Ký túc xá nam và nữ ở trường đại học có chút khác biệt so với cao trung.
Ký túc xá chỗ Đường Nhân ở có sáu tầng, mà khoa ngoại ngữ và khoa y lại cách xa nhau, cùng trên một con đường nhưng ký túc xá nữ lại gần căn tin hơn.
Hai người sánh vai đi đến đầu đường.
Đường Nhân nói với anh: "Cậu về ký túc xá đi, sắp xếp xong rồi bọn mình đi ăn cơm."
Lục Trì do dự một chút rồi không đồng ý, nhẹ nói: "Ban nãy tớ nghe học trưởng nói có thể vào trong ký túc xá nữ."
Đường Nhân có chút sững sờ, không ngờ anh lại nghe được điều này, còn nhớ đến tận bây giờ: "Cậu muốn vào cùng á? Trong đó nhiều nữ sinh như vậy, lỡ như ai đó để ý cậu thì sao."
Lục Trì nhìn cô chằm chằm.
Rốt cuộc vẫn là Đường Nhân bị đánh bại: "Rồi rồi, đi thì đi."
Ai bảo trông bộ dáng anh tuấn tú quá làm chi.
Trước cửa ký túc xá đều là tân sinh viên và người nhà, ai nấy đều xách lớn xách nhỏ tiến vào, bên cạnh còn có các học trưởng học tỷ tiếp đón.
Hai người bọn họ từ chối được giúp đỡ nên phải tự thân vận động.
Đường Nhân nhận lấy chìa khóa phòng và chìa khóa tủ, xác nhận số giường rồi tiến vào ký túc xá cùng Lục Trì.
Bởi vì ba ngày đầu để báo danh cho nên cũng chưa có quá đông người đến.
Đại học S nổi tiếng ưu đãi tốt hơn nhiều so với cao trung, điều kiện ký túc xá cũng tương đối tốt, Đường Nhân may mắn ở lầu một, không cần leo lên tầng.
Ở ký túc xá phiền phức nhất vẫn là leo cầu thang.
Vừa mở cửa phòng ra, Đường Nhân lập tức thấy một nữ sinh có khuôn mặt khá tròn đang ăn táo, ba mẹ nữ sinh đang giúp trải giường chiếu.
Lục Trì quét mắt qua phòng ký túc xá một cái, diện tích rất lớn, giường ngủ và ngăn tủ tách biệt, còn có cả ban công và phòng tắm, hơn nữa nhìn qua mọi thứ rất mới.
Ban đầu Đường Nhân đã dự tính với nhà cô sẽ ở trong ký túc xá qua kỳ quân sự, sau đó sẽ chuyển ra ngoài ở.
Cô đã tìm hiểu qua, đại học S cũng không bắt buộc sinh viên ở ký túc xá, chỉ cần phụ huynh đồng ý, làm đơn ký tên là được.
Cho nên lần này cô mang rất ít hành lý.
Nữ sinh mặt tròn chủ động chào hỏi: "Chào cậu, tớ là Triệu Nhạc."
Đường Nhân cũng nói: "Đường Nhân, đây là bạn trai tớ, Lục Trì."
Triệu Nhạc tò mò hỏi: "Cũng học trường này sao?"
"Khoa y." Đường Nhân trả lời xong cũng không nói thêm lời nào nữa, cô không có ý định giới thiệu bạn trai mình cho một người bạn mới quen cùng phòng ký túc xá.
Triệu Nhạc thấy cô có vẻ không muốn nói nữa, nên cũng không tiện hỏi thêm.
Cũng chưa được bao lâu, thì có thêm hai nữ sinh khác đến, chỉ là ánh mắt dừng lại trên người Lục Trì rất lâu.
Đường Nhân cảm thấy không thoải mái, tùy tiện sắp xếp vài thứ rồi rời khỏi ký túc xá với Lục Trì.
Khai giảng chưa qua bao lâu đã đến kỳ quân sự.
