Đương nhiên là nhớ!
Tần Gia Ngôn không chần chừ gật đầu.
Đối với tình cảnh của nhà họ Tần lúc đó, khoản tiền kia giống như là ngọn lửa ấm áp giữa những ngày tuyết rơi vậy.
Nếu không có khoản tiền kia, Tần Gia Ngôn nghĩ, có thể mình đã phải thôi học, nếu không có khoản tiền kia, chắc mẹ của hắn thật sự đã bị đuổi khỏi bệnh viện, ảnh hưởng đến việc điều trị lâu như vậy, nói xuôi chắc bà đã đi theo cha của hắn rồi đó chứ. Chị của hắn cũng phải hối hận về chuyện chung thân đại sự, có khi không chờ được người mà chị ấy yêu nhất rồi cũng nên, càng không có được một gia đình êm ấm hạnh phúc như bây giờ. . .
Khoản tiền kia, đối với bọn họ bây giờ thật sự không đáng nói tới nhưng mà đối với bọn họ khi đó mà nói thật sự là một khoản tiền cứu mạng bọn họ.
“Những năm gần đây mẹ vẫn luôn muốn tìm người đã quyên góp số tiền đó, cho nên tháng trước lúc bà nằm viện đã nhắc đến việc này, nói chúng ta nên tìm ra người đó, bây giờ không giống như lúc trước nữa, có thể tra rồi, nên mẹ nói chúng ta tra thử một chút, sau đó chị liền nói với anh rể của em, anh ấy hôm nay đi làm về đã nói với chị, anh ấy tìm ra một chút manh mối nhưng mà thời gian cũng đã qua lâu rồi, cho nên tư liệu lưu lại khá khó tìm, nhưng chỉ cần mất một chút thời gian mà thôi, hy vọng tìm thấy người đó rất lớn, cho nên mẹ rất vui, nói chị dặn dò em gần đây đừng sắp xếp thời gian làm việc kín quá, có gì phải chở mẹ đi cảm ơn người đó, nếu không lúc đó cần em chở mà em lại không thể phân thân thì mệt!”
“Chị, em biết rồi!” dừng một chút, Tần Gia Ngôn còn nói: “Không còn sớm nữa, chị, mau đi ngủ đi!”
Tần Chỉ Ái cười ừ một tiếng, sau đó lại nhìn Tần Gia Ngôn, nói tiếp chính sự: “Gia Ngôn, có phải em đã gặp người bạn học cưới được hai vợ rồi không? Có phải sau khi gặp xong rất mất mặt không?”
Tần Gia Ngôn đứng dậy, lên lầu.
. . . . .
Đóng cửa lại, Tần Gia Ngôn vào tắm nước nóng, sau đó liền lên giường nằm, nhắm mắt lại, hắn rất muốn ngủ nhưng nằm lăn qua lăn lại mãi cũng không ngủ được.
Từ hôm qua sau khi gặp lại cô ta, đây là đêm thứ hai hắn mất ngủ.
Đã bao nhiêu năm, hắn cuối cùng cũng gặp cô.
Lúc trước cô đi lấy chồng, hắn cho rằng khi gặp lại, hắn là có thể nhìn thấy cô sống trong vinh hoa phú quý giàu sang sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, nói không chừng còn ôm một đứa bé, gọi hắn là “Chú”
Nhưng hắn không thể tin được ngày hôm qua khi gặp cô trong quán café, cô và Lâm Điềm Điềm rõ ràng là người một nhà nhưng mà Lâm Điềm Điềm cả người mặc toàn hàng hiệu thì cô ta lại mặc một bộ đồ đổ lông như quả cầu lông, hơn nữa còn gầy đi rất nhiều, giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn cô đi!
Thì ra, cô cũng không sống tốt như hắn tưởng tượng.
Cô bỏ qua hắn, bỏ qua tình yêu của bọn họ, để biến mình trở nên như vậy sao chứ?
Nháy mắt một cái, trong lòng hắn lại có một nỗi tức giận bao trùm, vì vậy, khi cô gọi hắn trong nhà vệ sinh, hắn mới không nhịn được mà nói với cô những lời khó nghe như vậy.
Hắn cho rằng cô vì xuất thân của mình không tốt cho nên mới gả vào một gia đình giàu có để không bị ngược đãi, nhưng không ngờ, hôm nay ở vàng son lộng lẫy lại nhìn thấy cô bị chồng của mình đạp đá mấy cái.
Khoảnh khắc đó, hắn cực hận, cực kỳ tức giận.
Hắn hận cô trước kia vì tiền mà gả cho người đàn ông như vậy, còn giận người đàn ông kia lại đối xử với cô như vậy.
Nếu không phải hắn cật lực khống chế chính mình, hắn sợ bản thân đã xông lên đè người đàn ông kia xuống đánh ૮ɦếƭ hắn rồi!
Nhưng hắn không thể, nói đúng hơn, hắn không dám.
Sợ hắn làm như vậy lại khiến cô bị gia đình bên chồng hiểu lầm, lúc đó lại càng kéo cô thê thảm hơn.
Tần Gia Ngôn tức nghẹn đến nỗi thở không ra hơi.
Hắn thật sự mong cô sống tốt, cho dù cả đời này hắn và cô không có bất cứ quan hệ gì với nhau đi chăng nữa.
Nhưng mà, hắn là người mà cô từ bỏ, bây giờ cô không sống tốt, hắn cũng không có tư cách bước đến cho cô một cuộc sống tốt.
Dù sao, năm đó lúc cô rời khỏi hắn, đã nói rất rõ ràng rồi—
“Tần Gia Ngôn, Tô Tình tôi sống tốt hay xấu, sau này không còn liên quan gì đến anh nữa.”
. . . . .
Hai ngày liên tục gặp Tô Tình, giống như một câu chuyện cười mà ông trời dựng cho hắn xem vậy, có thể là ông trời thấy cuộc sống của hắn quá tẻ nhạt, nên mới cho Tô Tình vào diễn một vai trong cuộc đời hắn, hắn và cô lại không giống như trước đây, những liên quan trong sinh mệnh của lẫn nhau đã biến mất sạch sành sanh.
Lần thứ hai ngẫu nhiên gặp Tô Tình thật sự đã đánh lên một cơn sóng lớn trong lòng Tần Gia Ngôn, bất quá hắn cũng không còn như lúc xưa nữa, vì cô mà ảm đạm mà thất thần, hắn đã 30 tuổi rồi, từ lâu mặt hắn đã không chút biến sắc, vì vậy hắn vẫn bận bịu lao đầu vào công việc, gia đình hối thúc kết hơn cũng chỉ nhiều lắm là đi xem mắt cho qua.
Thời gian trước khi đi xem mắt, Tần Gia Ngôn vừa làm xong việc, khoảng thời gian này không quá bận rộn, nhưng buổi tối hắn vẫn còn một bữa tiệc phải tham gia.
Bữa tiệc đêm nay là hắn hứng thú mà quyết định tham dự cho nên lúc đó hắn đang ở phòng ngoại thành, chỉ có thể miễn cưỡng xuất hiện trước cửa lớn của khách sạn Bắc Kinh.
Mấy năm nay, bất kể là việc công hay việc tư, đa số những cuộc hẹn đều được sắp xếp ở khách sạn Bắc Kinh, cho nên giám đốc ở đó đã quen mặt hắn, nhìn thấy hắn đi vào, còn chưa chờ hắn hỏi đã lập tức tiếp đón: “Tần tiên sinh, phòng của anh là 1208 đúng không? Tôi đưa anh đi!”
Tần Gia Ngôn vui vẻ gật đầu, ôn hòa “Cảm ơn.”
Bước vào thang máy, giám đốc khách sạn giúp hắn bấm tầng 12, thang máy lên đến tầng 8 thì dừng lại.
Có một cặp nam nữ bước vào, giám đốc khách sạn còn chưa bấm nút đóng cửa, tầm mắt của Tần Gia Ngôn lại vô tình lướt qua căn phòng đối diện thang máy còn chưa đóng cửa.
Cho là Tần Gia Ngôn chỉ nhìn thoáng qua một cái nhưng hắn vẫn nhận ra người đang đưa lưng về phía hắn chính là Tô Tình.
Hắn hầu như chẳng có chút do dự gì liền đưa tay ra chặn thang máy đang dần đóng lại.
Bàn tay hắn bị cửa thang máy kẹp, nỗi đau rất nhanh lan tràn toàn thân.
Giám đốc khách sạn liền vội vàng bấm nút đóng cửa: “Tần tiên sinh, anh không sao chứ?”
Tần Gia Ngôn như không nghe thấy giám đốc khách sạn nói gì vậy, nhìn chằm chằm cảnh tượng trong phòng không chớp mắt.
Tô Tình bị một người đàn ông nắm tóc, mặt ngẩng lên nhìn trần nhà, một tay khác của người đàn ông kia đang rót rượu lên người cô.
Tần Gia Ngôn hoàn toàn có thể nhận ra người đàn ông đó chính là chồng của Tô Tình, Lâm Mặc.
Tuy rằng Lâm Mặc đang khống chế đầu của Tô Tình nhưng lúc cô dãy dụa, vẫn có rất nhiều rượu được đổ ra, đổ vào quần áo trắng tinh của cô, tạo nên những đóa hoa trên nền trắng.
Trong lòng Tần Gia Ngôn như bị ai đó nhéo đau, hắn hoàn toàn không thể nào cảm giác được nỗi đau ở bàn tay nữa rồi.
“Tần tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?” giám đốc khách sạn thấy hắn một tay chặn cửa thang máy, vẫn trầm mặc đứng như vậy không nhúc nhích, không nhịn được hỏi lần nữa.
Mi mắt Tần Gia Ngôn khẽ động, nhìn chằm chằm bóng người của Tô Tình mấy giây, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Tôi không sao!” sau đó lại thu tay về.
Giám đốc khách sạn lại bấm nút đóng cửa thang máy lần nữa, nhìn qua cánh cửa thang máy dần đóng lại, Tần Gia Ngôn thấy bình rượu đó bị đổ hết rồi, Lâm Mặc lại cầm một bình rượu trắng rót vào miệng Tô Tình, Tô Tình không muốn uống, chống cự, lại càng sặc, cô bắt đầu ho, trong phòng có vài người nữa, lại tràn ra tiếng cười trầm thấp.
TayTần Gia Ngôn nắm chặt lại thành đấm.
Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi lên, môi Tần Gia Ngôn càng nhẫn nhịn đến nỗi mím lại thành một đường.
Đến tầng 12, Tần Gia Ngôn khôi phục lại biểu hiện bình thường, sắc mặt ôn hòa đi theo giám đốc, bước vào phòng 1208, cười thong dong với người quen, sau khi ngồi xuống liền nghe mọi người nói chuyện cười, bưng rượu lên tự phạt ba ly vì đến muộn.
Tần Gia Ngôn không chớp mắt uống một lượt ba ly, sau đó bầu không khí trong phòng lại càng trở nên náo nhiệt hơn, mọi người càng nói càng hăng, rượu cứ uống hết ly này đến ly khác.
Tần Gia Ngôn không khác gì ngày thường, đối mặt với những lời nói đùa của mọi người thì ngôn ngữ đối đáp trôi chảy, chỉ không giống ngày thường là hắn không né rượu mọi người mời mà thôi.
Mọi người thấy hắn thoải mái như vậy, càng góp vui chuốc rượu hắn, Tần Gia Ngôn mới ngồi một chút đã ngà ngà say.
Trong phòng đầy mùi rượu, trong đầu Tần Gia Ngôn có chút choáng váng, hắn sợ mình quá say liền tìm cớ đi nhà vệ sinh, rời khỏi phòng.
Không biết có phải là do chưa ăn cơm tối hay không, trong dạ dạy hắn quặn lên một cái, rượu trong bụng hắn cào càng mạnh, khiến hắn đột nhiên chạy đến bồn rửa tay, khom người nôn.
Nôn hết những thứ vô bổ trong dạ dày xong, hắn đưa tay mở vòi nước, lúc súc miệng, trong đầu không hiểu tại sao lại xuất hiện một hình ảnh nhưng ma xuôi quỷ khiến, một thiếu nữ trẻ xinh đẹp đưa một chén trà mật ong đến trước mặt hắn, còn dịu dàng nói: “Gia Ngôn, hôm nay là sinh nhật anh, sao anh lại uống nhiều như vậy hả, uống trà mật ong một chút sẽ thoải mái hơn!”
“Gia Ngôn, anh không được nghiện rượu, uống nhiều không tốt cho sức khỏe, em cũng sẽ đau lòng, Gia Ngôn….”
Cả người Gia Ngôn run lên, tất cả nước hứng trong lòng bàn tay đều rơi xuống.
Đầu ngón tay hắn cong lại, nắm chặt thành bồn.
Hắn nhớ hình ảnh lúc dừng thang máy ở tầng tám, cũng có hình ảnh trước cửa vàng son lộng lẫy tên khốn đó đánh cô…..
Tần Gia Ngôn đột nhiên đứng lên, bỏ qua những người trong căn phòng kia, liền đi đến thang máy.
Hắn không biết mình đang làm gì, chỉ bấm thang máy đến tầng 8, thang máy đến, dừng lại, mở cửa.
Hắn nhẹ nhàng đi ra, đứng trước cửa phòng lúc nãy.
Lúc này cửa phòng đã được đóng lại, hắn không biết cảnh tượng bên trong lúc này đã phát triển đến mức nào, cũng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.
Hắn đứng yên trước cửa một chút, liền lấy lại lý trí mà nuốt một ngụm nước bọt, vừa mới chuẩn bị quay người đi, trong phòng lại có tiếng rít gào chói tai.
Hắn biết, đó chính là giọng của Tô Tình.
Tần Gia Ngôn hầu như không còn chút lý trí nào, đột nhiên đưa tay ra, dùng một lực lớn mở cửa.
Những người trong phòng nghe thấy tiếng động, liền quay lại nhìn hắn.
Có tiếng người hỏi: “Xin hỏi, ngài tìm ai?”
Tần Gia Ngôn chẳng để ý đến câu hỏi đó, ánh mắt nhìn một vòng tìm Tô Tình, sau đó nhìn thấy cô ngồi co rút trên mặt đất, trong góc phòng.
Cô cúi thấp đầu, quần áo nửa người trên đều bị thấm ướt, bên cạnh cô còn có một người đàn ông đang táy máy tay chân, không biết cô có say hay không, chẳng có chút sức lực để né tránh, thân thể chỉ run lẩy bẩy.
Người đàn ông kia không phải là Lâm Mặc mà Lâm Mặc nhìn thấy vợ của mình bị người khác đối xử như vậy lại như nhìn thấy một chuyện vui, khóe môi còn hứng thú cười cười, như đang xem trò hay.
Tần Gia Ngôn có ý định muốn Gi*t người.
“Rốt cuộc anh là ai?” người hỏi thấy Tần Gia Ngôn không lên tiếng, tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm Tô Tình, lại hỏi lần nữa.Tần Gia Ngôn vẫn không để ý đến câu hỏi của người kia, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tô Tình, đưa tay ra, đẩy người đàn ông đang ᴆụng chạm cô ra, lôi cánh tay của Tô Tình, kéo cô đứng dậy khỏi mặt đất, cũng không quay đầu nhìn những người đàn ông trong đó mà kéo cô ra khỏi phòng.
“Mày đứng lại cho tao, cô ấy là người của tao, mày kéo cô ấy chạy đi đâu?” Lâm Mặc đột nhiên đứng lên.
Tần Gia Ngôn không có ý định muốn để ý đến câu nói của hắn, chỉ thẳng tay kéo Tô Tình ra ngoài.
“Được lắm con điếm này còn dám câu dẫn đàn ông khác nữa!” Lâm Mặc cầm ly rượu trên bàn, ném thẳng về phía hai người họ.
Ly rượu còn chưa bay đến trước mặt Tần Gia Ngôn, Tần Gia Ngôn đã đẩy Tô Tình về phía cửa, sau đó quay người về phía Lâm Mặc, tàn nhẫn vọt đến trước mặt hắn, lúc Lâm Mặc còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giơ nắm đấm lên, tàn nhẫn quật lên mặt hắn.
Lâm Mặc bị đánh quỳ xuống, rồi ngã vào bàn ăn, khiến mọi thứ trên đó đổ xuống, phát ra những tiếng rào rào.
Có thể tất cả mọi người trong phòng đều không ngờ Tần Gia Ngôn sẽ động thủ, cho nên tất cả đều kinh ngạc, trong phút chốc không có ai kịp đứng lên giúp Lâm Mặc.
Lâm Mặc bị đột kích bối rối một chút, sau đó lau máu trên khóe môi, vừa định mở miệng nói chuyện, Tần Gia Ngôn liền nhấc một cái ghế lên tức giận đập lên bàn ăn, không để ý đến tiếng la trong phòng, hắn chỉ cất bước đi đến cửa, kéo cánh tay Tô Tình đi ra ngoài.
Vì tức giận mà Tần Gia Ngôn đóng cửa rất mạnh, phát ra một tiếng ầm đinh tai nhức óc.
Vừa vào thang máy, Tần Gia Ngôn liền lấy điện thoại di động gọi cho tài xế.
Từ khách sạn đi ra, tài xế đã đợi hắn ở cổng chính.
Tài xế xuống xe, nhìn thấy Tần Gia Ngôn dẫn theo một người phụ nữ, ngẩng người một chút, sau đó mới vội vàng mở cửa cho họ.
Tần Gia Ngôn nhét Tô Tình vào xe, không ngồi cùng cô mà đóng cửa, lại mở cửa cạnh ghế người lái, chui vào.
Tài xế lên xe xong, lúc khởi động lại hỏi: “Tần tiên sinh, chúng ta đi đâu?”
Tần Gia Ngôn muốn đưa Tô Tình về nhà nhưng còn chưa nói ra, hắn đã nghĩ đến Lâm Mặc đối xử với cô như thế nào liền sợ khi cô về nhà, nhất định Lâm Mặc sẽ rút hết tức giận lên người cô.
Tần Gia Ngôn giật giật mọi, nuốt lại những lời suýt nói ra khỏi miệng, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, liếc nhìn cô gái vẫn đang ngồi co rút trên xe, cô vẫn còn đang run cầm cập, trầm tư trong chốc lát, hắn lại nhàn nhạt lên tiếng: “Về Nhã Uyển.”
Nhã Uyển? Là nhà của Tần tiên sinh mà, tại sao ngài lại muốn đưa một người phụ nữ về nhà riêng của mình?
Tài xế ngẩng người một chút, sau đó lại trả lời: “Vâng, Tần tiên sinh.” Sau đó lái xe, chạy vào đường phố mênh ௱ôЛƓ, đến Nhã Uyển.
. . . . . .
Xe dừng hắn, Tần Gia Ngôn không chờ tài xế giúp hắn mở cửa xe mà nhanh chóng mở cửa xe của mình, sau đó xuống xe kéo Tô Tình ra khỏi xe, chẳng nói gì với tài xế liền kéo Tô Tình vào thang máy.
Đến nhà, Tần Gia Ngôn nhập password, mở cửa nhà ra, sau khi đưa cô vào nhà xong mới buông cổ tay của cô ra.
Hắn không phí lồi, liền vào phòng ngủ của mình, liền vào phòng thay đồ tìm một lúc lâu, sau đó mới cầm một cái áo sơ mi dài ném cho Tô Tình, chỉ vào nhà vệ sinh: “Đi tắm đi!”
Tô Tình ôm quần áo, ngẩng đầu nhìn Tần Gia Ngôn một cái.
Tần Gia Ngôn không để ý đến ánh mắt của cô, không ở lại trong phòng khách mà vào nhà bếp.
Tần Gia Ngôn bận rộn trong bếp nửa tiếng đồng hồ, nấu hai chén canh giải rượu xong, lại trở vào phòng khách, hắn mới phát hiện cô gái kia vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng đó ôm quần áo như lúc nãy.
“Sao còn chưa đi tắm rửa đi?” Tần Gia Ngôn có chút lạnh nhạt hỏi, hắn để canh giải rượu đặt trên khay trà, thấy Tô Tình vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, lại nhíu mày, lại lạnh nhạt nói: “Tắm, uốn chút canh giải rượu rồi nghỉ ngơi sớm một chút!”
Cô gái giống như điếc vậy, vẫn chẳng có chút phản ứng nào, chỉ là cả người cô càng run hơn lúc trước.
Tần Gia Ngôn nhíu mày nhìn kỹ cô chằm chằm hai giây, sau đó mới đi đến trước mặt cô: “Sao vậy? Đau ở đâu sao?”
Hắn vừa hỏi vừa đưa tay vén tóc cô qua một bên.
Cử động của hắn cũng rất bình thường, nhưng lại khiến cả người cô như bị điện giật, sau đó đột nhiên lùi hai bước.
Tần Gia Ngôn ý thức được bất thường ở chỗ nào, hắn bước lên trước một bước, đứng trước mặt Tô Tình, nâng mặt của cô lên.
Khuôn mặt trắng nõn của cô có một vệt hồng bất thường, ánh mắt như có như không cười, cả khuôn mặt đẹp mê người, cực kỳ dụ hoặc.
Hắn chỉ mới ᴆụng trúng cằm của cô, không hề làm gì cả, lại có thể cảm thấy hô hấp của cô trở nên gấp gáp hơn.
Lúc nãy Tần Gia Ngôn có thể nghĩ cô uống say, nhưng lúc này hắn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, liền có thể đoán được cô đã bị bọn người Lâm Mặc cho uống thuốc kích thích rồi.