Ép Yêu 100 Ngày - Chương 02

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tận Tình Phục Vụ Cô
Diễn lại trò cũ?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, mở miệng giải thích: "Tôi không có..."
Vừa mới nói ba chữ, cô lại không hiểu Cố Dư Sinh nói như vậy là có ý gì, rốt cuộc im lặng, mờ mịt nhìn Cố Dư Sinh, lại do dự, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Cố Dư Sinh nhìn thấy cô chần chừ, lại cho rằng cô đang tìm cách ngụy biện.
\'Không có?" Cố Dư Sinh cười thành tiếng, "Rất tốt, đã học được cách trợn mắt nói dối rồi!"
Hắn nắm tóc cô ngày một chặt: "Tốt lắm, vậy cô nói cho tôi biết, lắc tay sớm không quên muộn không quên sao lại bỏ quên ở nhà ông? Cô nói cho tôi biết, ông chỉ tới đưa lắc tay cho cô, làm sao biết tôi cả tháng trời không về nhà này?"
Nghe đến đây, Tần Chỉ Ái đã hiểu được một chút.
Thì ra là ông đã biết từ khi ông đi Nam Hải đến nay hắn không về nhà... Nhưng tối nay, dù là ở nhà cũ hay ở nhà này cô đều không nói thật với ông, làm sao mà ông biết được?
Trong chớp mắt, Tần Chỉ Ái đã nghĩ ra.
Là quản gia... trong nhà này ngoài cô ra thì chỉ có quản gia là biết chuyện giữa cô và hắn, cô không nói chuyện này với ông, như vậy chỉ có thể là quản gia rồi. Chẳng trách lúc nãy khi lên lầu nhìn thấy cô chật vật như vậy, ánh mắt của quản gia lại tỏ ra áy náy...
"Sao không trả lời? Vừa rồi không phải một mực phủ nhận sao?" Cố Dư Sinh tức giận, lại cười: "Được rồi, không ngờ cô lại là một người tâm cơ, biết tôi sẽ không cùng cô về nhà, liền giả vờ để quên lắc tay ở nhà ông, khiến ông phải đến đây một chuyến chứ gì?"
Tần Chỉ Ái giật giật môi, cuối cùng cũng không lên tiếng. nguồn : Thichtruyen.com
Trong đầu hắn đã nghĩ cô cố ý làm như vậy rồi, cho dù có nói cho hắn biết không phải cô cố ý bỏ quên lắc tay ở nhà ông, liệu hắn có tin cô không?
Nếu hắn không tin, cô còn phải tốn công giải thích nữa làm gì? Không giải thích rõ, hắn có thể sẽ nói ra những lời càng khó nghe.
"Những chuyện cô làm tối nay thật tốt, thật hay" Cố Dư Sinh giả vờ khen cô như vậy, còn đau đớn hơn gấp đôi so với việc hắn nắm tóc cô.
Hắn vỗ tay ba tiếng, ánh mắt sắc lên vẻ tức giận, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, âm thanh lạnh lẽo lại nhàn nhạt nói: "Cô đã hao tâm tổn sức nhiều như vậy, tối nay tôi sẽ tận tình phục vụ cô thật tốt!"
Nói xong, hắn thẳng tay kéo cô, thô lỗ đẩy cô ngã xuống giường.
Hắn rất mạnh bạo, giống như muốn ςướק đi mạng sống của cô.
Cô liền nhớ tới một tháng trước hắn đã đối xử với cô thế nào, dù cô có yêu thích hắn, cũng không có nghĩa cô sẽ cam tâm tình nguyện để hắn ђàภђ ђạ như vậy, cô phản kháng... phản kháng kịch liệt.
Nhưng cô càng dãy dụa, hắn lại càng tàn nhẫn, dra trải giường nhanh chóng bị hắn làm nhăn nhúm, gối ở trên giường giờ lại nằm dưới đất.
Sức của cô không mạnh bằng hắn, tất nhiên cô càng không phải là đối thủ của hắn, bị hắn đè lên người, không thể cử động, như một con cá nằm trên thớt chờ bị người ta làm thịt.
Lần trước cũng vậy, Cố Dư Sinh giống như một con thú hung dữ thô lỗ xâm chiếm cô.
Da thịt nóng bỏng của hắn áp lên người cô, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại lạnh đến thấu xương.
Cô thật sự muốn trốn, nhưng lại bị hắn giữ chặt eo, không còn đường nào để thoát.
Mỗi động tác của hắn đều rất thô lỗ, rất ác liệt, khiến cô đau đớn không thôi.
Cô sợ chính mình không cẩn thận phát ra tiếng, cắn chặt răng, trầm mặt, không hề tạo nên một tiếng động.
Cuối cùng, toàn thân cô đều đau, thời gian giống như được kéo dài, khiến cô vô cùng chật vật. Tần Chỉ Ái sợ bản thân không thể tiếp tục kiên trì, khóc thành tiếng, lại buộc mình phải im lặng đếm thời gian.
Vừa mới bắt đầu còn hữu hiệu, sau đó vẫn bị gián đoạn, cô đọc thầm “năm mươi bảy” biến thành “năm mươi chin”.
Tần Chỉ Ái không biết mình đã đếm thầm đến số bao nhiêu, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng buông tha cho cô.
