Mùa đông năm ấy, kể từ hắn đi, cô cũng đã vào lớp 11 sau một kỳ nghỉ hè buồn bã mà không có hắn.
Năm ấy, phải nhìn người ta tay trong tay, nhìn cái ôm mà mình thèm khát. Những cặp tình nhân trao cho nhau những nụ hôn ngọt, cùng những món quà thật ý nghĩa. Nhưng cô và hắn chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại, chỉ là những dòng tin nhắn yêu thương vỡ òa.
Vì trái múi giờ nên họ chỉ có thể nhắn vài dòng cảm xúc nhung nhớ, đó là Noel đầu tiên họ không ở cạnh nhau. Năm ngoái là vào Noel mà họ gặp nhau, nhưng chưa là gì với nhau cả.
"Mộc Hân lại đây đi! Cậu thích chiếc khăn này không? Tớ tặng cậu nhé! "_Yến Vy vui vẻ kéo tay cô đến một cửa hàng nhỏ trong trung tâm thương mại, lấy chiếc khăn len choàng qua cổ cô. Năm nay mùa đông khá lạnh, trời còn đổ mưa nữa.
Mộc Hân nhìn chiếc khăn len choàng cổ màu hồng, mỉm cười ưng ý. Cô chợt nhớ chiếc khăn len mà mình đan tặng cho Gia Hào không biết là hắn có mang nó không nữa, bên đấy tuyết phủ đầy lạnh lắm.
"Cảm ơn cậu nha! Mình thích lắm! "
Lâm Khải từ sau đi tới ôm lấy eo nhỏ của Yến Vy, đưa tới trước mặt cô nàng một ly sữa nóng ân cần bảo:"Bé yêu, lạnh lắm em uống thử sữa nóng đi cho ấm cổ."
"À... Cảm ơn! "_Yến Vy vẫn rất khách sáo với Lâm Khải. Cô nàng vẫn không quen được việc Lâm Khải là bạn trai của mình.
Dù cho cậu ta vào nhà cô nàng ở, cùng chuyển trường hằng ngày gặp mặt nhau nhưng cô nàng cứ xem cậu như người xa lạ. Luôn muốn giữ khoảng cách nhưng Lâm Khải thì ngược lại. Đôi lúc cũng chính sự cưng chiều, yêu thương quá mức của cậu khiến cho Yến Vy mềm lòng. Hôm nay cậu ta đưa cô nàng và Mộc Hân đi chơi Noel sau khi họ dự lễ Giáng Sinh ở nhà thờ xong.
Nhìn Yến Vy và Lâm Khải tình tứ trước mặt cùng nhiều đôi tình nhân khác, Mộc Hân có chút chạnh lòng. Cô nhìn cậu cẩn thận thổi sữa nóng rồi đút cho Yến Vy uống mà cũng khao khát được thế. Lâm Khải còn tỉ mỉ lấy tay của Yến Vy để vào túi áo khoác mình cho đỡ lạnh, yêu thương hỏi:"Bé yêu có lạnh lắm không? "
"Không! A... "_Yến Vy lắc đầu, cảm thấy sữa rất ngon thì há mồm ra đợi Lâm Khải đút tiếp vào cho mình.
Mộc Hân tự đưa hai tay vào trong túi, cô không được như người ta thì sao đòi hỏi được chứ? Cười nhẹ với lòng, phải đợi hắn về mới có được bù đắp như vậy. Là 5 năm, lâu quá nhỉ? Phải đón 5 mùa Giáng Sinh cô đơn rồi.
Mà lúc này đây, một người nào đó ở Luân Đôn cũng không vui vẻ mấy, cũng cảm thấy buồn như ai kia ở phía bên kia chân trời vậy.
Gia Hào nhìn chiếc khăn trên tay, hắn nhẹ nhàng đưa lên mặt, Mộc Hân dặn hắn phải nhớ đeo vào cổ. Hắn hít lấy mùi hương trên khăn, là mùi mà túi thơm Mộc Hân để vào, đây là mùi cô thích, hắn thấy cũng dễ chịu.
Hắn nhớ bé con của hắn quá, không biết giờ này cô đang làm gì nữa, có nhớ hắn không đây? Cô có đi chơi như bao người khác không? Có phải ghen tỵ nhìn những cặp tình nhân ngoài kia không chứ? Bé con có lạnh không nữa?
"Gia Hào, Happy Xmas! "
Gia Hào ngước mắt lên, hắn đang ở trường học, nhìn cô gái có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp, sắc sảo nhưng không xuất sắc bằng Mộc Hân. Cô gái ấy đưa cho hắn một hộp quà, mỉm cười chúc mừng Giáng Sinh.
Gia Hào cười nhạt, lạnh lùng cầm lấy món quà ấy từ cô gái mới mẻ kia:"Thanks Dasy ! "
Dasy cô gái mà Gia Hào mới gặp ở nước Anh xa xôi, hắn lạnh lùng với mọi người nhưng với Dasy thì có phần dịu dàng hơn. Dasy thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau.
[...]
Mộc Hân trở về nhà, canh giờ như thường lệ để mà nhắn tin với hắn. Cô biết giờ này hắn đang ở trong giờ ra chơi, cô gởi một tin nhắn cho hắn:
"Gia Hào, Giáng Sinh vui vẻ nhé! "
Bình thường hắn sẽ trả lời cô ngay, nhưng cô không hiểu sao gần nửa tiếng rồi mà cô chưa nhận được phản hồi. Gia Hào luôn để chuông điện thoại để mà nhanh chóng biết được tin nhắn từ cô, hắn rất ít khi mà trả lời chậm như thế.
"Dasy trả điện thoại cho tớ đi! "_Gia Hào đi từ nhà vệ sinh trở về lớp, ban nãy Dasy có mượn điện thoại của hắn một chút, nghĩ bạn bè nên Gia Hào không ngại. Hắn nôn nóng muốn mở điện thoại lên xem Mộc Hân có gởi tin nhắn gì không.
Dasy đưa điện thoại cho Gia Hào, mỉm cười như không có gì xảy ra:"Đây nè! Thanks! "
"Có ai nhắn tin cho tớ không? "_Gia Hào vội mở tin nhắn lên kiểm tra, cũng hỏi Dasy một câu.
Nhưng cô ấy lại lắc đầu và trả lời hắn, vẻ mặt hờ hững nói:"Không tớ chẳng thấy gì cả! "
Gia Hào hơi thất vọng khi không thấy tin nhắn từ Mộc Hân, hắn thắc mắc vì sao hôm nay cô lại không nhắn tin cho hắn nữa. Chẳng lẽ cô đi chơi và quên sao? Có thể lắm! Nhưng hắn buồn trong lòng, hắn muốn nhận được tin chúc mừng Giáng Sinh từ cô.
Cốc cốc...
"Mộc Hân ơi con còn thức không? Mẹ vào được chứ? "_bà Đinh đứng trước cửa phòng con gái mình, giọng nhỏ nhẹ gọi.
Mộc Hân đang buồn bã đợi tin nhắn của Gia Hào, cô nghe tiếng mẹ hắn thì đáp lời:"Dạ chưa ạ! Mẹ vào đi! "
Bà Đinh đi vào trên tay mang hộp quà xinh xắn đến bên giường ngồi nói chuyện với cô:"Con yêu, Giáng Sinh an bình nhé! Mẹ tặng con! "
"Cảm ơn mẹ! Mẹ cũng Giáng Sinh vui vẻ nhé! "_Mộc Hân cầm lấy hộp quà của bà, ôm hôn bà một cái. Sáng nay cô cũng đã làm một bữa ăn tặng ông bà Đinh rồi.
Cô mở chiếc hộp bà tặng ra, là một bộ trang sức rất đẹp, một sợi dây chuyền, một chiếc lắc tay và một chiếc nhẫn, tất cả đều làm bằng bạch kim trắng sáng, có đính đá quý vô cùng sang trọng.
"Ôi đẹp quá mẹ ơi! "
"Con thích là được rồi con yêu!"
Từ khi nhận Mộc Hân là con gái nuôi, xem cô như con gái ruột của nhà họ Đinh, ông bà Đinh thương yêu cô lắm. Họ luôn cho cô những thứ sang trọng, đắt tiền như bù đắp cho con gái mình.
Bà Đinh đứng dậy, xoa đầu cô nhắc nhở:"Con ngủ sớm đi nhé, đừng vì Noel mà thức khuya đấy. Ngày mai còn phải thi học kỳ! "
"Dạ con biết rồi! "_Mộc Hân nhìn bà Đinh rời khỏi phòng mình, cô vội lên tiếng gọi bà:"À mẹ ơi..."
Bà Đinh dừng bước quay lại lo lắng hỏi cô:"Sao đấy con? "
Mộc Hân hơi ngại, gãi đầu nhìn bà rồi cười hỏi:"Anh Hào hôm nay có chúc mừng mẹ không? "
"Có chứ! Vừa khi nãy nhắn tin mẹ! Nó không nhắn tin con sao? "_bà Đinh thắc mắc hỏi cô, nhìn cô buồn bã lắc đầu thì an ủi:"Chắc là anh con bận! Thôi con ngủ sớm đi! "
Bận? Bận gì mà bỏ lơ cô kia chứ? Gia Hào đáng ૮ɦếƭ, đợi hắn nhắn tin cô sẽ làm lơ lại cho xem.