Kỉ Niệm Của Hắn Và CôKhi đó, học kỳ lớp mười của Tần Chỉ Ái đã trôi qua hơn nửa phân nửa, đến thời gian nghỉ đông, tết trôi qua, cô nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, gọi cô đi trượt băng.
Khi cô đến mới biết, ngoài Hứa Ôn Noãn còn có mấy người khác do Ngô Hạo dẫn đến.
Trong đó có hắn.
Vừa mới bắt đầu, Tần Chỉ Ái không có chú ý tới Cố Dư Sinh, sau khi Ngô Hạo giới thiệu xong, màn chào hỏi kết thúc đã bị Hứa Ôn Noãn kéo đi thay giày trượt băng, lúc đang thay giày, quay người lại mới phát hiện hắn đứng phía sau, dựa lưng vào tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tay đang bật lửa châm thuốc.
Tần Chỉ Ái cho rằng đây đúng là một dịp hiếm có ngẫu nhiên, Ngô Hạo đã mở miệng: "Anh Sinh, đây là bạn của em, Tần Chỉ Ái."
Cố Dư Sinh nghe Ngô Hạo nói, cũng không lập tức đáp lại, mà rũ mắt hút một hơi thuốc, mới vừa phun ra những đám khói không rõ hình thù vừa nghiêng đầu liếc về phía cô.
Ngày thường trong trường học cô chỉ dám nhìn lén hắn, giờ phút này hắn đứng trước mặt cô, còn ngay lúc cô chưa kịp chuẩn bị gì nhìn cô một cái.
Tần Chỉ Ái cảm thấy nhịp tim và hô hấp của mình khi bị hắn nhìn trúng đều dừng lại trong phút chốc.
Hắn và những nam sinh còn lại không giống nhau, không có nhìn cô từ đầu đến chân, cũng không cười xán lạn nói với cô một tiếng: "Chào em".
Hắn chỉ nhìn một chút, chưa đến mấy giây đã gật đầu một cái, lại không nhìn nữa.
Đến lúc Tần Chỉ Ái lấy lại tinh thần, cô đã bị Hứa Ôn Noãn kéo tới chỗ cách đó không xa, bị nhét một đôi giày trượt băng màu hồng vào trong tay.
Hứa Ôn Noãn vừa đổi giày vừa lải nhải kể lại những chuyện ngày tết, kể Ngô Hạo chạy đến nhà cô đưa quà như thế nào.
Tần Chỉ Ái máy móc thay giày, não vẫn chưa hoàn toàn hết choáng, trong mắt thỉnh thoảng lại nhớ lúc Cố Dư Sinh nhìn cô, lúc đổi giày xong, Tần Chỉ Ái đột nhiên cắt ngang lời nói của Hứa Ôn Noãn, hỏi: "Ngô Hạo quen Cố Dư Sinh à?"
"A?" chủ đề bị chuyển một cách đột ngột, Hứa Ôn Noãn sững sờ một chút lại nói: "Đúng vậy, bọn họ là bạn cùng phòng, hơn nữa còn là bạn thân khi nhỏ, học cùng trường..."
Hứa Ôn Noãn còn chưa nói hết lời, Ngô Hạo đã chạy tới vẫy tay: "Chơi vui lắm", sau đó cùng Ngô Hạo tay trong tay đi trượt băng. nguồn : Thichtruyen .com
Tần Chỉ Ái thay xong giày, lúc đứng lên lại liếc về phía Cố Dư Sinh đang đứng.
Hắn không thay giày, vẫn còn đứng dựa vào tường hút thuốc.
Tần Chỉ Ái trượt một vòng trong sân, lại nhìn trộm Cố Dư Sinh, ngoại trừ hắn đã thay điếu thuốc khác, cũng không có bất kỳ thay đổi nào khác.
Lúc chơi rất nhanh, ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, Tần Chỉ Ái gặp Hứa Ôn Noãn, cô chỉ chỉ Cố Dư Sinh, lặng lẽ hỏi: "Anh ấy không chơi sao?"
"Lúc hắn như vậy chính là tâm trạng không tốt rồi, cậu không thấy, tất cả mọi người đều tránh xa hắn không ai dám đến nói chuyện sao?"
Theo lời nói của Hứa Ôn Noãn, Tần Chỉ Ái mới phát hiện đúng là như vậy, cả một buổi trưa, những người bạn kia đều tránh mặt hắn, không nói chuyện với hắn.
Hứa Ôn Noãn không nói gì nhiều về Cố Dư Sinh, chỉ trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái, liền nghĩ tới chính sự: "Buổi tối cậu có làm gì không? Ngô Hạo nói muốn mời mọi người ăn cơm."
"Được" Tần Chỉ Ái không chút do dự đáp, khóe mắt lại lướt qua chỗ của Cố Dư Sinh, Ngô Hạo mời mọi người ăn cơm, hắn cũng sẽ đi thôi.
Thực tế đã khiến cho Tần Chỉ Ái thất vọng, bọn họ vừa nghỉ trượt băng, Cố Dư Sinh liền đi trước.
Bới vì Cố Dư Sinh, sau này chỉ cần Hứa Ôn Noãn gọi cô ra ngoài chơi, cô sẽ lập tức đồng ý.
Cũng không phải lúc nào cũng gặp Cố Dư Sinh, nhưng đa số đều có thể thấy hắn.
Bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, Tần Chỉ Ái dần phát hiện Cố Dư Sinh dù có những lúc cười đùa cùng những người bạn của hắn nhưng bọn họ thật ra rất chú ý giữ khoảng cách với hắn, mãi cho đến rất lâu sau đó cô mới biết thuốc hút và rượu của hắn đều là hàng đặt mới có, ngoài thị trường không thể tìm thấy.
Sau đó Tần Chỉ Ái mới biết hắn và những kẻ có tiền khác không giống nhau, thậm chí có rất nhiều điểm không giống nhau, cho tới bây giờ cũng không có nhiều người như vậy, Tần Chỉ Ái không thể hình dung ra, giờ cô đã có thể tận mắt nhìn thấy, bảy giờ tối xem tivi thấy hắn xuất hiện trong tin tức, lúc nhìn thấy hắn, hắn đang nói chuyện.
Cũng vào lúc đó, Tần Chỉ Ái mới nhận ra rằng cô và hắn là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Đối với cô mà nói, hắn là nam thần.
Nhưng cô trong mắt hắn, cũng không phải là một cô bé lọ lem.
Cô thích hắn như vậy, vẫn không nói ra mà chỉ giấu trong lòng, từ từ lại ngày một sâu sắc hơn, dần dần, hắn lại trở thành toàn bộ sinh mệnh của cô.
Cố Dư Sinh chưa từng chủ động nói chuyện với Tần Chỉ Ái, mà Tần Chỉ Ái chỉ cần nhìn thấy hắn nhịp tim liền tăng lên, làm gì có gan tới nói chuyện với hắn.
Nhưng bạn có biết không? nếu bạn thật sự thích một người, người đó không làm bạn với bạn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, bạn đều muốn giữ hắn bên mình.
Vì lẽ đó, lúc ở trong tiệm Internet, Tần Chỉ Ái đi vệ sinh thì đi ngang qua người Cố Dư Sinh, hắn đeo tai nghe, lười biếng dựa vào lưng ghế, đang xem kịch, trên tay cầm chai nước trà xanh đã uống hết, hắn lại không để ý, giơ lên định uống, mới biết là mình đã uống hết, nhíu mày ném chai về phía bàn máy tính, sau đó đặt hai tay sau đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình xem.
Tần Chỉ Ái từ trước đến nay chưa bao giờ chăm sóc người khác, nhưng cô từ trong nhà vệ sinh đi ra, ma xui quỷ khiến liền đi về phía chủ tiệm internet.
Cô muốn mua cho Cố Dư Sinh một chai trà xanh, nhưng cô lại sợ người khác biết tình cảm của mình, liền đếm số người bạn trong này, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng của mình mua cho mỗi người một chai.
Cô nhờ chai trà xanh này mới dám nói với Cố Dư Sinh ba chữ đầu tiên trong đời: "Cho anh nè."
Ba chữ đơn giản, lại khiến cho lòng bàn tay Tần Chỉ Ái đổ đầy mồ hôi, cô không dám nhìn hắn, chỉ nhanh chóng đặt trà xanh lên bàn máy tính.
Cố Dư Sinh nhìn thấy chai trà xanh, nhíu nhíu mày, nghểnh đầu nhìn cô đầy thắc mắc, qua năm giây sau, hắn hiểu ra được, lạnh nhạt cầm chai nước trà.
Tần Chỉ Ái biết hắn nhận chai nước của cô rồi, dù ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ không chút nao núng, nhưng trong lòng lại đang nhảy nhót vui mừng.
Cố Dư Sinh mở nắp bình nước, không uống, lại đưa trả cho cô.
Tần Chỉ Ái sửng sốt, trong chốc lát không dám quay đầu lại.
Lúc này điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên, hắn liền nhìn điện thoại một cái, bấm nút nghe.
Sau khi hắn cúp máy, Tần Chỉ Ái mới tỉnh táo lại, hắn lại đeo tai nghe vào, không nghe rõ cô giải thích: "Em không phải..."
Cô chỉ nói được ba chữ, hắn bỗng nhiên đứng lên, ôm áo khoác, không nói lời nào chạy ra khỏi tiệm internet.
Hắn mãi mãi cũng sẽ không biết, ngày đó có một người con gái đứng bên cạnh hắn, rất muốn nói với hắn: "Em không phải muốn anh mở nắp giúp em, em muốn mời anh uống."
Trong ấn tượng của Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh là một nam sinh hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn, giống như là một nam chính trong một quyển manga cô đọc lén trong lớp, thanh nhã, sạch sẽ, cao quý.
