Eo Thon Nhỏ - Chương 06

Tác giả: Khương Chi Ngư

Khóe miệng Đường Nhân khẽ giật giật, sắc mặt không đổi, lại mở miệng một lần nữa: “Nếu thầy dạy môn vật lý thì càng tốt, em ở lại đây nghe giảng một chút.”
Lần này cả lớp không nhịn được thật, đồng loạt cười rộ lên.
“Yên lặng.”
Nói xong, đến bản thân thầy giáo cũng không nhịn được cười: “Thầy cũng biết thầy giáo Trương. Em ngồi xuống trước đã, dù sao cả hai lớp đều nói về bài thi, cũng không có gì khác biệt.”
Giáo viên vật lý lớp 14 họ Trương.
Lộc Dã ở bên cạnh cười nghiêng cười ngả: “Lần đầu tiên phát hiện ra da mặt Đường Nhân dày đến vậy đó, thật sự là dọa ૮ɦếƭ người mà!”
Nam sinh ngồi cùng bàn trả lời: “Cậu không biết hả, thành tích của Đường Nhân môn nào cũng giỏi, chỉ có vật lý là kém nhất, ha ha ha!”
Lộc Dã trợn mắt: “Sao không biết được, lần trước còn nghe giáo viên vật lý nói là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thiếu chút nữa là bí mật thiên vị cho Đường Nhân rồi.”
Thành tích các môn còn lại của Đường Nhân cực kỳ tốt, chỉ riêng bị môn vật lý kéo lại, mặc dù vẫn vững vàng chiếm vị trí thứ nhất toàn trường, nhưng nếu như điểm môn vật lý cao lên được một chút, thì chắc chắn sẽ đứng vị trí khá cao trong bảng tổng sắp của thành phố.
Mỗi ngôi trường đều mơ ước có học sinh giỏi nhất thành phố, giỏi nhất tỉnh. Trường tư nhân Gia Thủy cũng còn thiếu mỗi cái danh đó mà thôi, nên Đường Nhân chính là học trò được các thầy cô kỳ vọng nhất.
Bây giờ thì lại kỳ vọng nhiều vào Lục Trì.
Không khí trong phòng học cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
Đường Nhân ngồi xuống, chọc chọc người bên cạnh: “Lương tâm cậu không cắn rứt sao?”
Người bên cạnh không trả lời, cô lại tiếp tục hỏi: “Lục Trì, có phải cậu cố ý đúng không?”
Qua một lúc, Lục Trì ũ rũ trả lời: “Không…. Không có.”
“Chắc chắn cậu cố ý rồi.”
“Không….. Không có mà.”
Đường Nhân bật cười, sau đó phản pháo: “Rõ ràng mới vừa rồi cậu còn ôm sách vật lý, sao tự dưng lại đổi thành bài thi toán học, cậu nói như vậy có phải cố ý hay không.”
“…. Thôi được rồi.”
“Nhìn xem, cậu thừa nhận rồi đó!”
Giọng nói trong trẻo của Đường Nhân phảng phất như tiếng chim sẻ hót lanh lảnh, Lục Trì nhịn không được vụng trộm nhìn sang.
Cô gục mặt xuống bàn, cánh tay trắng như tuyết gối dưới mặt, hơi mở mắt nhìn anh. Lông mi dày khẽ rung, tựa như cánh bướm đang vẫy.
Đôi môi hồng hào như đang tràn ra ý cười.
“Ha, bắt được cậu nhìn lén tớ!” Đường Nhân tóm lấy áo anh.
Nghe vậy, Lục Trì nhanh chóng dời tầm mắt đi, gò má lập tức ửng đỏ, cẩn thận dùng tay đẩy bàn tay của cô ra.
Đôi khi da mặt cô cũng thật là dày.
Câu nói của ngày hôm qua đột ngột xuất hiện trong đầu Lục Trì một lần nữa, anh do dự lắc lắc đầu, gạt bỏ cái suy nghĩ trong đầu đi.
~
“Nhìn vào lớp tự nhiên thử đi.”
Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm lớp tự nhiên Ngô Phong nhận được tin nhắn.
Ngô Phong đang uống nước, trông thấy tin nhắn này, trực tiếp phun hết nước ra ngoài.
“Lão Ngô, sao vậy, cái này là giáo án đó.” Người đối diện bất mãn nói.
Ngô Phong nhận lỗi: “Xin lỗi xin lỗi. Do tôi nhịn không được.”
Ngô Phong lập tức đứng dậy đi tới trước cửa nhìn vào lớp 14, quả nhiên thấy vị trí ở phía sau để trống, sau đó lại đi tới lớp tự nhiên, quả nhiên thấy nữ sinh ngồi bên cạnh Lục Trì chính là Đường Nhân.
Thầy giáo Ngô có chút cân nhắc, sau đó quay lại phòng giáo viên.
Trong phòng giáo viên, giáo viên lớp chuyên văn đang nói chuyện: “Mặc dù sáng nay tôi không dự lễ ở sân thể dục, nhưng cũng nghe được chuyện kia, chắc chắn sắc mặt thầy phụ trách rất khó coi. Đường Nhân này công nhận cũng có can đảm.”
Ngô Phong tùy tiện cầm lấy một bài thi quạt quạt: “Mới vừa rồi thầy giáo Vương nhắn tin cho tôi, tiết này Đường Nhân lại chạy tới lớp tôi ngồi học, còn nghĩ thầy ấy dạy môn toán, nói cái gì mà ngưỡng mộ tiết toán của thầy ấy đã lâu, khiến cả lớp cười rộ gây bát nháo.”
Những người khác suýt chút nữa bật cười.
“Chao ôi, cái này chính là rung động tuổi mới lớn mà.”
Ngô Phong còn nói: “Tôi cũng xem như không biết gì, tôi biết rõ Lục Trì, ở Nhất Trung đã trầm mặc ít nói, nguyên nhân là từ phía gia đình, tôi thấy hai đứa nó phỏng chừng chắc chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi.”
“Như vậy cũng tốt, đỡ phải lo lắng, năm nay hi vọng hai đứa nó phải có một đứa đứng đầu thành phố.”
Chủ nhiệm lớp 14 thở dài: “Thành tích môn vật lý của Đường Nhân mỗi lần đều thiếu một chút, mặc dù không nhiều, nhưng cũng là điểm số. Lần này cũng bởi vì kém hơn nên chỉ đứng thứ hai, nhưng thầy thì lại khỏe rồi, học sinh chuyển trường lại đứng thứ nhất.”
Ở trường tư nhân, thành tích của lớp học cũng liên quan đến tiền lương của giáo viên. Nếu như có học sinh đứng đầu, hoặc đứng vị thứ cao thì tiền lương của chủ nhiệm lớp cũng tăng lên.
Trong lòng Ngô Phong thì vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thành tích môn vật lý của Lục Trì cũng vừa đủ điểm, không chừng hai đứa nó ở một chỗ lại thảo luận học tập, nếu như phát hiện không có, thì tôi chắc chắn sẽ tách chúng ra.”
~
Trong phòng học, Đường Nhân nhịn không được duỗi tay sờ sờ mặt mình.
Bóng loáng mịn màng, nhan sắc đang ở thời đại đỉnh cao.
Cô có chút thất bại.
Trừ ngày hôm qua bởi vì có tiếp xúc thân thể với Lục Trì nên mới cảm nhận được sự biến hóa của anh, còn những cái khác hoàn toàn không có tác dụng gì.
Chẳng lẽ trong mắt anh chỉ biết đọc sách?
Đường Nhân kéo bài thi của anh: “Lục Trì, sách vở ưa nhìn hơn cả tớ hả?”
Cuối cùng Lục Trì cũng ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhìn chằm chằm Đường Nhân mấy giây, sau đó thong thả cầm lại bài thi.
Sau đó, tiếp tục vẽ hàm số.
Tiểu nói lắp cũng có mặt này nữa sao, Đường Nhân chống cằm nhìn anh, lúc này động tác thoạt nhìn thật sự rất nhẫn nhịn, rất thú vị.
Nửa bên khuôn mặt của Lục Trì thật sự không đủ để Đường Nhân nhìn ngắm, góc cạnh trên khuôn mặt anh rất hoàn mỹ. Ánh sáng chiếu vào từ phía bên kia, nên bóng của anh đổ về phía trước, khiến yết hầu nơi cổ anh gợi cảm muốn ૮ɦếƭ.
Đường Nhân không tự chủ được đắm chìm trong đó.
Không lâu sau, tiếng chuông hết tiết vang lên.
Thầy giáo đặt viên phấn vào trong hộp: “Bài học dừng lại tại đây, tiết sau chúng ta sẽ tiếp tục. Có vấn đề gì thắc mắc thì lên trên văn phòng tìm tôi, cả lớp nghỉ đi.”
Thầy giáo đứng dạy trong lớp tự nhiên, cho nên phòng làm việc ở trên lầu năm.
Lục Trì thu lại bài thi, nửa ngày sau mới mở miệng hỏi: “Cậu không về lớp….. Lớp học à?”
Đường Nhân nheo mắt, rút bài thi vật lý anh để phía dưới bàn lên: “Lục Trì, thành tích môn vật lý của tớ không được tốt, tớ mượn xem một chút.”
Lục Trì không lên tiếng.
Đường Nhân cho rằng anh không đồng ý, chọc chọc lên bàn tay anh, ngón tay của anh cong cong trông thật đẹp mắt khiến cho cô muốn vuốt ve.
“… Ngày mai….. Mai….. Mai nhớ trả lại đấy.”
“Được, Trì Trì.” Đường Nhân đặc biệt gọi anh một cách thân mật, quan sát phản ứng của anh, cùng lắm là khuôn mặt anh chỉ hồng lên một chút, còn lại không có phản ứng gì đặc biệt.
Đường Nhân bất đắc dĩ cầm lấy bài thi, đi ra khỏi phòng học bằng cửa sau.
Không vội, dù sao thời gian cấp ba còn dài.
Hai nam sinh ngồi phía trước bàn Lục Trì nghe lén được hết câu chuyện, cuối cùng không nhịn được, lên giọng bắt chước: “Lục Trì.”
“Hả.”
“….Cậu có thể hành động thân thiện hơn một chút được không.”
Sau đó, hai nam sinh cười rú lên như bị bệnh thần kinh.
Nghe hai người bàn trên đối thoại, bắt chước anh và Đường Nhân nhéo nhéo hết sức chói tai, lại nhớ tới chuyện cả lớp cười nhạo hai người bọn họ, sắc mặt anh chợt tái đi vài phần.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nhìn ra phía cửa sau, lại thấy Đường Nhân đang đứng nói chuyện với Lộc Dã.
Đồng phục sạch sẽ, rộng rãi sáng ngời, hai cái chân thon thon của cô lộ ra ngoài.
Đường Nhân nghiêng đầu, nửa bên mặt trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, chóp mũi thanh tú, tóc dài vén lên cao, màu sắc đồng phục như tôn lên cái cổ trắng nõn của cô.
Giữa hai ngón tay mảnh mai kẹp một bài thi.
Môi cô khẽ nhếch lên, lúc mở lúc đóng. Trên mặt cô rất lạnh nhạt, hoàn toàn bất đồng với vẻ tinh nghịch vừa rồi của cô.
Lục Trì rủ mắt xuống nhìn vào nơi nào đó, trong nháy mắt bị ngừng lại mấy giây, sau đó đột nhiên ϲởí áօ đồng phục ra, không nói lời nào đứng lên.
Hai nam sinh bàn trên đang vui vẻ, đột nhiên thấy anh đứng lên không hiểu như thế nào, hai mắt nhìn nhau.
Thảm họa rồi, Lục Trì sẽ không rơi vào tay giặc chứ?
Đường Nhân còn chưa kịp phản ứng, bên eo đột nhiên xuất hiện hai cánh tay. Cô hơi hoang mang, hơi thở của một người lạ ở sát bên cạnh, làm cho cô không nhịn được dựng hết tóc gáy.
Lục Trì hơi khom lưng, cằm anh trong nháy mắt gần bả vai Đường Nhân chỉ vài phân.
Ở khoảng cách gần mới phát hiện ra làn da của Đường Nhân trắng như sứ, vành tai khéo léo đáng yêu, đặc biệt là mùi của con gái ở cổ truyền thẳng đến chóp mũi anh.
Áo đồng phục của Lục Trì trực tiếp bao bọc nửa phần thân dưới của cô, hai cánh tay áo được anh khéo léo thắt túm lại phía trước bụng cô.
Lộc Dã đứng ở bên cạnh trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Mẹ nó tớ không nhìn lầm chứ?”
“Cậu không có nhìn lầm đâu, Lục Trì ϲởí áօ đồng phục ra rồi đưa cho Đường Nhân! Vì sao vậy?”
“Ngốc hả, đương nhiên là cấu kết với nhau làm chuyện xấu rồi!”
“Đợi chút…….. Cái này có câu thành ngữ phải nói như thế nào nhỉ?”
“Điểm ngữ văn của tớ chỉ cao hơn cậu hai phẩy thôi.”
“Cao hơn có hai phẩy mà nhai đi nhai lại mãi, làm như cậu giỏi lắm ý.”
Phần lớn học sinh trong lớp đều ra ngoài đi vệ sinh, còn dư lại vài học sinh ở trong lớp đọc sách, cũng không có bao nhiêu người để ý đến tình huống ở phía cửa sau này.
Đường Nhân đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu.
Hai tay Lục Trì xuyên qua cái eo thon nhỏ của cô, giống như đang đứng ôm cô từ phía sau vậy, ngón tay thon dài đan xen vài cái, đã có thể thắt nút xong hai cái tay áo lại với nhau.
Cái eo của cô chợt nhỏ lại hơn, không còn ẩn mình trong cái áo đồng phục rộng rãi nữa, mà hiện ra một cái vòng eo nhỏ nhắn mềm mại.
Mà bây giờ đang ở trong lòng bàn tay của anh.
Anh vừa muốn tưởng tượng lại vừa không muốn nghĩ đến.
Lục Trì dường như bị điện giật rút mạnh hai tay về phía sau, sau đó lui về sau một bước.
Đường Nhân nhìn nút thắt trước bụng cô, đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào anh.
Lục Trì cúi thấp đầu, giọng nói lắp bắp khàn đặc: “Đừng…. Đừng cởi ra.”
Lời nói này còn có ý nghĩa rất khác. Sau khi Đường Nhân nghe xong thì cực kỳ sảng khoái, cô hứng thú hỏi lại: “Vì sao?”
Lục Trì ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, sau đó lại dời ánh mắt xuống cánh môi đỏ hồng của cô.
Sau đó, anh lại dời tầm mắt qua chỗ khác.
Đường Nhân không nhận được câu trả lời của anh, mắt kính trên sóng mũi anh lúc này che kín hết thần sắc của anh khiến cô nhìn không thấu.
Lúc đó, cô thật sự muốn tháo cặp kính đó ra khỏi khuôn mặt anh.
Lục Trì không nói một lời, chỉ quay lại chỗ ngồi của mình, Đường Nhân dõi theo bóng lưng của anh, lòng bàn tay siết chặt, nhếch nhếch môi cười.
Cô cân nhắc mấy giây, tay đặt lên trên áo đồng phục của anh, nở một nụ cười nhẹ, rời khỏi lớp tự nhiên.
Nhất định là anh đang xấu hổ rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc