Khoảng 20 phút sau, trò chơi kết thúc, mọi người đều thử xong hết cảm giác mạnh ở trong lâu đài ma quái ấy, trở ra ngoài. Phúc An cùng với Duy Hạ bước ra, anh ngỡ là Mộc Hân chắc cũng quay lại ra ngoài bằng cửa trước rồi.
Yến Vy thấy Phúc An ra cùng Duy Hạ thì ánh mắt phẫn nộ hỏi:"Phúc An! Mộc Hân đâu? "
"Em ấy chưa ra sao? "_Phúc An kinh ngạc hỏi, anh quay sang mọi người đang đứng đó hỏi thêm lần nữa:"Các cậu có ai thấy Mộc Hân của đội cầu lông không? "
Dường như, không môi miệng nào lên tiếng có, ai ai cũng lắc đầu. Duy Hạ lúc này ôm cánh tay Phúc An, cô ấy lên tiếng:"Có khi nào Mộc Hân ra trước trở về lều rồi không? "
Yến Vy liếc hai con người ấy, cô lấy trong túi điện thoại ra gọi về thầy phụ trách ở trại:"Alô... Thầy ạ! Có Mộc Hân ở lều không thầy?... Vâng... Vâng... Bạn ấy chưa về ạ? Vâng con biết rồi! "
Yến Vy cúp máy, tay nắm lại thành quyền nghiến răng hỏi Phúc An:"Lúc nãy hai người đi chung! Có phải... Anh bỏ cậu ấy lại một mình? "
"Anh... Anh... Vì nghe Duy Hạ la nên... "_Phúc An chợt lo lắng, không phải cô vẫn còn trong đấy chứ?
Chát... Chát...
"Khốn khi*p! "
Yến Vy tức giận vô cùng, không thể kiềm chế tiến lên tát cho Phúc An và Duy Hạ một cái tát khiến ai cũng hoảng hốt, vội cản lại:"Yến Vy... Yến Vy... "
"Phúc An! Tôi cho tới giờ mới sáng mắt! Trên đời này lại có loại bạn trai như anh hay sao? "
"Yến Vy em bình tĩnh đi! Để anh hỏi anh quản lí trò chơi ở đây! "_một người đàn anh đi laik vào khu trò chơi nhanh chóng hỏi thông tin cần biết. Sau đó hớt hải chạy ra:"Mọi người... Mọi người! "
"Có chuyện gì vậy hả? "
"Mộc Hân bị đưa đi đến phòng y tế của công viên rồi! Nghe bảo cô ấy bị ngất! "
Mọi người vội vã chạy đi đến phòng y tế, nhưng không biết phòng ấy là phòng nào. Công viên giải trí lớn tất nhiên có rất nhiều phòng y tế rồi:"Phòng mấy vậy? _ Hình như phòng 3! _ Giời ạ! Chạy ngược lại đi! "
Đến phòng y tế mà chính xác cô đang nằm, hai người, một bác sĩ, một ý tá cản họ lại:"Bệnh nhân đang nghỉ ngơi! Vui lòng vào ba người thôi! "
Thế là chỉ có Yến Vy, Phúc An, và Duy Hạ được vào trong. Mọi người gởi lời hỏi thăm cô, rồi tản ra. Bước vào bên trong, ai cũng bất ngờ khi Gia Hào đút cháo cho Mộc Hân ăn. Cô yếu ớt nằm ngồi trên giường, gương mặt tiều tụy. Phúc An là người sốt ruột hơn cả, anh vội chạy đến đẩy Gia Hào ra nắm tay cô liên tục xin lỗi:
"Mộc Hân anh xin lỗi! Anh không cố ý bỏ lại em ở đó! Anh xin lỗi đã làm em sợ, để em bị thương! Em trách mắng anh cũng được! Em đừng giận anh nha! Anh xin lỗi! "
Mộc Hân đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh, khiến cho Phúc An cảm thấy hối hận hơn nữa. Đôi môi cô run run, chuẩn bị mở ra để nói chuyện. Cô đưa tay gạt mạnh tay Phúc An ra.
"Mộc Hân? "_anh hoảng hốt nhìn cô.
"Mình chia tay đi! "
Căn phòng đang yên tĩnh, vì câu nói của cô mà trở nên yên tĩnh hơn, đáng sợ hơn. Ai cũng bất ngờ nhìn cô, không nghĩ cô lại nói ra câu ấy.
Phúc An vội ôm mặt cô, anh gượng cười, giờ phút này anh thật sợ hãi, lắp bắp nói:"Em... Mộc Hân... Em... Em đùa sao? Anh... Anh xin lỗi mà! Anh hứa về sau không như thế nữa! Anh... "
Mộc Hân dường như không còn sức lực, nhưng cô lần này đã chịu đựng đủ rồi. Cô muốn nói ra hết uất ức trong lòng:"Để em nói một lần cho tất cả nha Phúc An!"