Nhưng Ngô Hạo lại nói, gương mặt của Cố Dư Sinh và khí chất của hắn đã lừa gạt tất cả mọi người, hắn sạch sẽ và hoàn mỹ ở chỗ nào chứ, bên trong hắn một chút đứng đắn cũng không có, tính tình khó chịu, nghiện thuốc lá nặng, không có tính kiên trì, miệng còn rất tiện, đương nhiên dựa vào khuôn mặt đó, dù người hắn có đầy khuyết điểm đi chăng nữa, nữ sinh cũng sẽ không nói hắn xấu, phóng đãng, bất kham.
Tần Chỉ Ái tin tưởng mắt nhìn người của mình, không tin tưởng lời nói của Ngô Hạo.
Mãi đến ngày sinh nhật của Hứa Ôn Noãn, lúc mọi người ở KTV tổ chức sinh nhật cho cô, cô lần đầu tiên cảm nhận được Cố Dư Sinh hoàn toàn đúng với lời của Ngô Hạo: "miệng còn rất tiện."
Ngày đó tâm tình của Cố Dư Sinh không tốt, ai nói chuyện với hắn liền bị hắn chửi lại.
Sau đó tất cả mọi người uống nhiều rồi, cũng chơi đùa, không biết là ai đề nghị ra sàn nhảy khiêu vũ, sau đó nháy mắt toàn bộ người trong phòng đều tản đi, chỉ còn lại hắn và cô.
Hắn lười biếng dựa trên ghế salon, cúi đầu chơi điện thoại.
Màn hình tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng khuôn mặt của hắn.
Qua một lúc, có lẽ là điện thoại của hắn hết pin, màn hình điện thoại bỗng nhiên tối lại.
Hắn ném điện thoại sang một bên, sau đó giơ hai tay chống đầu, dựa đầu vào ghế salon nhắm mắt lại.
Tần Chỉ Ái cho là hắn không chú ý đến mình, ngồi xổm trước bàn đối diện, vừa giả vờ ăn bánh sinh nhật, vừa liếc trộm hắn.
Không biết Tần Chỉ Ái đã liếc Cố Dư Sinh được bao nhiêu lần, hắn bỗng nhiên mở mắt ra hướng về phía cô "Này" một tiếng.
Trong phòng chỉ có một mình Tần Chỉ Ái, tuy rằng không dám tin nhưng cô biết hắn đang nói chuyện với mình, cô kích động đến nỗi muốn bay lên, nhưng lại một mực giả vờ rụt rè ngẩng đầu lên, tỏ vẻ ngây thơ mờ mịt hỏi hắn: "Dạ?" một tiếng.
Hắn dùng con ngươi đen kịt nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, khiến tim cô nhảy lên liên hồi.
Tần Chỉ Ái không kìm lòng được nắm chặt dĩa trong tay, nỗ lực đè xuống đáy lòng đang gợn sóng, không biết phải tự trấn tĩnh mình bao nhiêu lần, mới hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Cố Dư Sinh tiếp tục nhìn cô, không nói lời nào, ngay lúc Tần Chỉ Ái cho rằng hắn sẽ không chú ý đến cô, hắn bỗng nở nụ cười trầm thấp: "Không có gì, chính là thấy cô vẫn cứ nhìn lén tôi, tôi đã để ý nãy giờ rồi."
Cô liếc trộm hắn đều bị phát hiện rồi a... Tần Chỉ Ái giả vờ bình tĩnh nhưng mà lỗ tai của cô không chịu nổi, nổi lên một vệt hồng.
Cố Dư Sinh không nói nữa, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, chỉ có màn hình lớn truyền đến âm thanh rất nhỏ, giai điệu nhẹ nhàng quẩn quanh hai người.
Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh lại mở miệng: "Cô tên là gì?"
Hắn thấy cô nhiều lần như vậy, nhưng lại không nhớ rõ tên cô... Tần Chỉ Ái cảm thấy có một chút khổ sở trong lòng: "Em là Tần Chỉ Ái." Có điều sau đó bởi vì có thể cùng hắn nói chuyện nên tâm tình của cô phấn chấn trở lại, thậm chí còn bổ sung thêm một câu: "Anh có thể gọi em là Tiểu Ái, là ái trong khả ái."
Cố Dư Sinh đột nhiên khẽ cười thành tiếng, thong thả liếc mắt nhìn một chiếc bánh gato lớn đã bị Tần Chỉ Ái ăn hết phân nửa, nhàn nhạt nói: "Còn nói là ái trong khả ái? Không phải là yêu trong yêu ăn uống sao?
Tần Chỉ Ái ngốc ra, biết Cố Dư Sinh nói như vậy là đang chê cô chỉ biết có ăn, mặt cô trở nên đỏ bừng, giơ nĩa lên nhìn chằm chằm khối bánh gato, ăn không được, không ăn cũng không được.
