, quần dài, nhìn từ trên xuống dưới không lộ chỗ nào, biểu hiện của hắn mới tốt hơn một chút, nhàn nhạt nói: "Đi thôi." Liền quay người đi về phía thang máy.
Tần Chỉ Ái theo sau từ từ đi, bụng lại càng đau hơn, cô sợ ở trước mặt Cố Dư Sinh sẽ bị hắn phát hiện, vẫn luôn cố gắng tỏ ra thong dong hào phóng, vì vậy đi khá chậm.
Cố Dư Sinh lần này không hối thúc cô, đúng là một sự kiên trì hiếm có, cũng không có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn nào, thậm chí nhìn thấy cô chưa đến còn bấm nút lúc thang máy sắp đóng cửa, đợi đến khi cô bước vào, hắn mới theo vào.
Dạ hội tổ chức ở tầng trệt, Cố Dư Sinh vẫn để cô đi ra trước, lần này hắn không vội giống như lần trước, chỉ từ từ đi phía sau cô, không nhanh không chậm bước vào dạ tiệc.
Dạ tiệc có nhiều thương nhân, không thiếu được xã giao.
Cố gia ở Bắc Kinh trong giới kinh doanh đều rất có tiếng, cho nói người tới chào hỏi Cố Dư Sinh nối liền không dứt.
Tần Chỉ Ái sợ mình không cẩn thận lại để lộ ra chuyện gì, khiến Cố Dư Sinh lúng túng, sau đó sẽ lại làm hắn tức giận, cuối cùng người gặp xui xẻo chính là mình, vì lẽ đó mặc kệ bụng đau như thế nào, trên mặt cô trước sau đều mỉm cười, có tri thức, hiểu lễ nghĩa đứng bên cạnh hắn, khoác tay hắn, đóng vai một người vợ hoàn mỹ.
Thậm chí lúc đang cùng người khác nâng ly, cho dù rượu có nước đá lạnh, cô cũng sẽ nhấp môi hai cái đầy tự nhiên.
Cố Dư Sinh sợ là chào hỏi như vậy thêm một chút nữa sẽ mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền ૮ɦếƭ đi được, cho nên hắn trò chuyện với Trương tổng xong liền vòng tới khu có Lục Bán Thành và mấy người nữa đang ngồi nghỉ ngơi, chậm rãi ngồi xuống.
Trên bàn này hội tụ không ít người, nam có, nữ có.
Ngoại trừ Lục Bán Thành và Ngô Hạo, những người còn lại Tần Chỉ Ái cũng quen biết, là những người ngày thường hay đi cùng một nhóm với Cố Dư Sinh.
Sau khi Cố Dư Sinh ngồi xuống liền lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó mới tìm bật lửa.
Bật lửa cách hắn khá xa, hắn không với tới, Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh lấy được, lúc đưa cho hắn, hắn lại không nhận, ngược lại ngậm thuốc nhìn về phía cô một hồi.
Tần Chỉ Ái hiểu ý hắn, bật lửa, nhưng vì đau bụng, cô phải bật mấy lần mới được, sau đó châm thuốc cho hắn.
Hắn hút một hơi, thuốc cháy, Tần Chỉ Ái mới dẹp bật lửa, đặt trên bàn, cô lúc này thật sự đã đau không thể chịu nổi, cô sợ nếu cứ tiếp tục ngồi như vậy, lát nữa hắn sẽ phát hiện ra kẽ hở, liền nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Em đi vệ sinh một chút."
Cố Dư Sinh đang hút thuốc, gật đầu, tay kẹp thuốc hạ xuống, thở ra một làn khói, sau đó hướng về phía cô nói: "Đi đi."
. . . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái theo Cố Dư Sinh đi xã giao, có lưu ý đến ở phía bắc đại sảnh có một cánh cửa, sau khi rời khỏi đó, đi xuống mười bậc thang, có một ban công nhỏ.
Bây giờ là mùa hè, bên ngoài hơi nóng, nơi đó không có ai đi ngang qua, vì vậy sau khi được Cố Dư Sinh cho phép, trước tiên giả vờ đi đến nhà vệ sinh, đợi đến khi Cố Dư Sinh không thể nhìn thấy cô, liền quẹo về phía ban công nhỏ kia.
Trên ban công có một chiếc xích đu, Tần Chỉ Ái đến gần liền không còn gắng gượng nổi nữa, ngồi co quắp trên xích đu.
Cô dùng sức cầm lấy dây thừng treo xích đu, tựa đầu vào cánh tay, cả người đều run rẩy.
Cô hít thở nặng nề, vì đau đớn mà thở dốc, cuối cùng, cô phát ra tiếng rên nho nhỏ, trong dạ dày dâng lên một cảm giác muốn nôn.
Bởi vì không có thuốc uống, lại cùng Cố Dư Sinh uống rượu lạnh, chịu dày vò một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới lấy lại sức được.
Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như từ cõi ૮ɦếƭ trở về, suy yếu vùi đầu trên xích đu, nhắm mắt lại hít thở nặng nề.
Chỉ là sau một quãng thời gian khá thoải mái, còn chưa được bao lâu đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Không ,không phải một mà là một vài người.
. . . . . ..
Tưởng Tiêm Tiêm cũng đến dạ tiệc hôm nay, chỉ là lúc Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh tiếp rượu, cô và mấy tiểu thư kia ở trong nhà vệ sinh trang điểm lại, đợi đến lúc ra ngoài, Tần Chỉ Ái đã ra ban công nhỏ ngồi.
Là một người em gái nói cho Tưởng Tiêm Tiêm biết Lương Đậu Khấu ở đây: "Em vừa đi đến ban công phía Bắc hút thuốc, thật giống như nhìn thấy chị họ ngồi ở dưới."
Tưởng Tiêm Tiêm khi nghe xong kinh ngạc một hồi, sau đó bỏ đi chuyện cũ liếc mắt nhìn, phát hiện Lương Đậu Khấu đúng là đang ngồi ở ngoài ban công như lời của cô bé kia nói, không biết đang làm gì, cô bưng ly rượu chuyển động con ngươi, liền nảy ra ý hay, sau đó tụ mấy vị tiểu thư kia lại thì thầm một lúc, sau đó mọi người cưới đắc ý đi ra sảnh, xuống cầu thang, đi tới chỗ Tần Chỉ Ái.
Mấy người phụ nữ trang phục lộng lẫy đến, vốn là một ban công nhỏ yên tĩnh, giờ phút này bỗng trở nên ồn ào.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Tiêm Tiêm một giây, cô không chút do dự từ trên xích đu đứng lên.
Cô bây giờ không khỏe, chạy là thượng sách.
Mấy người đi ra bên ngoài ban công, Tần Chỉ Ái bước vào bên trong, cô đã cố hết sức tránh bọn họ, nhưng là lúc đi qua, có người cố gắng lách vai ngăn cản, khiến vai cô ᴆụng đau.
Tần Chỉ Ái vốn đang đau bụng, thân thể rất yếu, cả người suýt nữa té ngã, cũng may cô kịp thời lui về phía sau hai bước, tựa vào hàng rào ban công.
Người bị cô ᴆụng trúng kia mở miệng: "Ây da" một tiếng sau đó liền thiếu kiên nhẫn nói với Tần Chỉ Ái: "Cô làm sao vậy? Cô có mắt không? Có thể đi không vậy?"
Đợi dược lời nói của cô ta kết thúc, Tần Chỉ Ái mới chậm rì rì mở mắt ra, liếc mắt một cái nhìn cô gái kia.
Nếu cô nhớ không lầm, cô ta tên là Shary, có mối quan hệ rất tốt với Tưởng Tiêm Tiêm, cùng một ruột với cô ta.
Hiển nhiên là Shary này cố ý va chạm, chính là muốn gây chuyện với cô, hơn nữa hành động này của cô ta tám chín phần là do Tưởng Tiêm Tiêm đã thương lượng với bọn họ trước hết rồi.
Vì vậy, chỉ là mới bắt đầu, chờ chút nữa mới thật sự có kịch hay để coi.
Tần Chỉ Ái hiểu rất rõ, lúc này làm gì mới có lợi cho mình nhất, không để ý rời đi mới là thượng sách.
Nhưng cô vừa mới đứng thẳng người, còn lộ ra bộ dạng không đếm xỉa tới bọn họ, những người phụ nữ kia cũng đã đứng bao vây cô lại.
Đây là cố ý không cho cô đi rồi?
Đừng nói là lúc bình thường cô đối chọi với một đám người là chuyện không thể rồi, hôm nay lại còn bị hành kinh, giống như đã mất đi nửa cái mạng.
Nếu không đi được, Tần Chỉ Ái liền đơn giản xoay lưng, đưng lưng về phía bọn họ, nhìn về bóng đêm trước mặt.
Nhắm mắt làm ngơ, cô muốn thử xem cô giả vờ như không nghe thấy thì bọn họ có thể làm những trò gian xảo gì.
Mấy người đó theo chỉ thị của Tưởng Tiêm Tiêm mà gây rắc rối cho Tần Chỉ Ái, ai ngờ Tần Chỉ Ái lại giống như không hề xảy ra chuyện gì. khiến cho bọn họ đều sững sờ, sau đó nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm, ánh mắt Tưởng Tiêm Tiêm lại đánh tới, Shary lại lên tiếng, lời này không phải nói về phía Tần Chỉ Ái, mà là nói với em của cô ta: "Bây giờ hình như mọi người đều như vậy phải không? Đụng vào người, một tiếng xin lỗi cũng không có sao?"
"Cô cho rằng ai cũng có giáo dục sao? Rất nhiều người căn bản còn không biết chữ giáo dục viết như thế nào."
"Người như thế có nhiều mà..."
. . . . . .
Một đám người nói theo Shary.
Tần Chỉ Ái vẫn tỏ ra thờ ơ, phảng phất như không nghe bọn họ đang nói gì.
. . . . . . .
"Có thể cô ta cũng biết mất mặt nên mới quay lưng đi."
"Cô nói xem, loại người như vậy, sẽ có người yêu thích sao?"
"Sao có thể được yêu thích chứ? Sợ là còn bị chồng ghét bỏ đó chứ?"
"Cũng không sao a, cô ta sẽ chủ động bò lên giường..."
. . . . . .
Mấy người đó coi như Tần Chỉ Ái không để ý tới, càng nói càng quá đáng, đến cuối cùng nói những lời ghê tởm.
"Cô nói xem, có phải cô ta ở trên giường rất lợi hại không..." Những lời này nói xong, bọn họ đều che miệng lại cười.
Tần Chỉ Ái vốn cho rằng bọn họ nói một lúc sẽ thấy tẻ nhạt lảng đi, không nghĩ lại nói thiên thu bất tận như vậy.
Cô nhìn chằm chằm con đường đông đúc xe cộ đang không ngừng vụt qua, nhẫn nhịn đau đớn trong bụng, liếc nhìn bọn họ: "Các người nếu có giáo dục, tố chất hơn người sao? Thật ra chỉ là những con người ba hoa không sợ nói nhiều một hồi sẽ cắn trúng lưỡi à?"
Tần Chỉ Ái nhàn nhạt nói một câu, làm cả đám người trên ban công đều ngớ ra.
Bởi vì đau bụng, động tác xoay người của cô rất chậm, cô dựa vào lan can,không hề liếc nhìn đám người trước mắt, tiếp tục bổ sung một câu: "Theo tôi biết, muốn nói xấu người khác đều nên nói sau lưng, mà các người lại lải nhải ngay trước mặt tôi. . ."
Tần Chỉ Ái nói được phân nửa liền ngừng lại.
Qua khoảng mười giây, Shary lại mở miệng: "Lương Đậu Khấu, cô nói ai nói xấu sau lưng?"
Mấy người còn lại cũng phản ứng theo Shary, "Lương Đậu Khấu muốn uy Hi*p người khác, người thường đều nói xấu sau lưng người khác, mà cô ta lại nói bọn họ đang chửi trước mặt, không phải là đang mắng các cô không có giáo dục sao?"
Sắc mặt mấy người đó liền trở nên khó coi, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn mở miệng chống trả.
Tần Chỉ Ái làm sao có thể dễ dàng để cho bọn họ có cơ hội này, ánh mắt thờ ơ nhìn ra ban công từ đầu đến cuối, đều chưa từng nghe thấy tiếng của Tưởng Tiêm Tiêm, sau đó liền nhìn Shary, mở miệng ςướק lời: "Tôi cũng không có nói các người không có nói các người không có giáo dục, bốn chữ không có giáo dục này là do Shary tiểu thư nói."
"Cô..." Shary bị Tần Chỉ Ái làm cho tức nghẹn đến trợn mắt lên.
"Xem ra Shary tiểu thư thật sự rất biết người biết ta nha!" Tần Chỉ Ái nhợt nhạt cười với Shary, bù lại một cái hít vai của cô ta.
Vừa rồi là cô ᴆụng trúng cô ta trước sao?
Mọi người vừa rồi cùng nhau nói xấu cô, không phải là nói những lời khó nghe nhất sao?
Được thôi, cô liền lấy lại hết mấy thứ đó, làm cho cô ta chịu không nổi!
Tần Chỉ Ái yên lặng trong chốc lát, lại lên tiếng: "... Nếu Shary tiểu thư có thể tự mình biết ta, không biết tiểu thư có chú ý tới làm da của mình bị lệch tone màu không, mà phấn lót này hoàn toàn không phù hợp với cô, khiến cô càng thêm đen..."
Những thiên kim đại tiểu thư này từ nhỏ đã được người trong nhà làm hư, ỷ vào có tiền có thế không coi người khác ra gì quen thói, hiện tại bỗng nhiên bị người khác vạch trần khuyết điểm của mình, sợ là một lát nữa khí chất sẽ không còn vững vàng như lúc này nữa.
Như Tần Chỉ Ái suy nghĩ, lần này Shary hoàn toàn không nói được gì, chỉ tay về phía cô: "Cô cô cô" vài tiếng, cũng không nói nổi một câu đầy đủ, thẹn quá hóa giận trở mặt, quay người giật chén rượu trong tay một người bên cạnh, tạt về phía Tần Chỉ Ái.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, Tần Chỉ Ái không khỏe, tất nhiên không thể né được, chỉ có thể quay đầu một chút, rượu lạnh lẽo đều hất vào người cô, theo cổ áo chảy tí tách xuống người.
Cảm giác lạnh lẽo lại càng làm cho bụng Tần Chỉ Ái đau dữ dội, cô ngoẹo cổ, cố gắng bình ổn lại hô hấp, đợi được cơn đau qua, sau đó mới từ từ quay đầu, ánh mắt lạnh lạnh quét qua từng người trước mặt, âm thanh thấp lạnh nói: "Các người không cảm thấy các người nên gọi điện thoại cho 120* sao?"
*120 là số gọi cấp cứu.
"A" Shary nghe thấy hài hước, liền cười nhạo: "Sao chứ? Hất một ly rượu cần phải gọi 120? Chẳng lẽ một ly rượu có thể khiến cho cô bị thương sao? Cô là 乃úp bê sứ hả?"
"Không" Tần Chỉ Ái ôn hòa cắt đứt lời của Sharry, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhẹ giọng nói, nhưng lại tạo cho người nghe rất nhiều áp lực: "Tôi là nói cô gọi 120 cho chính mình, bởi vì tôi thật sự thấy cô nên đi khám bệnh thần kinh đi, dù sao đầu óc có vấn đề thì phải trị!"
"Ồ?" Lúc Lục Bán Thành nói chuyện với những người đang chuẩn bị điểm tâm liền lưu ý đến không thấy người bên cạnh Cố Dư Sinh, nghĩ đến lúc nãy còn nhìn thấy Lương Đậu Khấu ở đây, không nhịn được hỏi: "Tiểu Khấu đâu?"
"Đi vệ sinh" Cố Dư Sinh nhàn nhã tựa trên ghế sofa, ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp điếu thuốc, có chút hờ hững đáp.
Sau đó làm như nhớ lại cái gì, lúc chuyển điếu thuốc xuống gạt tàn, lại dừng lại.
Cô nói đi vệ sinh, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà chuyến này... đi đã lâu rồi sao còn chưa quay lại...
Cố Dư Sinh nghĩ, hắn vỗ túi, lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ trong điện thoại.
Không ngờ lúc hắn không để ý đã đi bốn mươi phút.
Nếu không phải Lục Bán Thành nhắc, hắn còn quên hôm nay mình đến đây cùng cô.
Cố Dư Sinh ngồi thẳng lên, mặt không chút biến sắc nhìn một vòng phòng khách sa hoa lóa mắt, càng không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia, không nhịn được cau mày.
Lâu như vậy còn chưa trở về, cũng không có trong đại sảnh, cô lại tiếp tục né tránh hắn sao?
Đáy lòng Cố Dư Sinh lại cảm thấy khó chịu, hắn theo bản năng cầm điếu thuốc lên định châm lửa, nhưng ngọn lửa chưa đốt được thuốc, hắn lại cảm giác có gì đó không ổn, Cố Dư Sinh bỗng nhiên đem bật lửa quăng lên bàn, bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, điếu thuốc bị hắn dùng đầu ngón tay bắn ra, rơi vào trong gạt tàn thuốc, hắn đứng dậy đi về phía đại sảnh.
"Anh Sinh, anh làm gì vậy?" Cố Dư Sinh vừa đi, trên bàn chỉ còn lại một mình Lục Bán Thành, hắn hô một tiếng, liền đứng dậy đuổi theo Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không để ý đến hắn, đi đến nhà vệ sinh nhìn chung quanh.
"Anh đang tìm Tiểu Khấu sao? Lục Bán Thành lúc này mới nhận ra được sau đó nhìn chung quanh một vòng, nói: "Tiểu Khấu cũng không có ở đây!"
Cố Dư Sinh không đợi đến khi Lục Bán Thành nói hết, mặt không cảm xúc quay đi.
Lục Bán Thành gấp rút đuổi theo: "Nếu không chúng ta hỏi xem có ai nhìn thấy Tiểu Khấu không?"
Lục Bán Thành vừa nói vừa nhìn chung quanh một lần, sau đó tìm một người quen biết Lương Đậu Khấu, vừa mới chuẩn bị tới hỏi, Cố Dư Sinh liền đẩy cửa bắc của phòng khách, đi vào.
Lục Bán Thành gấp rút đuổi theo, vừa gọi một chữ "Anh", liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng ở bậc thang, đưa lưng về phía hắn, một tay giơ lên miệng ra hiệu cho hắn im lặng.
Lục Bán Thành vội ngậm miệng, nhìn theo tầm mắt Cố Dư Sinh, nhìn thấy dưới bậc thang có một ban công, ở đó có rất nhiều người đang đứng.
Bị vây quanh ở giữa chính là người mà bọn họ đang tìm, "Lương Đậu Khấu"
Cô đang nói chuyện, âm thanh không lớn, nhưng tiệc rượu trong đại sảnh lại quá ồn, khiến cho bọn họ không nghe rõ cô nói gì. Thế nhưng dựa vào hai ngọn đèn ban công mờ nhạt có thể nhìn thấy ánh mắt điềm đạm của cô, sắc mặt bình tĩnh, so với những người xung quanh đang phẫn nộ, biểu hiện của cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cả người toát lên một luồng khí kỳ lạ.
Lời của cô vừa mới nói xong, cô gái ngay trước mặt cô lại giật một ly rượu khác, hất về phía người của Tần Chỉ Ái.
Lục Bán Thành hít vào một hơi, theo bản năng quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, sau đó nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy nói: "Tiểu Khấu nói gì mà không nhanh không chậm cũng có thể làm người ta tức giận như vậy ha!! Tôi phát hiện gần đây Tiểu Khấu thông minh hơn trước rất nhiều, giữ bình tĩnh rất tốt!"
Cố Dư Sinh như không nghe những gì Lục Bán Thành nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám phụ nữ dưới ban công kia, khuôn mặt hắn lạnh lùng nhưng hoàn toàn không lộ ra cảm xúc gì, nhưng lông mày rõ ràng lộ ra vẻ lạnh lùng khó chịu.
Lục Bán Thành vốn cho rằng Lương Đậu Khấu bị hất nước như vậy nhất định sẽ nổi giận, nhưng chờ trong chốc lát cũng không nhìn thấy Lương Đậu Khấu có bất kỳ âm thanh của sự phẫn nộ nào, hắn tiếp tục quay sang phía những người phụ nữ kia.
Vẻ mặt của Lương Đậu Khấu vẫn luôn bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn đường phố bên dưới, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ vừa mới hất rượu lên người mình, môi cong lên, không nhanh không chậm chuyển động, từng câu từng chữ trôi chảy từ miệng cô thoát ra.
Cũng lúc đó, Lục Bán Thành không nghe rõ bên dưới đang nói gì, nhưng người vừa mới tạt rượu Tần Chỉ Ái lại bỗng nhiên đem ly rượu vứt xuống đất, giơ tay lên, vung về phía mặt của Tần Chỉ Ái.
"Mẹ nó!" Lục Bán Thành nhịn không được chửi tục một câu, đây là hành động muốn đánh người?
Ngay lúc hắn còn do dự có nên xuống cầu thang ngăn cản hay không, vẫn chưa nhúc nhích thì Cố Dư Sinh đứng bên cạnh hắn đột nhiên đu một tay trên cầu thang, vươn mình, nhảy xuống ban công nhỏ.
Vãi luyện, ba mét đó? Anh Sinh muốn nhảy liền nhảy?
Lục Bán Thành nhổ nước bọt trong lòng, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh mạnh mẽ nắm chặt tay đang vung xuống của người phụ nữ kia, một cái xoay người, cả người đã đứng chắn trước mặt Lương Đậu Khấu.
Một đám phụ nữ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có thêm một người xuất hiện, nhìn thấy hình ảnh như vậy đều đồng loạt choáng váng.
"Anh Sinh?" Sau khi xuất thần, Tưởng Tiêm Tiêm vẫn không nghĩ người sẽ xuất hiện ở ban công nhỏ này lại có thể là Cố Dư Sinh, cô mở miệng gọi đầy kinh ngạc.
Tiếng nói của Tưởng Tiêm Tiêm vừa dứt, Lục Bán Thành đã từ trên lầu leo xuống, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Dư Sinh không lên tiếng liếc mắt nhìn Lục Bán Thành, chỉ tàn nhẫn bỏ tay của Shary ra, bởi vì sức của hắn quá lớn, Shary bị hất nghiêng người qua một bên, va vào người Tưởng Tiêm Tiêm, thân thể Tưởng Tiêm Tiêm lay động, đỡ Shary đứng vững, sau đó nhìn Cố Dư Sinh một chút, lại nhìn Tần Chỉ Ái, nghĩ đến lúc trước chính mình đã thấy Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh cho đứng ngoài đường phơi nắng ba tiếng đồng hồ, nhất thời liền mở miệng nói trước: "Anh Sinh, anh Bán Thành, là chị Khấu, chị ấy ᴆụng phải Shary, còn bắt nạt Shary."
Tần Chỉ Ái nhìn thấy cánh tay của Shary vung lên, còn nghĩ là sẽ tàn nhẫn va vào mặt mình, liền theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng đau đớn theo dự tình hoàn toàn không tới, lại nghe tới một câu "Anh Sinh" của Tưởng Tiêm Tiêm.
Anh Sinh? Cố Dư Sinh sao?
Tần Chỉ Ái theo bản năng cho rằng mình nghe nhầm, mãi đến lúc Lục Bán Thành mở miệng, cô mới từ từ mở mắt, liền thấy người đứng trước mặt mình, đem cô che chắn phía sau lưng, là Cố Dư Sinh.
Đúng là hắn a... Sao hắn lại có thể đến đây?
Tần Chỉ Ái còn không kịp kinh ngạc, đã nghe thấy lời nói của Tưởng Tiêm Tiêm.
Tưởng Tiêm Tiêm biết Cố Dư Sinh không thích Tần Chỉ Ái, nên mới trắng trợn không kiêng dè nói sai sự thật trước mặt hắn đúng không?
Tần Chỉ Ái dựa vào lan can, bởi vì quá đau bụng, cô không mở miệng nói chuyện, chỉ hơi mím môi, ánh mắt lẳng lặng nhìn Cố Dư Sinh.
Bọn họ chờ một hồi lâu cũng không thấy Cố Dư Sinh có quay lại hỏi Tần Chỉ Ái: "Cô ta nói có đúng không?"
Trên mặt hắn hoàn toàn bình thản, không biết là tin lời của Tưởng Tiêm Tiêm, cho rằng cô trêu chọc Shary hay không.
Tưởng Tiêm Tiêm vừa nói một câu thăm dò, sau khi nói xong liền nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh không chớp mắt, nhìn thấy người đàn ông này một chút tức giận cũng không có, nhất thời liền đắc ý.
Xem ra cô nghĩ không sai, Cố Dư Sinh không thích Tần Chỉ Ái, chỉ cần cho hắn biết Lương Đậu Khấu là người gây ra phiền phức, hắn nhất định sẽ không che chở cho vợ.
Tưởng Tiêm Tiêm có niềm tin, liền nói lại toàn bộ sự việc, chỉ kể những yếu tố khiến các cô thắng thế, đổi trắng thay đen: "Ban đầu Shary cũng không nghĩ cãi nhau với chị Khấu, Shary bị chị Khấu ᴆụng trúng, có chút nghiêm trọng, nhưng mà chị Khấu lại không xin lỗi cô ấy, Shary mới nói ᴆụng người sao lại không xin lỗi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền chọc chị Khấu tức giận, nói chuyện khó nghe, sau đó Shary liền..."
Tưởng Tiêm Tiêm nói vậy, Cố Dư Sinh nghe từ đầu đến cuối mí mắt cũng không động, lúc cô ta nói đến đây, người đàn ông bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, như là bắt được trọng tâm của câu chuyện, hỏi ngược lại một câu: "Xin lỗi sao?"
Tưởng Tiêm Tiêm không hiểu ý tứ của hắn, ngoan ngoãn gật gù, lặp lại một lần: "Phải, anh Sinh, ban đầu Shary chỉ thật sự muốn chị Khấu xin lỗi..."
Nghe xong lần thứ hai, Cố Dư Sinh bỗng nhiên quay đầu về phía Shary, trong mắt hắn trở nên lãnh đạm.
Hắn mở miệng nói rất nhỏ, nhưng mang theo sự tàn độc: "Cô muốn cô ấy xin lỗi cô?"
Nghe lời hắn nói, hắn lại hướng về phía Shary một bước, bộ dạng ác liệt như muốn đem Shary xé thành trăm mảnh.
"Cũng bởi vì cô ấy không xin lỗi? Vì cô ấy không xin lỗi thôi mà các người con mẹ nó hất rượu lên người cô ấy, còn muốn tát cô ấy?
Hơn ai hết, Shary có thể cảm nhận được sự dọa dẫm đáng sợ của Cố Dư Sinh, sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tưởng Tiêm Tiêm hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ tiến triển theo hướng này, bị chấn động đến mức ngẩn ngơ.
Lục Bán Thành lo Cố Dư Sinh sẽ động tay động chân với tiểu thư nhà người ta, đến lúc đó mọi chuỵên sẽ rất ồn ào, huống chi mọi người thường xuyên gặp nhau, cũng không cần làm dữ đến huyên náo giống như thâm thù đại hận vậy, vậy nên đi cậu ta đi lên trước kéo Shary ra phía sau một chút: "Được rồi, chỉ là vài người phụ nữ có chút mâu thuẫn với nhau thôi mà, cũng không có nghiêm trọng như vậy, anh xem Tiểu Khấu ᴆụng phải Shary, Shary cũng đã hất nước lại Tiểu Khấu, bàn tay kia cũng chưa hạ xuống, việc này coi như xong, ha...
Nói xong, Lục Bán Thành liền nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm và Shary, làm vẻ mặt ý bảo hai người họ đi mau.
Tưởng Tiêm Tiêm và Shary trong nháy mắt hiểu, các cô kéo nhau đứng một bên giống như chị em tình thâm, vừa mới định quay người đi, Cố Dư Sinh liền giơ chân lên, đá bay bàn gỗ nhỏ: "Xong? Ai nói với các người như vậy là xong?"
"Nếu không, Shary, cô nói xin lỗi với Tiểu Khấu, việc này coi như..." Nói tới đây, Lục Bán Thành còn nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngữ khí có vẻ thưong lượng nói tiếp: "...Qua?"
Biểu hiện trên mặt Cố Dư Sinh không có chút dấu hiệu nào của sự nguôi giận, Lục Bán Thành bước lên trước hai bước, đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhỏ giọng khuyên bảo: "Nói xin lỗi là được rồi chứ? Đây đều là một đám nữ nhân, cũng không cần anh phải động thủ chứ?"
"Đám nữ nhân?" Cố Dư Sinh nghe như một được cảm thấy chuyện này thật sự buồn cười, giống như chuyện hài, cười lạnh một tiếng, sau đó liền tàn nhẫn nói với Shary: "Tôi không đánh phụ nữ!"
Cố Dư Sinh vốn đang đứng yên, nói vài chữ, liền giơ tay ra, bắt đưọc Tần Chỉ Ái đang đứng phía sau, đưa cô đứng vào giữa Ⱡồ₦g иgự¢ mình, sau đó liền nắm cổ tay của cô, hướng về phía mặt Shary quất tới.
Phản ứng của Cố Dư Sinh thật sự rất nhanh, khiến cho toàn bộ những ngừoi chung quanh chưa kịp nghĩ tới ý định của hắn, tất cả mọi người còn đang suy nghĩ câu nói: "Tôi không đánh phụ nữ" kia là có ý gì, ban công nhỏ đã vang lên một tiếng pháo tay, sau đó hắn lại kéo tay Tần Chỉ Ái về, đem cô giấu về phía sau hắn lần nữa.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong phòng đều giống như bị điểm huyệt, kinh ngạc đến ngây người.
Không khí trên ban công vô cùng căng thẳng.
Toàn bộ cảnh tượng giống như một bức tranh tĩnh vật.
Lòng bàn tay Tần Chỉ Ái truyền đến cảm giác đau rát, cô mới tỉnh táo lại.
Tát này, là Cố Dư Sinh cầm tay cô đánh, cô căn bản không có sức lục, tất cả đều là sức của hắn.
Lòng bàn tay của cô đau thành rát lên, vậy...
Tần Chỉ Ái chuyển con ngươi nhìn về phía Shary, nửa bên mặt của cô ta đều sưng lên, khóe môi còn có vệt máu.
Cô bị đánh đến choáng váng, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc đến nỗi chưa khóc ra.
"Tôi không đánh phụ nữ!" Cố Dư Sinh nói lại câu đó một lần nữa, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Bán Thành nói từng chữ: "Thế nhưng cô ấy là phụ nữ, có, thể, rồi, chứ?"
Nói xong, hắn liền nuốt một ngụm nước bọt, như là không muốn ở lâu thêm một khắc nào nữa, lôi tay Tần Chỉ Ái đi vể phía cầu thang.
Lúc đi ngang qua Shary, Tần Chỉ Ái nhìn cô ta một chút, cô bị câu nói kia của Cố Dư Sinh làm cho tỉnh táo lại, nước mắt như một chuỗi trân châu bị đứt từng viên từng viên, cuồn cuộn rơi xuống.
Xem ra rất oan ức đáng thương...
Tưởng Tiêm Tiêm đứng bên người Shary, đang làm điểm tựa cho cô ấy, lúc Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Tiêm Tiêm, cô rõ ràng nhìn thấy được ánh mắt của cô ấy chỉ có thù hận mãnh liệt và sắc bén.
Ánh mắt như vậy làm cho lưng Tần Chỉ Ái phát run, cả người đều hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô bị một nhóm người của Tưởng Tiêm Tiêm gây khó dễ, cho dù Tưởng Tiêm Tiêm đổi trắng thay đen nói gì với Cố Dư Sinh đi chăng nữa, nhưng Cố Dư Sinh chỉ giúp cô hả giận...
Trong chớp mắt, cô bỗng nhớ lại tám năm trước, ở trong nhà hàng Tây, cũng là chuyện xin lỗi hay không xin lỗi mà Cố Dư Sinh vì cô mà đánh anh trai của Tưởng Tiêm Tiêm một trận.
Tám năm trước hắn che chở cho cô, tám năm sau, hắn vẫn che chở cho cô...
Tim Tần Chỉ Ái bỗng nhiên đập mạnh, còn nhớ lúc trẻ cô nhìn thấy hắn đánh nhau đều "Ầm ầm ầm!!". Mỗi lần đều có âm thanh rất mạnh vang lên.
Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng Cố Dư Sinh.
Hắn đi trước cô, cũng không quay đầu nhìn cô một cái.
Sức hắn cầm tay cô thật sự rất lớn, bước đi cũng rất nhanh, cho dù cô không nhìn thấy khuôn mặt của hắn nhưng cũng có thể cảm giác được lúc này hắn đang rất tức giận.
Lúc đi qua tiệc rượu ở đại sảnh, chạm mặt không ít người, họ nhìn thấy bộ mặt này của Cố Dư Sinh, cũng quan tâm hỏi: "Sao vậy?", cũng có người tò mò lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì?", Cố Dư Sinh đều giống như không nghe thấy, hờ hững lôi Tần Chỉ Ái đi về phía trước.
Đi vào thang máy, sắc mặt của Cố Dư Sinh vẫn khó coi đến đáng sợ, Shary cũng đã bị hắn gián tiếp đánh một bạt tai, cũng không biết hắn còn khó chịu cái gì, lúc bấm nút đóng thang máy cực kỳ тһô Ьạᴏ.
Trong thang máy chỉ có cô và hắn, hắn vẫn không buông tay cô ta.
Sức hắn nắm cổ tay của cô khiến cô có chút đau.
Cô đã nhiều lần nhìn thấy hắn tức giận, chỉ lo không cẩn thận lại làm hắn nổi điên, trốn cũng không kịp, làm sao còn dám nhắc hắn buông tay mình ra, vì vậy nên Tần Chỉ Ái vẫn cố nén đau, đứng một góc trong thang máy.
Lúc thang máy đến lầu một, Cố Dư Sinh bỗng nhiên giơ tay tháo ca ra vat ra, ném xuống đất.
Tần Chỉ Ái bị hành động của hắn làm cho sợ đến không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm ca ra vat một lúc lâu, cố gắng khống chế bụng đang đau lăn lộn, khom người nhặt lên.
Động tác nhỏ của cô như vậy không biết làm sao đã khiến hắn quay đầu, trừng mắt nhìn cô một chút, khiến cô sợ đến mức động tác nhặt ca ra vat dừng một nửa, động cũng không dám động.
Cố Dư Sinh hừ mũi một tiếng, liền quay lại, nhìn chằm chằm vào thang máy, lại buồn bực cởi tiếp hai khuy áo trước cổ.