Mỗi khoa một chỗ, các lớp trong cùng một khoa sẽ học chung với nhau, cả toàn trường đều phân chia khác địa điểm, đôi khi lúc tập bước đều sẽ thấy được các khoa khác.
Trời nóng nực, thầy quân sự cũng không dám quá nghiêm khắc với khoa ngoại thương, hai ngày trước đã có một nữ sinh bị ngất xỉu vì say nắng.
Vào thời gian nghỉ ngơi, thầy quân sự đều cho mọi người nghỉ ngơi ở chỗ thoáng mát, quanh trường đại học đều là những hàng cây cao lớn rợp bóng, đủ để che đi ánh nắng mặt trời chói chang.
Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua mát rượi.
Khoa ngoại thương nhiều nữ sinh, cho nên cũng rất nhiều chuyện. "Vừa rồi có phải khoa thể dục đi qua không? Quả nhiên vóc dáng ai cũng cao ráo, lớp tớ có năm nam sinh, mà chỉ có một người cao 1m8, chán ૮ɦếƭ đi được."
"Đừng nói nữa, nói ra chi thêm đau lòng."
"Không biết khi đó tớ nghĩ sao lại đi đăng ký tiếng anh thương mại, rõ ràng bên sư phạm tiếng anh có nhiều nam sinh hơn."
Tiếng nói chuyện râm ran truyền tới tai Đường Nhân, cô lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Lục Trì.
Triệu Nhạc ở bên cạnh lên tiếng: "Lại nhắn tin cho bác sĩ nhà cậu à?"
Một tuần ở cùng phòng trôi qua, cô và Triệu Nhạc cũng vui vẻ với nhau, quan hệ giữa hai người cũng bình thường.
Từ sau khi biết rõ Lục Trì học khoa y, Triệu Nhạc thích dùng cụm từ "Bác sĩ nhà cậu" để gọi Lục Trì.
Cái cụm từ này thật sự khiến Đường Nhân cảm thấy rất sảng khoái.
Hai người ở lớp tiếng anh thương mại 1, có lẽ là phân lớp theo thành tích, Đường Nhân cũng không rõ lắm, nhưng ngược lại trong lớp có vài nữ sinh kiêu ngạo, có vẻ như không thích cô.
Đương nhiên, nếu bọn họ không động đến cô, thì cô cũng không thèm quan tâm.
Ngày khai giảng, trong lớp có tự giới thiệu bản thân một lần, trên thực tế thì Đường Nhân chỉ nói chuyện với ba người ở chung phòng ký túc xá.
Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói chen vào: "Bác sĩ? Đường Nhân có bạn trai hả? Đi làm rồi sao?"
Giọng nói không lớn này cũng đủ khiến nửa lớp nghe thấy.
Có mấy nữ sinh nghe được nên ngoái đầu nhìn sang, quan sát toàn thân cô, ánh mắt có chút kỳ quái, sau đó nhỏ giọng xôn xao.
Đường Nhân ăn mặc cũng giống như con gái nhà giàu, sinh viên bây giờ cũng không ít người có bạn trai đã đi làm.
Đường Nhân nhíu mày, không trả lời.
Nữ sinh kia che miệng cười duyên: "Xin lỗi, tớ vô ý quá, tớ không biết là cậu không muốn cho người ta biết."
"Mắc mớ gì đến cậu." Đường Nhân thản nhiên nói.
Sắc mặt nữa sinh kia cứng đờ, lập tức cảm thấy sợ là cô thẹn quá hoá giận, nếu không thì tại sao lại nói chuyện cường thế như vậy.
Triệu Nhạc ở bên cạnh trong lòng không thoải mái: "Đi làm cái gì, người ta đang học ở khoa y đó."
Nói thật, Triệu Nhạc cảm thấy Đường Nhân và Lục Trì cực ký xứng đôi.
Chạng vạng, lớp quân sự cũng đã kết thúc.
Hôm nay tập luyện cả ngày, hơn nữa còn một tuần nữa mới xong, Đường Nhân cảm giác lòng bàn chân mình bị rách đến nơi.
Ngày hôm qua còn có dấu hiệu bị phòng rộp, nổi bong bóng nước có chút đau.
Người ngồi xung quanh tốp năm tốp ba ngồi dọc theo vỉa hè nghỉ ngơi, chưa muốn quay về, bởi vì quá sức mệt mỏi.
Triệu Nhạc đã cởi giày, ném miếng lót giày vào trong thùng rác cách đó không xa, rên la: "Ôi mẹ ơi, đau chân quá."
Thấy Đường Nhân đau Ϧóþ chân, sắc mặt còn tạm được, Triệu Nhạc cũng không lo lắng: "Ước gì tối nay có người Ϧóþ chân cho mình nhỉ."
Đường Nhân liếc Triệu Nhạc, cười nói: "Ở bên ngoài trường đại học thiếu gì tiệm mát xa."
Triệu Nhạc nhỏ giọng nói: "Rồi lỡ ngày mai cả trường biết, thì hình tượng tớ vứt đâu hả. À nói đến chuyện này, lần trước tớ bắt gặp hình như ai đó trường mình đi mát xa í, hình như là học trưởng."
Đường Nhân đang muốn trả lời, thì di động vang lên.
Lục Lục Lục: Cậu đang ở đâu?
Đường Nhân nhắn tin trả lời: Ngay chỗ rẽ đầu đường Minh Đức.
Cô biết Lục Trì biết chỗ này, mấy ngày qua bọn họ không gặp mặt được, sau giờ quân sự thì ai về ký túc xá người đó.
Nghĩ lại cũng thật đáng thương.
Đường Nhân đứng lên, lòng bàn chân lập tức đau đớn, khiến cô nhíu này ngồi xuống.
Triệu Nhạc hỏi: "Có phải bàn chân bị phòng rộp rồi đúng không? Đã bảo lót giày giống như tớ đi mà không chịu, nếu không thì khăn mỏng hay giấy vệ sinh gì cũng được."
Lớp quân sự hồi cao trung chỉ có một tuần, chịu đựng chút là được, năm đó trường tư nhân Gia Thuỷ cũng không nghiêm ngặt, cho nên Đường Nhân nghĩ đại học cũng không có gì.
Quả nhiên là bất lợi.
Đường Nhân thở dài: "Ngày mai thử xem sao, tối nay ngâm chân cho đỡ đau."
Khi hai người đang nói chuyện, Triệu Nhạc phát hiện những người xung quanh đều đang nhìn về một phía, cô ta quay đầu lại nhìn theo: "À, bác sĩ nhà cậu đến rồi."
Cụm từ này không còn xa lạ gì với lớp tiếng anh thương mại 1.
Triệu Nhạc thường hay nói cụm từ này với Đường Nhân, hơn nữa không ít người còn suy đoán người đó đi làm rồi.
Đường Nhân nghiên đầu nhìn theo.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Trì mặc đồ lính.
Bộ đồ lính rằn rì màu xanh đậm khiến làn da trắng của anh nổi bật lên, chính trực cao ngất, khuôn mặt tuấn tú cùng dáng người hoàn hảo khiến không ít nữ sinh ngay ngất.
Triệu Nhạc nhịn không được nói: "Má ơi, bác sĩ nhà cậu trông đẹp trai thật đó."
Cô ta chưa bao giờ thấy nam sinh nào đẹp trai như vậy, không có nam sinh nào trong lớp lọt vào mắt Triệu Nhạc.
Đường Nhân khẽ nâng cầm kiêu ngạo, tâm tình sung sướng, Triệu Nhạc khen bạn trai cô đẹp trai, đương nhiên là khen ánh mắt của cô biết nhìn người.
Cô giơ tay vẫy vẫy.
Vì vậy phần lớn nữ sinh lập tức thấy nam sinh kia nhìn về phía chỗ đó, đi thẳng qua, ánh mắt anh trước sau vẫn không nhìn về phía khác.
