Thậm chí, sau khi cô biết mình thích hắn, nhìn thấy hắn ở chung với cô gái khác, trong lòng còn tức giận, tức giận vì sao hắn không đợi cô, tức giận vì sao hắn không kiên nhẫn chờ cô.
Cho đến lúc này, cô mới biết được, những cơn tức giận của cô có biết bao nhiêu vô lý.
Lúc cô cảm thấy ủy khuất, hắn lại vì cô mà chịu nhiều ủy khuất hơn.
Một luồng cảm xúc mãnh liệt, trong nháy mắt dâng đầy иgự¢ trái Hứa Ôn, có tự trách, có ảo não, có đau thương... Vô cùng phức tạp, khiến cho cơ thể cô càng thêm run run hơn.
"Hắn còn nói..." Ngô Hạo biết, cảm xúc của cô gái bên cạnh không khống chế được, hắn nhìn chằm chằm ánh đèn phía trước, thoáng nháy mắt, ánh mắt trong trẻo, bắt chước khẩu khí của Lục Bán Thành, nói một hơi không thiếu chữ nào thuật lại cho cô: "Một đêm đó, tô có thể không chút do dự hy sinh mình, nghĩ muốn dùng tất cả cách bảo vệ cô ấy mạnh khỏe, sau này, tôi vẫn sẽ làm như thế."
Nước mặt Hứa Ôn rơi như mưa.
"Tôi vì cô ấy hy sinh thành bộ dáng này, rốt cuộc tôi muốn mình hy sinh có giá trị một chút, nếu tôi lấy bộ dáng này làm liên lụy cô ấy, thì tôi đây hy sinh có ý nghĩa gì?"
Có tiếng nức nở rất nhỏ, từ trong miệng Hứa Ôn lúc có lúc không truyền ra.
"Một câu sau của hắn là..." Ngô Hạo dùng lực nhấp môi một cái, không ngừng nói, vẫn tiếp tục duy trì ngữ khí vừa rồi: "Đây là năng lực cuối cùng tôi có thể làm cho cô ấy."
Hứa Ôn đang liều mạng nén chặt tiếng khóc, vào một khắc câu nói sau cùng Ngô Hạo vừa nói, rốt cục nhịn không được, "Oa" một tiếng không khống chế được mà khóc thành tiếng.
Cô không để ý mình thất thố, từ trên vòng bảo hộ, chật vật ngồi chồm hổm trên nóc nhà, giơ tay lên, hung hăng cắn vào mu bàn tay của mình.
Cô nức nở kêu tên "Lục Bán Thành", cứ kêu một lần lại một lần, càng về sau, trong miệng chỉ còn lại có tiếng khóc nức nở.
Ngô Hạo ngồi ở trên sân thượng, nghe tiếng khóc của cô gái, bàn tay theo bản năng nắm chặt thành quyền.
Trong cơ thể hắn sớm đã quay cuồng hỗn loạn một mảnh, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt.
Cô gái khóc tập trung như thế, đau lòng như thế, càng về sau, cô đột nhiên không khống chế được ngẩng đầu, nhìn về phía hắn: "Là anh bắt cóc tôi, có phải hay không?"
"Không phải là Tưởng Thiên Thiên, có phải không?"
"Toàn bộ chuyện, nguyên nhân đều do anh gây ra, đúng không?"
Ngô Hạo không nhìn cô gái, cũng không lên tiếng, chỉ khẽ mấp máy khóe môi, rủ mi, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng.
"Nếu không có anh, thì Lục Bán Thành sẽ không thay đổi thành dáng vẻ hiện tại, có phải không?" Ngữ khí Hứa Ôn, lập tức trở nên dữ dội, cô từ trên mặt đất đứng lên, trừng mắt Ngô Hạo, trong con người tràn đầy dữ dội và hận ý: "Là anh hại anh ấy, là anh hủy anh ấy!"
Ngô Hạo trầm mặc không nói, thậm chí ngay cả hành động giương mắt cũng không có.
Dù vậy, trong lúc đó hắn vẫn nghe thấy được tiếng động sụp đổ giữa hắn và cô.
