Như Giọt Sương Sớm Mai Tan Vào Hư Vô Gió hồ chập chờn thoang thoảng, đôi lúc lại ✓út mạnh làm lay động tóc mai. Sau bao dằn vặt cay đắng, bao oán hờn không cam chịu. Tỉnh tỉnh mê mê. Giờ ngồi đây trong anh chỉ còn lại nỗi hoang hoải buồn tênh, được gió mơn man làm dịu làn da mặt đã se lại. Giây phút ngồi sánh vai bên em, cùng lắng nghe nhịp đập của nhau thế này liệu còn bao lâu đây. Anh chỉ mong thời khắc này sẽ ngừng lại mãi mãi.<>
Cánh tay gác trên thành ghế đá ngay phía sau lưng Lệ Na, chân gác một bên uể oải, anh hơi hướng về phía cô. Còn Na thì nhìn thẳng về phía nước hồ trong vắt.
Uy đưa bàn tay đeo nhẫn vén sợi tóc của cô vừa bị gió thổi bay. Cử chỉ thân mật khiến Na ngừng suy tư và ngoảnh nhìn anh. Mới hai hôm không gặp mà anh tiều tụy trông rõ, râu lún phún mọc quanh cằm. Mắt mệt mỏi trũng sâu. Na nghĩ có lẽ do việc chuẩn bị đám cưới quá bận rộn nên mới vậy.
“Em luôn chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. Mùa này đêm trở gió lắm.”
Na hơi ngạc nhiên, anh bỗng dưng dặn dò cô những lời như thể… nhưng cô chỉ ngạc nhiên một chút thôi, vì dạo gần đây anh luôn quan tâm cô hết mực mà. “Em biết rồi!”
Vĩnh Uy thấy lòng rạo rực xúc động, anh áp bàn tay mơn nhẹ lên bờ má ửng hồng của cô. “Em…”
Lệ Na vội lảng tránh, ý nghĩ đôi bàn tay này đã từng ve vuốt người đàn bà khác chợt khiến cô thấy rùng mình khó chịu.
Sượng sùng, anh thu tay lại, ánh nhìn dời đi chạm phải đôi tay trống trơn của cô. Em từng nói sẽ đeo lại nhẫn trong ngày cưới nhưng giờ đây điều đó với anh đã không còn quan trọng nữa.
“Em này. Hãy tha thứ cho tất cả những đau khổ mà anh đã gây ra cho em nhé!”
“Em tha thứ rồi!”
“Anh biết chỉ là miễn cưỡng thôi. Thực tâm em vẫn rất giận anh… Có được không? Em sẽ quên hết những gì…” nhưng rồi anh sợ khi phải nghe câu trả lời của cô, “À thôi đừng nói chuyện này nữa.”
Những lời anh nói, từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh mang một nỗi buồn vô hạn, cô bỗng thấy tội nghiệp về tất cả những gì anh phải chịu đựng. Na những muốn nói với anh rằng cô sẽ quên hết, sẽ thương anh, sẽ không để anh phải chịu giày vò nữa. Nhưng lời nói cứ tắc nghẹn trong tim không thể thốt nên lời.
Một thoáng im lìm Vĩnh Uy lại nói: “Anh biết bề ngoài em có vẻ yếu đuối nhưng thực ra em rất mạnh mẽ. Anh tin dù có bất cứ khó khăn, đau khổ gì em cũng sẽ vượt qua. Chỉ cần vững tin vào mình thôi. Em nhé! Đừng khóc. Khóc nhiều sẽ mệt lắm.”
Lời nói của anh nhẹ tựa hơi thở đất trời, dịu dàng nhưng quyến luyến, cứ vang vọng ám ảnh mãi không tan.
Anh đi lâu rồi mà hình ảnh vời vợi thương đau ấy cứ mãi loanh quanh trong tâm trí cô. Na tự vấn mình, cô là gì, cô đã mang lại cho anh được những gì mà có thể đối xử với anh như vậy. Từ trước đến nay chỉ có anh là luôn chịu thiệt thòi vì cô. Na thấy mình là một con người chẳng ra gì. Vừa hẹp hòi, vừa ích kỷ lại thích làm cao.