Vừa kết thúc, Cố Dư Sinh liền đứng dậy, lấy chăn che người, đi vào nhà tắm.
Tần Chỉ Ái giống như mất đi nửa mạng, ngồi phịch trên giường, hít thở không thông.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái vừa thi*p đi, cửa phòng tắm lại được mở ra, Cố Dư Sinh tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, áo mũ chỉnh tề đi ra.
Hắn vừa đi, vừa cài khuy ở tay áo, khí chất thanh nhã, lúc đi qua bên giường, liếc nhìn Tần Chỉ Ái một cái.
Lúc cô phản kháng hắn, trên người ra rất nhiều mồ hôi, làm cho lớp trang điểm của cô nhòe đi, khiến người ta không nhìn ra được dáng dấp của cô, tóc dính bết vào mặt, làn da hiện đầy những vết thương lúc cạn lúc sâu, có nhiều chỗ là hắn mạnh tay ấn nhiều lần, trở nên xanh tím.
Nhìn cô chật vật như vậy, hắn cũng không có chút thương xót nào, hắn không nhìn cô nữa, đi ra ngoài, đi được hai bước, lại lui về phía sau vài bước, dừng lại bên giường, đưa tay ra nắm lấy cằm của cô, để mặt cô quay hẳn về phía hắn, sau đó hơi cúi người nghiêng mặt về tai cô.
Hắn cử động, ánh mắt trở nên sắc bén, khí tức ác liệt, áp sát mặt của Tần Chỉ Ái, mở miệng, từng chữ đều mang theo uy Hi*p: "Nếu như cô thích sự phục vụ của tôi, cứ tiếp tục báo cho ông biết, tôi sẵn sàng phục vụ!"
"Có điều... Lương Đậu Khấu, chúng ta thỏa thuận với nhau trước, lần sau khẳng định sẽ không chỉ giống như ngày hôm nay, tôi có rất nhiều tư thế, nếu cô muốn thử thì cứ nói cho ông biết thử xem!"
Nói xong câu này, Cố Dư Sinh đóng sầm cửa lại, nghênh ngang rời đi.
-
Xe Cố Dư Sinh vừa biến mất trong sân, cửa phòng ngủ đã vang lên âm thanh sợ hãi của quản gia: "Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?"
Tần Chỉ Ái cực kỳ mệt mỏi, không muốn nói chuyện chút nào, nhưng quản gia lại gõ cửa: "Tôi có thể vào không tiểu thư?
Tần Chỉ Ái sợ quản gia thật sự đi vào, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, liền lên tiếng: "Tôi không sao, chỉ nghĩ đến một người."
Ngoài cửa im lặng một lúc lâu, quản gia mới nói tiếp: "Tiểu thư, thật xin lỗi, là Cố lão gia gặng hỏi tôi."
Tần Chỉ Ái biết quản gia nói cho Cố lão gia biết Cố Dư Sinh một tháng nay không trở về, chuyện này cũng không thể trách quản gia, lúc cô nói dối ông, ông vốn đã không tin, nếu tin, cũng sẽ không tiếp tục hỏi quản gia, dù quản gia không nói thật, ông cũng sẽ đi tìm Cố Dư Sinh, đến lúc đó, kết cục cũng giống như đêm nay thôi.
"Chuyện qua rồi, không cần nhắc lại nữa, cũng không còn sớm, người đi nghỉ ngơi đi"
"Tiểu thư, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Quản gia dừng lại một chút, lại nói: "Xin lỗi."
Tần Chỉ Ái không nói gì.
Ngoài cửa, quản gia cũng im lặng.
Qua mấy phút, Tần Chỉ Ái nghe tiếng quản gia rời đi.
Lầu hai lại trở nên yên tĩnh.
Tần Chỉ Ái rất mệt, nhưng cô lại không ngủ được, ôm lấy chăn, ngồi trên giường phát ngốc hồi lâu, mới đứng dậy xuống giường đi tới phòng tắm.
Mỗi một bước đi là một lần đau đớn, khi cô đi đến phòng tắm, sắc mặt vì đau mà tái nhợt.
Cố Dư Sinh tắm vòi sen, vòi nước trong bồn vẫn còn chưa tắt, nước chảy khiến hơi nước bốc lên, lượn lờ trong bồn tắm.
Tần Chỉ Ái tắt nước, ngồi vào bồn tắm, nước nóng vây quanh cơ thể cô, hòa tan cả những đau đớn và mệt mỏi.
Tần Chỉ Ái ngồi đến khi nước trong bồn lạnh, cô mới đi ra.
Lau xong thân thể, mặc áo tắm, Tần Chỉ Ái cầm máy sấy tóc, đi tới bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào gương, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, trong đầu liền nhớ lại những câu trước khi đi Cố Dư Sinh nói: "Có điều... Lương Ðậu Khấu, chúng ta thỏa thuận với nhau trước, lần sau khẳng định sẽ không chỉ giống như ngày hôm nay, tôi có rất nhiều tư thế, nếu cô muốn thử thì cứ nói cho ông biết thử xem!"
Nhất thời cô liền bừng tỉnh, quên mình đứng ở đây là để sấy tóc.
. . . . . .
Cô là Tần Chỉ Ái.