Một cõi lo lắng trong lòng anh dâng lên cực độ, cái gì đó báo hiệu cho anh biết điều nguy hiểm sắp xảy ra. Nhưng anh không còn cách khác là gật đầu đồng ý nghe cô.
Mộc Hân mỉm cười một cái, cô nhìn gương mặt anh đang sợ hãi mà trong lòng chẳng biết nên vui hay buồn:
"Em nói ra lời đó cũng chẳng dễ gì đâu Phúc An! Nhưng 1 năm qua yêu anh em chịu đủ rồi! Phúc An! Anh có từng để tâm đến cảm xúc của em chưa vậy? "
"Anh có mà! "
"Nói dối! Anh chưa từng... Dù chỉ một lần! Anh ơi, em là con gái em cũng biết đau anh à. Tại sao anh cứ bắt em phải chứng kiến anh quan tâm chăm sóc chị Hạ vậy chứ? Vì cái gì mà lúc nào anh cũng bảo vệ chị anh, lo lắng cho chị ấy còn em thì không? Chị ấy cần lo lắng, chị ấy sợ hãi. Chẳng lẽ em không cần sao? Em cũng sợ mà! "
Phúc An hồ đồ khi nghe những câu hỏi của cô, anh vội lên tiếng trả lời:"Không phải đâu Mộc Hân, anh và Hạ là bạn thân từ nhỏ, anh để tâm cậu ấy một chút. Anh xin lỗi nếu khiến em không vui! Từ giờ anh sẽ hạn chế những điều đó lại! "
"Đủ rồi! Anh không cần hạn chế gì cả đâu anh! Em chán khi phải nghe câu... Cô ấy là bạn thân của anh rồi! "_Mộc Hân chống tay, bước đôi chân xuống giường, Phúc An đưa tay đỡ cô, cô cũng để cho anh đỡ.
Cô dằn vặt anh, giằng co người anh, hét vào mặt anh một câu nhói lòng:"Cô ấy là bạn thân anh, nhưng em mới là bạn gái anh! "
Anh chấn động, cơ thể đứng yên tại chỗ bởi câu hét của cô. Mộc Hân cũng trụ không nổi mà trượt xuống đất, cô như mềm nhũn ra, nước mắt lăn dài trên má:
"Em không cấm anh quan tâm chị ấy! Nhưng làm ơn có giới hạn được không? Em chỉ mong anh cũng để tâm đến em một lần, đừng bỏ mặc em! Anh biết không, nhiều lần em muốn xin anh, xin anh từ chối chị ấy một lần. Xin anh hãy chăm sóc em, bảo vệ cho em nữa. Nhưng em sợ mình sẽ trở nên ích kỷ trong mắt anh. Giá mà anh có thể nhận ra thì tốt quá. "
"..."_Phúc An đứng sững người, tai nghe những lời đau khổ trách mắng của cô mà tim anh quặng thắt.
Mộc Hân hít hít mũi, nước mắt nóng ran, mặn chát cứ chảy, cô tiếp:"Lần nào hai chúng ta đi chơi đều có chị ấy, hai người ngồi trò chuyện vui vẻ, em cứ như bù nhìn. Tim em đau lắm, em mong anh nhìn em một cái, nói chuyện cùng em để em đừng tủi thân như vậy. Trời mưa to, em cũng muốn được anh đưa về. Phúc An em cũng sợ sấm, em cũng sợ sấm mà. Tại sao vậy? Tại sao anh chỉ để tâm đến chị ấy sợ hãi mà bỏ em một mình như thế? Em không phải là đồ chơi anh à, em đau thật đó. Em chấp nhận bị người ta mắng chửi là ngu ngốc, là nhu nhược. Bởi vì em yêu anh thật sự! Em tôn trọng anh! Tôn trọng chị ấy! Em có quyền lên tiếng chứ, có quyền được nói ra uất ức nhưng em chọn cách im lặng. Vì em muốn xem thử anh yêu em nhiều đến mức nào, có nhận ra hay không. Nhưng em sai rồi! Anh chưa từng yêu em! Em sai rồi! Là em sai! Là em ảo tưởng! "
Mộc Hân ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, cô nói mà tim nhói lên từng cơn. Anh vẫn đứng yên như thế, cô không rõ anh suy nghĩ cái gì. Cô vịn vào giường bệnh đứng dậy một lần nữa, nắm lấy tay anh đặt lên иgự¢ trái mình:
"Trái tim của em yêu anh rất nhiều! Ở cái tuổi mà rất nhiều cô gái đều mong chờ tình yêu đầu đời sẽ đẹp như phim, sẽ có những ký ức hạnh phúc cho tương lai hồi niệm. Em cũng mong chờ những điều đó anh à! Nhưng tại sao? Tại sao anh lại cho em cay đắng đến như thế này? Mỗi ngày đều phải chứng kiến người mình yêu,yêu thương người con gái khác. Phúc An... Em là con người! Em là bạn gái anh! Em biết đau! "
Phúc An vội vã giật mình, anh ôm lấy cô vào lòng thật chặt. Nước mắt cô thấm vào lớp áo thể thao của anh. Hai trái tim trái ngược nhau, nhưng đều cùng đau đớn.
"Mộc Hân! Anh xin lỗi! Xin lỗi đã vô tâm với em, xin lỗi đã vì những hành động sơ ý của mình mà để em tổn thương. Em tha thứ cho anh nhé! Xin em! Anh yêu em nhiều lắm! Chỉ là anh không biết hành động như nào thôi. Anh sai rồi! Sai vì không nghĩ đến cảm nhận của em! Em đánh anh đi! Mắng anh tiếp cũng được! Đừng chia tay! Anh không muốn chia tay đâu! Đừng mà! "
Yến Vy nhìn Phúc An giờ phút này hối hận thật sự, dù cô nàng tức giận nhưng cũng phải kiềm nén, và cái cảnh tượng này làm lòng người dịu đi vài phần. Duy Hạ nghe Phúc An nói lại càng thêm ghét cay, ghét đắng Mộc Hân. Cô ta đã ở bên cạnh anh lâu như thế, lại không bằng một con nhỏ đáng ghét từ đâu xuất hiện ςướק tình cảm của anh.
Gia Hào nhìn hai người đang ôm nhau, nghe hiểu được mọi người. Hắn chỉ muốn băm thây Phúc An thành trăm mãnh. Trách bản thân hắn đến sau, để cho bé con phải chịu tổn thương như vậy. Chắc chắn cô sẽ bị ám ảnh, không biết có thể mở lòng với hắn sau này không?
Mộc Hân đẩy anh ra, cô cười xinh đẹp, nhưng lại chua chát bên trong, lắc đầu:"Mọi chuyện cũng không cần đến mức này anh à! Nhưng lúc nãy... Anh bỏ em lại chạy đi tìm chị ấy! Để mặc em trong nỗi sợ hãi cô đơn, lạc lõng, tâm em đã ૮ɦếƭ rồi! Giờ phút anh gạt tay em ra, kiên quyết bỏ em để đi tìm người bạn thân của mình, anh đẩy em té, đầu em đau. Lý trí của em chẳng còn có thể như trước mà bào chữa cho anh thêm điều tốt đẹp gì nữa. Em xin lỗi! Chúng ta nên chấm dứt rồi! Về sau coi như anh và em chưa từng quen biết! Ký ức đau khổ này sẽ là bài học cho em về sau. Cảm ơn anh, vì bước chân vào tình yêu đầu đời này làm em đau khổ đến như vậy. "
"Mộc Hân! Đừng... Em đừng nói vậy! Anh xin lỗi! Mộc Hân! Anh xin em mà... Anh sai rồi! Em cho anh cơ hội đi! Anh sẽ không như vậy đâu! Anh... Anh sẽ giữ khoảng cách với Duy Hạ! Chỉ yêu thương và quan tâm em thôi! "
Phúc An sợ hãi trước những lời cô nói, anh không muốn mất đi cô, anh thật sự yêu cô. Mặc kệ cho bây giờ có ai chứng kiến và nhìn anh, anh vẫn chấp nhận quỳ xuống ôm lấy chân cô cầu xin tha thứ. Bởi vì người sai từ đầu đến cuối là anh.
Mộc Hân đau khổ nhìn anh quỳ dưới chân mình, nhưng cô xoay mặt đi hướng khác, nước mắt chảy ròng. Cô không muốn mình yếu đuối thêm nữa, không muốn vì anh mà nhẫn nhịn nữa. Bao nhiêu đó là đủ rồi.
Đúng là, con gái không nên hy sinh quá nhiều. Cô chịu đựng, chịu ngu ngốc, chịu đau khổ cứ nghĩ anh rồi một ngày cũng nhận ra. Nhưng nếu cô không nói, cả đời anh chắc chẳng nhận ra. Cô có tiếp tục thì người đau cũng chỉ là mình, cô còn trẻ không đáng chịu những điều đó. Thương tâm cũng thương tâm rồi, người cũng chẳng tự thức nhận ra. Cứ nghĩ sẽ vì hy sinh mà làm người thay đổi, hóa ra là mình ngu ngốc.
Cô bây giờ đã nhận ra, là con gái nên hưởng đúng hạnh phúc của mình. Không cần nghĩ người sẽ vì mình hy sinh mà cảm động, hay là nhịn nhục cho cô gái khác có cơ hội làm mình tổn thương.
Người khiến mình phải hy sinh thì người phải xứng đáng, còn nếu không xứng đáng thì không đáng để mình yêu thương.