Lặng ngắm chiếc nhẫn kim cương lóng lánh một hồi, Na bật cười tự nhủ, thôi nhé, tỏ ra ta đây thế là đủ rồi. Cô từ từ đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út, hình ảnh chiếc nhẫn sang lóa nổi bật lên trên bàn tay gầy mảnh mai đẹp đến xao lòng.
***
Vĩnh Uy đến gần ba, ông dựa ngồi trên chiếc ghế êm cao đặt sát bên cửa sổ, ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực một màu ảm đạm. Anh cũng nhìn ra quang cảnh bên ngoài, nhìn xuống vườn cây ăn trái được dát lên mình thứ ánh sáng đang lụi tàn trông hiu hắt đến vô ngần. Khung trời xa xa loang loáng những vệt máu nhạt màu.
Uy cất tiếng trầm buồn: “Con sẽ đi ba ạ! Con sẽ rời xa em. Chỉ có thể như vậy thôi!”
Ông Thụy đau đớn nhìn con: “Không còn cách nào sao? Ba chỉ có mình con là con trai mà thôi!”
“Đó là cách duy nhất để chấm dứt khổ đau cho tất cả mọi người. Ba đừng cho Na biết sự thật. Cô ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi. Ba hãy thay con chăm sóc và lo cho hai mẹ con cô ấy sau này, ba hứa với con thế nhé!? Hãy để cô ấy được sống vui vẻ…” anh nghẹn lời không thể nói tiếp. Niềm xúc động lại dâng ngập khiến cơn đau cứ quằn quại nhức nhối.
Ông Thụy thở hắt, cố kìm nén thương đau. “Tất cả là tại ba. Ba đã gây nên nghiệp chướng này. Ba có tội với các con.”
“Ba đừng tự trách mình nữa. Chỉ tại số mệnh quá nghiệt ngã thôi.”
“Ba đang phải chịu lấy hình phạt cho sự ác nghiệt của mình. Ba đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Ba hại ૮ɦếƭ người đã nuôi dưỡng con của mình mà vẫn luôn cho rằng mình không sai.” Ông thở dài ai oán. “Con thì khác. Con tốt đẹp hơn ta nhiều. Giờ đáng ra chỉ nên để mình ta gánh chịu quả báo này.”<>
Cộp. Choang! Tiếng rơi vỡ chói tai phá tan vẻ cô mịch trong căn phòng, nghe rin rít và lạnh thấu xương.Vĩnh Uy lao ra bật mở cửa phòng. Mẹ anh đứng đó, sắc diện tím tái bợt bạt, đôi tay run rẩy chặn lấy иgự¢. Thân hình lảo đảo không vững.
“Mẹ!” Uy vội bước qua chiếc khay gỗ nằm chỏng chơ và những mảnh sứ vỡ tan, nước trà chảy loang trên mặt sàn, anh đưa tay đỡ lấy mẹ.
Ông Vĩnh Thụy cũng bật người dậy hốt hảng. Bà Ngọc Kim liếc nhìn chồng rồi ngước nhìn con trai, tròng mắt bà lay chuyển dữ dội rồi từ từ mờ dần và khép lại. Bà lịm ngất trong vòng tay Vĩnh Uy.
Mãi tận đêm mẹ anh mới tỉnh lại, ánh mắt bà ngập tràn nỗi hoang mang, sửng sốt cứ ௱ôЛƓ lung nhìn thẳng lên tấm trần ốp gỗ khắc.
Vĩnh Uy nắm chặt lấy tay bà, ôn tồn nói: “Mẹ ăn một chút gì đã nhé!” Anh quay mình đứng lên nhưng bà Kim nắm tay giữ lại.
“Con. Chuyện này là sao? Mẹ không hiểu nổi.”
Uy không quay nhìn mẹ, anh vẫn giữ nguyên tư thế để che khuất khuôn mặt hằn sâu bi phẫn: “Na đúng là con của ba, mẹ ạ!”
Bà Ngọc Kim buông tay rụng rời, thân hình bất động lún sâu vào lớp chăn nệm. Vĩnh Uy quay lại nhìn mẹ bằng ánh mắt tuyệt vọng. Anh kéo chăn đắp kín cho bà.
“Mẹ ơi. Hứa với con đừng cho Na biết sự thật. Cô ấy không chịu đựng nổi đâu.” Ngừng một chút anh nói tiếp: “Và cũng đừng trách gì ba nữa. Ba cũng khổ tâm lắm rồi, ông nói ông chẳng dám đối mặt với mẹ. Mẹ thương lấy ba nhé.”
Uy đã rời khỏi phòng rồi, bà Ngọc Kim vẫn cứ quay cuồng với những ý nghĩ tối tăm, rối loạn. Bà thấy sợ hãi, rất sợ. Những chuyện như vậy làm sao có thể… Cuộc đời lại trớ trêu đến vậy ư. Nước mắt bà lã chã rơi ướt đẫm mặt gối, nỗi phiền muộn thương tâm cứ giày xéo, giày xéo khiến bà gần như muốn ngất đi lần nữa.
Vĩnh Uy trở lại, đặt tô cháo lên mặt bàn trước đầu giường. “Mẹ dậy ăn cháo đã.” Anh đỡ mẹ ngồi lên.
Bà Ngọc Kim đưa đôi tay giá lạnh nắm chặt lấy tay con. “Uy! Con định sao? Hai đứa… hai đứa phải làm sao?”
“Con sẽ đi đâu đó một thời gian!”
“Chẳng lẽ không thể… hai đứa dù sao cũng đã…”
“Con biết mẹ thương con. Nhưng con chẳng thể đối mặt với cô ấy nữa. Đi xa cũng tốt. Biết đâu thời gian trôi qua mọi thứ sẽ dễ thở hơn.”
“Không. Đừng vậy! Như thế thà Gi*t mẹ đi còn hơn.”
Tiếng hai mẹ con não nề sầu thảm chen cùng tiếng nấc tiếng nghẹn vang vọng đầy bi thương trong màn đêm thanh vắng.
Khi sức khỏe bà Ngọc Kim đã khá hơn, Vĩnh Uy ra đi. Anh rất muốn gặp Lệ Na lần cuối nhưng sợ rằng sẽ lại yếu lòng mà chẳng nỡ rời xa cô. Trước khi đi anh đã thu xếp tất cả mọi chuyện đâu vào đó. Chẳng ai rõ anh sẽ đi đâu, sẽ dừng chân nơi nào. Chỉ biết một ngày anh như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này. Để lại nỗi đau rứt lòng cho những người ở lại.
***
Chỉ đến khi bé Bin kêu rền rĩ tại sao ba nó không chịu đi đón nó từ lớp về nữa Lệ Na mới càng cảm thấy nhộn nhạo gan ruột. Từ hôm nói chuyện bên bờ hồ đến giờ cô chưa gặp lại anh. Uy dặn ✓ú Lan đưa đón bé Bin, anh nói anh bận.
“Ba bận việc chuẩn bị đám cưới ấy mà.”
Bé Bin phụng phịu: “Sao không gọi được.” Nó xoay xoay chiếc di động của mẹ trong tay.
Na cũng tin anh bận nhưng lẽ nào đến nói chuyện điện thoại với thằng bé cũng không được. Hay có phải hôm ấy cô đã khiến anh quá tổn thương. Lòng tự trọng của anh lớn như vậy mà hết lần này đến lần khác phải lụy cô. Có phải anh đã hết kiên nhẫn.
Lệ Na giằng lấy chiếc điện thoại từ tay thằng bé, cô quyết định gọi cho anh. Nhưng quả thật chỉ có âm thanh vô hồn báo không liên lạc được và xin để lại lời nhắn.<>
Chưa bao giờ cô thấy anh tắt máy, một linh cảm không lành mơ hồ ập đến. Liệu có chuyện gì không hay xảy đến chăng?
Sau nhiều đắn đo, nghĩ ngợi cuối cùng cô cũng gạt bỏ cái tính nhỏ nhen đàn bà và đến nhà anh xem thế nào. Nhà của anh và cô thì đúng hơn. Bấm mật mã chờ cửa mở, cô cứ nghĩ sẽ nhìn thấy anh nằm trên giường, ốm nặng, sốt cao, hay gì gì đó. Và cô sẽ mắng cho một trận, sau đó sẽ đi nấu cho anh một chút gì đó để giải cảm.
Nhưng căn nhà lạnh lẽo, hoang vắng không có một hơi ấm thân thể nào cả. Phòng khách, bếp, phòng ngủ, phòng tắm… trống không. Na đánh rơi mình ngồi phịch xuống tấm ga giường màu sen sậm. Hụt hẫng. Cảm giác hụt hẫng, chới với lấp đầy tâm trí. Hơi thở dồn dập đứt quãng. Cô không hiểu thế này là sao.
Ánh nhìn hoang dại lướt khắp căn phòng, phòng ngủ do chính tay cô trang hoàng, màu sắc hài hòa giữa sự trầm ấm của anh và tươi trẻ của cô. Nhưng giờ sao trông hoang lạnh ghê gớm. Và lọt vào tầm mắt cô, trên chiếc bàn tròn gần cửa sổ. Trên đó có một phong thư đè trên rất nhiều tập giấy tờ khác.
Na tiến đến bóc vội bức thư, đó là nét chữ mảnh xiên xiên của anh:
“Em thân yêu!
Có lẽ khi em đọc đến những dòng này anh đã ở rất xa em rồi. Anh có rất nhiều lời muốn tâm sự cùng em nhưng rút cuộc lại chỉ biết xin lỗi và cảm ơn em mà thôi. Cảm ơn về tất cả những gì em mang đến cho anh, anh đã thực sự biết thế nào là yêu và được yêu. Có ngọt, cũng có đắng nhưng những trải nghiệm ấy thật tuyệt vời. Em đã mang đến ngọn lửa kì diệu soi sáng tâm hồn anh. Anh đã rất hy vọng chúng mình sẽ có một tương lai tốt đẹp. Nhưng có lẽ anh đành lưu giữ giấc mộng tại đây thôi. Xin lỗi vì tất cả những tổn thương mà anh đã khiến em phải chịu đựng. Lời hứa với em lại một lần nữa dang dở rồi. Khi biết anh đã không còn ở bên em nữa chắc em sẽ buồn một thời gian. Nhưng anh tin em sẽ vượt qua hết bởi anh đã nói em là một cô gái mạnh mẽ mà.
Một mình em nuôi con chắc chắn sẽ rất vất vả nhưng cố lên em nhé! Anh để lại toàn bộ những gì anh có cho mẹ con em. Ngôi nhà này và một vài mảnh đất khác đã sang tên em. Tiền mặt trong tài khoản đều toàn quyền em sử dụng (đừng có nói em không cần, nuôi con rất tốn kém), cổ phiếu trong công ty và các khoản đầu tư ngoài ngành thì anh nhờ ba giúp em lo liệu. Vậy thôi!
Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Tạm biệt!
Yêu em!”
Na buông rơi lá thư, ૮ɦếƭ lặng. Cô cứ đứng im như hóa tượng thật lâu như vậy, dường như chẳng có thứ gì còn tồn tại nữa, bản thể hòa cùng thứ hữu hình, tan biến hết cả. Bởi cô không còn cảm nhận được bất cứ điều gì, chỉ còn lại một sự trống rỗng vô hồn. Không gian im ắng Ϧóþ nghẹt và nuốt chửng sự sống.
Nhưng rồi nhận thức cũng trở lại, Lệ Na không tin tất cả những chuyện này. Cô bắt thân xác phải cử động và bắt đầu lao mình đi tìm kiếm anh khắp nơi. Biệt thự họ Cao, công ty, đầm nước yên bình nơi chỉ có anh và cô, du thuyền… nhưng anh không có nơi đâu cả. Vĩnh Uy dường như không hề tồn tại, anh biến mất như một giọt sương sớm mai tan vào hư vô, như làn khói loãng trong không trung…
Ông bà Thụy Kim đều tránh mặt không gặp cô. Có lẽ họ căm ghét vì cô đối xử không tốt với con trai họ, chắc chắn là vậy rồi, giờ họ cũng giống anh không muốn nhìn mặt cô nữa.
Trong những giờ phút lao mình tìm kiếm cô mới biết anh đã hủy bỏ đám cưới của hai người. Mọi thứ cũng giống như anh, như một giấc mơ mệt nhoài, tỉnh dậy tất cả sẽ tan biến, xóa nhòa hết cả. Ngậm ngùi trong tủi hờn cô chỉ biết lầm bầm mắng anh là đồ điên. Đồ điên. Anh là đồ điên. Vì sao lại đối xử với cô như thế?
***
Chơi vơi!
Na chẳng biết mình đã sống thế nào trong những ngày như bồng bềnh trên mây thế này. Cuộc sống vẻ như vẫn tiếp diễn nhưng hình như mình đã lạc loài đâu đó.
Mỗi sáng thức dậy Na đều mở cửa trước tiên, bình minh chiếu rọi những tia nắng tinh khôi lên thân hình gầy guộc, vật vờ. Đôi mắt mơ màng nhìn xuyên qua tia sáng trong trẻo để cố thấy một hình dáng quen thuộc. Nhưng chẳng có ai đứng trước cửa nở nụ cười chào ngày mới với cô cả. Ngẩng đầu, một tay che trước mắt để khỏi chói lòa, Na muốn nhìn thấu tận trời xanh bao la kia có cánh máy bay nào lướt qua không. Biết đâu anh đang ngồi trên đó, anh đang trở về.
Một ngày mới lại bắt đầu, cô sẽ lại tiếp tục công việc của mình. Nhưng Na chẳng hiểu sao mọi người không cho cô đứng pha chế đồ uống cho khách nữa. Thầm nhủ mọi người thật hài hước, cô vẫn sống tốt mà. Thôi được vậy để tôi đi nấu ăn.
“Hôm nay có món nấm sốt trứng ăn với bò hầm đấy nhé. Tuyệt không có một chút tiêu nào đâu. Nếu anh về kịp bữa trưa thì quả là may mắn cho anh đấy.”
Lệ Na cứ tự lẩm bẩm một mình, vừa nói vừa cử động như một cái máy.
Một ngày cứ chậm chạp bò qua, Na liếc nhìn món bò với nấm sốt thơm ngon đã nguội ngắt. “Thôi vậy. Bữa tối cũng được. Tuy kém ngon một chút nhưng hương vị vẫn thế. Còn không mau lên… Đến mai lại phải làm món khác.”
Lênh đênh!
Sự sống lãng đãng khiến linh hồn như say sóng trên một con tàu giữa biển khơi mênh ௱ôЛƓ. Nhưng Na thấy mình vẫn sống tốt. Chỉ hiềm mọi người càng lúc càng quá quắt, họ không cho cô bước chân ra khỏi cửa một bước. Biết đâu anh đã về nhà. Họ thật vô lý khi cứ kìm giữ cô ở đây.
Thế nên giờ đây Na đành đứng xắt củ cải thành từng lát nhỏ. Món củ cải hấp mật hôm nay sẽ rất thơm ngon. Ăn cùng bánh sữa thì còn gì bằng nhỉ.
Tiếng ✓ú Lan hét lên thất thanh. Bà buông rơi chậu bột mì. Cuống quýt lao vội lại.
“Trời ơi! Chảy máu nhiều quá.” Vú Lan lẩy bẩy giữ lấy bàn tay có ngón trỏ đang ròng ròng máu của cô.
Na cứ để mặc ✓ú Lan thực hiện những công đoạn chăm sóc vết thương cho mình, chắc chỉ mới chạm nhẹ một chút thôi, cô đâu có thấy đau.
Vú Lan vừa băng bó ngón tay cho Na vừa lập cập nói không ra tiếng: “Con Gi*t mình lúc nào không biết đấy.”<>
Na thì luyến tiếc chỗ củ cải trắng tinh đẫm màu máu: “Phải bỏ chỗ kia đi rồi. Như vậy khẩu phần sẽ thiếu mất. Hai cha con họ ăn khỏe lắm. Vú còn cây củ cải nào không?”
Vú Lan xé lòng xé ruột nhìn Na, kìm nén tiếng thổn thức bật lên trên đầu môi: “Con ơi là con! Còn không tỉnh lại đi. Cứ dở dở ương ương thế này thì ✓ú biết phải làm sao hả?”<>
Lệ Na nhìn bà bằng ánh mắt đờ đẫn. “Vú nói xem, là anh ý sai đúng không?”
Bà Lan chẳng biết nói gì chỉ biết lắc đầu đau khổ.
Cô lại tự mình trả lời: “Thôi được, tuy anh sai nhưng em sẽ bỏ qua hết cho anh. Tất cả mọi chuyện, em đã quên hết rồi đấy. Nghe không hả? Không mau về đây. Còn như thế em sẽ không tha thứ cho anh nữa đâu.”