Cô phản ứng ngốc ngốc như vậy dường như có thể lấy lòng hắn, hắn lại mở miệng: "Cô không thích ăn, vậy tôi đổi một chút..."
Nói xong hắn liền thay đổi tư thế, như là đang vắt óc suy nghĩ, qua mấy giây, hắn ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của cô: "Nếu không thì làm - ℓàм тìин đó?"
Hai chữ trắng trợn như vậy, mặt Tần Chỉ Ái đều nóng như bị đốt, cô vừa giận vừa thẹn trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh, muốn phát hỏa, nhưng cuối cùng chỉ nói một chữ "Anh..." sau đó liền đem nỉa ném đi thật mạnh, chạy ra ghế riêng ngồi.
Thì ra Ngô Hạo nói đúng, miệng của Cố Dư Sinh thật sự rất tiện...
Lúc Tần Chỉ Ái học lớp mười, Cố Dư Sinh đã học lớp mười hai.
Sinh nhật Hứa Ôn Noãn là cuối tháng tư, ngày hôm sau chính là ngày một tháng năm, nhóm bạn của Cố Dư Sinh và Ngô Hạo bước vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học sắp tới, cho nên số lần đi chơi ngày một ít đi.
Tần Chỉ Ái đến nay vẫn không thể quên ngày bọn họ thi đại học xong, đó là một đêm quậy tưng bừng.
Kỳ thi đại học kết thúc, Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn yêu nhau giờ chính thức trở thành tình nhân.
Bất kể là nam hay nữ, khi còn trẻ, tình yêu đều chiếm một phần rất quan trọng trong sinh mệnh của mỗi người.
Vì lẽ đó, không chia tay mà phải tách ra khỏi Ngô Hạo, đối với bọn họ là một chuyện vô cùng đau khổ.
Đoán chừng là do tâm tình không tốt, đêm đó hai người họ mượn rượu làm ầm ĩ một trận, rất nghiêm trọng, Hứa Ôn Noãn khóc lóc bỏ chạy, Tần Chỉ Ái vội vàng đuổi theo sau.
Hứa Ôn Noãn và Tần Chỉ Ái vừa mới ra khỏi KTV, còn chưa kịp gọi xe, Ngô Hạo đã theo kịp bọn họ, kéo Hứa Ôn Noãn lại.
Hai người giống như đang đóng phim thần tượng, dây dưa một trận, sau đó Ngô Hạo không quan tâm Tần Chỉ Ái còn đứng bên cạnh, тһô Ьạᴏ cúi đầu chặn môi của Hứa Ôn Noãn lại, mà Hứa Ôn Noãn cũng quên sự tồn tại của Tần Chỉ Ái, ôm cổ Ngô Hạo, một đôi nam nữ cứ như vậy đứng trên đường hôn nhau nồng nhiệt.
Đó là lần đầu tiên Tần Chỉ Ái nhìn thấy người ta hôn môi, khiến cô bị chấn động, đợi đến khi cô hoàn hồn, ý nghĩ đầu tiên là phải trả lại không gian riêng cho bọn họ.
Không ngờ xoay người, lại nhìn thấy Cố Dư Sinh.
Không biết hắn đã đi theo ra bên ngoài từ lúc nào, tựa như một cây cột điện đứng cách cô không xa, ngậm một điếu thuốc lá, mặt hứng thú nhìn Ngô Hạo đang hôn Hứa Ôn Noãn khí thế ngất trời, sau đó còn không nghiêm chỉnh hướng về phía Tần Chỉ Ái bình luận một câu: "Kỹ thuật bình thường quá."
Làm gì có ai như vậy, nhìn người ta hôn nhau, lại còn bình luận... mặt Tần Chỉ Ái ngơ ra.
Cố Dư Sinh không chút xấu hổ nhìn người ta hôn môi, sau đó liền quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái, hắn nhìn vào mắt cô, cười khúc khích, vừa phun khói thuốc vừa hỏi: "Không tin sao? Có muốn thử..."
Tần Chỉ Ái biết sau đó hắn sẽ nói: "cùng tôi hôn môi không", nhưng không biết tại sao hắn lại ngừng lại, trên mặt không còn nụ cười, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó liền dập thuốc, nói sang chuyện khác: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
Đó là lần đầu tiên Tần Chỉ Ái một mình ngồi trong xe của hắn, dù hắn đang chở cô, nhưng tốc độ vẫn nhanh như một cơn gió.
Lúc ở trong KTV chơi, bên ngoài trời đổ mưa, không khí trong xe mang độ ẩm cao.
Tần Chỉ Ái ngồi ở ghế sau, nghĩ mình đang nằm mơ.
Sau khi xe của Cố Dư Sinh dừng lại, Tần Chỉ Ái mới phát hiện xe đã đến trước cửa nhà mình.
Tần Chỉ Ái xuống xe, Cố Dư Sinh cũng không chờ câu “cảm ơn” của Tần Chỉ Ái đã đạp chân ga phóng đi.
Lúc xe của hắn còn chưa đi, cô không nói cho hắn biết cô ở đâu, làm sao hắn biết được nhà mà đưa cô về?
Tần Chỉ Ái kích động, Cố Dư Sinh... hắn có thể vì cô mà thay đổi không?
Một đêm nọ, Tần Chỉ Ái không biết lấy dũng khí ở đâu ra, gọi hắn: "Cố Dư Sinh."
Cố Dư Sinh dừng xe, quay đầu nhìn cô.
Tần Chỉ Ái nắm chặt vạt áo của mình, mắt nhìn xung quanh, trong miệng khó khăn hỏi: "Anh, anh ngày mốt có rảnh không? Em, em, em muốn mời anh đi xem phim..."
-
"Nước, nước..." Cố Dư Sinh mơ hồ nói, khiến Tần Chỉ Ái từ trong hồi tưởng trở về thực tại.
Có lẽ cô ngồi ngẩng ngơ nghĩ về quá khứ đã lâu, trong chốc lát trố mắt, mới từ từ hiểu Cố Dư Sinh thì thầm như vậy là có ý gì.
Cô nhanh chóng ngồi dậy từ bên giường, cầm một chén nước vội vã xuống lầu, rót một chén nước ấm.
Cho Cố Dư Sinh uống nước xong, Tần Chỉ Ái lại đắp chăn cho hắn, nhìn khuôn mặt của hắn trong chốc lát, lại đứng dậy đi đến ghế salon, ôm gối dựa ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.
Đã là ba giờ sáng rồi.
Cô vừa sững sờ nghĩ về quá khứ của cô và hắn một chút, đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.
Những năm gần đây, cô không nhớ mình đã cô đơn bao lâu, bỗng nhiên bởi vì một câu nói nào đó, vì một việc hay một hoàn cảnh nào đó gợi cô nhớ đến hắn, cô đều giống như mất hồn vậy, chìm vào trong quá khứ, không thể tự kiềm chế.
Hắn và thế giới của cô cách nhau quá xa, thậm chí hai người họ hoàn toàn không có nửa điểm tương đồng, cho nên cô không ngừng dùng hồi ức của hắn và cô tự nhắc bản thân rằng, cô yêu người đàn ông kia, hắn thật sự đã từng đến thế giới của cô.
Cô không phải yêu quá khứ, mà là yêu khoảng thời gian ở bên hắn.
-------
Bốn giờ sáng, Tần Chỉ Ái đi đến bên giường, nhìn Cố Dư Sinh một chút, rượu của hắn đã tan đi nhiều, đang chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ hắn nôn, chắc đã nôn hết thức ăn trong bụng rồi, lúc tỉnh lại trong dạ dày hẳn sẽ rất khó chịu.
Quản gia còn mấy tiếng đồng hồ nữa mới đến đây, đến khi nấu cháo, có khi lúc hắn tỉnh dậy còn chưa có cháo ăn.
Tần Chỉ Ái nghĩ một chút, rón rén đi xuống lầu.
Nguyên liệu nấu ăn đều trong tủ lạnh, Tần Chỉ Ái chọn một ít rau dưa và thịt bằm để vào nồi đất, sau đó vặn nhỏ lửa, từ từ hầm.
Lúc cháo thịt bằm nấu xong, ngoài trời đã sáng.
Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh không thích nhìn thấy mình, cũng sợ Cố Dư Sinh bỗng nhiên tỉnh lại nhìn thấy mình không hóa trang, cô tắt lửa, đem cháo giữ ấm, vội vã trở lên lầu, thay quần áo, liền vội vàng xuống lầu, đi ra ngoài.
Tần Chỉ Ái vốn định ra ngoài rồi mới gọi điện thoại cho quản gia nhưng không ngờ cô vừa ra trước nhà liền thấy quản gia tiến vào.
Tần Chỉ Ái vội vàng xoay người đeo khẩu trang và mắt kính, quay đầu nhìn về phía quản gia.
Tần Chỉ Ái quay lại nhìn quản gia, quản gia bất ngờ nhìn thấy cô: "Tiểu thư, cô về rồi?"
"Ừ", Tần Chỉ Ái gật đầu, nói: "Anh ấy ở nhà, còn chưa thức dậy, tôi nấu cháo rồi, chờ anh ấy tỉnh lại, nhớ đem cho anh ấy ăn."
Tần Chỉ Ái không nói tên của Cố Dư Sinh, chỉ nói "anh ấy", quản gia sửng sốt một giây, mới hiểu được: "Vâng thưa tiểu thư."
Bởi vì đeo khẩu trang, âm thanh của Tần Chỉ Ái có chút mơ hồ: "Say rượu rất khó chịu, nhất định sẽ đau đầu, bà pha cho anh ấy một chén trà mật ong, sẽ thoải mái hơn một chút."
"Tiểu thư, tôi biết rồi." quản gia nói xong, mới ý thức lại, lúc này còn sớm lắm, nhiều chuyện hỏi một câu: "Tiểu thư, sớm như vậy lại có việc phải làm sao?"
Cô đâu có việc gì bận, chỉ là cô sợ Cố Dư Sinh tỉnh lại gặp cô sẽ nổi giận... Tần Chỉ Ái không nói thật với quản gia, khẽ gật đầu một cái: "Ừm"
Quản gia tin là thật: "Tiểu thư còn có dặn dò gì sao?"
Tần Chỉ Ái suy nghĩ một chút, xác định đã nói hết những gì muốn nói, mới nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô biết, quản gia đi theo Cố Dư Sinh nhiều năm, chắc chắc hiểu rõ Cố Dư Sinh hơn cô, càng biết chăm sóc Cố Dư Sinh, nhưng Tần Chỉ Ái lắc đầu xong, vẫn không yên lòng bổ sung thêm một câu: "Chăm sóc tốt cho anh ấy."
"Tiểu thư yên tâm." Nguồn : Thichtruyen.com - muốn đọc nhanh nhất hãy vào Thichtruyen.com nhé :)
Tần Chỉ Ái gật đầu, cũng không cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Quản gia chỉ chỉ vào nhà: "Vậy tôi đi vào trước."
"Ừ". Tần Chỉ Ái đáp, lúc quản gia đang kéo cửa, cô lại gọi quản gia lại.
Cô biết quản gia nhìn về phía mình, nhưng cô cũng không nhìn về phía quản gia mà nhìn chằm chằm vào trong một khu vườn nở đầy hoa nhài, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Đừng nói cho anh ấy biết tôi đã về."
Quản gia kinh ngạc, thốt lên: "Tại sao?"
Lúc này Tần Chỉ Ái thật sự biết ơn mắt kính và khẩu trang đã che hết những thương cảm trong đáy mắt của cô, cô chỉ cần nỗ lực duy trì giọng nói cứng rắn, giống như người cô đang nói đến hoàn toàn không có quan hệ gì với cô, nhàn nhạt mở miệng: "Bởi vì anh ấy biết rồi thì sẽ không ăn cháo."
Quản gia luôn biết điều, thiếu gia ghét tiểu thư như thế nào, nhưng bộ dạng lúc này của tiểu thư lại gợi cho bà nhớ lúc cô mở miệng hỏi Tђยốς tгáภђ tђคเ, bà đứng cứng ngắt, không biết tiếp theo nên nói gì làm gì.
So với bộ dạng luống cuống của quản gia, Tần Chỉ Ái bình tĩnh hơn nhiều, chỉ để lại một lời “cảm ơn” rời quay người rời đi.
-
Tần Chỉ Ái đi không lâu, Cố Dư Sinh liền tỉnh lại.
Say rượu làm hắn đau đầu dữ dội, hắn mở ra, chống tay ngồi trên giường trong chốc lát mới xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt bằng nước nóng khiến đầu Cố Dư Sinh thư thái hơn rất nhiều, hắn vào phòng thay quần áo lấy một bộ đồ mặc lên người, lúc chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ, hắn bỗng nhiên mơ mơ màng màng nhớ lại hình như tối qua, hắn đã nôn ra...
Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?
Cố Dư Sinh hơi nhíu mày, mở cửa đi xuống lầu.
"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?” quản gia vừa nhìn thấy Cố Dư Sinh từ cầu thang đi xuống dưới lầu, liền dừng công việc đang làm dở.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, khẽ gật đầu một tiếng, đi về phía phòng ăn.
Quản gia đi theo, đợi được lúc Cố Dư Sinh ngồi xuống, lập tức làm theo lời dặn của Tần Chỉ Ái, dọn lên một chén trà mật ong nóng ấm, sau đó đi đến nhà bếp, múc một chén cháo mà Tần Chỉ Ái đã nấu mang ra.
Cố Dư Sinh uống hơn nửa chén trà mật ong, mới đặt chén xuống, sau đó kéo cháo đến trước mặt mình, cầm muỗng quấy hai cái, múc một muỗng, đưa vào miệng.
Cháo nấu trong thời gian dài, hương vị thanh thuần.
Vừa đưa vào miệng, mi tâm của Cố Dư Sinh liền khẽ động, sau đó múc tiếp muỗng thứ hai, đưa lên miệng.
Một chén cháo rất nhanh được ăn sạch.
Quản gia ở một bên thức thời hỏi: "Thiếu gia, ngài có muốn ăn thêm một chén nữa không?"
Cố Dư Sinh cảm thấy hợp khẩu vị, hắn gật đầu một cái, miệng dù không mở nhưng vẫn có một âm thanh phát ra: "Ừ"
Ăn cháo, trong bụng Cố Dư Sinh cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, tâm tình cũng thoải mái hơn, lúc ăn chén cháo thứ hai, hắn mở miệng hỏi một câu: "Cháo này là bà mới học cách nấu sao?"
Quản gia sững sờ, sau đó mới nhớ lại mình làm cho Cố gia nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ nấu cháo lần nào, cũng khó trách hắn đột nhiên lại hỏi như vậy, sau đó trong đầu bà liền nhớ lại những lời của Tần Chỉ Ái trước khi đi, lại sợ Cố Dư Sinh phát hiện sơ hở, sẽ hoài nghi, càng nhớ đến lúc bà nói thật làm cho tiểu thư bị hắn ђàภђ ђạ, bà vội vàng gật đầu, nói dối: "Là lúc trước xem chương trình dạy nấu ăn trên tv, thanh đạm tốt cho dạ dày, nên tôi học cách làm."
"Ừ..." Cố Dư Sinh hờ hững đáp một tiếng, tiếp tục múc cháo, đưa tới bên miệng, lần này tốc độ hắn nuốt chậm hơn rất nhiều, như là từ từ thưởng thức, lúc nuốt muỗng cháo này, hắn bỗng nhiên ngừng lại, mi tâm cũng nheo lại.
Quản gia tưởng rằng hắn phát hiện ra manh mối gì, sợ đến nổi tóc gáy.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, nhìn chằm chằm thảm cỏ ngoài cửa sổ trong phòng ăn, lẳng lặng nhìn hồi lâu, mãi đến khi khóe mắt cay cay, hắn mới chớp mắt một chút, phục hồi lại tinh thần, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn cháo, vừa ăn cháo vừa mở miệng nói: "Cháo này có mùi vị rất quen thuộc, dường như đã ăn qua ở đâu rồi." Nói xong, hắn lắc đầu, chuyển đề tài.
Ăn sáng xong, quản gia cho Cố Dư Sinh một ly nước súc miệng, lúc Cố Dư Sinh đưa tay nhận lấy, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh tối qua, lúc hắn say đến tối tăm mặt mũi, giống như có người đã đưa nước cho hắn uống...
Hắn nhớ lúc đó tay hắn cũng không nâng lên nổi, là có người trực tiếp nâng nửa người trên của hắn lên, cẩn thận cho hắn uống nước, sau đó hình như hắn đau đầu, còn có người giúp hắn xoa. . .
"Tối hôm qua chỉ có bà ở nhà sao?"
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Cố Dư Sinh, đầu ngón tay của quản gia run nhẹ, lại giả vờ bình tĩnh: "Vâng."
Chẳng lẽ hắn nhớ lầm? Cố Dư Sinh nhíu mi.
"Thiếu gia?" quản gia thấy Dư Sinh còn không phản ứng, liền không nhịn được gọi hắn.
Cố Dư Sinh mới hoàn hồn.
Có thể là do hắn uống nhiều quá thôi, lại cho rằng giấc mơ là sự thật, mới vừa ở trên lầu còn nghĩ mình nôn ra, chẳng phải một dấu vết cũng không thấy sao?
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh nhanh nhẹn đưa tay nhận ly nước, súc miệng, sau đó đứng dậy, sửa sang lại quần áo một hồi, vừa mới chuẩn bị đi, hắn lại nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên sắc mặt trở nên lạnh xuống, giọng nói cũng hoàn toàn lạnh lùng, không phải thanh nhã giống như lúc nãy: "Phải rồi, bà gọi cô ta trở về đi, nhớ nói cho cô ta biết cuối tuần sau là sinh nhật của ông, bảo cô ta đến nhà cũ chờ tôi."
Nói xong, đáy mắt Cố Dư Sinh lại hiện lên vẻ chán ghét, không hề dừng lại chút nào lấy điện thoại di động trên bàn ăn nghênh ngang rời đi.
-
Cố gia ở nội thành, thuộc về danh gia vọng tộc, mấy trăm năm cơ nghiệp, tổ nghiệp phát triển, giao thiệp rộng rãi.
Sinh nhật Cố lão gia, vốn không có dự định tổ chức linh đình, chỉ muốn mời những người bạn thân của ông ăn một bữa cơm đoàn viên.
Thế nhưng trong ngày hôm đó vẫn có rất nhiều người không mời mà tới muốn thiết lập mối quan hệ với Cố gia, lấy cớ là sinh nhật của Cố lão gia, mang theo rất nhiều quà mừng thọ.
Tổ chức sinh nhật vốn là chuyện vui, mọi người đến rồi, cũng không thể chặn cửa không cho vào, vì vậy nên năm giờ chiều, nhà cũ của Cố gia đã ngồi chật hết nửa gian nhà.
-
Cố Dư Sinh chỉ dặn quản gia nói với Tần Chỉ Ái ngày sinh nhật Cố lão gia gặp ở nhà cũ, nhưng mà không nói cụ thể gặp nhau như thế nào.
Lúc ông đi Nam Hải về, lúc hai người họ về nhà cũ ăn cơm, Tần Chỉ Ái đứng chờ từ rất sớm, liền đi đến đầu ngõ chờ Cố Dư Sinh.
Có thể Cố Dư Sinh phải xử lý việc gì đó, Tần Chỉ Ái đợi hai tiếng đồng hồ, vẫn không thấy Cố Dư Sinh đến.
Mặt trời mùa hạ chói chang, dù Tần Chỉ Ái trốn trong chỗ mát, vẫn đổ mồ hôi, thời gian lâu như vậy, không tránh khỏi sẽ khát nước, số điện thoại của Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh cho vào danh sách đen, gọi không được, cũng không biết khi nào hắn đến, do dự trong chốc lát, cuối cùng cô đi bộ đến siêu thị, mua một chai nước lạnh.
Uống xong một chai nước, cuối cùng xe của Cố Dư Sinh cũng khoan thai chạy đến.
Tần Chỉ Ái đem bỏ bình vào thùng rác mới mang theo quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Cố lão gia từ sớm mang lên xe.
Hơn hai tháng không gặp, Cố Dư Sinh gặp cô vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt xa cách như cũ.
Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh không muốn nói chuyện với cô, cho nên sau khi cô lên xe cũng không chủ động chào hỏi hắn, tránh rức lấy nhục, khỏi phải nếm mùi thất bại.
Lúc Cố Dư Sinh tới trễ, trong nhà đã không còn chỗ để xe, chỉ có thể dừng ở trên đường
Trong nhà có nhiều khách mời như vậy, Cố lão gia vội tiếp đón, không đặt hết sự chú ý lên Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái như lúc trước.
Vì lẽ đó, dừng xe xong, Cố Dư Sinh cũng không chờ Tần Chỉ Ái loay hoay ôm quà từ trong xe ra, đã đi vào trong nhà.
Tần Chỉ Ái mang theo quà, lúc đi vào trong nhà, Cố Dư Sinh đã cũng Cố lão gia đọc lời phát biểu xong rồi.
Tuy rằng cách một khoảng, trong phòng vừa nhiều người vừa hỗn loạn như vậy, Tần Chỉ Ái vẫn nghe rõ tiếng của Cố Dư Sinh và Cố lão gia nói.
"Tiểu Khấu đâu?"
"Cô ấy đến sau, vừa rồi gặp một người bạn."
Tần Chỉ Ái vốn muốn tiến về phía Cố lão gia, liền ngưng lại, cô nhìn một vòng chung quanh, tìm một người bạn của Lương Đậu Khấu, tới bắt chuyện.
Tần Chỉ Ái đợi được đến khi Cố Dư Sinh và Cố lão gia tách ra mới đi đến trước mặt Cố lão gia, nói với ông: "Chúc ông sinh nhật vui vẻ!" sau đó đưa quà.
Đã lâu không gặp, Cố lão gia nhìn thấy cô liền rất vui vẻ, kéo cô hỏi rất nhiều chuyện, mãi cho đến khi có bạn của ông đến hỏi thăm, cô mới có thể rời đi.
Lần đầu lúc đóng vai Lương Đậu Khấu, Tần Chỉ Ái ᴆụng phải trường hợp như vậy đều cẩn thận một chút, chỉ sợ sơ xuất một chút, người khác có thể sẽ phát hiện được sơ hở.
Cũng may cô cũng là người thông minh, biết người nào quen biết Lương Đậu Khấu, hơn nữa lúc cô thế thân cho Lương Đậu Khấu còn được huấn luyện làm theo nhất cử nhất động của cô ấy, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều được luyện tập, cho nên đối mặt với từng trường hợp, gặp ai nên vui vẻ ôm ấp, gặp ai nên khinh thường cười gằn, tất cả đều đối phó trôi chảy.
Tần Chỉ Ái nói chuyện cùng với một người chị họ của Lương Đậu Khấu hai câu, thấy mẹ của Lương Đậu Khấu đang cùng nói chuyện với một vài quý bà sang trọng.
Thân là "con gái" của bà, cô theo bản năng đi tới, nhưng đi được hai bước, cô liền thấy em họ của Lương Đậu Khấu, Tưởng Tiêm Tiêm.
Sao hai người họ lại thù nhau, Chu Tịnh cũng không thể nào nói cụ thể được, nhưng trong lời nói của Chu Tịnh, cũng có thể hiểu sơ là ban đầu Lương Đậu Khấu làm phiền Tưởng Tiêm Tiêm, sau đó lại bị cô ta giáng một đòn rất thâm độc, Lương Đậu Khấu không phục, liền năm lần bảy lượt gây sự với Tưởng Tiêm Tiêm, liền bị Tưởng Tiêm Tiêm trả thù, liền ăn miếng trả miếng trả thù Tưởng Tiêm Tiêm, cho tới khi Tần Chỉ Ái giả dạng làm Lương Đậu Khấu, liền đóng cho tròn vai phan vài câu vào mặt Tưởng Tiêm Tiêm tượng trưng.
Nói thật, Tần Chỉ Ái không quen gây sự với người khác, vì vậy cô nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm liền quay người rời đi, ra vẻ như không nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm.