Mắt Cô To Như Mắt Của Mẹ Hắn VậyCô không ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành, vẫn cúi gằm, nhẹ nhàng lắc đầu, mà bộ dạng này lại lộ ra mấy phần ngoan ngoãn, so với ngày thường hoàn toàn không giống với bộ dạng lo lo sợ sợ ở trước mặt hắn.
Chân mày Cố Dư Sinh nhăn lại, sau đó mơ hồ nghe cô nói chuyện với Lục Bán Thành.
Âm thanh của cô rất nhỏ, hắn không nghe rõ, sau đó liền dựng thẳng lỗ tai tập trung sự chú ý mới mơ hồ nghe được một chút âm thanh của cô, hình như là chữ "Không", hắn vốn đã cực kỳ buồn bực, càng buồn bực hơn, nhìn thấy gì cũng chướng mắt.
Hắn nén giận, dời tầm mắt, nhìn vào cửa sổ sát đất.
Cửa sổ sát đất giống như gương, phản chiếu hình ảnh của Lục Bán Thành và Tần Chỉ Ái.
Hắn còn đang nắm tay cô, cô vẫn đang cúi đầu nói chuyện với hắn.
Có gì đáng nói chứ? Một vấn đề đơn giản mà phải nói lâu như vậy sao?
иgự¢ Cố Dư Sinh tức đến phập phồng, càng ngày càng tức điên lên, một giây sau, hắn rống về phía cửa một câu: "Không phải tôi nói cô về nhà sao? Còn đứng đờ ra đó làm gì?"
Kỳ thực Tần Chỉ Ái và Lục Bán Thành cũng không nói gì, chỉ là khách sáo vài chữ: "Tôi không bị bong gân ở đâu hết, cảm ơn anh."
Bởi vì tâm tình không tốt, cô sợ bản thân mất khống chế, khiến Lục Bán Thành phát hiện giọng cô có chút nức nở, nên tốc độ nói của cô phải điều chỉnh chậm lại.
Ai mà biết được, chỉ đơn giản vài chữ như vậy, cô còn chưa nói hết, phía sau đã nghe thấy Cố Dư Sinh mắng.
Cô sợ đến mức chữ "anh" cuối cùng cũng không dám nói ra.
Cố Dư Sinh trước nay đều chưa từng làm cho cô khó xử trước mặt người khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn như vậy, Tần Chỉ Ái vốn đã không dám khóc ra, lúc này nước mắt lại rơi xuống.
Cô không để ý quay về phía Lục Bán Thành lễ phép nói: "Tạm biệt", ngay lập tức thoát ra khỏi người hắn, vội vã chạy đi.
Lục Bán Thành liếc nhìn bóng lưng của Tần Chỉ Ái một cái, mới quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai diễm lệ, biểu cảm lạnh lùng, lông mày biểu hiện sự tức giận tột đỉnh.
Cố Dư Sinh như vậy, hắn nhìn một hồi mới mở miệng nói: "Anh Sinh, anh không muốn gặp cô ấy thì để cô ấy đi là được rồi, nói khó nghe như vậy làm gì? Một chút cũng không nể mặt cô ấy, tốt xấu gì người ta cũng là con gái, sao anh có thể thô lỗ như vậy..."
Hắn đối với cô thế nào thì có liên quan gì tới Lục Bán Thành? Sắc mặt Cố Dư Sinh càng khó coi, không khách khí mở miệng, cắt lời Lục Bán Thành: "Còn cậu nữa, nên làm gì thì làm đi! Đừng ở đây làm chướng mắt tôi."
Lục Bán Thành đi tới, ngừng mấy giây, lại muốn nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng đã bị Cố Dư Sinh cầm gối đầu giường ném về phía hắn: "Nghe không hiểu tôi nói gì hay sao? Còn muốn đâm chọc gì nữa?"
Gối của Cố Dư Sinh dù chưa ném tới cửa, Lục Bán Thành đã chạy biến mất như một làn khói.
Cửa bị Lục Bán Thành mở còn chưa đóng kín đã bị đẩy ra lần nữa.
Cố Dư Sinh tưởng Lục Bán Thành lại trở lại, không hề liếc mắt nhìn về phía cửa đã gọn gàng dứt khoát đuổi người: "Lục Bán Thành, cậu còn chưa biến?"
Người đẩy cửa vào bị hắn làm cho hết hồn, bất động một hồi, qua khoảng hai phút, mới có một cái đầu từ từ cẩn thận lủi đầu vào: "Thiếu gia, là tôi."
Cố Dư Sinh nghe tiếng của Tiểu Vương, vẻ mặt thâm thúy.
Tiểu Vương lại mở miệng nói: "Thiếu gia, cháo cậu bảo tôi đi mua, đã mua về rồi."
Lúc này Cố Dư Sinh mới quay đầu, liếc thức ăn trong tay Tiểu Vương mang tới, mím mím môi, hất cằm về phía bàn trà, không lên tiếng.
Tiểu Vương biết hành động của hắn như vậy là có ý gì, cậu đẩy cửa, rón rén nhẹ nhàng bước vào, còn khom người nhặt gối bị quăng ở dưới đất mang vào theo.
Tiểu Vương đem thức ăn đặt vào bàn trà, lúc cậu cầm gối đi đến bên giường, Cố Dư Sinh bỗng mở miệng: "Có thuốc lá không?"
"Có." Tiểu Vương đáp một tiếng, lấy thuốc lá lúc nào cũng mang theo bên mình đưa cho Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhận lấy, sờ soạng lấy một điếu nhét vào miệng, sau đó bật lửa đốt thuốc.
Tiểu Vương đứng một bên nhìn hắn nuốt mây nhả khói một lúc, nghĩ lúc mình ở thang máy nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của Lương tiểu thư ở thang máy, môi nhúc nhích một chút, nói: "Thiếu gia, lúc tôi ở thang máy gặp Lương tiểu thư đang khóc lóc bước vào thang máy..."
Khóc... Nghe đến chữ đó, đầu ngón tay Cố Dư Sinh run nhẹ, tàn thuốc trắng nõn rơi trên giường.
Qua mấy giây, Cố Dư Sinh phủi phủi tàn thuốc trên giường, tay còn lại tiếp tục đưa thuốc lên miệng, hút một hơi.
"Ờm mưa vừa tạnh, khí trời cũng không tốt, rất khó gọi xe, cậu có muốn tôi đưa cô ấy về nhà không?" Tiểu Vương nhìn biểu hiện bình tĩnh của Cố Dư Sinh, đánh bạo hỏi.
"Người phải về nhà là cô ta, không phải tôi, cậu đi mà hỏi cô ta, hỏi tôi làm gì?" Khói thuốc lượn lờ, Cố Dư Sinh mở mắt ra, trừng Tiểu Vương một cái đầy tàn nhẫn.
Tiểu Vương theo bản năng lùi về một bước, trong nháy mắt liền hiểu ý của hắn, rõ ràng là đồng ý cho cậu đưa đi... Sau đó liền lưu loát mở miệng nói: "Thiếu gia, tôi biết rồi, vậy tôi đưa tiểu thư về."
Nói xong, Tiểu Vương liền quay đầu chạy ra cửa.
Mãi đến khi cửa đóng lại, Cố Dư Sinh mới phản ứng được lời nói của mình bị Tiểu Vương đoán được tâm tư,. hắn căm tức lấy cái gối của Tiểu Vương vừa mới nhặt về, lại ném về phía cửa một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi mắng: con mẹ nó ngươi thì biết cái đếch gì!
Hút xong một điếu thuốc, tâm tình của Cố Dư Sinh mới bình tĩnh lại một chút, hắn lấy một cái gối khác, để sau đầu, nằm xuống.
Vừa mới nhắm mắt lại, hắn liền cảm thấy bất ổn, cảm thấy bên tai ướt nhẹp, hắn đưa tay ra sờ sờ, sau đó liền ngồi dậy nhìn gối.
Một vết ướt lớn. . .
Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhớ lại, sau khi hắn đối xử với cô như vậy, lúc nhìn về phía cô, cô đã đưa lưng về phía hắn, đôi vai nhỏ run lên.
Vì lẽ đó, một vết ướt lớn như vậy, đều là nước mắt của cô?
Lúc vừa nghe được tiếng cô khóc nức nở, cảm giác đau nói này lại xuất hiện một lần nữa.
Cố Dư Sinh đau khổ toàn thân co lại một hồi, sau đó lấy đạp cái gối trước mặt một cái, khiến cho nó giống cái kia bay đến phía cửa.
Cố Dư Sinh thở dài, sau đó loạng choạng bò xuống giường, để chân trần tiến vào nhà tắm.
Hắn tắm rất lâu mới ra ngoài.
Hắn không lau tóc, tùy tiện để những giọt nước theo hai gò má chày tí tách xuống.
Lúc hắn khom người cầm hộp thuốc, tầm mắt lại nhìn đến thức ăn đặt trên khay trà, hắn quay đầu nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên giơ chân lên, tàn nhẫn đạp vào bàn trà.
Bàn trà bị hắn đạp một cái xê dịch cả mét, thức ăn trong túi rơi xuống đất, cháo bên trong chảy đầy đất, tỏa ra mùi thơm ngát.
Hắn để chân trần đạp bàn trà, chân hắn cũng đau thấu xương.
Hắn làm như không cảm giác được chuyện đó, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cháo đổ trên mặt đất, sau đó cũng cảm giác được trong lòng giống như có một chiếc trâm nhọn đang đâm vào hắn, đau đến thấu xương.
Hắn không phải bị bệnh thần kinh chứ? Nghĩ cô bị kẹt ngoài ngoại thành, đã lâu không ăn gì, cho nên mới bảo Tiểu Vương đi mua cháo cho cô.
Kết quả thế nào? Cô vừa nhìn thấy hắn, liền muốn bỏ đi... Không đúng, là hắn muốn cô cách xa hắn mà, cô rõ ràng đã tìm cách tránh xa hắn, đúng theo ý của hắn, vậy thì khi cô nói muốn về nhà, sao hắn lại tức giận như vậy chứ? Hắn đúng là bị thần kinh!! Không, không chỉ là bị thần kinh mà não còn có vấn đề!
Nhưng hắn phát điên không chỉ mới ngày hôm nay...
Hầu kết Cố Dư Sinh run động hai lần, sau đó cầm hộp thuốc là hướng về phía ban công.
Hắn ngồi cạnh cửa sổ sát mặt đất, nhìn chằm chằm hàng vạn ngọn đèn dưới kia đang tỏa sáng, nghiêng đầu ngậm thuốc, lại thổi ra những vòng khói, thổi thổi, vẻ mặt hắn trở nên mơ màng.
. . . . . .
Thẳng thắn mà nói, từ khi hắn hiểu chuyện đã biết trên thế giới này có một người tên là Lương Đậu Khấu.
Hắn quen biết Lương Đậu Khấu hơn hai mươi năm, muốn hỏi hắn Lương Đậu Khấu là một người như thế nào?
Hắn chỉ có hai chữ để trả lời: phiền, rất phiền.
Ngoài ra, hắn vắt óc cũng không nghĩ bên trong Lương Đậu Khấu còn có một cái gì khác.
Lương Đậu Khấu tiến vào thế giới showbiz, vô số người nói cô là nữ thần, là siêu sao xinh đẹp nhất trong làng giải trí.
Lúc hắn nghe được câu nói này, hắn nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ một chút, cũng không nhớ Lương Đậu Khấu lớn lên đẹp ở chỗ nào.
Hắn mới bảy tuổi, mẹ của hắn ngoại tình, từ đó về sau, tính tình của ba hắn hoàn toàn thay đổi, không uống rượu lại bắt đầu nghiện rượu.
Mới bắt đầu là hùng hùng hổ hổ đánh mẹ hắn, sau đó ngày một điên cuồng, bắt đầu đánh luôn hắn.
Ngày một bị đánh nhiều hơn, hắn chai đòn, cũng cảm thấy bạo lực gia đình là một chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.
Thậm chí. . . nói thế nào nhỉ? Sau đó mỗi lần nhìn thấy ba của hắn, nếu không đánh hắn, hắn sẽ cảm thấy không quen.
Sau khi hồi tưởng, trong ấn tượng của hắn, hắn và cha mình chỉ có thể thông qua phương thức đánh đập hắn và mẹ để duy trì mối quan hệ.
Một nhà yên lành tốt đẹp, lại không giống nhà.
Cũng bắt đầu từ đó, hắn cảm thấy tính mạng của mỗi một người trong nhà, hoàn toàn không quan trọng giống như người ta thường nói.
Dùng từ để hình dung, là có cũng được mà không có cũng được, chỉ là một nơi để tối trở về ngủ một đêm thôi mà.
Cha mẹ là mối quan hệ ràng buộc, dù không còn tình cảm, cũng không ly hôn.
Bởi vì lợi ích của gia tộc mà phải ở bên nhau, bọn họ hoàn toàn không có quyền làm chủ.
Từ đó hắn liền nghĩ, nếu hôn nhân là như vậy, thà không có còn hơn.
Ngược lại tình yêu sớm muộn gì cũng sẽ biến chất, con người cũng đâu phải không có tình yêu là sống không nổi, sao phải tranh đoạt để bản thân biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Bi kịch hôn nhân của cha mẹ đã đẩy đến đỉnh điểm khi hai năm trước, cha hắn cầm dao Gi*t ૮ɦếƭ mẹ hắn, sau đó tự sát.
Khi đó, hắn còn đang nhập ngũ, nhận được tin này liền chạy suốt đêm về Bắc Kinh, nhìn thấy hai cỗ thi thể.
Hắn vốn không muốn yêu ai, không muốn kết hôn với bất kỳ người nào, lúc này càng kiên quyết hơn.
Cha mẹ ૮ɦếƭ, hắn chỉ có thể từ bỏ giấc mơ từ nhỏ mà tiếp quản sự nghiệp của Cố thị.
Hắn thật sự cảm thấy cứ sống một cuộc sống cô độc đến hết đời thật sự rất tốt, tim như sắt đá, mới có thể ung dung.
Sao hắn lại đứng nhìn chằm chằm Lương Đậu Khấu.
Sở dĩ hắn đồng ý kết hôn là do ông dùng tính mạng của mình để bắt hắn lấy vợ.
Đương nhiên, ông cũng bắt hắn làm giấy đăng ký kết hôn với cô. . . Đăng ký cái gì mà kết hôn, hắn không muốn kết hôn, thương lượng cũng không thương lượng.
Lương Đậu Khấu đương nhiên cũng không chịu thua, một ngày đến nhà cũ quậy một trận nhỏ, ba ngày đến nhà cũ quậy một trận lớn, sau đó hắn bị ông một ngày giảng một bài ngắn, ba ngày giảng một bài dài, sinh hoạt bình thường của hắn bị quậy đến gà bay trứng vỡ.
Thế nhưng lúc hắn đối mặt với Lương Đậu Khấu, kỳ thực có thể thong dong đối phó.
Hắn nghĩ cô muốn ở biệt thự, tốt lắm, để cô đến đó ở, bất quá hắn không cần quay về là được... Cô muốn đăng ký kết hôn, được thôi, trực tiếp bỏ tiền, dựa vào quan hệ làm một giấy đăng ký giả là xong. . . Chỉ cần không làm phiền đến hắn là được rồi.
Cô đến nhà hắn ở một ngày, cô lại đi tới nhà cũ một chuyến, ngày đó hắn có việc, đúng lúc quay về nhà cũ.
Lúc hắn ra khỏi nhà, cô vào nhà, hai người đối mặt nhau.
Nói thật lòng, từ trước đến nay đã bao nhiêu năm, hắn hoàn toàn không nhìn đến Lương Đậu Khấu một cái, ngày đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc gặp thoáng qua, hắn liền nhìn lướt qua cô, giống như bị thần sai quỷ khiến.
Ai biết một cô gái nhỏ như vậy lại có một lá gan rất lớn, mở đôi mắt to tròn đen kịt trong suốt nhìn hắn.
Hắn chỉ nhìn cô một chút, hắn lên xe, cách một chiếc kính chiếu hậu sáng sủa nhìn về phía nhà cũ, thấy cô vẫn tiếp tục dõi theo hắn.
Khi đó hắn cũng không nghĩ quá nhiều, tài xế mở cửa xe, nhắc nhở hắn, hắn liền khom người lên xe.
Trở lại công ty tham gia hội nghị cả ngày.
Lúc kết thúc, đã là chín giờ tối.
Hắn vốn định về nhà, mới vừa cầm lấy điện thoại bàn, chuẩn bị gọi cho tài xế liền nhớ lại trong nhà hắn hôm nay có thêm một người phụ nữ.
Hắn không ấn số, trực tiếp hạ điện thoại xuống, sau đó ngồi trên ghế làm việc hút thuốc, phun khói lên, không hiểu sao trong đầu lại bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Lương Đậu Khấu lúc ở nhà cũ.
Động tác hắn đưa thuốc lên hút bỗng nhiên dừng lại, cả người giống như bị điểm huyệt vậy.
Mãi cho đến khi thuốc cháy hết đốt đầu ngón tay của hắn, hắn mới bừng tỉnh lại, sau đó đánh giá Lương Đậu Khấu, đôi mắt của cô to như mắt của mẹ hắn vậy.
Hắn cho rằng mình xuất thần như vậy cũng xong rồi, không ngờ hai ngày sau, lúc đi đánh golf cùng Lục Bán Thành và mấy người bạn, Lục Bán Thành lại nói ra tên của Lương Đậu Khấu với người khác.
Khi đó hắn cầm gậy đánh golf, đang chuẩn bị vung lên, khi nghe đến ba chữ Lương Đậu Khấu này, tay run lên, lệch một cái không đánh trúng bóng.
Lục Bán Thành nhìn thấy điều hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi, nhảy xuống ghế, cười rất bỉ ổi: "Vãi luyện, anh Sinh, anh đánh không trúng bóng luôn? Không phải là đang nghĩ tới cô bé nào đó chứ?"
Lời Lục Bán Thành vừa mới nói xong, hắn còn sửng sốt, không sai, khi nghe đến ba chữ Lương Đậu Khấu, trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh lúc nhìn thấy Lương Đậu Khấu ở trước nhà.
Hơn nữa, hắn biết Lương Đậu Khấu hơn hai mươi năm, chưa từng cảm thấy Lương Đậu Khấu xinh đẹp như vậy, không gì tả nổi.
Nhưng một khắc đó, hắn cảm thấy xem thường Lương Đậu Khấu... Ngoại hình lại có thể dùng dao kéo chỉnh sửa.
Đặc biệt là đôi mắt long lanh nước nhìn hắn, giống như muốn câu luôn hồn của hắn.
"Alo? Thật sự bị tôi nói trúng rồi, đang nghĩ đến phụ nữ sao?" Lục Bán Thành thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, đành vỗ vỗ vai hắn.
Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, biết mình đã nghĩ đến hình ảnh của Lương Đậu Khấu hai lần, bỗng nhiên liền bắt đầu nóng ruột, ném gậy đánh golf xuống đất, không nói một lời ôm áo khoác đi.
Trở lại xe, hắn liền nhận được điện thoại của ông, chửi mắng việc hắn không trở về nhà một trận, sau đó nói với hắn đừng lấy bận việc làm cớ, vụ HoàiNamlà ông đã giúp đỡ hắn.
Ông vì người phụ nữ kia làm phiền hắn, lại vì cô mà nhắc đến chuyện đã xảy ra từ ba tháng trước...
Một cơn tức giận vô danh ập đến, hắn lái xe trở về công ty, tắm xong lại hút mấy điếu thuốc, ông lại gọi điện thoại tới, hỏi hắn đã muộn như vậy sao còn chưa về nhà?
Hắn nói dối hai câu, cúp điện thoại, tâm tình còn chưa ổn định, ông lại gọi lần nữa.
Theo một tiếng "Tiểu Khấu", cả người giống như bị trúng tà, trước mắt lại xẹt qua hình ảnh cô dùng cặp mắt kia nhìn hắn, cuối cùng đầu hắn giống như muốn phát nổ.
Qua nhiều năm như vậy, Lương Đậu Khấu đã không ít lần dùng ông làm chỗ dựa, đến làm phiền hắn.
Thế nhưng phiền thì phiền, cũng chỉ có ông gọi điện cho hắn, nhưng mà bây giờ, hắn chịu hết nổi rồi.
Lửa giận bốc lên tới đỉnh điểm, hắn nén giận cúp máy của ông, liền hừng hực khí thế lái xe về nhà.
Trái ngược với hắn, cô lại ngủ trên giường rất thảnh thơi.
Bây giờ nhớ lại, khi đó hắn giống như trúng tà, hắn áp lên người mà hắn luôn mong cô ta có thể tránh xa mình ra, làm cho cô ấy tỉnh lại.
Hôm đó phòng ngủ không bật đèn, hắn nhìn không rõ khuôn mặt của cô cho lắm, nhưng nhờ ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy đôi mắt của cô vừa đen vừa sáng.
Một khắc đó, hắn lại có một nhận định mới cho đôi mắt của cô thật sự mê hoặc lòng người giống như ánh mắt của mẹ hắn vậy.
Hắn bị đôi mắt kia trêu chọc, lửa giận càng bừng bừng phát tiết ra, hắn vì thân thể mình đều có phản ứng mà rất buồn bực.
Hắn chưa từng mất khống chế vì một người phụ nữ, hắn cũng không muốn vì một người phụ nữ như cô ta mà mất khống chế.
Nhưng mà hắn càng không nghĩ đến trong cơ thể hắn, tức giận và Dụς ∀ọηg lại đấu tranh với nhau mạnh mẽ như vậy.
Hắn cần gấp một nơi để phát tiết, tìm nửa ngày, cuối cùng có thể tìm được nơi để trút giận, hắn liền đặt cô ở dưới người mình, vừa ngoan độc vừa gấp gáp nuốt chửng cô.
Sau khi tỉnh dậy, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình đã làm chuyện gì, hắn không dám tin bản thân sẽ kích động đối với một người phụ nữ như vậy.
Hắn hoàn toàn không chút do dự quyết định từ nay về sau, cô không được đến làm phiền hắn, nhìn thấy hắn phải tránh xa.
Hắn bắt quản gia cho cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, nói quản gia bảo cô đừng làm phiền hắn, để số điện thoại của cô vào danh sách đen, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ tàn nhẫn mà ngoan độc đối xử với cô... Mỗi một bước đi của hắn đều tuyệt tình như vậy, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào, cũng không cho mình một đường lui...
Mãi cho đến ngày sinh nhật của ông, cuối cùng cô cũng sợ, khóc lóc cầu xin hắn, hứa với hắn sau này sẽ tuyệt đối cách xa hắn... Tuy rằng lúc đó hắn rất vui, bừng bừng khí thế, tất cả cuối cùng cũng kết thúc, thế giới của hắn cuối cùng cũng được yên bình, nhưng xe lao đến, cô lại đẩy hắn ra.
Ngay lúc đó, cô gọi một tiếng Cố Dư Sinh, tiếng gọi vừa vội vàng lại vừa mang theo sợ hãi, so với âm điệu ngày thường cô nói chuyện với hắn không giống một chút nào.
Nhưng không biết có phải là do hắn nhìn thấy ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy dường như hắn đã nghe qua âm thanh này rồi... Rât quen thuộc.
Hắn nỗ lực nhớ lại, dùng tất cả những ký ức trong đầu tìm kiếm âm thanh đó, nhưng hoàn toàn không nhớ lại được gì.
Hắn nghĩ, hay đó chỉ là ảo giác của hắn, hay là lúc đó hắn nghe nhầm.
Mặc kệ một tiếng Cố Dư Sinh này, khiến hắn mất hồn bao nhiêu, hắn cho rằng qua ngày đó, hắn sẽ vẫn là một Cố Dư Sinh ngông cuồng phóng túng như trước đây.
Nhưng khi hắn đối mặt với sự tránh né của cô, trong lòng hắn lại càng phiền muộn, chẳng những không quên đi, ngược lại còn khắc sâu, nhung nhớ.
Thậm chí hắn còn làm những điều mà cho đến bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn không hiểu tại sao bản thân lại làm như vậy.
Chẳng hạn như tối qua khi chủ động về nhà, ngày hôm nay mặc kệ mưa to gió lớn đi đón cô, chẳng hạn.. Hắn để Tiểu Vương đi mua cháo cho cô.
Trầm tư lâu như vậy, hắn lại nhìn về phía hộp cháo bị hắn đạp đổ đầy đất.
Hắn đăm chiêu nhìn chằm chằm cháo đã nguội lạnh, nghĩ đến đau đầu, cũng không biết được đáp án, hắn lắc đầu thật mạnh hai lần, liền móc ra một điếu thuốc.
Mặc kệ, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.
Ngược lại, hắn sẽ không cần hôn nhân, không cần tình yêu, càng không yêu bất cứ người phụ nữ nào, vì vậy, hành động kỳ quái của hắn, tám phần là do não giật, nói không chừng ngày mai sẽ trở lại bình thường.
Cố Dư Sinh tự suy nghĩ như vậy, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói này nhiều lần, sau đó tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, hắn từ từ đứng lên đi về phía bàn làm việc, gọi điện thoại cho quần lễ tân, cho bọn họ thu dẹp phòng, sau đó lại mặc quần áo chỉnh tề, đi qua phòng đối diện.
Lục Bán Thành vừa mới bị Cố Dư Sinh chửi một trận nên cũng chưa nguôi giận, nhìn thấy hắn đi vào, cũng không nói chuyện với hắn, ngồi xa quan sát hắn một lúc, chờ đến lúc Cố Dư Sinh không còn tức giận nữa mới chạy tới chỗ hắn: "Anh Sinh, máy bay của Ngô Hạo sáng nay đã đến Bắc Kinh, hỏi chúng ta có thời gian không? Cậu ấy muốn cùng chúng ta ăn một bữa cơm."
Đúng thật là Cố Dư Sinh đã không còn tức giận, nhấp một chén rượu xong lại hờ hững nói: "Ăn chứ!"
"Vậy chúng ta ăn ở đâu? Ngô Hạo vẫn còn chờ chúng ta chọn địa điểm đó."
"Cậu... Cố Dư Sinh vừa định nói cậu: "Cậu quyết đi." lại chợt nhớ đến lúc đón người phụ nữ kia cô ta ở trên xe cầm khăn mặt lau có dính máu, hình như lòng bàn chân bị thương, Tiểu Vương đi gấp như vậy, hắn còn chưa kịp nói Tiểu Vương mua thuốc cho cô ấy, không biết về nhà... Hắn thật sự điên rồi sao, đầu óc lại nghĩ đến cô ta? Cố Dư Sinh giơ chén rượu uống cạn, sau đó liền nói với Lục Bán Thành: "Tùy cậu."
“Ngô Hạo nói cậu ấy muốn đến biệt thự của anh, từ khi bên đó sửa chữa xong cậu ấy cũng chưa từng đến xem..." Lục Bán Thành bỗng nhiên cắn răng không nói nữa.
Lương Đậu Khấu ở nhà hắn, đề nghị đến nhà hắn chơi, không phải gián tiếp nói đến Lương Đậu Khấu hay sao, hắn đang bị Lương Đậu Khấu chọc giận, cậu đúng là muốn nghe chửi rồi.
Lục Bán Thành ho nhẹ một tiếng, vừa mới chuẩn bị đổi đề tài, lại nghe Cố Dư Sinh nhẹ nhàng nói: "Vậy thì cứ đến đi."
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, há hốc mồm.
Một lát sau, Cố Dư Sinh không đợi được hắn lên tiếng, cuối cùng quay đầu liếc hắn một cái.
Lục Bán Thành lúc này mới tỉnh táo lại, gật mạnh đầu nói: "Quyết định như vậy."
Sau đó liền lấy di động ra báo tin cho Ngô Hạo, trong lòng lại nghĩ anh Sinh thật khó đoán, vừa rồi vừa mới đuổi Lương Đậu Khấu đi, mới chớp mắt đã có thể cùng nhau ở chung nhà?
-
Tần Chỉ Ái về đến nhà, chỉ mới mười giờ tối.
Quản gia không ở nhà, trong tòa biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình cô.
Cô một mình ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ôm hộp thuốc sát trùng vết thương ở lòng bàn chân, sau đó dán mấy miếng băng keo cá nhân, sau đó khập khiễng đi lên lầu.
Lúc nửa đêm mười hai giờ khuya, Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh không trở về, mới đi vào nhà vệ sinh tẩy trang rồi tắt đèn, đi ngủ.
Ban đêm ngủ không ngon giấc, cô mơ rất nhiều giấc mộng hỗn loạn, đến sáng sớm mới hoàn toàn ngủ say, kết quả lại bị điện thoại bàn đánh thức.
Là Quản gia gọi điện thoại tới, cháu của bà bị bệnh, con trai và con dâu lại phải đi công tác nên bà xin nghỉ ở nhà chăm sóc cháu.
Trong nhà chỉ có một mình cô, Tần Chỉ Ái không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý.
Cúp điện thoại, Tần Chỉ Ái muốn ngủ tiếp, lại mở mắt ra lần nữa, đã sắp mười một giờ trưa.
Tuy rằng cô biết khả năng Cố Dư Sinh về nhà là rất thấp, nhưng cô vẫn ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ hóa trang.
Quản gia không ở đây, Tần Chỉ Ái chỉ có thể tự mình xuống bếp làm thức ăn, món ăn vừa cho vào nồi, lại có tiếng chuông cửa.
Tần Chỉ Ái vặn lửa nhỏ xuống, xoa xoa tay, sau đó chạy xuống mở cửa.
Bên ngoài có hai người, Tần Chỉ Ái đều biết, một người là Lục Bán Thành, người khác dù cô đã mấy năm không gặp nhưng nhìn một cái liền có thể nhận ra, đó là bạn trai của người bạn thân nhất của cô, Ngô Hạo.
Tần Chỉ Ái không xác định Lương Đậu Khấu có quen Ngô Hạo hay không, vì thế liền quay về phía Lục Bán Thành chào hỏi trước.
Bởi vì Tưởng Tiêm Tiêm kia, Ngô Hạo đối với Lương Đậu Khấu có chút ấn tượng, nhưng không quen, vào lúc tốt nghiệp, hắn và Hứa Ôn Noãn đi Hàn Châu, rất nhiều năm rồi không quay về Bắc Kinh, vì vậy nên sau khi Lục Bán Thành giới thiệu, hắn mới mơ hồ nhớ lại, sau đó duỗi tay về phía Tần Chỉ Ái: "Lương tiểu thư, rất vui được gặp cô."
Tần Chỉ Ái nhàn nhạt cười, nói: "Chào Ngô tiên sinh.", mới cùng bắt tay với Ngô Hạo, ngoài cửa liền có một chiếc xe chạy vào.
Đó là xe của Cố Dư Sinh.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái theo bản năng run lên, quên cả buông tay Ngô Hạo ra.
Cũng may lúc xe vào đã thu hút được sự chú ý của Ngô Hạo, cậu ấy mới không để ý đến phản ứng nhỏ của Tần Chỉ Ái: "Anh Sinh đến sao?"
Tần Chỉ Ái lúc này mới hoàn hồn, vội vàng rút tay về, sau đó liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đẩy cửa xuống xe.
Lúc hắn cầm chìa khóa vào, lại buồn bực hỏi một câu: "Sao không vào nhà mà đứng ngoài cửa làm gì?"
"Vừa mới tới." - Lục Bán Thành trả lời.
Cố Dư Sinh không nói gì, lúc đi tới cửa nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang khom người lấy dép lê cho mọi người, hắn mới buồn bực hỏi: "Quản gia đâu?"
Lúc Tần Chỉ Ái đặt dép xuống chân Cố Dư Sinh, dừng một chút, không ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh, chỉ nhỏ giọng: "Bà có việc gọi điện thoại xin nghỉ rồi."
"A? Quản gia không ở đây, bữa trưa của chúng ta làm sao bây giờ?" Ngô Hạo hỏi. Cố Dư Sinh nhíu mày, vừa mới chuẩn bị nói "Đi ra ngoài ăn", thì Lục Bán Thành vừa thay xong dép lê đã đi vào trong hai bước, sau đó hít sâu hai cái: "Thơm quá."
Sau khi tiếng nói của Lục Bán Thành kết thúc, Ngô Hạo cũng giật giật mũi, sau đó nhìn về phía Tần Chỉ Ái: "Là chị đang nấu cơm sao?"
Tần Chỉ Ái gật đầu một cái, sau đó chỉ nhà bếp: "Đang nấu." Nói xong liền đi về phía nhà bếp.
Lục Bán Thành cũng không khách khí, nói với theo Tần Chỉ Ái: "Vậy thì Tiểu Khấu, cô nấu thêm cho ba người bọn tôi nữa nha."
Tần Chỉ Ái nhìn về phía Cố Dư Sinh một chút, phát hiện lúc này hắn không bất kỳ điểm nào không vui, mới "Được" một tiếng, tiến vào bếp.
Bởi vì có thêm ba người đàn ông, Tần Chỉ Ái chuẩn bị rất nhiều món ăn, lúc sắp xong, cô liền ra khỏi phòng ăn đi gọi mọi người.
Trong phòng khách chỉ có một mình Cố Dư Sinh, không thấy Ngô Hạo và Lục Bán Thành đâu hết.
Hắn mở âm lương tivi rất nhỏ, tay cầm thuốc lá, nhìn điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì.
Tần Chỉ Ái không dám tới gần, chỉ đứng xa xa gọi: "Có thể ăn cơm rồi ạ."
Cố Dư Sinh chầm chậm hút thuốc, sau đó mới ngước mắt lên nhìn cô một chút.
Ánh mắt của hắn rất nhạt, cũng không đáp lại cô, chỉ thờ ơ cất điện thoại, đứng lên nhàn nhã đi tới trước một cửa phòng, gõ cửa hai cái, nói với Ngô Hạo và Lục Bán Thành hai chữ: "Ăn cơm."
Lục Bán Thành và Ngô Hạo đi đến phòng ăn, không đợi Cố Dư Sinh đến, liền không khách khí cầm đũa lên.
Hai người nhìn cải xanh Tần Chỉ Ái bưng từ trong bếp ra lập tức khen:
"Tiểu Khấu, tôi còn không biết tay nghề của cô lại tốt tới như vậy."
"Đúng là giống với đồ ăn với món ăn ở khách sạn năm sao quá."
Tần Chỉ Ái được hai người thổi phồng đến mức có chút hơi ngại, nhợt nhạt cười, dịu dàng nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút."
Cô vừa mới dứt lời, Cố Dư Sinh liền bước vào phòng ăn, trong tay cầm theo một bình rượu.
Nụ cười của Tần Chỉ Ái theo phản xạ có điều kiện tắt ngúm, cô đem cải xanh để xuống, không nhìn tới Cố Dư Sinh lại nói: "Tôi xem nồi canh đã được chưa.", sau đó liền quay lưng trở về nhà bếp.
Tần Chỉ Ái trở lại nhà bếp, vừa đưa lưng về phía cửa phòng ăn, định đóng cửa lại, phía sau nghe "đùng" một tiếng, cô không quay đầu lại cũng biết đó là tiếng lúc Cố Dư Sinh đặt bình rượu xuống bàn, tâm tình hắn không tốt, động tác kéo ghế dựa mạnh đến nỗi phát ra những âm thanh chói tai.
Lúc Tần Chỉ Ái bưng canh quay trở lại bàn ăn, Cố Dư Sinh đang rót rượu.
Hắn coi cô như người vô hình vậy, không nhìn cô một cái, chỉ có Lục Bán Thành và Ngô Hạo nhiệ tình gọi cô mau ngồi xuống ăn cơm..
Bởi vì Cố Dư Sinh, lời nói của Tần Chỉ Ái với Lục Bán Thành và Ngô Hạo đã không giống như lúc Cố Dư Sinh không ở đây nữa rồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía hai người dịu dàng cười, nhẹ nhàng nói: "Được." một tiếng, liền nhìn xuống, cầm muỗng múc canh.
Tần Chỉ Ái múc bốn chén canh, trước tiên cho Ngô Hạo và Lục Bán Thành mỗi người một chén, sau đó mới bưng một chén đưa về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không giống Lục Bán Thành và Ngô Hạo, hai người họ vừa thấy chén đưa đến được một nửa đã đưa tay ra nhận, còn hắn vẫn giống như không nhìn thấy canh Tần Chỉ Ái đưa đến trước mặt, hắn đều không để ý.
Tần Chỉ Ái liếc nhìn Cố Dư Sinh một cái, phát hiện mặt hắn có chút lạnh, cô biết đây là biểu hiện hắn đang không vui, để không chọc đến hắn, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng đặt bát canh ở trước mặt hắn, liền không nói gì, nhanh chóng thu tay về, ngồi ngay ngắn trên ghế của mình.
Không biết có phải ảo giác hay không, hay là cô mẫn cảm đến mức cảm nhận được lửa giận trong mắt của hắn, Tần Chỉ Ái cảm thấy Cố Dư Sinh như vậy, toàn thân bỗng cảm thấy lạnh.
Cũng may có Lục Bán Thành và Ngô Hạo ở đây, hai người họ vẫn giống như không nhìn thấy gì, Cố Dư Sinh tình cờ nói mấy câu, tuy rằng mỗi câu của hắn chỉ có vài chữ, nhưng mà như vậy khiến cho không khí trên bàn ăn cũng không quá ngột ngạt, vì vậy Tần Chỉ Ái cũng không phải một mình đối mặt với vẻ mặt căng thẳng kia của hắn.
Bắt đầu đều là nói qua nói lại những chuyện của đàn ông, Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế trầm mặc ăn cơm của mình, im lặng giống như không tồn tại.
Lúc ăn được một nửa, Ngô Hạo cầm đũa gắp thức ăn trước mặt Tần Chỉ Ái, vì bàn ăn quá lớn nên cậu ấy gắp không tới, Tần Chỉ Ái thấy, liền giúp cậu ấy gắp thức ăn.
Lục Bán Thành nhìn thấy, liền đưa chén của mình qua: "Tiểu Khấu, tôi cũng muốn ăn món đó."
Tần Chỉ Ái gắp thức ăn cho Lục Bán Thành xong, nhìn thấy canh trong chén của Lục Bán Thành trống rỗng, thuận miệng hỏi: "Anh ăn một chén nữa không?"
Lục Bán Thành không khách sáo đem chén đựng canh đưa tới, Tần Chỉ Ái múc canh cho cậu ta, cũng múc cho Ngô Hạo một chén.
Cô để muỗng múc canh xuống, vừa mới cầm đũa, Lục Bán Thành vừa hớp một ngụm canh cô nấu, liền khen không dứt miệng: "Tiểu Khấu, tôi không biết tay nghề của cô lại tốt như vậy, tôi phải thường xuyên đến đây ăn cơm mới được."
Làm gì chứ, có người thích ăn, Tần Chỉ Ái vui vẻ ngẩng đầu lên, hướng về phía Lục Bán Thành cười xán lạn nói: "Được, vậy khi nào muốn ăn lại đến, muốn ăn cái gì thì nói cho tôi biết, tôi..."
Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết câu, Cố Dư Sinh im lặng nãy giờ bỗng nhiên quăng đũa lên bàn.
Lời tác giả: Đọc đến đây mọi người có hiểu không? Cố Dư Sinh là vì Tần Chỉ Ái mới chú ý đến Lương Đậu Khấu