Như vậy cũng đủ khiến người ta tức giận.
Người đẹp trai như vậy lại bị Đường Nhân bắt mất, thật sự muốn đánh cô một trận quá.
Bây giờ các nữ sinh khác cũng đã biết bác sĩ mà Triệu Nhạc nói chính là sinh viên khoa y.
Lục Trì ngồi bên cạnh Đường Nhân, đưa thứ trên tay cho cô, nhẹ giọng hỏi: "Mệt sao?"
Đường Nhân vui vẻ nói: "A, sữa chua." Lâu rồi cô chưa được uống sữa chua, đáng thương quá mà.
"Mệt! Nhưng gặp cậu là hết mệt rồi." Cô cắm ống hút vào hộp sữa chua, hỏi han: "Bên cậu học quân sự mệt không? Nghe nói chỗ cậu ít bóng cây lắm hả."
Bây giờ Lục Trì không bị đỏ tai khi nghe cô chọc nữa, anh khẽ gật đầu, xác nhận rất ít bóng cây: "Ừ."
Anh vốn đã ít nói, bây giờ xung quanh có nhiều người, anh lại càng kiệm lời hơn.
Đường Nhân hút hết hộp sữa chua, giờ tay chuẩn bị ném vào thùng rác.
Vài nữ sinh lén nhìn trộm sang thầm hy vọng Đường Nhân ném trật ra ngoài, sau đó bị mất mặt.
Ai ngờ hộp sữa chua bay một vòng cung rất đẹp, chuẩn xác lọt vào thùng rác.
Kỹ thuật ném bóng rổ của cô vẫn cực kỳ chuẩn. Đường Nhân huýt sáo một hơi: "Đi ăn tối thôi."
Lục Trì đáp: "Được."
Hai người chuẩn bị đứng lên, Triệu Nhạc ở bên cạnh cười ha ha: "Bác sĩ Lục, Đường Nhân nhà cậu bị nổi bong bóng nước ở chân đó."
Lục Trì nhìn thoáng ra Đường Nhân.
Đường Nhân lém lỉnh nói: "Chỉ là học quân sự thôi mà, bình thường tớ cũng quậy phá mà, với lại tớ đâu phải 乃úp bê sứ."
Cô còn chưa nói hết, Lục Trì đã cởi giày cô ra, cởi cả tất, tay anh nắm lấy bàn chân trắng muốt của cô.
Lòng bàn chân đỏ bừng, có vài bong bóng nước nổi lên, có thể nhìn ra cô cũng chịu đựng khá khổ sở.
Lục Trì nhẹ nhàng xoa Ϧóþ, dịu dàng nói: "Bôi thuốc nhé."
"Ừ ừ ừ, bôi thuốc." Đường Nhân bị nhột, cười phá lên: "Ha ha ha, Lục Trì, đừng Ϧóþ nữa, nhột ૮ɦếƭ mất."
Khoé miệng anh khẽ nhếch, không gian sau lưng là những cây liễu rủ xuống, nhìn qua giống như một bức tranh.
Anh đứng lên, nửa ngồi trước mặt cô, nói: "Leo lên."
Giọng nói anh tuy nhẹ, nhưng lại rất đáng tin.
Đường Nhân biết rõ lúc nào thì có thể từ chối, lúc nào thì không được từ chối anh, giống như bây giờ, nếu cô cự tuyệt, thì anh nhất định sẽ không vui.
Cô nằm sấp lên người anh, ôm lấy cổ anh.
Được anh cõng ở trước mặt nhiều người như vậy khiến cô cảm thấy vui vui.
Mãi cho đến khi hai người rời đi rất xa rồi, thì các nữ sinh mới định thần lại.
Triệu Nhạc bị vứt lại một chỗ, thầm suy nghĩ: Chắc chắn Lục Trì xem Đường Nhân là 乃úp bê sứ, nên nhìn mới đau lòng như vậy.