Sắc mặt hắn tái nhợt, rõ ràng là hắn, như câm điếc, một chữ cũng chưa từng nói ra.
Đúng vậy, hắn sai lầm rồi, sai mười phần sai rồi.
Nhưng cô không biết, lúc ban đầu hắn, không muốn làm gì Tưởng Thiên Thiên, nhưng hắn muốn càng thêm phát triển, cách nghĩ này, cũng là do Tưởng Thiên Thiên dụ dỗ dùng thử thuốc phiện một lần lại một lần mới có.
Nếu không có thuốc phiện, kỳ thật hắn sẽ không tiếp xúc với Tưởng Thiên Thiên, cũng sẽ không có những cách nghĩ này về sau.
Bất quá, không quan trọng để cô biết những chuyện này.
Dù sao đã quyết định hoàn toàn kể hết cho cô, cũng đã nghĩ từ nay về sau, người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại.
Cô vĩnh viễn không biết, kỳ thật hắn không hề kém cỏi vô dụng, đúng với trong tưởng tượng của cô như thế.
Giống như, cả đời này của cô đều khó có thể tin tưởng hắn, ở trên đời này, Ngô Hạo hắn đều có thể tàn nhẫn vô tình với bất cứ kẻ nào, chỉ riêng cô, một giọt lệ cũng có thể khiến toàn bộ thế giới hắn dao động.
Huống chi, kỳ thật hắn không cần nói cho cô, chân tướngbắt cóc, hắn có thể cho Tưởng Thiên Thiên chịu tiếng xấu thay hắn, nhưng xác định là trước đây Tưởng Thiên Thiên đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng sau cùng ở trước mặt cô, hắn đều nhânj tất cả lỗi lầm, không vì cái gì, chỉ vì muốn hình tượng mình dưới đáy lòng cô hoàn toàn phá huỷ, để hai chữ Ngô Hạo, từ trong cuộc sống của Hứa Ôn, vĩnh viễn xóa đi, tan biến, không còn nửa điểm lưu luyến.
Hứa Ôn càng nói càng kích động, thậm chí còn vươn tay đáng vào иgự¢ Ngô Hạo.
Người đàn ông an tĩnh ngồi ở trên vòng bảo hộ, không phản kháng cũng không né tránh mà mặc kệ cô phát tiết.
Hắn nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn tiếp xúc với cô.
Hứa Ôn tức giận đến mức tận cùng, lại rơi lệ, miệng nói những lời phẫn hận, khóc nức nở: "Ngô Hạo, anh ấy là bạn tốt của anh mà, làm sao anh có thể đối xử với anh ấy như vậy? Ngô Hạo, những năm gần đây, em thật sự đã nhìn nhầm, cứ vậy mà quen biết anh!"
Hứa Ôn càng nói, càng lớn tiếng, càng vô tình: "Ngô Hạo, từ giờ trở đi, em coi anh như đã ૮ɦếƭ, sau này anh đi đường của anh, em đi đường của em, chúng ta sẽ không còn có bất cứ liên quan hay liên lụy gì nữa!"
Nói xong, Hứa Ôn liền xoay người, đi về phía cửa xuống, lúc cô đi đến một nửa, nghĩ đến đồng hồ vừa mới bị mình không cẩn thận làm rơi, lại nhấc bước bước về, khom người nhặt lên, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Ngô Hạo một cái, nghênh ngang bỏđi.
...
Cô gái đi rồi, trên mái nhà, chỉ có gió lạnh gào rít làm bạn với hắn.
Ngô Hạo vẫn duy trì dáng ngồi đó rất lâu, vẫn không nhúc nhích, quá vài phút, hắn mới hơi cúi đầu, nhìn lại phía thư viện.Bóng lưng Hứa Ôn rời đi, xem ra cực kỳ vội vàng, đoán chừng cô vẫn còn rơi lệ, cánh tay thường thường quẹt ngang mặt.
Từ lúc bắt đầu nói cho cô chân tướng, hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, hình như đây là lần thứ hai hắn nhìn cô.
Có người nói, ở trong tình yêu, người người đều là nhát gan.
Hắn vẫn không tin, cho nên thời niên thiếu, hắn theo đuổi cô điên cuồng, sau khi tách ra, hắn hối hận dùng hết tâm tư muốn quay về bên người cô.
Mãi đến đêm nay, lúc hắn giải bày lòng mình với cô, hắn mới phát hiện, ở trong tình yêu, hắn đúng là một người nhát gan.
Hắn vậy mà không dám đối mặt với đáy mắt oán hận và chán ghét của cô, giống như lúc trước, hắn nghèo khó, lúc nào cũng luôn miệng nói muốn cho cô một cuộc sống thật tốt mới đi tranh giành, không bằng nói, hắn không lo lắng, hắn nhát gan, hắn sợ mình không cho cô được cẩm y ngọc thực (đồ đẹp ăn ngon), sợ cô không theo hắn cả đời.
Bóng lưng cô gái, càng lúc càng xa.
Ngô Hạo rõ ràng, đây là từng bước chân cô rời khỏi cuộc sống của hắn.
Mãi đến bóng dáng của cô, hoàn toàn biến mắt trong đáy mắt hắn, hắn ngồi an tĩnh rất lâu, cả người run rẩy.
Cô cứ như vậy mà đi khỏi cuộc đời của hắn.
Nơi ngọn đèn xa mờ nhạt, không biết như thế nào, lại trở nên vô cùng sáng rỡ, khiến cho ánh mắt Ngô Hạo ẩn ẩn đau.
Hắn hoảng hốt một hồi, mới chuyển động suy nghĩ.
Cô đã đi khỏi cuộc đời của hắn.
Ngô Hạo từ từ giơ tay phải, lên trước mắt mình, hắn nhìn lòng bàn tay của mình, nhớ tới mười năm hắn nắm tay cô đi qua.
Hắn rõ ràng đã nắm tay cô thật chặt, nhưng nắm như thế nào, mà hắn và cô mỗi người một ngả?
Ngô Hạo nhìn lòng bàn tay của mình, bỗng nhiên cảm thấy cả người như không còn sức, vô lực, hắn lảo đảo từ vòng bảo hộ ngã xuống, rơi xuống trên nóc phòng, giơ tay lên, che mặt, bả vai căng lên run rẩy.
Đó là cô gái hắn yêu, là cô gái hắn dùng hết tất cả toàn lực thời thanh xuân niên thiếu có được, làm sao hắn lại đánh mất cô?
Rõ ràng hai chữ bên cạnh Hứa Ôn, đều luôn là Ngô Hạo đi theo, cô là Ngô Hạo Hứa Ôn, làm sao lại biến thành người khác rồi?
Bầu trời yên tĩnh, trong bóng đêm tối đen, trong tiếng gió gào rít, Ngô Hạo nhớ lại, liền cúi đầu khóc thành tiếng.
Ôn Ôn, Ôn Ôn...
-
Thời gian trở lại một ngày trước, một khắc Hứa Ôn ở quán bar "Nam thanh" gọi điện thoại cho Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành một mình đẩy xe lăn xuống lầu tản bộ, quay về đến nhà, không biết có phải do Quả Quả ảo giác hay không, mà cô cảm thấy người đàn ông này có chút không thích hợp, lúc đẩy hắn đi rửa tay, hắn lấy nước tẩy trang của cô rửa tay, đẩy hắn đến trước bàn ăn, lúc hắn ăn cơm, thế lại cầm đũa ngược, cô thấy trong chén hắn chỉ có nước canh, hỏi hắn có muốn ăn thêm một chén hay không, cô gọi tên hắn "Anh Bán Thành" mấy lần, hắn cũng không phản ứng.
Ăn cơm xong, Lục Bán Thành đi vào thư phòng.
Trên đường đi Quả Quả đưa cho hắn một ly coffee, nhìn hắn mở video clip hội nghị, cho rằng hắn có công tác quan trọng, cho nên không tiện quấy rầy.
Mãi cho đến 11 giờ đêm, Quả Quả tắm rửa xong, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy chuông điện thoại di động Lục Bán Thành vang lên.
Lúc Lục Bán Thành đi vào thư phòng, không mang theo di động.
Quả Quả nghe tiếng chuông đi tìm một hồi, ở trên bàn trà thấy di động của Lục Bán Thành, rồi sau đó cầm di động đi vào thư phòng.
Gõ cửa lâu thật lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì, Quả Quả trực tiếp đẩy cửa ra, cả người còn chưa đi vào, thì đã bị mùi khói thuốc dày đặc ở trong phòng làm ho khan một trận.
Quả Quả theo bản năng lui lại mấy bước, quá nửa giây, mới ổn định hô hấp, một lần nữa đẩy cửa ra, đi vào thư phòng.
Lục Bán Thành ngồi trước bàn sách, cúi thấp đầu, còn đang rít từng hơi từng hơi thuốc, trên mặt bàn là một đồng tàn thuốc dài ngắn không đồng đều.
"Anh Bán thành, làm sao anh có thể hút nhiều thuốc như vậy?" Quả Quả nén giận một câu, vội vàng chạy đến trước ban công, đẩy cửa sổ, sau đó quay trở lại trước mặt Lục Bán Thành, đưa di động còn đang tại vang chuông tới: "Anh Bán Thành, điện thoại của anh."
Lục Bán Thành như không có nghe thấy, giơ tay lên, đưa điếu thuốc vào trong miệng.
Hắn còn chưa hút, thì Quả Quả liền vươn tay, rút điếu thuốc ở bên miệng hắn.
Mi tâm Lục Bán Thành nhăn lại, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Quả Quả .
Đáy mắt hắn hồng hồng, cánh môi trắng xanh tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm cô một hồi, mới chậm chạp hỏi: "Làm sao vậy?"
Quả Quả bực bội, vốn muốn khiển trách hắn tại sao không biết yêu quý cơ thể mình như thế, nhưng làm sao cũng không nói được, cô rũ mi, chỉ chỉ di động, "Điện thoại."
"A...." Lục Bán Thành lên tiếng, chậm nửa nhịp nhìn về phía điện thoại di động, lúc lướt đến tên người gọi, vẻ mặt hắn cứng đờ, sau đó liền bỏ một câu "Em giúp anh nghe điện thoại đi, nói với cô ấy, là anh đang tắm", sau đó nhìn cũng không dám nhìn di động một cái, liền vội vàng quay đầu đi.
Quả Quả mấp máy môi, không nghe theo.
Chuông điện thoại ở trong thư phòng vẫn reo hết sức chói tai.
Lục Bán Thành phỏng chừng như bị kích thích, bỗng nhiên vươn tay, lướt một cái trên màn hình, nhận nghe điện thoại, sau đó liền nắm cổ tay Quả Quả , đưa điện thoại di động bên tai cô.
"Lục Bán Thành?" Cùng với bên đầu di động truyền đến tiếng Hứa Ôn, Quả Quả cảm giác rõ, đầu ngón tay Lục Bán Thành cầm lấy cổ tay mình run run một hồi, cô theo bản năng quay đầu, đối diện ánh mắt lại Lục Bán Thành.
Người đàn ông không lên tiếng, quay lại nhìn mắt cô, biểu hiện cầu xin.
Ở trong trí nhớ của Quả Quả , nội tâm Lục Bán Thành kỳ thật rất cao ngạo, rất ít cầu người, nhưng từ khi chân hắn tàn phế, bởi vì cô gái kia, mà luôn luôn năm lần bảy lượt cầu xin cô... Quả Quả dời tầm mắt, nghe bên đầu kia lại truyền đến giọng Hứa Ôn, làm sao cũng không mở miệng được.
Đầu ngón tay Lục Bán Thành nắm cổ tay cô, khẽ dùng sức.
Quả Quả theo bản năng nhìn sang Lục Bán Thành, người đàn ông mấp máy môi với cô, không ra tiếnng, nhưng cô có thể theo hình dạng môi mấp máy mà đọc được lời hắn muốn nói: "Quả Quả , cầu xin em."
Quả Quả dùng lực cắn răng, nuốt nuốt nước miếng một cái, Lục Bán Thành lại dùng môi mấp máy nói "Cầu xin em, anh thật sự không có cách nào khác" khi đó, đáy mắt cô đỏ lên, sau đó liền nói với đầu bên di động, thỏa hiệp lên tiếng: “Cô khỏe."
Cùng với giọng Quả Quả vang lên, đầu bên kia Hứa Ôn rơi vào an tĩnh.
"Cô là Hứa tiểu thư sao? Tôi là Quả Quả ."
"Cô, cô khoẻ, tôi, tôi tìm Lục, Lục Bán Thành... Hắn, hắn có ở đây không?"
Quả Quả theo bản năng nhìn về phía Lục Bán Thành, người đàn ông nghe thấy lời Hứa Ôn lắp bắp, không có nửa ý thay đổi, không ngập ngừng gật gật đầu với cô, ý bảo cô dựa theo cách hắn nói mà làm.
"Anh Bán thành sao? Anh ấy đang tắm..." Quả Quả dùng lực giữ chặt bàn học, ngữ khí ung dung trả lời.
Lời của cô còn chưa nói xong, thì trong điện thoại liền truyền đến một tiếng "Cạch".
"Này? Hứa tiểu thư? Này?" Quả Quả lo lắng Hứa Ôn xảy ra chuyện, gọi tên lặp lại nhiều lần, nhưng đều không thấy trả lời, ngay lúc cô nhìn sang Lục Bán Thành, hỏi thăm kế tiếp nên làm gì, thì Lục Bán Thành đang ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên theo trong tay cô lấy di động, chấm đứt cuộc gọi, sau đó gọi sang cho Hứa Ôn.
Điện thoại vang vài tiếng, lại bị cắt ngang.
Cô từ chối không nghe điện thoại của hắn... Lục Bán Thành cử động, duy trì trạng thái bất động một hồi lâu, sau đó mới từ từ lấy di động ở bên tai ra, để trên bàn làm việc, sau đó lại ngẩng đầu, hờ hừng cười với Quả Quả , giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, giọng điệu dịu dàng mở miệng nói: "Quả Quả , đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút đi."
"Anh Bán Thành..." Quả Quả lo lắng lên tiếng.
Lục Bán Thành cười cười: "Con gái mà ngủ trễ là không tốt, ngoan, mau đi ngủ đi."
Đáy mắt Quả Quả đau xót, rốt cuộc cũng nói không nên lời, xoay người, đi ra ngoài cửa thư phòng, lúc đóng cửa, cô liếc mặt nhìn vào trong phòng một cái, bắt gặp rõ ràng, tay Lục Bán Thành, đang dùng lực cầm cái chân tàn phế của mình.
Quả Quả giơ tay lên, lau lộn xộn nước mặt đang chảy ở trên mặt, vội vã đóng cửa lại.
Cô tựa vào ở trên ván cửa, đứng đó một lúc lâu, nghe thấy trong thư phòng lờ mờ truyền đến tiếng bật lửa, quá một thoáng, truyền đến tiếng ho sặc sụa của Lục Bán Thành.
Khụ khụ, Quả Quả tinh tường cảm thấy, trong tiếng ho khan của Lục Bán Thành, mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy rất nhỏ.
...
Ngày hôm sau Lục Bán Thành, dường như không có chuyện gì so với trong tưởng tượng của Quả Quả , phong khinh vân đạm.
Ăn bữa sáng, Lục Bán Thành ngồi trên sân thượng, tắm nắng, bắt đầu mở video clip hội nghị.
Quả Quả bấm điều khiển TV thành im lặng, ngồi trên ghế sofa xem phim chiếu tập, bên tai cô thường thường truyền đến tiếng Lục Bán Thành nói chuyện, trật tự rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, lúc quảng cáo giữa phim Quả Quả , nhìn lướt qua về phía Lục Bán Thành ở bên kia, hắn đang tựa vào trên xe lăn, tư thái bình tĩnh ôn nhã, không thấy tìm nửa điểm bi thương khổ sở mà hôm qua để lại.
Ngày hôm qua sau khi cô gái kia nghe thấy lời cô nói lời, phản ứng dữ dội như thế, rõ ràng cho thấy cô gái này cũng bị tổn thương, cô có thể cảm giác được, khẳng định là anh Bán Thành không thể không cảm nhận được, nhưng sao hắn lại như không có việc gì, bình thường trước sau như một như mọi ngày... Chẳng lẽ hắn thật sự đã buông?
Quả Quả thường xuyên quan sát Lục Bán Thành rất nhiều lần, vốn không tìm gặp những cảm xúc không thích hợp trên người hắn, dần dần cũng yên tâm.
Ăn xong cơm trưa, Quả Quả thấy Lục Bán Thành cầm máy tình, xem hòm thư, trên khuôn mặt tuấn lãng không có vẻ mặt gì quá lớn, tư thái lạnh nhạt như tất cả hỗn loạn trong cuộc sống đều không liên quan gì với hắn.
Thậm chí lúc Quả Quả đưa tới cho hắn một ly coffee, lúc đó hắn còn dừng lại động tác đánh chữ, ngẩng đầu, cười cười với cô, ánh mắt hắn trong suốt như nước, không thương cảm không cô đơn.
Tối hôm qua Quả Quả ngủ không ngon, sau khi cho rằng Lục Bán Thành thật sự không có việc gì, cũng không quấy rầy công việc của hắn, trực tiếp về phòng ngủ bù.
Quả Quả không bật chuông báo, vừa ngủ là ngủ thẳng đến tự nhiên mới tỉnh, lúc mở mắt, thì cửa sổ ngoài trời đã tối đen.
Cô hoảng hốt vài giây, mò mẫn bật di động nhìn thoáng qua thời gian, đã là buổi tối tám giờ, anh Bán Thành còn chưa ăn cơm chiều...
Quả Quả chợt nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách không bật đèn, một mảnh tối đen, cô nhanh đi đến chỗ công tắc, ấn xuống một cái, sau đó lại thấy Lục Bán Thành vẫn ở trên sân thượng, hắn vẫn ngồi trên xe lăn như cũ, trong tay cầm một phần văn kiện, nghiêng đầu, như mệt mỏi, mà ngủ thi*p đi.
Quả Quả cầm một tấm thảm, nhẹ nhàng đến gần, cô khom người, trước cầm đi văn kiện từ trong tay Lục Bán Thành, rồi tiện tay để ở trên bàn kế bên, bỗng dưng có tờ giấy từ trong văn kiện rơi xuống, ở trên mặt phủ kín chi chít chữ viết tay.
Quả Quả tò mò cúi đầu nhìn thoáng qua, tất cả đều là chữ “Ôn Ôn” lớn nhỏ.
Tim như bị vật gì đó hung hăng nện mạnh, hô hấp cô cứng lại, qua một lát, cô mới nhẹ nhàng choàng tấm thảm ở trên người Lục Bán Thành.
Thì ra, không phải là hắn đã chấp nhận hiện thực, mà hắn bị ép phải chấp nhận hiện thực.
Hắn nhìn như dường như không có việc gì, nhưng trên thực tế, hắn vì cô gái kia càng thêm tốt, nhưng chịu đựng khổ sở dày vò hơn ai khác.
Cả buổi chiều cô ngủ ở trong phòng ngủ, mà hắn lại ngồi ở chỗ này, từng 乃út từng 乃út viết tên cô ấy, cuối cùng dưới đáy lòng đã ẩn giấu đi tình cảm như thế nào đích? Tưởng niệm? Yêu mà không thể yêu? Đau đớn?
Quả Quả chua xót xoay đầu, chuẩn bị cầm điện thoại, mua chút đồ ăn bên ngoài, kết quả chân còn chưa nâng lên, thì người đàn ông ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên vươn tay, tóm lấy cổ tay cô: "Đừng đi..."
Sau lưng Quả Quả cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Lục Bán Thành.
Hắn vẫn nhắm mắt lại như cũ, cánh môi mấp máy không ngừng, gọi cái tên cô rất quen thuộc, trong lúc đó từ môi hắn phát ra: "Ôn Ôn, Ôn Ôn..."