Ngón tay mảnh mai thon dài, xương ngón tay rõ ràng, hiện ra một cách nhợt nhạt.
Dường như đó là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ do thượng đế tạo ra.
Tất cả mọi người đứng trong siêu thị nhỏ đều vụng trộm nhìn sang.
Trong khoảng thời gian này bên cao trung ai cũng biết sự tình của Đường Nhân và học sinh chuyển trường, đều mang tâm lý hiếu kỳ xem náo nhiệt.
Nhờ mắt kính che giấu, Lục Trì cau mày.
Anh thu tay lại, cầm lấy xấp giấy, rồi tự nhiên xoay người rời đi, dường như sự kiện lần này không liên quan gì đến anh.
Khóe môi Đường Nhân khẽ giương cao.
Cô chỉ biết là bản thân cô không làm chuyện gì sai hết.
Lục Trì đã đi ra bên ngoài, cô với tay lấy hộp sữa chua, đuổi theo anh, động tác mau lẹ của cô khiến mọi người ở xung quanh không kịp phản ứng.
Cho đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi cửa siêu thị nhỏ, thì Vu Xuân mới dụi dụi mắt, hỏi người đứng bên cạnh: “Có phải chị Nhân vừa cười không?”
“Cười.”
“A, thằng nhóc đó giỏi, về sau phải học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Chị Nhân là một người rất hiếm hoy, vậy mà cũng rơi vào lưới tình với cái tay mọt sách kia sao.”
Ở trường tư nhân Gia Thủy, lời Đường Nhân nói ra chắc chắn đúng. Vài người vừa đi vừa tán gẫu, cảm thấy vui khi thấy mọi chuyện thành công.
~
Dòng người tụ ở siêu thị nhỏ đã tản ra, đi thành tốp ba tốp năm, Đường Nhân nhìn một đã phát hiện ra bóng dáng của Lục Trì.
“Lục Trì!” Đường Nhân gọi từ phía sau.
Bóng dáng của Lục Trì bỗng nhiên mờ mờ ảo ảo, bước chân nhanh hơn.
Đường Nhân chạy vội tới, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay anh.
Lúc này Lục Trì mới xoay người lại, con ngươi trong trẻo nhìn cô, không nói một lời.
Đường Nhân giơ hộp sữa chua lên, nhẹ nhàng cười: “Cậu cố ý đúng không? Tại sao mấy ngày trước không thèm để ý tới tớ?”
Lúc Đường Nhân cười rộ lên, thì đôi mắt xinh đẹp lập tức biến thành hình trăng lưỡi liềm, cực kỳ đáng yêu khiến người khác đông cứng lại.
Lục Trì dời ánh mắt đi chỗ khác: “Không…. Không có gì… Gì hết.”
Bộ dáng lắp ba lắp bắp nghiêm túc giải thích cực kỳ động lòng người.
Đường Nhân thu tay lại, khoanh tay lại nhìn anh, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh mãi cho đến khi Lục Trì có cảm giác ngượng ngùng.
Anh lui về sau một bước, môi mỏng khẽ động đậy: “Tớ… Tớ đi đây.”
Nói xong trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi, Đường Nhân đột nhiên mở miệng hỏi: “Có phải cậu đang ghen đúng không?”
Trong lòng Lục Trì giật mình, phủ nhận: “Không… Không biết cậu đang…. Đang nói cái gì nữa.”
Lắp bắp nói xong, anh nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của Đường Nhân, trong nháy mắt sải bước rời đi.
Đường Nhân cũng không đuổi theo nữa.
Cô Ϧóþ hộp sữa chua, đứng giữa đường nhếch môi, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
~
Giờ tự học buổi tối còn chưa kết thúc, mà hai người Tô Khả Tây và Đường Nhân đã vứt bộ đề qua một bên, cùng nhau ra ngoài trường ăn cơm.
Mặc dù đó cũng tính là thời gian lên lớp, nhưng ra ngoài cũng không có ai quản, hơn nữa cũng không ai dám quản Đường Nhân, chuyện cô đi ra ngoài trong giờ học không chỉ mới ngày một ngày hai.
Bác bảo vệ đều biết hai người họ, nhìn thấy cô còn nói: “Về sớm một chút, ở bên ngoài không an toàn, ký tên vào đây.”
Ký tên là để phòng ngừa, bằng không thì mọi chuyện sẽ đổ hết lên đầu bọn họ.
Đối diện trường học còn đang có công trường đang thi công, cho nên đèn đường chỉ bật sáng phía bên trường học, hơn nữa khoảng cách của mỗi đèn hơi xa, một đoạn tối một đoạn sáng.
Mặc dù xung quanh không phát triển thêm nữa, nhưng vẫn có mấy hàng quán, chỉ có điều phần lớn các hàng quán đều ở phía bên kia sông gần Nhị Trung, bên này chỉ còn duy nhất một cửa hàng bánh ngọt còn sáng đèn.
Chủ của cửa hàng bánh ngọt là một nữ sinh đã tốt nghiệp vài năm trước, thích làm bánh, mỗi ngày đều làm bánh mới, toàn bộ bánh trong tiệm đều do một tay chị chủ làm, không những đẹp mắt mà còn rất ngon nữa.
Vì phía này có nhiều học sinh, cho nên trong tiệm còn bán trà sữa và nước trái cây các loại.
Hai người ăn một bánh ngọt nhỏ, ngồi đối diện nhau, dựa vào vách kính thủy tinh, nhìn đèn đuốc phía xa sáng trưng, tụ thành những vầng sáng mờ mờ ảo ảo.
Còn bên này thì bóng tối chiếm phần lớn.
Chị chủ quán cười tủm tỉm nói: “Thử món này đi, món mới đấy, bánh bông lan việt quất. Cái này chị mời.”
Màu vàng óng ánh, vừa nhìn đã thấy thèm rồi.
Đường Nhân hỏi: “Có chuyện vui gì hả?”
Chị chủ quán lắc lắc đầu, cười híp mắt nói: “Nhìn em có vẻ như tâm tình đang rất tốt, vừa hay chị làm thử bánh mới, nếm thử đi rồi nhớ đánh giá.”
Chị chủ quán mở tiệm gần một năm, cũng đã có một lượng khách hàng quen thuộc, nhưng Đường Nhân và Tô Khả Tây là hai khách hàng quen thuộc rất đặc biệt, Đường Nhân vừa đến thì chị chủ quán cũng cảm thấy cực kỳ cao hứng.
Đường Nhân nhón lấy một miếng, đột nhiên nhớ lại bộ dáng của Lục Trì sáng nay, không nghĩ tới người khác cũng nhìn ra tâm tình cô tốt như thế nào.
“Đừng có nghĩ lung tung, tập trung ăn đi.”
Tô Khả Tây cầm một miếng bánh, bỗng chốc nhét vào miệng Đường Nhân: “Có thực mới vực được đạo. Tớ còn chưa hỏi cậu, cậu hôm nay sao vậy, tâm tình giống như vừa được ăn mấy cân đường vậy. Lục Trì lại làm gì nữa hả?”
Mặc dù không biết rõ chuyện gì, nhưng khẳng định chắc chắn có liên quan đến Lục Trì.
Tô Khả Tây lại hỏi: “Đúng rồi, tối thứ bảy cậu về nhà bằng cách nào, tớ quên hỏi cậu mất.”
Đường Nhân tùy tiện kể lại chuyện tối hôm đó. Lúc nhắc đến khúc cuối cùng thì khuôn mặt không kiềm chế được khẽ cười.
Tô Khả Tây thiếu chút nữa đã phun hết trà sữa ra ngoài: “Cho nên cuối cùng chỉ nói ngủ ngon sao? Mà cậu cũng dễ thỏa mãn quá vậy, sao không làm khó thêm chút nữa, dù sao cũng đã tới đó rồi.”
Đường Nhân không trả lời cô ta, nhân tiện nói đến mối quan hệ giữa Lục Trì và Lục Vũ: “Nói chuyện này không bằng nói chuyện khác.”
Nói đến chuyện khác, Tô Khả Tây lập tức thở dài: “Tớ cũng chẳng hơn gì cậu đâu.”Nhắc tới điều này, Tô Khả Tây có chút phiền muộn.
Lúc trước Lục Vũ lạnh lùng ít nói, không hiểu tại sao hết kỳ nghỉ hè lại trở thành đại ca bên Tam Trung rồi, một sự thay đổi quá chóng mặt, nếu không phải người cô ta thích thì cô ta cũng hoài nghi có phải là một người nào khác xuyên không đến đây không.
Bọn họ hoàn toàn chưa nói lời chia tay, kết quả hiện tại Lục Vũ ở Tam Trung, Tô Khả Tây chỉ được về nhà nửa tháng một lần, thời gian không đủ.
Trên bàn chỉ còn lại tiếng động ăn uống.
Cũng không lâu sau đó, Tô Khả Tây đứng dậy, đi đến quầy tính tiền, nói: “Em muốn mua một phần bánh matcha, buổi tối ăn khuya. Nè, cậu còn muốn mua gì nữa không?”
Đường Nhân đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút, lấy thêm một phần bánh ngọt.
Lúc trả tiền cô khẽ mỉm cười.
~
Ban đêm, các tòa nhà cực kỳ yên tĩnh. Tòa nhà cao trung ở gần cổng ra vào nhất, sau đó là đến khu của sơ trung.
Mỗi một tầng đều được bật đèn sáng, nhưng nhìn từ đằng xa thì trông hơi đáng sợ.
Hai người mới lên đến tầng ba, thì tiếng chuông tan học giờ tự học buổi tối tan lên, tiếng huyên náo dần dần vang lên nhiều hơn.
“A, chị Nhân ra ngoài mà không đưa em đi theo. Lại còn ra ngoài ăn uống thả cửa nữa chứ.”
Thấy hai người trở lại như vậy, Vu Xuân ngạc nhiên kêu lên.
Xung quanh đều là những ánh mắt ghen tỵ hâm mộ, nam sinh bọn họ đâu được ai nhớ mang đồ ăn vặt về như vậy, bình thường toàn phải dựa vào siêu thị nhỏ cứu đói, hôm nay có bánh ngọt thật sự khiến bọn họ thèm thuồng.
Chỉ biết nữ sinh ăn gì ngon thì sẽ ăn nhiều nhất.
Vu Xuân đến gần cười ha ha: “Chị Nhân, cái bánh ngọt này cho bọn em ăn đi.”
Đường Nhân liếc nhìn sang, thản nhiên nói: “Tự đi mà mua.”
“Bọn em ra ngoài thì sẽ bị bắt lại mất.” Vu Xuân kể khổ, “Dù sao cũng nhờ phước chị Nhân, con gái không nên ăn ngọt vào buổi tối đâu, sẽ mập đấy, chi bằng cho bọn em ăn giúp cho.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Tô Khả Tây nhịn không được mở miệng: “Cái bánh ngọt này đã có chủ rồi, ăn cái gì mà ăn, làm hết bài tập chưa? Không phải ngày mai có bài kiểm tra sao?”
“A Tô Khả Tây, cậu cũng thay đổi dữ ha, rõ ràng trước kia không thích học mà.”
Đường Nhân không thèm phản ứng với nhóm Vu Xuân, đặt bánh ngọt vào hộc bàn, điềm tĩnh mở đề thi ra, bắt đầu giải đề.
Có vài người đứng nhìn nhau, cũng vừa đúng lúc tiếng chuông vang lên, đành phải trở lại chỗ ngồi, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ đến cái bánh ngọt ngon miệng kia.
Bắt đầu giờ tự học tiếp theo được một lúc rồi mà Vu Xuân cũng chưa mở bộ đề ra, đột nhiên anh ta hiểu ra, cúi đầu xuống bàn.
Chắc chắn là của Lục Trì! Anh ta làm gì có lọt vào mắt của Đường Nhân.
~
Tiết tự học buổi tối đã được ba phần tư, thì Lâm Nhữ đột nhiên đến.
Lâm Nhữ dịu dàng nói: “Tối nay giờ tự học được kết thúc sớm, các em mau chóng về lại ký túc xá, phòng học sẽ sớm tắt hết đèn.”
Cả lớp lập tức hoan hô.
Chưa đến một phút, hầu như tất cả học sinh trong lớp đã chạy hết rồi.
“Về chưa?” Tô Khả Tây hỏi.
Mắt Đường Nhân nhìn ra ngoài, không có nhiều học sinh lớp tự nhiên ra về, trong đó không có Lục Trì, chắc chắn anh còn đang giải đề.
Cô lắc đầu, nói: “Cậu về trước đi.”
“Về sớm một chút.”
Chờ Tô Khả Tây đi rồi, Đường Nhân mới mang theo bánh ngọt trực tiếp đi đến lớp tự nhiên, quả nhiên đèn trên hành lang đã được tắt bớt, chỉ còn hai ngọn đèn.
Lộc Dã đúng lúc đang huyên thuyên với một bạn học đi ra cửa, thấy cô tới, lập tức nháy mắt, nói: “Cậu tới đúng lúc quá, trong lớp chỉ còn dư lại vài người.”
Ý nói rất rõ ràng.
Thật sự thì Đường Minh vẫn còn ở trong lớp, chỉ vì buổi chiều anh ta bị giáo viên ngữ văn gọi lên văn phòng, vừa đúng lúc giờ tự học buổi tối lại là tiết ngữ văn.
Học sinh lớp tự nhiên khá chủ quan với môn ngữ văn, dù sao thì những môn học tự nhiên cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Giáo viên ngữ văn của lớp tự nhiên nói nhiều nhất, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi cũng có thể nói hàng giờ, có hai tiết sẽ nói hết hai tiết, còn dư lại mười phút cuối tiết mới bắt đầu giảng bài.
Chuyện này rất nổi tiếng trong khối cao trung.
Lộc Dã hét to với vài nam sinh còn lại trong lớp, bọn họ lập tức hiểu ra rồi cùng nhau xách cặp rời khỏi phòng học.
Còn cẩn thận khép cửa lại.
Đường Nhân đi tới bàn của Lục Trì, thấy anh đang đọc sách. Mỗi lần anh đọc sách đều chăm chú giống như đang giải bài tập vậy.
Cô im lặng không lên tiếng đi tới gần, phát hiện ra anh đang đọc tiểu thuyết, thật sự là rất hiếm, không nghĩ ra con mọt sách cũng đọc tiểu thuyết.
Gương mặt Lục Trì cực kỳ đẹp mắt, Đường Nhân ngắm nhìn anh chằm chằm.
Mỗi lần cô đi tới chỗ anh ngồi, cô đều chú ý tới cái cằm góc cạnh và cái sóng mũi cao thẳng của anh, màu da trắng sáng của anh không thể che giấu đi đường nét trên gương mặt anh, vừa trong trẻo lại lạnh lùng mê người.
Đôi môi hồng khẽ mím phát ra một cảm giác cấm dục nồng nàn, khiến lòng người bị lung lay.
Lỗ tai cong cong bắt mắt.
Sao lại có thể đáng yêu đến như vậy.
Đường Nhân như bị ma quỷ ám ảnh, cô đưa tay ra định Ϧóþ tai anh.
Chưa đợi cô chạm đến, thì Lục Trì đã phát hiện ra, anh dùng tay bắt cái tay làm loạn của cô lại, một cỗ cảm giác mát lạnh truyền đến.
Giọng nói của Lục Trì có chút kinh ngạc: “Đường…. Đường Nhân!”
Thấy anh phản ứng như vậy, khiến Đường Nhân có chút hoài nghi, bỗng nhiên cô nổi hứng muốn trêu đùa anh, khẽ mỉm cười,
Cô tinh nghịch đáp: “Có thần!”
Tiếng nói vừa dứt, thì gương mặt của Lục Trì trong nháy mắt ngơ ngác không hiểu.