Nhưng mà bây giờ trong mắt hắn cô lại có tên Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu là nữ thần ai cũng biết, là nhân vật làm hồng biến đại giang nam bắc, có thể nói là một đêm thành danh.
Tần Chỉ Ái biết rõ người này, cô và Lương Đậu Khấu nhan sắc và vóc dáng khá giống nhau, mới may mắn được Lương Đậu Khấu chọn làm diễn viên đóng thế.
Ngay từ lúc bắt đầu, Tần Chỉ Ái thật sự chỉ là diễn viên đóng thế cho Lương Đậu Khấu.
Tuy rằng cô chỉ đóng thế cho Lương Đậu Khấu, nhưng Lương Đậu Khấu hào quang sáng chói như vậy, cô chỉ là một cô gái tầm thường, sao có thể so sánh với Lương Đậu Khấu, thậm chí cô đóng thế diễn viên Lương Đậu Khấu được hơn một năm, số lần gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có thể là do công việc của Lương Đậu Khấu quá thuận buồm xuôi gió, ông trời thấy chướng mắt, nên một tháng trước đây khi đi khám sức khỏe, cô ấy phát hiện mình bị một khối u trong иgự¢.
Là u ác tính, nhưng chưa di căn, nên có thễ chữa khỏi, thế nhưng cần phải chữa bệnh bằng hóa liệu và trị liệu, tốn rất nhiều thời gian.
Báo cáo sức khỏe này đối với Lương Đậu Khấu mà nói giống như là sấm giữa trời quang.
Làng giải trí như chiến trường, tàn nhẫn vô tình, không hề báo trước, trị liệu một năm trở lại làng giải trí, tất nhiên không thể tiếp tục làm đại minh tinh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Đậu Khấu cuối cùng tự mình đóng thế cho Tần Chỉ Ái.
Thật ra cách đó không phải do Lương Đậu Khấu nghĩ ra, mà là do quản lý của cô đề nghị.
Lương Đậu Khấu có thể đi đến ngày hôm nay, hẳn là từ đầu công ty quản lý đã đầu tư một số tiền rất lớn, hiện giờ cô trở nên ưu tú như vậy, công ty cũng nhờ vậy mà kiếm được lợi nhuận rất lớn, đương nhiên sẽ không để mặc cô bị bệnh mà không lo.
Huống chi lúc đó Lương Đậu Khấu vừa quyết định đóng một phim truyền hình.
Kỳ thực Tần Chỉ Ái tẩy trang xong khá giống với Lương Đậu Khấu, nhưng cũng không phải giống nhau hoàn toàn, nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt được.
Trong phim truyền hình, sở dĩ có thể đóng thế đều nhờ vào kỹ thuật trang điểm.
Tần Chỉ Ái giống Lương Đậu Khấu nhất ở mắt, mũi, môi, đặc biệt là mũi, thật sự rất giống hai giọt nước, nhiều khi trang điểm, cô còn ngộ nhận không biết mình có phải là Lương Đậu Khấu hay không.
Tần Chỉ Ái và Lương Đậu Khấu giống nhau nhất ở đôi mắt, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Tần Chỉ Ái ai cũng sẽ khen, Lương Đậu Khấu lại không như vậy, mắt của Lương Đậu Khấu phải trang điểm thì mới trở nên xinh đẹp, thế nhưng vẫn không lung linh trong suốt như mắt của Tần Chỉ Ái.
Có điều, may là sau khi hóa trang, đôi mắt cũng thay đổi nhiều nhất, cho nên Tần Chỉ Ái mới có thể dùng thân phận của Lương Đậu Khấu sống đến bây giờ, dĩ nhiên là không có người phát hiện sơ hở.
Vừa mới bắt đầu, Lương Đậu Khấu hoàn toàn không đồng ý đề nghị của quản lý để Tần Chỉ Ái làm thế thân của cô, thậm chí là phản đối kịch liệt.
Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Lương Đậu Khấu lại đồng ý, sau đó còn tự mình năn nỉ Tần Chỉ Ái.
Không có người nào sẽ đồng ý làm đóng thế, làm thế thân của người khác, Tần Chỉ Ái cũng không ngoại lệ, nhưng mà sở dĩ cô đồng ý, lý do rất đơn giản, cô cần tiền.
Sẽ có người cảm thấy lý do rất buồn cười, thế nhưng trên thế giới này, còn rất nhiều người thiếu tiền, mà Tần Chỉ Ái chỉ là một trong số đó mà thôi, không có tiền, cô sẽ không thể học đại học, làm diễn viên đóng thế vừa khổ cực lại vừa nguy hiểm.
Ba cô hai năm trước lao vào cờ bạc, đem hết những thứ có thể bán trong nhà ra đánh cược, ba cô ૮ɦếƭ vì cờ bạc, còn để lại cho cô một số nợ lớn lãi suất cao.
Mẹ và em cô bị chủ nợ đòi tiền, cả nhà không có lấy một ngày bình an, cô là trưởng nữ, chỉ có thể thôi học, kiếm tiền trả nợ.
Lương Đậu Khấu muốn thuyết phục cô, chắc chắn đã sớm điều tra ra mọi chuyện rồi.
Cho nên cô ta trực tiếp nói với Tần Chỉ Ái: "Tôi có thể trả toàn bộ số nợ của cô, ngoài việc quản lý nói với cô về sự nghiệp đóng thế, tôi còn có một yêu cầu, đó là cô phải thay tôi kết hôn"
Điều kiện thật sự rất hấp dẫn, không phải sao? Dù sao cũng không cần phải suốt ngày chạy vạy trốn nợ khắp nơi.
Lương Đậu Khấu nói xong, đưa cho Tần Chỉ Ái một tấm hình: "Tôi phải gả cho hắn, người nối nghiệp duy nhất của Cố thị, Cố Dư Sinh.
Lần đầu tiên nhìn hình, liền muốn cùng Cố Dư Sinh sống hết quãng đời còn lại.
Hai năm trước kia, hắn vô tình ᴆụng trúng cô, cô vừa định hỏi tại sao lúc trước hẹn nhau, tại sao hắn lại không tới, mà hắn nhìn cô, quay về người bên cạnh khách sáo và bình tĩnh hỏi một câu "cô là ai".
Từ đó cô cho rằng, cô sẽ không gặp Cố Dư Sinh thêm một lần nào nữa.
Điều Tần Chỉ Ái khó vượt qua nhất chính là nghĩ tới việc Cố Dư Sinh sẽ kết hôn với người phụ nữ khác.
Tần Chỉ Ái phải thừa nhận, điều kiện này thật sự rất tốt, rất hấp dẫn.
Cô ký hợp đồng với Lương Đậu Khấu, ngày hôm sau cô được quản lý của Lương Đậu Khấu sắp xếp huấn luyện để giọng nói của cô giống với Lương Đậu Khấu, sau đó hoàn thành mọi mặt không chừa bất cứ một sơ hở nào, Lương Đậu Khấu bí mật bay ra nước ngoài tiếp nhận trị liệu, còn cô giả là Lương Đậu Khấu, vào nhà của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái không biết nhiều về chuyện trước đây của Lương Đậu Khấu và Cố Dư Sinh.
Sau khi vào nhà của Cố Dư Sinh, cô mới nghe được từ miệng của quản gia và người hầu trong nhà, nói bóng gió gì mà ông của Lương Đậu Khấu và ông của Cố Dư Sinh là chiến hữu, lúc ở trong quân đội, ông của Lương Đậu Khấu đã cứu ông của Cố Dư Sinh một mạng, vì vậy nên Cố lão gia nuông chiều Lương Đậu Khấu còn nhiều hơn là cưng chiều Cố Dư Sinh.
Lương Đậu Khấu ỷ vào yêu quý của Cố lão gia, suốt ngày dây dưa với Cố Dư Sinh, cũng không biết là sử dụng biện pháp gì, khiến cho Cố lão gia bắt Cố Dư Sinh phải cưới cô làm vợ trong năm nay.
Lúc Lương Đậu Khấu nói chuyện với Tần Chỉ Ái cũng đã dặn dò cô phải làm Thiếu phu nhân của Cố gia thật tốt, nếu như có bất kỳ sai sót nào, đừng mong có thể nhận được một đồng nào.
Vì lẽ đó, Tần Chỉ Ái có thể đoán được Lương Đậu Khấu vất vả lắm mới có thể trở thành vợ của Cố Dư Sinh, sợ chuyện mình bị bệnh bại lộ, việc kết hôn không còn hiệu lực, mới phải tìm cô đóng giả làm Lương Đậu Khấu gả cho Cố Dư Sinh.
Ở trong nhà Cố Dư Sinh cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn, cho dù biết cả đời này cô và hắn không có cơ hội nhưng cô vẫn có một chút vui vẻ.
Cô thích hắn, cô không muốn hắn cưới người khác.
Khi đó cô còn tưởng rằng mình là nàng lọ lem trong truyện cổ tích được hoàng tử tự tay mang giày thủy tinh cho mình, đúng làm một giấc mộng đẹp.
Tuy rằng cuối cùng vẫn sẽ tỉnh mộng, thế nhưng cô thầm yêu Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy, vẫn có chút mong chờ.
Mãi đến tận đêm hôm đó, hắn về nhà, không nói lời nào ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô, hôm sau còn dặn dò quản gia cho cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, cô mới biết rằng… thì ra đây là một cơn ác mộng.
Cô biết người mà Cố Dư Sinh muốn ђàภђ ђạ chính là Lương Đậu Khấu.
Cô chỉ là muốn kiếm tiền từ việc thế thân, không có liên quan gì đến cô, cô không có quyền khổ sở.
Hắn giễu cợt cô, căm hờn, ghét bỏ, cô đều có thể chịu đựng được nhưng những phát tiết, sỉ nhục, ức Hi*p trên giường lại làm cho cô khổ sở khó chịu nhất.
Cũng không có ai thích bị bắt nạt, huống chi hắn còn là người cô thích như vậy.
- - - - -
Tần Chỉ Ái bị tiếng sấm ngoài cửa sổ làm cho giật mình mà tỉnh táo lại.
Cô đã thất thần rất lâu rồi, mái tóc còn ướt nhẹp, trên người không một mảnh vải che thân.
Cô khôi phục lại tinh thần, cầm máy sấy tóc, nhanh chóng hong khô tóc, thổi đi hơi ẩm trên mặt, sau đó trở về giường.
Lúc đi tắm trời còn sóng yên gió lặng, lúc này mưa to sấm chớp cực kỳ đáng sợ.
Có thể là bởi vì tối nay Cố Dư Sinh bất ngờ trở về mà Tần Chỉ Ái có nằm nhìn những giọt nước mưa đánh vào cửa sổ cũng không thể ngủ được, mãi cho đến khi mưa nhỏ dần, cô mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Cố Dư Sinh tàn nhẫn như vậy, những ngày tiếp theo, Tần Chỉ Ái không thể xuống giường nổi.
Cũng may là gần đây lịch làm việc của Lương Đậu Khấu trống, Tần Chỉ Ái không nhất thiết phải ra ngoài, có thể ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt. Một tuần sau cơ thể của cô mới có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Một tuần lễ ở trong nhà, Cố Dư Sinh vẫn như trước, mỗi ngày đều không về nhà.
Điện thoại bàn trong nhà Cố Dư Sinh, ngoại trừ hắn, chỉ có người bên nhà cũ biết số.
Từ khi Tần Chỉ Ái vào nhà này, Cố Dư Sinh coi như cái nhà này không hề tồn tại, chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô.
Bởi vậy điện thoại bàn này ngoài người nhà bên kia gọi tới, cũng không có người khác gọi vào, những lúc không có ai gọi cũng chỉ giống như vật trang trí mà thôi.
Chiều hôm đó lúc điện thoại bàn vang lên, quản gia đang ở trong nhà bếp gọt trái cây, Tần Chỉ Ái đang ngồi trong phòng khách trong nhà xem tivi, nghĩ là người trong nhà cũ gọi tới, cô không xem bảng đèn báo số gọi đến, thuận tay bắt máy.
Cô đưa ống nghe đến bên tai, một câu nói rất ngắn gọn liền phát ra: "Chuẩn bị cho cô ấy, tối nay sáu giờ tôi sẽ về đón cô ấy."
Là giọng của Cố Dư Sinh, động tác cầm ống nghe của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn cho rằng người nhận điện thoại là quản gia, "cô" trong miệng hắn, không phải là nói cô chứ?
Ngay lúc cô "Nha" một tiếng, cầm ống nghe đi về phía nhà bếp tìm quản gia, hắn đã nhận ra đó là giọng của cô, lại lên tiếng, lời nói rõ ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Tại sao lại là cô nghe điện thoại?"
Hắn không cho cô cơ hội trả lời đã nói tiếp: "Ông dặn tối nay khách sạn Bắc Kinh tổ chức dạ tiệc từ thiện, cô phải cùng tôi đến tham dự!"
Lúc hắn nói câu này, nhấn mạnh "ông", mặc dù hắn chỉ thông báo, không nói thêm bất kỳ lời dư thừa nào nhưng cô hoàn toàn có thể hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn.
Hắn cho rằng dạ tiệc lần này cô đã đi tìm ông để năn nỉ ông bắt hắn phải dẫn cô theo...
Đúng như điều cô suy đoán, Cố Dư Sinh lại bình tĩnh nói tiếp: "Thời gian cô tính toán thật là tốt, tôi vừa mới trở về, ông đã gọi điện thoại đến rồi... A..."
Nói xong hắn liền cười khẽ một tiếng đầy mỉa mai, sau đó ngắt điện thoại, Tần Chỉ Ái vẫn cảm giác được sự mỉa mai của hắn.
Sau đó cô cũng ngắt điện thoại.
Chẳng trách lần này lại yên ắng như vậy, một cú điện thoại từ nhà cũ bên kia cũng không có, thì ra là hắn đi công tác...
Hiện tại hắn về, ông liền chớp lấy cơ hội này bắt hắn dẫn cô đi dự dạ tiệc.
Tần Chỉ Ái biết ông là có lòng muốn giúp cô, nhưng mỗi một lần ông thể hiện lòng tốt đều hại cô thê thảm!
Bây giờ nghĩ lại cô còn thấy sợ cơn ác mộng tuần trước, nếu đêm nay cô gặp Cố Dư Sinh, cũng không biết hắn sẽ ђàภђ ђạ cô như thế nào.
Hai lần trước ập đến quá đột ngột, muốn tránh vẫn là tránh không được, nhưng lần này lại khác... Cô không chỉ biết mình tối nay sẽ rất thảm, mà còn chính là tự dâng mình vào miệng cọp.
Tần Chỉ Ái nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trong chốc lát, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến Cố Dư Sinh vừa nói với mình ba chữ "Đi công tác." sau đó nảy ra một ý kiến, liền cầm lấy điện thoại bàn, gọi một cuộc điện thoại.
Tần Chỉ Ái gọi điện thoại đến nhà cũ, điện thoại reo hai tiếng, đã có người bắt máy, trong ống nghe là tiếng má Trương trả lời: "Xin chào, nơi này là Cố gia"
Trước tiên Tần Chỉ Ái chào hỏi má Trương, sau đó mới đi vào trọng điểm, nói: "Ông có ở đó không?"
"Lão gia sao? Lão gia vừa đi nghỉ trưa, để tôi gọi ông ấy". Má Trương nói xong, đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, sau đó Tần Chỉ Ái mơ hồ nghe thấy má Trương nói: "Là điện thoại thiếu phu nhân gọi tới"
Lại một lúc sau, Cố lão gia mới cầm ống nghe lên: "Tiểu Khấu"
Cho dù Tần Chỉ Ái dùng thân phận của Lương Đậu Khấu, nhưng đã hơn một tháng, mỗi khi có người gọi cô là "Lương tiểu thư" hay "Tiểu Khấu", cô cũng phản ứng lại chậm nửa nhịp, không nhớ là họ đang gọi cô.
Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi Cố lão gia gọi "Tiểu Khấu", một lúc sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng trả lời: "Ông"
Sau đó trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Ông, thật ngại quá, khuya hôm nay cháu phải bay sang Mỹ, bên đó có một buổi họp báo, vậy nên tối nay cháu không thể đến dự dạ tiệc được, có thể sẽ không gặp được ông."
Cố lão gia trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Tiểu Khấu, có phải Dư Sinh không cho cháu đi đúng không?"
"Không có, ông, sự thật là như vậy..." Tần Chỉ Ái ra sức nói bằng một giọng điệu thật nũng nịu: "Họp báo đã lên kế hoạch từ sớm rồi, ông cũng có thể xem tin tức mà, dù cháu có muốn lừa ông cũng không lừa được nha!"
Cố lão gia bị Tần Chỉ Ái chọc đến buồn cười: "Có việc đương nhiên là phải lo làm việc trước, ta chỉ sợ tiểu tử Cố Dư Sinh kia lại làm cho cháu không vui."
Cô thật sự không lừa Cố lão gia, ngày mốt ở Mĩ thật sự có một buổi họp báo, chì có điều vé máy bay đặt là vào ngày mai.
Thu dọn hành lý xong, Tần Chỉ Ái gọi điện thoại cho quản lý của Lương Đậu Khấu, giúp cô đổi vé máy bay thành ngày hôm nay, sau đó kéo vali hành lý xuống lầu.
Trước khi ra ngoài, cô không quên nói cho quản gia biết Cố Dư Sinh gọi điện thoại đến, cô cũng phải công tác bận bịu, không cần hắn đến rước cô, đồng thời không quên nhắc nhở quản gia nói với Cố Dư Sinh, cô đã nói chuyện với ông rồi.
-
Lúc quản gia gọi điện thoại tới, Cố Dư Sinh đang ngồi trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa phê duyệt hồ sơ.
Hắn cũng không nhìn màn hình điện thoại di động một cái, tay thanh thoát ký văn kiện ở trên bàn, một tay nhận điện thoại đưa lên tai.
"Cố tiếu gia, là tiểu thư nhờ tôi gọi điện thoại cho ngài..."
Khi nghe đến hai chữ "tiểu thư", hắn hơi nhíu mày, đáy mắt lộ ra vẻ căm ghét, “hừ” mũi một tiếng.
Quản gia nghe từ đầu dây điện thoại cũng khẽ run một tiếng, nói đầu đuôi những gì Tần Chỉ Ái căn dặn trước khi rời đi: "... Tiểu thư nói, cô phải đi Mỹ công tác một chuyến, đêm nay không thể đến dự dạ tiệc được, ngài không cần phải đến đón cô ấy."
Động tác lật tài liệu của Cố Dư Sinh bỗng nhiên ngưng lại.
"Tiểu thư còn nói, cô đã nói việc này với Cố lão gia rồi!"
Câu nói này nằm ngoài dự tính của Cố Dư Sinh, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng có chút bất ngờ nhìn điện thoại trong tay mình, giống như nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm không, qua một hồi lâu hắn mới mở miệng, không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng, ý nói hắn đã biết.
Quản gia đã sớm quen với thái độ này của hắn, chỉ "ừ" một tiếng đã là quý như vàng, nói lời chào rồi cúp máy.
Cố Dư Sinh để điện thoại di động ở bên tai một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, sau đó để điện thoại di động lên bàn, tiếp tục làm việc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
-
Mười ngày sau Tần Chỉ Ái từ Mĩ quay trở lại Bắc Kinh.
Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh đúng mười giờ sáng.
Không biết là ai tiết lộ tin tức, trong sân bay đã có rất nhiều fan tụ tập từ rất sớm chờ Lương Đậu Khấu.
Tần Chỉ Ái đeo khẩu trang, nhưng lúc ra sân bay vẫn bị một fan nữ nhận ra được.
Nữ sinh kia kích động hét lên: "A, Lương Đậu Khấu ở đây----", sau đó những fan kia ở phía sau liền xúm về phía Tần Chỉ Ái.
Trong phút chốc, Tần Chỉ Ái bị ngăn đến nỗi chui không lọt.
Một đám người tụ tập lại vốn đã thu hút ánh nhìn, còn có nhiều fan không ngừng kêu "Lương Đậu Khấu", khiến cho không ít người trong sân bay tiến tới xem trò vui.
Dưới sự giúp đỡ của quản lý, bảo vệ và nhân viên sân bay, phải mất một lúc lâu Tần Chỉ Ái mới có thể ra khỏi đám người kia, lên xe của quản lý.
Cũng có không ít fan đứng bên cạnh xe, không ngừng vỗ vào cửa sổ xe, tài xế sợ ᴆụng trúng người, chỉ có thể nhích từng chút một, mãi đến khi nhân viên sân bay xua fan ra mở đường, xe mới có thể gia tăng tốc độ, nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe của sân bay.
Lúc bị fan bao vây trong sân bay, Tần Chỉ Ái bị chen lấn đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi, trong xe mở máy lạnh, cũng không cảm thấy mát, cô mới mở cửa xe, muốn hóng gió một chút.
Lúc này là thời điểm rất nhiều máy bay cùng nhau hạ cánh, con đường ra khỏi sân bay kẹt cứng, tài xế chạy một chút lại dừng, đi cũng chưa quá một trăm mét, nhiệt độ bên trong xe hạ xuống, Tần Chỉ Ái vừa định đóng cửa sổ xe, lại vô tình nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Động tác của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên dừng lại mấy giây, mới chậm rãi nhìn về phía chiếc xe kia.
Cửa sổ xe bên này không có đóng, cô có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi ở ghế lái, một tay cầm thuốc lá, một tay điều khiển vô lăng.
Gò má của hắn hiện lên những đường nét tuyệt đẹp, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, làm sáng nửa bên mặt của hắn, làm nổi bật làn da vừa mềm vừa trơn, phối hợp với ngón tay hắn che đi, khiến hình ảnh lúc sáng lúc tối, tinh mỹ như hình ảnh trong truyện tranh lúc nhỏ Tần Chỉ Ái đọc.
Tần Chỉ Ái nhất thời ngơ ngác đến nỗi quên đóng cửa sổ xe lại.
Vì bị kẹt xe, tài xế xe của Tần Chỉ Ái vẫn luôn chạy cùng một trục đường với xe của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái nhìn chăm chú lâu như vậy, Cố Dư Sinh dường như phát hiện ra ánh nhìn của cô, lúc dùng bật lửa châm thuốc, liếc mắt về phía Tần Chỉ Ái một cái.
Anh mắt của hắn không chút gợn sóng, Tần Chỉ Ái không biết hắn nhìn thấy mình mình không, có thể là không nhìn thấy, cũng có thể là nhìn thấy mà giả vờ như không thấy, nói tóm lại, chỉ là liếc qua liền thu mắt về, đốt thuốc lá, đưa lên miệng, ngậm vào, đưa tay sờ cửa xe một hồi, cửa kính xe từ từ nâng lên, cuối cùng đến điểm cao nhất.
Cửa kính xe của Cố Dư Sinh dán màu đen khiến cô không thể tiếp tục nhìn trộm, hình ảnh phản chiếu của hắn trên tấm kính kia đã biến thành một màu tro đen.
Qua trạm thu phí sân bay, đường sá bắt trở nên thông thoáng, Cố Dư Sinh giống như sợ tài xế xe Tần Chỉ Ái lái gần thêm nữa, đột nhiên tăng tốc, lách trái lách phải nhiều lần, sau đó liền hòa vào dòng xe cộ tấp nập không thấy tung tích.
Bất kể hai năm trước hay là hai năm sau khi cô vào nhà của hắn rồi, hắn vẫn đều có một điểm không thay đổi, đó chính là lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô.
Tần Chỉ Ái thừ người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu mới nhẹ nhàng nháy mắt, làm như không nhìn thấy thấy Cố Dư Sinh, nhàn nhạt đóng cửa sổ xe, lấy miếng đệm lưng đặt lên ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.
Lúc tài xế lái xe vào bên trong, điện thoại của quản lý của Lương Đậu Khấu vang lên.Cô nghe điện thoại di động, "Ừm", "Được" một lúc, sau đó quay về phía tài xế nói: "Đi Kim Bích Huy Hoàng"
Tần Chỉ Ái nhắm mắt không phát ra một tiếng động nào, lại mở mắt ra nghi ngờ nhìn về phía Chu Tịnh. nguồn dịch nhanh nhất : Thichtruyen.com
Cô không mở miệng, nhưng Chu Tịnh đã có thể hiểu được ý của cô, đơn giản giải thích: "Là cái bẫy của Lục Bán Thành"
Ngừng một lát, Chu Tịnh mới nhớ ra cô là Tần Chỉ Ái, không phải Lương Đậu Khấu, liền bổ sung một câu: "Là bạn của Lương Đậu Khấu, rất giàu có."
Lấy tiền thì phải làm việc, đó là đạo lý mà Tần Chỉ Ái có thể hiểu được, cho dù bây giờ Chu Tịnh bắt cô đi gặp người cô không quen nhưng vẫn "Ừ" một tiếng, không phản đối.
Lúc cô nhận điện thoại, Kim Bích Huy Hoàng đã bắt đầu mở cửa rồi, vì thế khi Tần Chỉ Ái và Chu Tịnh đến, bầu không khí trong phòng khách đã khí thế ngất trời.
Hôm nay có rất nhiều người tham gia buổi tiệc này, đã có gần năm mươi người trong phòng khách, hai bàn tròn đường kính dài đến hai thước cũng bị ngồi chật, không còn dư một ghế nào.
Tổ trưởng Lục Bán Thành lập tức gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hai cái ghế.
Nhìn thấy hai cái ghế đặt thêm vào bàn, thật là chật chội quá, vì vậy nhân viên chỉ có thể sắp thêm một ghế vào mỗi bàn.
Chu Tịnh ngồi trên chiếc ghế trống trước mặt vị kia, mà Tần Chỉ Ái chỉ có thể đi đến bàn khác ngồi.
Đến khi cô ngồi xuống mới phát hiện có chuyện không ổn, quay đầu sang phải, liền thấy Cố Dư Sinh ngồi sát cô, trong tay cầm một điếu thuốc tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nghe người khác nói chuyện.
Trong phòng khách quá ồn, dù ngồi bên cạnh Cố Dư Sinh nhưng Tần Chỉ Ái vẫn không thể nghe thấy rõ hai người đang nói cái gì.
Tất cả sự chú ý của Cố Dư Sinh đều đặt trên người đang cùng nói chuyện với hắn, hoàn toàn không biết bên cạnh mình đã có thêm một cái ghế.
Mãi đến khi có người nhận ra Lương Đậu Khấu, giơ chén rượu, chạy tới chào hỏi Tần Chỉ Ái, gọi tên Lương Đậu Khấu, động tác dập thuốc vào gạt tàn của Cố Dư Sinh mới dừng lại.
Qua mấy giây, hắn từ từ quay đầu qua, mặt không biến sắc nhìn Tần Chỉ Ái.
Nhận ra ánh mắt cùa Cố Dư Sinh, động tác đưa ly lên chạm cốc với người kia của Tần Chỉ Ái lập tức trở nên cứng ngắt.
Có điều như vậy cũng tốt, từ lúc cùng sân bay đi ra hắn chỉ nhìn cô một cái đã quay đi rồi.
Cố Dư Sinh không nói chuyện với Tần Chỉ Ái, không hiểu ý của cô, Tần Chỉ Ái cũng không có can đảm chủ động trêu chọc hắn.
Hắn coi như cô không hề tồn tại, vẫn cùng người bên cạnh nói đủ thứ chuyện.
Tần Chỉ Ái giả vờ như không có chuyện gì, cùng người chào hỏi cô cụng ly, sau đó một hơi cạn sạch rượu trong ly, lúc đặt ly xuống, lại liếc trộm Cố Dư Sinh mấy lần.
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, cô cảm thấy sự hờ hững của Cố Dư Sinh đã không còn lạnh lùng như lúc trước nữa. nguồn : thich doc truyen .com
Người cùng Cố Dư Sinh nói chuyện kia nhìn thấy ánh mắt của Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh, lúc Cố Dư Sinh lấy thuốc hút, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Cố Dư Sinh vừa lấy thuốc ngậm vào miệng, nghe người kia hỏi, vẫn một tay cầm bật lửa châm thuốc, mơ hồ trả lời: "Không quen biết."
"Vậy sao, tôi còn tưởng hai người quen nhau, vừa rồi cô ấy có nhìn cậu mấy lần." Người bên cạnh Cố Dư Sinh nói đại khái, vì Tần Chỉ Ái đang trò chuyện với người ngồi gần cô, không nghe anh ta nói gì, cho nói mới nhiều chuyện hỏi một câu.
Cố Dư Sinh hút một hơi thuốc, mới dùng tay cầm điếu thuốc hạ xuống, phản cảm cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: "Có thể đừng nói đến những chuyện khiến người ta phát chán được không."
Hai người nói gì Tần Chỉ Ái đều nghe được, lúc Cố Dư Sinh nói câu sau, ngón tay nhịn không được mà phát run, rượu trong ly đổ ra, ướt một bên tay áo của Cố Dư Sinh.
"Xin lỗi..." Tần Chỉ Ái vội lấy giấy ăn, muốn lau đi vết nước trên tay áo của Cố Dư Sinh.
Trong khi Tần Chỉ Ái lấy giấy, cách Cố Dư Sinh một khoảng rất lớn, hắn liền tránh cô như tránh rắn rết vậy, né tay đi, sau đó đá ghế đứng lên, quay về phía người cùng hắn nói chuyện nói: "Xin lỗi, không thể nói tiếp được." sau đó lập tức rời khỏi ghế.
Cố Dư Sinh đi là không quay trở lại.
Tần Chỉ Ái đương nhiên biết, là bởi vì cô ở đây, Cố Dư Sinh mới không quay lại.
Lúc buổi tiệc kết thúc, Tần Chỉ Ái quá mệt mỏi, chỉ chào Chu Tịnh một cái, liền xách hành lý rời đi.
Bởi vì uống rượu, Tần Chỉ Ái về đến nhà liền lên giường đi ngủ.
Đến chạng vạng, Tần Chỉ Ái bị Chu Tịnh gọi điện thoại làm cho thức giấc: "Tôi uống nhiều rồi, cô đến đón tôi đi..." Nói xong cô ta lại mơ hồ đọc địa chỉ, sau đó liền cúp máy.
Địa chỉ mà Chu Tịnh nói, là một biệt thự riêng, Tần Chỉ Ái đến một lần rồi, nên không ngại xe mà tìm đến nơi.
Tần Chỉ Ái vừa xuống xe, liền nhìn thấy hàng rào biệt thự, nhìn thấy Cố Dư Sinh đang dựa vào một cây ngô đồng trong biệt thự nghe điện thoại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc