Ép Yêu 100 Ngày - Chương 12

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lãng Quên Chính Là Điều Vô Tình Nhất
Tần Chỉ Ái bị dọa sợ đến run lên, bản năng nhìn về phía Cố Dư Sinh, mặt hắn tối sầm lại, đầy sự lạnh lùng âm u.
Lục Bán Thành sững sờ nhìn Cố Dư Sinh, choáng váng, chưa kịp suy nghĩ đã hỏi: "Vụ gì vậy..."
Hắn chỉ vừa nói vài chữ, Ngô Hạo đã ở dưới chân bàn đá vào đùi của hắn một cái, Lục Bán Thành bị đau: "Cái quái gì vậy, muốn ૮ɦếƭ hả, dám đá chân tôi..."
Lục Bán Thành vừa nói, vừa trừng mắt nhìn Ngô Hạo, phát hiện Ngô Hạo nháy mắt với mình, Lục Bán Thành im miệng, sau đó quay lại nhìn Cố Dư Sinh, lại nhìn Tần Chỉ Ái, như là hiểu được chuyện gì, ngoan ngoãn im miệng.
Bầu không khí trên bàn có vẻ trì trệ.
Lục Bán Thành không chịu được bầu không khí như vậy, lặng lẽ va vào vai Ngô Hạo, Ngô Hạo hiểu ám hiệu của hắn, con ngươi chuyên động, sau đó nói: "Tiểu Khấu, canh trong chén anh Sinh cũng hết rồi."
"A", Tần Chỉ Ái sững sờ đáp, vì bị Cố Dư Sinh làm cho hoảng sợ, hồn vía lên mây, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại ám chỉ của Ngô Hạo được.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, bỗng nhiên khóe môi giương lên, quay đầu tàn nhẫn trừng cô, lại đá ghế rời đi, trên mặt rất bình tĩnh.
Cố Dư Sinh vừa đi, Lục Bán Thành và Ngô Hạo cũng không dám ở lại lâu, ăn hùng hổ như sói đói cho xong, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài theo.
Trong phòng ăn chỉ còn một mình cô ngồi ngơ ngác, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Cô cúi đầu chầm chậm ăn sạch cơm trong chén, mới đi dọn bàn đầy thức ăn thừa.
Rửa chén xong, Tần Chỉ Ái cầm khăn lau bàn, lúc lau bàn, nghe thấy trong phòng có tiếng Lục Bán Thành truyền đến.
Thì ra bọn họ còn chưa đi. Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i ch .com
Cô nắm khăn lau bàn trầm tư mấy giây, liền mở tủ chén, lấy một bộ bình trà, rót một ấm trà nóng, bưng ra phòng ăn.
Kéo cửa phòng ăn, tiếng nói của ba người họ trong phòng khách rõ ràng hơn nhiều.
Tần Chỉ Ái bưng ấm trà vừa mới ra khỏi cửa phòng ăn, đã nghe thấy tiếng của Ngô Hạo: "Anh Sinh?"
Qua hai giây, Cố Dư Sinh mới thờ ơ "hả" một tiếng.
Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i ch .com
Tiếp theo Ngô Hạo liền mở miệng: "Anh có phát hiện hay không, vợ của anh giống với người thường hay đi theo Ôn Noãn nhà em không?"
Vợ của Ngô Hạo, cô chính là người bạn tốt nhất của Hứa Ôn Noãn, bọn họ còn chưa kết hôn, chỉ là lúc học cấp ba Ngô Hạo đã thích gọi Hứa Ôn Noãn là vợ.
Lưng Tần Chỉ Ái cứng đờ, bước chân ra khỏi phòng ăn bỗng nhiên khựng lại.
Cô biết nghe trộm người khác nói chuyện là không tốt, nhưng cô vẫn gióng tai nghe.
Bởi vì những năm nay cô là người muốn biết liệu Cố Dư Sinh có còn nhớ đến Tần Chỉ Ái hay không hơn bất cứ ai?
Lần này, Cố Dư Sinh rất lâu cũng không lên tiếng.
Qua khoảng chừng một phút, Ngô Hạo mới hỏi: "Chính là Tần Chỉ Ái, anh không nhớ sao? Lúc trước cấp ba, cả ngày đều đi cùng vợ em, là cô bé hay cùng đi chơi với chúng ta đó?"
Cố Dư Sinh vẫn im lặng, Tần Chỉ Ái nghe được âm thanh trái tim mình vỡ vụn, một lát sau, cô nghe thấy tiếng của Cố Dư Sinh nhạt nhẽo truyền tới: "Không có ấn tượng."
"Không ấn tượng?" Ngữ khí của Ngô Hạo có chút khẩn trương: "Người không quá cao, gầy, tóc rất dài, da trắng, mắt đặc biệt to, lúc đó vợ của em còn là bạn ngồi cùng bàn với cô bé ấy."
"Ai da anh thật sự không nhớ sao? Các người gặp nhau rất nhiều lần, cô bé kia nói chuyện rất dịu dàng, hay kéo dài, lớn lên so với vợ của anh còn đẹp hơn nhiều."
"A..." Cố Dư Sinh bỗng cười khẽ thành tiếng, giọng nói đầy vẻ trào phúng: "Chuyện cũ năm xưa còn nhớ làm gì, tôi có rất nhiều chuyện, không phải như cậu ăn no lại nhớ kỹ nhiều chuyện như vậy."
Chuyện cũ còn nhớ làm gì... thân thể Tần Chỉ Ái lay động.Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i ch .com
Thì ra, chuyện mà cô cho là tốt đẹp vui vẻ đến không thể quên được đối với người ta chỉ là một đoạn ký ức không nhớ cũng không sao.
Trong người Tần Chỉ Ái giống như bị vật gì đó đè lên, cực kỳ khó chịu.
Cô nỗ lực duy trì thái độ bình thường, nhưng trong mắt đã phủ một tầng sương đen kịt.
Hắn không nhớ cô, thật sự cô không nhớ cô... Ngô Hạo miêu tả tỉ mỉ như vậy, hắn cũng không nhớ ra cô...
Tần Chỉ Ái không có dũng khí ra khỏi phòng ăn, cô bưng trà lui về một bước, sau đó liền nghe thấy Cố Dư Sinh nói, âm thanh có chút mơ hồ do hắn vừa ngậm thuốc vừa nói chuyện: "Vợ của cậu là cái gì Ôn Noãn, có phải đã từng theo đuổi tôi không? Hay là đã quấn lấy tôi?"
"Xí, may cho anh, cô ấy không theo đuổi cũng không quấn lấy anh."
"Thật sao?" Cố Dư Sinh thổi vòng khói, nửa tin nửa ngờ cười khẽ hai tiếng, hời hợt nói: "Không nhớ rõ là chuyện bình thường."
Không nhớ rõ là chuyện bình thường... tay Tần Chỉ Ái run lên, ấm trà trong khay rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan, ấm trà bể tan tành.
"Cái gì bể vậy?" Lục Bán Thành thính tai mở miệng trước.
Tần Chỉ Ái lúc này ý thức được bản thân quá bất cẩn, vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ trên đất.
Đáy lòng cô khổ sở, động tác quá nhanh, không cẩn thận đầu ngón tay bị cắt trúng một vết.
Vết thương nhỏ làm cánh tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, sau đó ở phía sau truyền đến tiếng của Lục Bán Thành: "Xảy ra chuyện gì? Bể ấm trà à? Không bị phỏng chứ?"
Lục Bán Thành liên tục hỏi mấy câu, sau đó mới chú ý đến vết thương nhỏ trên đầu ngón tay của Tần Chỉ Ái: "A, đứt tay rồi?"Nguồn
Nghe Lục Bán Thành thốt lên như vậy, tầm mắt của Cố Dư Sinh cũng quay lại nhìn đầu ngón tay của cô.
Vết thương không sâu, không có gì đáng ngại.
Từng giọt máu rơi xuống, chỉ cần dán băng keo cá nhân là có thể cầm máu.
Tinh thần Cố Dư Sinh còn chưa hồi phục, Lục Bán Thành liền ngồi chồm hỗm trước mặt Tần Chỉ Ái, đưa tay: "Tiểu Khấu, mau đứng lên, để tôi nhặt cho..."
Đúng lúc khoảng cách giữa cô và Lục Bán Thành tương đối gần... Ngày hôm qua khi nghe cô bị kẹt ở vùng ngoại thành không về được, Lục Bán Thành vẫn thúc hắn đi đón cô, tối qua lúc cô từ phòng hắn đi ra suýt ngã chổng vó, là Lục Bán Thành đỡ lấy cô, còn hôm nay lúc ăn cơm cô lại nở nụ cười với hắn, còn quay về hắn hỏi hắn muốn ăn cái gì để còn chuẩn bị...
Con mắt Cố Dư Sinh híp lại, trong não còn chưa kịp suy nghĩ, tay hắn liền đột nhiên vươn ra, ôm Tần Chỉ Ái đứng lên, sau đó còn đem cô kéo ra sau lưng, dùng cả người mình chắn giữa cô và Lục Bán Thành kia.
Tâm tình của Tần Chỉ Ái không tốt vì những điều Cố Dư Sinh vừa mới nói với Ngô Hạo, nhưng lúc này hắn lại đứng trước mặt cô, tay còn đang nắm cánh tay cô, lòng bàn tay của hắn rất nóng, truyền đến da thịt của cô, nóng cháy đáy lòng của cô, giống lúc trước khi còn nhỏ, qua đường, khi xe lao tới, hắn đột nhiên kéo cánh tay cô, nhắc nhở cô nhìn đường, nhiệt độ kia giống y như đúc.
Khi đó lòng bàn tay của hắn làm cho cô cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bây giờ, nhiệt độ này lại làm cho cô đau lòng, so với độ bén của ly trà vỡ còn sắc hơn.
Cô sợ chính mình lại chìm đắm trong đó, lại đột nhiên không kìm chế được, vùng vẫy một hồi, đem cánh tay của mình tránh xa tay của Cố Dư Sinh.
Cô trốn tránh như vậy, khiến Cố Dư Sinh cũng sững sờ, vốn muốn mở miệng nói: "Dán băng keo cá nhân đi" lại nghẹn ở cổ họng.Nguồn
Hắn chầm chậm di chuyển con ngươi, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của chính mình mấy giây, mới từ từ phản ứng lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao Lục Bán Thành giúp cô, cô cũng không hề từ chối gấp gáp rút tay lại như vậy, còn nhẹ nhàng nói cảm ơn cậu ta. Còn hắn mới kéo tay cô một chút, cô lại giống như chuột nhìn thấy mèo như vậy, sợ đến nỗi muốn nhanh chóng biến đi như một làn khói. . . Hắn vừa rồi còn muốn quan tâm chăm sóc vết thương cho cô mà...
Tim Cố Dư Sinh bỗng đập mạnh, gương mặt lạnh lẽo chỉ chỉ cửa phòng ăn, nói với Tần Chỉ Ái: "Không làm được thì đừng làm, mau cút lên lầu cho tôi, thật mất mặt!"
Cố Dư Sinh nói chuyện quá khó nghe, Ngô Hạo nhìn cũng không đành lòng, vì để cho Tần Chỉ Ái không xấu hổ, mau chóng mở miệng điều đình: "Lúc Tiểu Khấu làm cơm trưa chắc cũng đã mệt rồi, chị mau đi nghỉ ngơi đi."
Tần Chỉ Ái rũ mắt, cố gắng ổn định lại, nhìn Ngô Hạo nở nụ cười, nói "Xin lỗi." sau đó liền quay lưng chạy ra ngoài.Nguồn
"Anh Sinh đang làm gì vậy? Ngô Hạo đợi Tần Chỉ Ái đi xa, mới lẩm bẩm một câu.
Ngày hôm qua Lục Bán Thành cũng vì chuyện này mà bị Cố Dư Sinh trở mặt, nhẹ nhàng nói phía sau Ngô Hạo: "Ngày hôm qua tôi cũng nói với anh Sinh như vậy, kết quả bị chửi á!"
Ngô Hạo lập tực ngậm miệng lại.
Sau đó hai người từ từ quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Vốn tưởng rằng trong mắt hắn sẽ tràn đầy lửa giận, không ngờ Cố Dư Sinh lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, vẫn đứng như vậy, nhàn nhạt nhìn chằm chằm bàn tay trống không của mình, không biết đang nghĩ gì.
Ngô Hạo và Lục Bán Thành không tin nổi, nhìn nhau vài lần, không thể nắm bắt được hành động của Cố Dư Sinh, cả hai đều không dám lên tiếng.
Qua khoảng chừng một phút, Cố Dư Sinh gật gật đầu, thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sáng loáng, không nói một lời bước ra phòng khách, ngồi trên ghế salon, lấy một điếu thuốc hút một mình.
-
Ba giờ, còn chưa tới ba giờ, Lục Bán Thành và Ngô Hạo đã về rồi.
Cả nhà vốn rất náo nhiệt bây giờ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Trên tivi âm lượng vốn nhỏ đột nhiên lớn lên.
Cố Dư Sinh nghe được cảm thấy phiền, cầm điều khiển từ xa tắt đi, sau đó nằm ngửa trên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà, hút liên tục ba điếu thuốc không ngừng nghỉ.
Lúc hắn định hút điếu thứ tư, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã sắp đến bốn giờ, người phụ nữ kia bị mắng thì từ lúc đó lên lầu đến bây giờ cũng chưa hề xuống.
Cố Dư Sinh không nhịn được nhìn về phía cầu thang một chút, sau đó hút một hơi, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy hôm nay thuốc lá thật nhạt nhòa vô vị, hắn phun khói thuốc, lại nhìn về phía cầu thang, cảm thấy mùi vị của thuốc cực kỳ khó chịu, liền dập thuốc, ném vào thùng rác.
Cố Dư Sinh lẳng lặng dựa vào ghế sofa một chút, liền đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, sau đó ra ngoài, hắn nhìn hiên nhà, không biết ma xuôi quỷ khiến thế nào, hắn lại bước lên lầu.
Cố Dư Sinh đi dọc theo cầu thang, đi đến phòng ngủ chính.
Hắn đứng ở ngoài một chút, sau đó liền đưa tay mở cửa ra.
Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng đang xem kịch bản, cảm giác được cửa phòng bị đẩy ra, theo bản năng quay đầu nhìn cửa.
Cố Dư Sinh cũng nhìn vào, ánh mắt hai người chạm vào nhau.Nguồn
Dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn chiếu vào khuôn mặt cô, nổi bật lên ánh mắt to tròn của cô.
Đáy mắt cô long lanh lay chuyển, trong suốt lấp lánh, so với ấn tượng của Cố Dư Sinh còn cuốn hút hơn, khiến đáy lòng của hắn đột nhiên không chuẩn bị kịp liền cảm thấy hoảng hốt, sau đó hắn mới ý thức được, mình đã đi lên lầu.
Nhưng mà, hắn lên lầu làm gì?
Tần Chỉ Ái không hỏi gì, nhưng Cố Dư Sinh đã muốn che dấu nên tìm cho mình một cái cớ, một bên giả vờ kéo ghế ngồi, "ừm" một tiếng, một bên nhanh chóng suy nghĩ, sau đó liền quay lại Tần Chỉ Ái, nhàn nhạt nói: "Tối thứ hai chuẩn bị một chút, theo tôi đi dự tiệc."
Cố Dư Sinh, có chút khác thường so với những gì Tần Chỉ Ái nghĩ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh một chút.
Trái tim của Cố Dư Sinh vì hai mắt to tròn của cô mà đập càng mạnh, mất khống chế, thình thịch thình thịch, so với lúc nãy còn nhanh hơn, không có dấu hiệu chậm lại nào.
Loại phản ứng này hắn chưa bao giờ có, Cố Dư Sinh có hơi vội, hắn cố gắng biểu hiện sự lạnh lùng nhất, nhưng là hắn tinh tường cảm giác được, nỗ lực giả vờ bình tĩnh của mình dưới ánh mắt của cô đều tan rã từng chút từng chút một, cả người lại trở nên luống cuống.
Đúng là trúng tà thật rồi, sao hắn vừa nhìn vào đôi mắt của cô, cả người giống như bị trúng tà, thần kinh tê rần chứ?
Cô cũng có bệnh, mắt đã to hơn cả mắt của mẹ hắn còn trừng lớn, trêu chọc ai chứ?
Không biết làm sao, Cố Dư Sinh theo bản năng thẹn quá hóa giận, thốt lên một câu thô tục với Tần Chỉ Ái: "Mẹ nó đừng có nhìn tôi!"
Giây trước hắn còn ôn hòa với cô từ từ nói chuyện để cô cùng đi dự tiệc với hắn, sao giây sau lại bỗng nhiên nổi giận chứ?
Cố Dư Sinh bình tĩnh lại, thái độ quá khích như vậy, Tần Chỉ Ái không theo kịp, cô bị hắn rống, trước tiên là ngỡ ngàng, sau đó liền hướng về phía hắn nháy mắt một cái.
Đáy mắt của cô chớp như vậy, mang theo bao nhiêu là ngây thơ vô tội.
Đặc biệt là lúc nhìn về hướng hắn mà nháy mắt, dẫn theo một tia quyến rũ không nói nên lời.
Hô hấp của Cố Dư Sinh đột nhiên dừng lại, rõ ràng là một bụng tức giận, làm thế nào cũng không phát hỏa được.
Hắn lấm lét nhìn trái nhìn phải hai lần, nhìn thấy móc treo quần áo quen thuộc, có treo một cái áo sơ mi của hắn, hắn một tay dùng lực kéo xuống, đi về phía trước một bước, hướng về phía gáy Tần Chỉ Ái tàn nhẫn đậy vào đầu Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn thoát khỏi áo của Cố Dư Sinh, đầu ngón tay còn chưa ᴆụng được đến áo của hắn, đã nghe hắn cứng rắn nói: "Không được nhúc nhích!"
Ngón tay Tần Chỉ Ái bỗng nhiên dừng lại.
Không còn nhìn thấy đôi mắt to long lanh nước kia, lý trí của Cố Dư Sinh lúc này mới trở về, nhanh chóng mở miệng trực tiếp đi vào vấn đề: "Thứ hai sáu giờ, Tiểu Vương sẽ đến đón cô!"
Nói xong, Cố Dư Sinh nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Không phải tôi muốn cô đi, là ông muốn tôi dẫn cô theo."
Ông muốn hắn dẫn cô đi dự dạ tiệc? Vậy có phải hắn sẽ lại cho rằng cô quấn lấy hắn?
Tần Chỉ Ái theo bản năng mở miệng: "Không phải em nói với ông là em muốn cùng dự tiệc với anh, nếu anh muốn em có thể nói với ông thứ hai em bận việc..."
Đùa gì thế, hắn chỉ thuận miệng lấy một cái cớ, ông hoàn toàn không biết tối thứ hai có dạ tiệc, chẳng phải cô nói sẽ làm lộ chuyện của hắn sao?
Cố Dư Sinh nhíu mày, cắt đứt lời của Tần Chỉ Ái: "Nói cái gì? Nói tôi uy Hi*p cô, không cho cô đi? Sau đó ông lại dạy bảo tôi một trận sao?
Nói xong, Cố Dư Sinh quay người đi đến cửa phòng ngủ, lúc ra khỏi cửa hai mét, hắn sợ Tần Chỉ Ái thật sự gọi điện cho Cố lão gia, không yên lòng dừng bước.
Hắn suy nghĩ một chút, liền lùi lại mấy bước, nói với Tần Chỉ Ái: "Không có chuyện gì thì đừng nói gì về tôi trước mặt ông! Nếu như ông lại gọi điện thoại trách mắng tôi, khiến tôi nổi điên lên, lúc đó xem tôi sẽ trừng trị cô như thế nào!"
Sau đó, Cố Dư Sinh mới nghênh ngang rời đi.
. . . . . . .
Đợi đến khi dưới lầu có tiếng xe của Cố Dư Sinh rời đi, Tần Chỉ Ái mới đưa tay kéo áo trên đầu mình xuống.
Cô từ từ quay đầu, nhìn qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh từ từ rời khỏi cửa biệt thự.
Chỉ là Cố Dư Sinh lên lầu nói với cô mấy câu. bên tai cô lại nghe thấy tiếng hắn và ngô hạo nói chuyện sau giờ cơm trưa, nhất thời cô không có tâm trạng đọc kịch bản, thật vất vả mới bình tâm lại, hắn lại lên làm loạn mọi thứ.
Hay là tám năm trước, lúc cô gọi điện thoại cho hắn là vô ích, cô nên quên hắn đi?
Hay là hai năm trước hắn chỉ ngẫu nhiên gặp cô, cô dùng tất cả dũng khí và can đảm đứng trước mặt hắn, hắn nói "Xin lỗi tiểu thư, tôi nghĩ tôi thật sự không quen biết cô.", lúc đó, giữa cô và hắn đã là kết thúc rồi!
Là cô không từ bỏ ý định, cam lòng để hắn chơi đùa như một thứ đồ chơi.
Dù sao cũng là tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Vì lẽ đó cô có đóng thế diễn viên khác đi chăng nữa, cũng chỉ hy vọng níu kéo chút thời gian ngắn ngủi ở bên hắn.
Lãng quên chính là điều vô tình nhất.
Cô nghĩ, dường như năm đó Cố Dư Sinh chưa từng thích cô.
Nếu thích cô, sao có thể dễ dàng quên như vậy?
Nếu hắn đã thật sự thích cô, cho dù bây giờ cô có thay đổi hình dáng, hắn cũng phải nhận ra chứ!
Thật khổ sở, cứ như vậy bị hắn lãng quên, quên sạch sẽ, quên triệt để.
-
Buổi trưa thứ hai, Tiểu Vương gọi điện thoại nhắc Tần Chỉ Ái tham dự dạ tiệc.
Nói là sáu giờ đến đón cô, năm giờ rưỡi, Tiểu Vương đã đến.
Tần Chỉ Ái đã hóa trang xong, tiện tay chọn một bộ lễ phục, một đôi giày cao gót cùng màu, đi xuống lầu.
Tiểu Vương đứng cạnh xe chờ cô, nhìn thấy cô đi ra, lập tức mở cửa xe, Tần Chỉ Ái nói "cảm ơn" với Tiểu Vương, khom người vừa mới chuẩn bị lên xe đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đang dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại.
Không phải nói để Tiểu Vương đi đón cô sao? Sao hắn lại ở đây?
Cử động của Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí bò lên xe, ngồi im bên cạnh Cố Dư Sinh.
Tiểu Vương đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, lên xe liền khởi động máy.
Trong xe rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện với ai.
Cố Dư Sinh hoàn toàn không mở mắt ra nhìn Tần Chỉ Ái, từ đầu đến cuối đều bình thản như đang ngủ thi*p đi.
Thần kinh Tần Chỉ Ái từ căng thẳng mới dần dần thả lỏng một chút, cô không hề chớp mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chầm chậm chuyển động.
Cô nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi ở bên cạnh mình, tầm mắt của Tần Chỉ Ái nhìn hắn chăm chú.
Ba ngày không gặp, hình như hắn đã đi cắt tóc, ngắn hơn một chút, lộ ra vầng trán cao, nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo.
Hắn nhắm hai mắt, không tạo cho Tần Chỉ Ái áp lực như bình thường, cả người thật nhu hòa, thanh thoát, quần áo xa hoa, hình ảnh đẹp đến nỗi Tần Chỉ Ái nghĩ mình đang nằm mơ.
Tần Chỉ Ái tham lam nhìn hồi lâu, mãi đến khi Cố Dư Sinh nhíu mày lông mi run rẩy, mắt sắp mở ra, cô mới dời tầm mắt, nhìn về phong cảnh trên đường đang không ngừng lùi về phía sau.
Cố Dư Sinh vốn muốn nhắm mắt dưỡng thần một chút, không ngờ thật sự ngủ thi*p đi, sau khi thức dậy đã nhìn thấy bên cạnh mình có thêm một người, cả người hắn hơi run, sau đó hiểu rõ được, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, liền chuyển tư thế ngồi.
Tần Chỉ Ái cảm nhận được cử động của Cố Dư Sinh, hắn thật sự tỉnh rồi, cả người cô giống như hóa đá vậy, không nhúc nhích nổi.
Cố Dư Sinh lấy điện thoại ra, xem một lát, mệt mỏi giơ tay lên xoa xoa mi tâm, hắn liếc qua người bên cạnh, động tác hơi dừng một chút, sau đó quay đầu lại thật chậm, nhìn về phía иgự¢ Tần Chỉ Ái.
Cô mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, trước иgự¢ là một cái nơ, bên trong chiếc nơ bằng tơ lụa có một khe hở, có thể nhìn thấy иgự¢ của cô như ẩn như hiện.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm cảnh xuân đó một lúc lâu, chân mày hắn lại cau lại, trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu.
Cô mặc lễ phục gì vậy? Mặc như không mặc vậy?
Cố Dư Sinh giật môi, định mắng cô, nhưng lời chưa kịp nói ra đã nuốt trở lại.
Hắn ăn no rửng mỡ không có chuyện làm sao, quan tâm đến chuyện quần áo của cô làm gì chứ? Coi như là cô không mặc gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến hắn... Trước đây lúc cô đóng một bộ phim truyền hình, không phải còn mặc bikini sao? Lục Bán Thành nói cho hắn biết, hắn cũng không nghĩ sẽ quan tâm như bây giờ...
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh buộc tầm mắt của mình rời khỏi иgự¢ của cô, nhìn về phía cửa sổ.
Hắn nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau trong chốc lát, tầm mắt lại không nhịn được bắt đầu hướng về phía иgự¢ của cô.
Một lần, hai lần, ba lần... Mười lần...
Cố Dư Sinh căm tức đưa tay tìm thuốc lá hút, vừa hút thuốc nhưng tầm mắt của hắn lại như có như không lướt qua иgự¢ của Tần Chỉ Ái.
Nhìn nhìn, Cố Dư Sinh bắt đầu ngồi không yên, thuốc lá trong tay không ngừng nhúc nhích.
Cuối cùng, cả người hắn đều phập phồng, thấp thỏm, hắn nhìn Tần Chỉ Ái trước mắt, chỉ hận không thể xé quần áo của cô thành hai mảnh.
Tần Chỉ Ái ngồi ở một bên, tuy rằng không nhìn qua phía Cố Dư Sinh nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô sợ Cố Dư Sinh tức giận chuyện gì đó, cũng có thể trút giận lên mình, liền cẩn thận từng li từng tí ngồi lệch người về phía cửa xe.
Cô cứ lơ đãng di chuyển như vậy, lại khiến chiếc nơ trước иgự¢ bị kéo xuống, mở thêm một khoảng иgự¢.
Bởi vì lễ phục hở vai, cô không mặc áo lót, bên trong là miếng dán иgự¢ màu da.
Từ góc độ của Cố Dư Sinh nhìn sang, hoàn toàn có thể thấy được toàn bộ иgự¢ bên phải của cô.
Tuy rằng có miếng dán che lại điểm mấu chốt, nhưng trong mắt Cố Dư Sinh, giống như không hề che chắn gì.
Cô mặc y phục như thế đi dự dạ hội với hắn?
Lát nữa lúc xã giao, chẳng phải ai cũng có thể nhìn thấy иgự¢ của cô sao?
Trong đầu Cố Dư Sinh nhìn thấy hình ảnh những người đàn ông đến chào hỏi, lúc vừa nói chuyện với hắn, cũng sẽ nhìn sang иgự¢ của cô.
Cố Dư Sinh phản xạ có điều kiện chửi một câu thô tục trong lòng, mắt nhìn chằm chằm иgự¢ của Tần Chỉ Ái, lửa hừng hực nổi lên, hắn cảm giác được bản thân mình đang dâng lên một sự kích động muốn Gi*t người.
Không có chỗ nào để trút giận, hắn nghiến răng ken két, hung tợn đập tắt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc vì sự hung tợn của hắn mà bị Ϧóþ nát biến dạng.
Khuôn mặt âm trầm của hắn lại phải hướng ra ngoài cửa sổ, đã gần sắp đến nơi tổ chức tiệc rồi.
Chẳng lẽ thật sự để cô đi vào cùng hắn sao?
Người muốn cô tới là hắn, bây giờ đến rồi cũng không thể ôm cô trở về được đúng không?
Cố Dư Sinh hít thở không thông kéo kéo ca-ra-vát vừa mới chuẩn bị mở một khuy áo trong tay, để cho mình dễ thở, tầm mắt vô tình nhìn trúng một cái cốp trong xe.
Ở đó có một con dao gấp.
Cố Dư Sinh đang nổi điên nhất thời lại bình tĩnh lại.
Hắn nhìn chằm chằm con dao nhỏ một lúc, nhẹ nhàng chuyển động con ngươi, thừa dịp Tần Chỉ Ái và Tiểu Vương không để ý, nhanh chóng cầm lấy con dao.
Hắn giả vờ thoải mái tựa vào lưng ghế, nhìn như nhìn chằm chằm phía trước, nhưng thật ra khóe mắt lại để ý đến quần áo trên người Tần Chỉ Ái.
Khi hắn tìm thấy dây kéo phec mo tuya, lại giơ tay chống chóp mũi, nhắm hai mắt lại.
Qua khoảng mười mấy phút, thân thân thể của hắn lại từ từ nghiêng về phía Tần Chỉ Ái, sau đó gối lên vai Tần Chỉ Ái.
Cố Dư Sinh chủ động tiến sát lại, khiến toàn thân Tần Chỉ Ái run nhẹ, theo bản năng quay đầu về phía hắn.
Người đàn ông ấy đang nhắm mắt lại, như là ngủ thi*p đi.
Hắn đặt sức nặng trên người cô, Tần Chỉ Ái không cách nào nhúc nhích, hơi thở mang mùi thơm vốn có của hắn hòa với mùi thuốc lá thơm ngát không ngừng phả vào người cô, khiến tinh thần cô bất ổn.
Sau khi Cố Dư Sinh yên tĩnh dựa lên vai Tần Chỉ Ái một hồi, mới lén nhấc mi mắt lên, liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô ngây người, lúc này mới lặng lẽ cầm dao, dời đến hông của cô, bằng trí nhớ, rạch vào phec mo tuya hai lần.
Dao gấp chưa bao giờ dùng qua, lưỡi dao rất bén, cho nên Cố Dư Sinh dùng lực rất nhỏ để Tần Chỉ Ái không phát hiện cử động của mình, nhưng nhờ dao bén nên dù lực có nhỏ đi nữa vẫn có thể bị hắn cắt đứt dễ như ăn cháo.
Hắn sợ bị người khác nhìn ra kẽ hở, không sốt ruột, từ từ rời khỏi bả vai cô.
Cố Dư Sinh thấy càng ngày càng gần đến nơi, hắn sợ trang phục của Tần Chỉ Ái chưa đủ rách, lại thừa dịp cô không chú ý, tiếp tục thỉnh thoảng rạch về phía dây kéo vài nhát.
.. . . . . . .
Địa điểm tổ chức dạ tiệc ở câu lạc bộ Kinh Thành.
Lúc xe dừng hắn dưới tầng hầm bãi đậu xe, Cố Dư Sinh vẫn không mở mắt, không nhúc nhích, mãi đến khi Tiểu Vương lên tiếng: "Thiếu gia, tiểu thư, đến rồi."
Cố Dư Sinh lúc này mới từ từ mở mắt ra, Cố Dư Sinh cố ý nhìn biểu tình sủng sốt của Tần Chỉ Ái một chút, mới giả vờ như phát hiện mình ngủ say, không cẩn thận dựa vào vai cô, "A" một tiếng, ngồi thẳng người, sau đó còn hỏi lại Tiểu Vương một câu: "Đến?"
"Đúng vậy." Tiểu Vương trả lời xong, lập tức xuống xe mở cửa.
Cố Dư Sinh nhàn nhã xuống xe, đứng cạnh xe, giơ tay đeo lại ca ra vat bị mình nới lỏng, một bên nhìn Tần Chỉ Ái đang xuống xe sau hắn.
Dây kéo của cô vừa bị cắt đứt, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết, chói mắt mà dễ thấy.
Động tác thắt ca ra vat của Cố Dư Sinh dừng lại, nhìn chằm chằm hông Tần Chỉ Ái, nheo mày.
Tiểu Vương đóng cửa xe, nhìn Cố Dư Sinh chậm chạp không chịu đi, có chút khó chịu nhìn về phía người đàn ông, nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn, trong lòng Tiểu Vương hồi hộp nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn Tần Chỉ Ái.
Tiểu Vương không hề do dự lên tiếng: "Tiểu thư, váy của cô?"
"Hả?" Tần Chỉ Ái không hiểu nhìn theo tầm mắt của Tiểu Vương đang hướng về phía hông của cô, cô xoay người cúi đầu nhìn lại.
Lúc chọn lễ phục rõ ràng cô đã nhìn rất kỹ, bộ váy này ban đầu hoàn toàn không có một vết rách nào mà? Quần áo may theo số đo của Lương Đậu Khấu cô mặc vào đều rộng rãi, sao có thể làm mở dây kéo như vậy được?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mới đột nhiên nghĩ bữa tiệc này là đích thân Cố Dư Sinh bảo mình chuẩn bị đi theo, giờ trang phục lại có vấn đề... Nhất thời thấp thỏm trong lòng.
Cô theo bản năng nắm chặt túi xách, cẩn thận nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngay lúc cô không biết nói với hắn như thế nào, hắn lại lưu loát ra lệnh cho Tiểu Vương: "Cậu đi mua cho cô ấy một bộ lễ phục, tìm một phòng nào đó cho cô ấy, đưa cô ấy lên phòng chờ đi."
"Dạ, thiếu gia." Tiểu Vương trả lời xong liền đưa Tần Chỉ Ái lên cầu thang.
Lúc đi qua Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh đột nhiên gọi Tiểu Vương lại, sau đó nói nhỏ bên tai Tiểu Vương, âm thanh chỉ có hai người họ nghe thấy: "Mua bộ lễ phục nào kín đáo đúng mẫu hình lý tưởng của người vợ hiền nghiêm chỉnh một chút, đừng như bộ váy lúc nãy, mặc cũng như không mặc."
Dặn dò xong, mặt Cố Dư Sinh không cảm xúc quay người đi về phía thang máy.
Hắn cũng chờ ở phía sau cách Tần Chỉ Ái và Tiểu Vương không xa, cùng lên thang máy. Cửa thang máy vừa mở ra, liền đi vào, bấm nút đóng cửa.
Thang máy lên đến lầu hai, Tiểu Vương mới từ từ nhớ lại câu nói của Cố Dư Sinh, hắn cung kính đưa Tần Chỉ Ái vào một phòng trống trên lầu, sau đó mới quay lưng đi xuống lầu.
Hắn vừa lái xe vừa nhìn đường đi, lại nghĩ đến câu nói của Cố Dư Sinh, yêu cầu của hắn có phải quá trừu tượng không? Cái gì mà hình mẫu người vợ hiền lý tưởng? Cái gì mà nghiêm túc đừng có mặc cũng như không mặc?
-
Bởi vì lễ phục hỏng rồi, ăn mặc cũng không thoải mái, tiến vào phòng, Tần Chỉ Ái liền cởi váy ra, thay áo ngủ trong phòng.
Cô ở một mình trong căn phòng rộng yên tĩnh, không mở tivi, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.
Tần Chỉ Ái không biết khi nào Tiểu Vương mới trở về, cô muốn Gi*t thời gian, đành ngắm hàng ngàn ánh đèn ngoài cửa sổ, sau đó ngồi ở một chiếc ghế salon sát cửa sổ, mở điện thoại lướt weibo*.
*Weibo: Mạng xã hội của Trung Quốc.
Không biết lướt bao lâu, Tần Chỉ Ái đột nhiên muốn đi vệ sinh, cô để điện thoại di động xuống, tiến vào nhà vệ sinh, ૮ởเ φµầɳ áo, phát hiện đồ lót có một mảng đỏ hồng, liền nhíu mày.
Chukì kinh nguyệt của cô đều luôn rất chuẩn xác mà, là ngày một mới tới mà, sao bây giờ lại có trước hai ngày? Chẳng lẽ là do hai ngày trước gặp mưa nhiễm lạnh?
Khách sạn có chuẩn bị sẵn băng vệ sinh, Tần Chỉ Ái dùng một cái, ôm bụng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc cô hành kinh đều rất đáng sợ, vô cùng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, buồn nôn, năm cô bị như vậy đều đi rất nhiều bác sĩ, cũng không thể chữa khỏi, vì vậy nên mỗi tháng cô đều phải chịu đựng đau đớn.
Túi của cô lúc nào cũng có một vỉ thuốc giảm đau, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Nhưng hôm nay cô theo Cố Dư Sinh đi dự tiệc, chỉ cầm một cái xắc nhỏ, lại thêm không biết kinh nguyệt sẽ đến, vì thế không mang theo thuốc.
Tần Chỉ Ái khổ sở ôm bụng, sau đó liền đi tới bếp nấu một bình nước nóng, rót một ly nước, sau đó cô ngồi lại trên ghế sát cửa sổ, từ từ uống.
Hy vọng ly nước này có thể làm cho cơn đau bụng của cô đến chậm một chút.
Đợi được đến khi tiệc rượu kết thúc, lúc cô một mình trở về nhà hẵn đau, đau lúc nào cũng được, đừng đau trước mặt Cố Dư Sinh là được rồi.
Bởi vì người đàn ông kia đã từng nói cô không được làm phiền hắn, cho nên dù ở trong gia đình hắn hơn ba tháng nay, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng không muốn tìm đến làm vướng tay vướng chân hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc