Tin nhắn gửi đi một lúc rồi, không thể thu về được nữa. Lâm Hạnh Tử đợi nửa tiếng vẫn không thấy điện thoại có động tĩnh gì, mà thật ra anh cũng ít khi nghịch di động, lúc bận lại càng không sờ đến.
Lâm Hạnh Tử nhớ, sáng nay, lúc ra khỏi cửa, anh nói tối nay sẽ không về.
Quả nhiên hai chị em Lâm Tang và Lâm Kha khắc cô, muốn cùng đi dạo phố cũng không được, tụt hứng, cô về nhà bố mẹ ngay sau khi tan làm.
Lý Thanh và Lâm Húc Đông đều ở nhà. Từ lúc bước vào nhà, Lâm Hạnh Tử vẫn cứ ủ rũ, làm gì cũng không yên lòng, cô không có ý muốn về, xem ra là tối nay sẽ ở lại đây.
Lý Thanh ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng lại vội vàng đi dọn phòng cho cô.
“Mẹ con bảo cậu con sẽ đến, nhưng mà muộn thế này rồi, hay là lại đang tăng ca?”
“Chắc cậu còn đang ở công ty thu dọn cục diện rối rắm cho con đấy.”
Lâm Húc Đông cười, “Gặp rắc rối à?”
“Con làm hỏng vụ hợp tác với Triển Thị, toàn bộ cố gắng của giai đoạn trước đều đi tong hết, những người đấy tức điên lên, nhưng lại không thể giáp mặt chửi con, cậu…”
“Triển Thị ư? Sao bọn con lại làm ăn với nhà họ Triển?”, Lâm Húc Đông phản ứng rất dữ dội, chén trà đổ cả ra bàn, “Lâm Hạnh Tử, sao con không nói gì với người trong nhà?”
Lâm Hạnh Tử kinh hãi, cô nhìn chằm chằm Lâm Húc Đông, nửa quả táo trong tay lăn xuống sàn nhà, “Cậu biết mà, bố với mẹ lại chẳng hiểu chuyện ở công ty, với lại cũng có thành đâu, con làm gì còn mặt mũi mà về nhà khoe với bố mẹ, bố… bố đang giận cái gì vậy?”
Lâm Húc Đông vốn thương yêu con gái, lúc ở nhà rất ít khi nặng lời, cùng lắm cũng chỉ trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị mà thôi.
Ngay cả Lý Thanh đang dọn dẹp trong phòng cũng bị tiếng quát của ông dọa cho giật mình.
Đôi mắt Lâm Húc Đông hiện lên vẻ mất tự nhiên, ông gỡ kính xuống, đứng dậy đi nhặt nửa quả táo kia, rồi dịu giọng giải thích, “Không phải bố đang tức giận với con, chỉ là quá kinh ngạc thôi, con vẫn bảo không thích thằng nhóc nhà họ Triển mà, ngày trước chả suốt ngày bị nó bắt nạt rồi khóc lóc về tìm bố còn gì, sao lại hợp tác với bên đấy?”
“… Ghét thì ghét, nhưng thực lực của bên đấy mạnh.”, điều này lại càng đáng ghét hơn.
Lâm Húc Đông rửa một quả táo khác rồi gọt cho con gái, “Khương Khương à, không thành thì thôi, con là con gái, cứ thoải mái mà sống là tốt nhất.”
“Vâng.”, Lâm Hạnh Tử gật đầu đáp, trong lòng cảm thấy Lâm Húc Đông có gì đó là lạ, nhưng lại không nhìn ra được điều gì.
Cô thức khá muộn, nằm trên giường gọi video call với Lâm Tang. Cô nàng gửi đống ảnh chụp được trong lần đi công tác này cho cô xem, “Em với Giang Ngôn cãi nhau nên bỏ về nhà mẹ à?”
“Có thể nói cái gì tốt tốt cho em được không?”, Lâm Hạnh Tử liếc xéo, “Anh ấy tăng ca, em về nhà ăn tối, lười về lại nhà bên kia nên ngủ lại đây một đêm, mai đi làm luôn.”
Lâm Tang đang chỉnh sửa ảnh, tiếng click chuột khe khẽ vang lên, “Ngày tháng trôi qua êm đẹp quá nhỉ, không định ly hôn nữa à? Sao chị nhớ hồi trước có người ngày nào cũng thề sẽ đá Giang Ngôn rồi quay trở lại đời độc thân huy hoàng, hai bốn sáu đi với tiểu thịt tươi, ba năm bảy đi với đại gia lắm của nhỉ, chậc chậc, mới có nửa năm…”
Lâm Hạnh Tử thủng thẳng đong đưa chân, coi như không nghe thấy gì.
Lúc Giang Ngôn xuống khỏi taxi đã là nửa đêm, ngoài đường chỉ còn lác đác vài chiếc xe đi lại, nhưng phía trong tiểu khu thì rất yên tĩnh.
Đột nhiên, có một người đi ra khỏi thang máy, bước chân vội vàng, vang vọng giữa không gian tĩnh mịch. Giang Ngôn nhìn thấy rõ là Lâm Húc Đông, đang định cất lời thì ông đã lên xe. Đèn xe lóe lên chói mắt, Giang Ngôn nghiêng người tránh đi, nhìn theo đuôi xe dần khuất xa mà trở nên đăm chiêu.
Căn hộ bên này cũng dùng khóa mật mã, Lý Thanh đang ngủ, Giang Ngôn nhẹ chân bước vào nhà.
“Cốc cốc…”, tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Lâm Hạnh Tử tưởng bố mẹ dậy đi vệ sinh, phát hiện phòng cô còn sáng đèn nên giục cô đi ngủ.
“Khương Khương, anh đây.”
Lâm Hạnh Tử lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa. Sao anh lại đến đây!
Một giây trước khi cửa phòng bị đẩy vào, cô vội vàng kéo chăn trùm kín đầu.
Cả người Giang Ngôn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, anh đứng ở phòng khách một lát cho ấm rồi mới đi vào.
Màn hình máy tính đặt bên giường vẫn sáng, người trên giường thì trùm chăn kín mít, chỉ để lộ mái tóc dài xõa tung trên gối và một chân thò ra ngoài. Lúc ngủ một mình, cô hay bật đèn, ánh sáng dìu dịu tỏa xuống cẳng chân nhẵn mịn của cô, ngón chân khẽ cựa quậy.
Giang Ngôn cúi đầu, khóe môi lẳng lặng cong lên.
“Đang ngủ à?”
Lâm Hạnh Tử cảm nhận được một bên giường lún xuống, nhưng cô quyết định giả vờ ngủ, không chịu nhúc nhích.
Không đâu, em tuyệt đối sẽ không cho anh cơ hội hỏi em về tin nhắn Wechat lúc chiều.
Giang Ngôn ngồi bên giường, thò tay vào trong người cho ấm lên rồi mới nắm lấy bàn chân thò ra ngoài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve từ mu bàn chân sang mắt cá chân.
Lòng bàn tay anh đầy những vết chai, Lâm Hạnh Tử sợ nhột, nhịn không nổi nửa phút đã phải tung chăn ra.
Trong phòng bật hệ thống sưởi, vì cố nhịn một lúc nên hai tai đỏ ửng, đôi mắt không hề thấy vẻ buồn ngủ, vừa chạm phải ánh mắt đầy ý cười của anh, cô liền lập tức ngoảnh mặt đi, “Anh anh anh… anh đánh thức em!”
Giang Ngôn không vạch trần cô, “Vậy em ngủ tiếp đi, anh đến nhìn em một cái thôi.”
Lâm Hạnh Tử nhìn đồng hồ báo thức đặt bên cạnh, một giờ kém mười phút, tán gẫu với Lâm Tang quên cả thời gian, đã muộn như vậy rồi, “… Anh phải đi à?”
“Ba giờ phải đi rồi.”
Chu Phong lấy được tin mật báo rằng thời điểm giao hai tấn Mα túч kia là vào ngày mai, địa điểm giao hàng là bến tàu, nhưng hai bên sẽ gặp nhau trước đó.
“Thế thì vẫn ngủ được một lúc, anh rửa ráy qua đi.”, Lâm Hạnh Tử xuống giường, dẫn Giang Ngôn vào phòng tắm.
“Bố mẹ đều ở nhà à?”
“Ừm, bố mẹ ngủ từ lâu rồi.”
Động tác đánh răng của Giang Ngôn thoáng dừng lại. Lâm Húc Đông ra khỏi nhà lúc nửa đêm, lại không để cô biết.
Hành động ngày mai là kế hoạch bán bí mật, do lãnh đạo của tổ giám sát trực tiếp chỉ đạo mà không thông qua Lâm Húc Đông, để tránh đánh rắn động cỏ nên không điều quân từ trước, tất cả những người tham gia hành động chỉ mới nhận được mệnh lệnh từ tám giờ tối hôm nay.
Giang Ngôn rửa chân tay qua loa, rồi ϲởí áօ nằm vào giường.
Tắt đèn, Lâm Hạnh Tử lại càng tỉnh táo hơn, “Có nguy hiểm không?”
Cô hỏi Giang Ngôn, nhưng vừa hỏi xong lại tự mình trả lời, “Chắc là có rồi, sao lại không chứ.”
Lúc Giang Ngôn ϲởí áօ, Lâm Hạnh Tử nhìn thấy vết thương trên người anh.
Hơi ấm phả đến từ phía sau, Lâm Hạnh Tử xoay người nép vào lòng anh, kề sát Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nghe tiếng tim anh đập một lát mới cảm thấy yên tâm, “Ngày kia là Tết rồi, anh về sớm một chút nhé, đây là cái Tết đầu tiên của hai đứa mình.”
Trước Tết năm ngoái, Giang Ngôn đã bị điều sang bên kia rồi.
Tuy Lâm Hạnh Tử rất ít khi hỏi thăm chuyện công việc của Giang Ngôn, nhưng trong lòng cô hiểu, chuyến này anh đi có biết bao nguy hiểm. Mạng treo trên báng súng, nhận được mệnh lệnh, bất kể đang ở đâu, đang làm gì, cũng đều phải chấp hành vô điều kiện.
Cô không muốn làm liên lụy đến anh, cũng không muốn trở thành gánh nặng khiến anh phải quay đầu lại.
Có những lời đến đầu môi rồi lại chẳng thể nói ra được, chỉ có thể nghiền nát trong lòng.
Lâm Hạnh Tử mơ màng ngủ đến ba giờ sáng. Giang Ngôn không muốn đánh thức cô, động tác rời giường rất nhẹ nhàng, anh không bật đèn, quần áo cũng mang vào phòng tắm thay. Thật ra cô chưa ngủ hẳn, trong đầu có một dây cung kéo căng, làm sao mà ngủ nổi.
Giang Ngôn nhận được tin nhắn, lúc chuẩn bị rời đi, anh quay trở lại bên giường, bật đèn ngủ lên cho cô. Cô ngủ một mình hay sợ hãi, cho dù ngủ ở nhà mình cũng vẫn vậy.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Giang Ngôn mới phát hiện ra cô đã tỉnh rồi, hai mắt như bị sương mù che phủ.
Giang Ngôn xót xa, cuối cùng không nhịn được bèn cúi xuống ôm cô. Anh tháo nhẫn cưới ra, đặt vào tay Lâm Hạnh Tử, “Sợ đánh rơi mất, em giữ giúp anh trước nhé.”
“Được.”, Lâm Hạnh Tử dụi mắt, “Anh đi đi, đừng để muộn.”
Chu Phong báo cho Giang Ngôn địa điểm gặp mặt của hai người làm trung gian: Tầng ba của một quán cà phê nằm ở đoạn ngã tư đường, nơi đó bốn phía thông thoáng, xung quanh là bốn tòa trung tâm thương mại, trước Tết nên lượng người đi lại vô cùng đông đúc.
Ở bến tàu đã có người theo dõi, lúc Giang Ngôn đến gần quán cà phê, trời còn chưa sáng, Chu Phong dẫn theo Nhị Hổ và hai người khác đến muộn năm phút.
“Hành động hôm nay có báo với cục trưởng Lâm không ạ?”
“Tôi từ cục đến thẳng đây, không báo với cục trưởng Lâm, bây giờ chắc cục trưởng Lâm còn đang ở nhà nghỉ ngơi.”
Lúc Giang Ngôn ra khỏi nhà, xe của Lâm Húc Đông không có ở bãi đỗ của tiểu khu, đồng nghĩa với việc ông không trở về. Mọi suy đoán và hoài nghi từ trước đó khiến anh buộc lòng phải nghĩ theo một chiều hướng xấu.
Cục cảnh sát của thành phố Hải có lực lượng ưu tú nhất cả nước, công tác phòng chống Mα túч cũng chưa từng lơi lỏng, nhưng phần tử tội phạm thì vẫn nhơn nhơn kiêu ngạo.
“Thầy ơi.”, Giang Ngôn đứng bên cạnh Chu Phong, vài vệt sáng đã lấp ló phía cuối chân trời, nhưng sắc trời vẫn mờ tối, “Sao lại bỏ qua cục trưởng Lâm?”
Chu Phong là đại đội trưởng đội phòng chống Mα túч, nhậm chức mười năm, Giang Ngôn không phải là học trò đầu tiên ông dạy dỗ, nhưng lại là người khiến ông cảm thông nhất, người thân trong nhà ૮ɦếƭ vì thuốc phiện, không gì có thể thôi thúc mạnh mẽ hơn điều này.
Ánh mắt Giang Ngôn quá sắc bén, anh có thể hỏi ra điều này, chứng tỏ là đã nghi ngờ Lâm Húc Đông.
Chu Phong đưa mắt nhìn về phía trước, trầm mặc một lát rồi mới nói, “Tổ giám sát có quyền phá án độc lập, chúng ta không có quyền hỏi, chỉ cần nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ được sắp xếp, nghe theo lệnh chỉ huy là được.”
Giang Ngôn đứng thẳng dậy, “Vâng.”
Thành viên trong đội hành động được chia làm ba nhóm, bố trí quanh quán cà phê. Chu Phong dẫn đội của mình giả vờ làm người qua đường, mai phục trên tầng ba của quán, đội thứ hai đi vào quán cà phê, còn đội của Giang Ngôn theo dõi trên tầng thượng của tòa nhà cách đó năm mươi mét.
Chọn góc bắn hoàn hảo xong, chỉ cần chờ đợi.
Buổi sáng, quán cà phê không có nhiều khách lắm, phần lớn là phục vụ cà phê mang đi cho đám nhân viên văn phòng ở quanh đó.
Đúng chín giờ, một người đàn ông mặc áo đen đi vào quán, gã chọn một vị trí ở gần cửa nách.
“Chú ý chú ý! Mục tiêu khả nghi xuất hiện!”
“Đã rõ!”
Giang Ngôn bình tĩnh nhắm vào người đàn ông áo đen, gã đội mũ, che khuất nửa gương mặt, người nhân viên đang đợi gã order.
Mười phút sau, tai nghe truyền đến giọng nói của Chu Phong, “Chú ý! Mục tiêu khả nghi thứ hai xuất hiện, người phụ nữ đeo kính râm ở cửa quán.”
Người phụ nữ thong thả đi vào quán cà phê, ngồi vào bàn của người đàn ông áo đen kia. Cô ngẩng đầu, lúc chỉnh lại mái tóc bị kẹt trong áo choàng, Giang Ngôn nhìn thấy rõ gương mặt của cô.
Quý Thu Trì!
Sao lại là cô ấy!
Cũng vào đúng khoảnh khắc ấy, người đàn ông áo đen nhìn xung quanh rồi đổi sang một ghế khác, đưa lưng về phía Giang Ngôn.
Bóng dáng này…
Gió lạnh rít gào, trong nháy mắt, Giang Ngôn như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào người trong tầm ngắm, gió tạt khiến hai mắt anh đỏ ngầu.
Mà ở cách đó năm mươi mét, trong quán cà phê, Quý Thu Trì lỡ tay đánh đổ cốc cà phê nóng hổi người phục vụ vừa bưng ra.
Những đêm tuyệt vọng đến mức muốn ૮ɦếƭ đi, cô đều dựa vào những hồi ức cùng với Giang Nghi mà có thể cầm cự được đến hừng đông. Người đàn ông trước mặt đây có bóng dáng của anh, nhưng lại như thể một người hoàn toàn xa lạ.
Nhìn kỹ lại, trên mặt người đàn ông này có rất nhiều sẹo, thậm chí có một vết kéo dài từ khóe miệng đến đuôi mắt, mà ánh mắt ᴆục ngầu sắc bén kia, vừa để lộ vẻ bất mãn vì cô làm hắt cà phê lên người gã.
“Xin lỗi.”, Quý Thu Trì khống chế ánh mắt, chỉnh lại cảm xúc nhưng vẫn thoáng run rẩy, “Cho tôi một ly khác.”
“Không cần.”
Xung quanh đều là cảnh sát, phía dưới bàn có máy nghe trộm, người đàn ông áo đen nhận một cuộc điện thoại rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Nội dung cuộc điện thoại là: Có biến, hủy bỏ giao dịch.
Nhị Hổ nhanh chóng khống chế được Quý Thu Trì, Chu Phong đuổi theo người đàn ông áo đen bằng cửa sau, cắt đuôi những người khác rồi chui vào một con ngõ nhỏ.
“Sao lại thế này?”
“Tên cáo già Triển Thiên Hùng hình như nhận được tin báo trước nên không giao hàng theo hẹn, hai mươi phút nữa, có lẽ mọi người chỉ bắt được hai tấn hải sản thôi.”
Lần này hành động bị lộ, Chu Phong cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Chuyện của Giang Ngôn chú không làm được, cháu mà toàn mạng quay về sẽ tính sổ với chú. Việc đã đến nước này rồi, không thể quay đầu lại được nữa.”
Người đàn ông phát hiện Giang Ngôn cũng đã đuổi đến nơi, bèn đội mũ lên, “Bảo vệ cô ấy.”, sau đó xoay người biến mất khỏi con ngõ.