Lúc Lâm Hạnh Tử và Giang Ngôn từ bệnh viện về, Lâm Tang và cả nhà Lâm Kha cũng đã có mặt. Căn nhà ngày thường có phần quạnh quẽ, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt. Cô bạn nhỏ vẫn chưa biết đi, Lâm Kha đang chơi cùng con bé trên sô pha.
“Sao ra ngoài có một lúc mà lại thay quần áo rồi?”, Lý Thanh nhớ lúc hai người ra khỏi cửa không ăn mặc thế này, nhìn sắc mặt Lâm Hạnh Tử cũng không tốt cho lắm, “Xảy ra chuyện gì thế?”
Chạm mặt bạn gái của bạn trai cũ ở trung tâm thương mại, lại còn xảy ra xung đột, loại chuyện này, chắc chắn Lâm Hạnh Tử không muốn để bố mẹ biết, hơn nữa hôm nay lại có nhiều khách đến nhà như vậy.
Lâm Hạnh Tử không hé răng, lặng lẽ véo cánh tay Giang Ngôn, anh hiểu, liền nắm lấy tay cô.
“Ở ngoài lạnh, Khương Khương hơi sốt, để cô ấy vào ngủ một lúc đã ạ.”
“Trời ạ.”, Lý Thanh vừa nghe thấy thế liền sốt ruột sờ trán cô, nhưng miệng thì vẫn lải nhải, “Đã bảo con đừng có ra ngoài rồi lại còn không nghe, cứ cứng đầu cãi mẹ cơ, con như thế này là ђàภђ ђạ mình hay là ђàภђ ђạ Giang Ngôn hả? Sáng nay bố con đã làm mẹ sợ hết hồn rồi, đến tối thì con lại sốt, Tết năm nay…”
Lâm Hạnh Tử chào hỏi mọi người rồi về phòng. Cơ thể mệt mỏi còn có thể chịu đựng được, nhưng nỗi phiền muộn trong lòng thì không sao xóa nổi. Triển Diễm với Phương Linh, cặp đôi chó má này đúng là âm hồn không siêu thoát, Tết nhất rồi mà vẫn còn đến quấy quả cô.
Phiền thật đấy, một ngày bị dính phốt tận hai lần.
Tài khoản Wechat bị lộ thì thôi, nhưng để Giang Ngôn biết trước kia cô và Triển Diễm đã từng có một khoảng thời gian dây dưa thì quá kinh khủng.
Giang Ngôn rót một cốc nước, lấy thuốc mang vào phòng, “Không ngủ được à?”
Lâm Hạnh Tử vùi mình trong chăn như con chim nhỏ.
“Đo nhiệt độ lại lần nữa nào, trong nhà chỉ có loại nhiệt kế thủy ngân này thôi.”, Giang Ngôn ngồi xuống mép giường, ủ ấm tay rồi mới luồn vào trong chăn, kẹp nhiệt kế vào nách cô, “Đầu gối còn đau không?”
Cú ngã đó quá bất ngờ, may là trong đài phun có nước, nếu không thì hôm nay Lâm Hạnh Tử đã què chân rồi.
Sau khi lên xe, Lâm Hạnh Tử bảo trợ lý đến Thủy Du Thành kiểm tra camera an ninh. Cô không mù, đường thông thoáng như vậy sao có thể tự ngã được, là Phương Linh ngáng chân cô. Chỉ một cái bạt tai với một câu xin lỗi là muốn cho xong chuyện sao, cô ta còn chưa hỏi cô có đồng ý hay không đấy, huống hồ nếu không phải vì Phương Linh chẳng giữ mồm giữ miệng, thì Giang Ngôn cũng không biết cô với Triển Diễm từng là một cặp.
“Đau, nhưng mà…”, Lâm Hạnh Tử không nhịn được bèn nói, “Anh không giận à?”
Cô đang sốt, lại vùi trong chăn kín mít, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhìn không có chút lực sát thương.
Nhìn cô một lúc lâu, rồi Giang Ngôn cúi đầu cười, “Giận chứ, sao lại không giận được.”
“Nhưng nhìn anh chẳng giống như đang giận gì cả.”, Lâm Hạnh Tử buồn bực, “Em chưa thấy anh nổi giận bao giờ, không biết lúc giận anh sẽ thế nào nhỉ. Ném đồ? Chửi tục? Động tay động chân? Hay là lạnh lùng không nói gì?”
Giang Ngôn ngẫm nghĩ, “Tùy người, tùy tình huống, đối với mấy tên tội phạm thì sẽ như thế…”
Không đợi anh nói xong, Lâm Hạnh Tử liền vội vàng hỏi, “Thế còn với em?”
“Anh nghĩ là em phải hiểu chứ.”
Thế này là có ý gì? “Anh từng giận em à?”
“Rất nhiều.”
“…Sao em không biết?…”
Tám năm trước, trái tim cằn cỗi của cậu thiếu niên bị khuấy đảo điên cuồng, người gây chuyện thì lại cắt đứt mọi phương thức liên lạc rồi bỏ đi luôn. Giang Ngôn biết cô đang ở nửa bên kia địa cầu, nhưng không biết khi nào cô sẽ trở về.
Giữa tháng ngày dài đằng đẵng chờ một người trong vô định, có rất nhiều lúc chính anh cũng chẳng phân biệt được rốt cuộc mình giận bản thân hay giận cô nữa.
Nếu không có cô, có lẽ anh sẽ vẫn bình thường, nhưng trái tim sẽ chẳng bị thu nhỏ đến mức chỉ chứa được một người duy nhất.
“Bởi vì anh dễ dỗ mà.”, Giang Ngôn cho cô đáp án, thậm chí cô chẳng cần làm gì cả, anh vẫn sẽ tha thứ cho cô.
“Em kể cho anh nghe nhé?”, Lâm Hạnh Tử cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Cô không muốn mình và Giang Ngôn sẽ mâu thuẫn vì tên khốn Triển Diễm kia, nhưng nếu thật sự Giang Ngôn không hề giận cũng chẳng hề bận tâm chút nào, cô lại thấy không thoải mái cho lắm.
“Thật ra cũng chẳng có gì hay ho cả, còn hơi bẽ mặt là đằng khác, anh không được cười em đâu đấy.”
Giang Ngôn cam đoan, “Được.”
Lâm Hạnh Từ nằm xuống giường, nhớ đến đâu thì kể đến đó, bởi chuyện của cô và Triển Diễm cũng chẳng có gì mà không thể nói ra được.
“Tiếng Anh của em không tốt lắm, một mình ra nước ngoài, bạn bè chẳng có, mọi thứ đều xa lạ, hơn nữa người bản xứ lại bài xích người nước ngoài, em vừa đi được ba tháng đã muốn về, nhưng mà bố không cho.”
Cho đến giờ, Lâm Hạnh Tử vẫn không hiểu được vì sao lúc đó Lâm Húc Đông lại có thái độ cương quyết như vậy.
Khi ấy, tối nào cô cũng gọi điện than khóc, biết Lâm Húc Đông cưng chiều cô, nên mỗi lần cô đều gọi cho ông trước. Lâm Húc Đông biết cô nhớ nhà, nhưng nhất quyết không chịu nhân nhượng, lần nào ông cũng bảo: “Khương Khương ngoan, nghe lời bố, học hành cho tử tế, chờ một thời gian nữa bố mẹ sẽ sang thăm con.”
“Một tháng sau, Triển Diễm cũng sang đó, học cùng trường với em, ở căn hộ bên cạnh em.”
Ngoài miệng thì nói là vì cô, nhưng có quỷ mới biết trong đầu hắn nghĩ gì, hắn là kẻ mặt dày, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ yêu đương mù quáng.
“Bố em với bố Triển Diễm là bạn học cũ, từ hồi mầm non em đã quen cậu ta rồi, ngày xưa hay đánh nhau lắm, sau này cậu ta biết nhường nhịn em, em lại thấy mất thú vị. Mãi cho đến cấp Ba, tuy em không thích cậu ta lắm, nhưng cũng không đến mức ghét, việc cậu ta ra nước ngoài chắc chắn là có kế hoạch của cậu ta, nhưng thật lòng mà nói, em khá là cảm kích đấy.”
Ở một đất nước xa lạ, có một người bạn quen thuộc bên cạnh, ít nhiều cũng thấy dễ chịu hơn.
“Ba năm liền em không về nước, lâu dần cũng thành quen, vốn đã định tốt nghiệp Đại học xong là sẽ làm thủ tục để về rồi, chứ không phải như Triển Diễm nói là vì cậu ta đâu.”
Cô chỉ mới kể vài câu, nhưng Giang Ngôn đã có thể tưởng tượng được, một cô gái nhỏ bị đưa sang nơi đất khách quê người sẽ cô đơn đến nhường nào. Triển Diễm có thể nói ra câu “Không có tôi, cô ấy chẳng sống tốt được.”, đương nhiên là vì đủ tự tin, có thể là hơi phô trương, nhưng mấy năm đó, Triển Diễm ở bên cạnh Lâm Hạnh Tử là chuyện mà Giang Ngôn không thể phủ nhận được.
“Lúc nào thì ở bên nhau?”
Giọng điệu Giang Ngôn vô cùng bình thản, Lâm Hạnh Tử trộm liếc anh một cái, trên mặt anh không hiện cảm xúc gì, anh chỉ thò tay vào lấy cái cặp nhiệt độ ra.
“Thì… thì… hồi tốt nghiệp, có một hôm, nhà em bị trộm đột nhập, trộm đồ thì thôi đi, lại còn nổi máu dê xồm…”
Chuyện còn lại chẳng cần kể cũng biết, Triển Diễm đã làm việc mà một con người nên làm.
“Cậu ta anh hùng cứu mĩ nhân, em cảm động, lấy thân báo đáp à?”
“Cái gì chứ, em cũng chỉ nông cạn trước mặt anh thôi.”, Lâm Hạnh Tử trợn trừng mắt, “Chẳng qua là cậu ta thừa nước ᴆục thả câu, em lại chẳng thích cậu ta, sao phải đồng ý chứ! Sau đấy cậu ta cứ bảo em già mồm không chịu thừa nhận, còn đòi chơi trò nhìn vào mắt nhau hai mươi giây. Nực cười, em vừa trải qua sự cố, nhịp tim đập có thể bình thường được sao? Cậu ta quá gian xảo, em… hôm đấy đầu óc em bị chập mạch… Nhưng mà chỉ hai ngày thôi! Tự cậu ta tìm đường ૮ɦếƭ, dám sỉ nhục em, em phóng khoáng đá cậu ta rồi về nước luôn.”
Trước khi cưới, hồi ức giữa Giang Ngôn và Lâm Hạnh Tử chỉ dừng lại ở năm cô học lớp Mười, so với hai mươi mấy năm quen biết của cô và Triển Diễm, xem ra mỏng manh hơn nhiều.
“Nếu hôm Lâm Kha tổ chức họp lớp, anh không đến, hoặc là Triển Diễm ngay lập tức đuổi theo em về nước để giải thích hiểu lầm, kết quả có phải sẽ không giống như bây giờ nữa hay không?”
“Trên đời này chẳng có nếu như, tất cả mọi chuyện xảy ra đều là vì nó cần phải xảy ra.”
Cô không cần phải nghĩ ngợi nhiều, thản nhiên, thẳng thắn, Giang Ngôn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ừ, em đúng.”
Anh cúi người xuống, tựa trán vào trán cô, ngón tay miết khẽ vành tai mềm mại của cô, hơi thở đan quyện vào nhau. Lâm Hạnh Tử phát hiện ra, dạo gần đây, cứ hễ không có người ngoài là anh lại thích thân mật như vậy.
“Em nói nhiều thế rồi, giờ có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Em muốn biết cái gì?”
“Em lấy nhầm kết quả khám là lỗi của em, nhưng sau đấy anh đã đến gặp bác sĩ rồi, hẳn cũng biết là thật ra em không có thai… Đừng có đi, chưa nói xong.”, Lâm Hạnh Tử đưa tay ôm cổ anh, “Lúc bố mẹ em mắng anh, anh không nói nửa lời, mãi cho đến lúc lấy được đăng ký kết hôn thì em cũng đến kỳ…”
Lý Thanh vẫn luôn nói Lâm Hạnh Tử giả vờ có thai để lừa anh cưới, nhưng cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là ai tính kế ai đây?
“Cảnh sát Giang này, người lừa cưới là anh mới đúng chứ, nhỉ?”
Rõ ràng cô đang sốt cao, nhưng lúc cần lập luận lại sắc bén rành mạch, Giang Ngôn không tránh được, đành phải giơ tay đầu hàng.
“Anh thừa nhận, em định trừng trị anh à?”
Lâm Hạnh Tử nhịn cười đến khổ sở, hai bả vai run lên cầm cập.
…
Tuy Lâm Hạnh Tử không thoải mái, nhưng bữa cơm Tết thì vẫn phải cùng ăn với cả nhà.
Con gái của Lâm Kha có vẻ rất thích Giang Ngôn, cứ chốc chốc lại nhoài người sang phía anh.
Điểm này thì rõ là được di truyền từ cô.
Chỉ chọn nhìn người đẹp.
Lâm Húc Đông chợt nhớ lại dáng vẻ của Lâm Hạnh Tử hồi bé, đôi mắt bỗng hiện lên vẻ buồn sầu, “Chớp mắt, Khương Khương nhà mình cũng đã lấy chồng rồi.”
“Chẳng đến mấy năm nữa là làm ông ngoại rồi, còn coi con gái là trẻ con không bằng…”
Sau bữa cơm, người lớn ngồi uống trà, chơi cờ, xem Xuân Vãn, còn đám thanh niên thì ngồi ở bên cạnh.
Lâm Hạnh Tử uể oải tựa vào tay vịn sô pha nhìn Giang Ngôn chơi với cô bé con. Bỗng nhiên, Lâm Kha sán lại gần cô, “Em gái, ông chồng anh tặng cô thế nào?”
Giờ đã gỡ bỏ mối thù không đội trời chung, lúc trước, vì hiểu lầm Giang Ngôn và Quý Thu Trì, Lâm Hạnh Tử cũng kéo luôn cả Lâm Kha vào hàng ngũ những người đáng ghét.
“Nếu vừa lòng thì giúp anh một việc. Chị dâu cô đang thích người nào đấy trong công ty cô, cô sắp xếp cho cậu ta đóng nhiều vai cặn bã đểu cáng vào, chặt đứt mộng mơ tơ tưởng của chị dâu cô, bảo vệ hạnh phúc gia đình cho anh nhé.”
Lâm Hạnh Tử, “…”