Sáng sớm.
Lâm Hạnh Tử ngủ rất say, di động của cô còn để trong phòng sách, vì thế Lý Thanh đành phải gọi cho Giang Ngôn.
Lý Thanh là giáo viên dạy Hóa của Giang Ngôn hồi cấp Ba, nghe ra giọng nói lo lắng của cô giáo, Giang Ngôn tỉnh táo hẳn, vừa nghe điện thoại vừa mặc quần áo.
Đêm qua quấn quýt đến tận khuya, thùng rác trong phòng sách và cả phòng khách đều có mấy cái bao cao su đã dùng qua, Giang Ngôn vội vàng đi dọn rồi mới ra mở cửa.
Lý Thanh làm đồ ăn sáng đặc biệt mang đến đây, thời tiết lạnh, bà phải dùng cặp Ⱡồ₦g giữ nhiệt đựng.
Phòng khách ngăn nắp gọn gàng, bà vào nhà quan sát một lượt, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng.
Lâm Hạnh Tử mơ màng nghe thấy mẹ lải nhải, rằng thì trước kia cô ở một mình, nhà cửa lộn xộn như cái chuồng lợn, “Quần áo giày dép thì quẳng lung tung”, “Đồ ăn hôm qua gọi ở bên ngoài về còn thừa vẫn để trên bàn”, “Bát đũa chẳng thèm rửa”, “Phòng bếp bừa bãi như có trộm đột nhập”…
Không, tôi không có, tôi không thừa nhận đây là mẹ đẻ của tôi!
Cô tóm gối bịt tai lại rồi chui vào chăn. Giang Ngôn đóng cửa phòng ngủ lại, ngồi xuống giường, nhẹ giọng gọi cô, “Khương Khương, mẹ đến đấy, mẹ mang đồ ăn sáng đến cho em.”
“Mang cho anh thì có.”, Lâm Hạnh Tử ủ rũ lầm bầm nói.
Giang Ngôn kéo chăn xuống, để lộ một nửa khuôn mặt của Lâm Hạnh Tử, tóc phủ kín gối, cô vừa mới tỉnh, hai mắt mơ màng, nhìn anh bằng vẻ dịu dàng mềm mại, “Mẹ vợ của anh chửi em.”
Giang Ngôn biểu đạt ý tán đồng.
Lâm Hạnh Tử lập tức có tinh thần, vội vàng hỏi anh một câu tại sao.
“Tại vì em không nấu cơm, phòng bếp vẫn mới nguyên.”
Lâm Hạnh Tử: “…”
Chung quy là bỏ tiền vô ích.
Lý Thanh đã dọn xong đồ ăn sáng mà Lâm Hạnh Tử vẫn lề mề mãi chưa ra khỏi phòng ngủ, tính bà hay nóng vội, nghĩ Giang Ngôn đang ở ngoài ban công nên chẳng gõ cửa đã xông thẳng vào.
“Hơ hơ…”, Lâm Hạnh Tử cứng đờ người, cười khan hai tiếng, “Mẹ… buổi sáng tốt lành.”
Hình ảnh trong phòng ngủ khiến Lý Thanh thoáng sửng sốt, bà nhìn thấy con gái mình đang bổ nhào lên người Giang Ngôn như sói đói, gương mặt đượm màu năm tháng trong bỗng chốc đỏ hồng lên.
Bữa sáng này khiến Lâm Hạnh Tử như ngồi trên bàn chông. Cô luôn hơi hơi sợ Lý Thanh, từ nhỏ vẫn thân thiết với Lâm Húc Đông hơn. Lý Thanh dùng ánh mắt một lời khó tả hết mà nhìn cô chằm chằm, sau đó khẽ thở dài, nhưng lại chẳng nói gì cả. Lâm Hạnh Tử bị nhìn đến mức sợ mất hồn, tới tận khi Lý Thanh về rồi mà cô vẫn cảm thấy kinh hãi.
“Có phải mẹ đến thời kỳ mãn kinh không nhỉ?”
Giang Ngôn biết nhưng không nói, chỉ cười trừ chuyển chủ đề, “Mặc gì nào?”
“Hôm nay mặc nghiêm chỉnh một chút,”, Lâm Hạnh Tử ngồi bên bàn trang điểm, hôm nay cô phải ngồi họp với đám cổ đông bốn năm mươi tuổi, bị bới móc bắt bẻ là chuyện tất nhiên, nhưng khí thế thì không thể thua được, “Cái áo sơ mi màu đỏ rượu kia kìa, cả cái chân váy ở bên cạnh nữa.”
Giang Ngôn lấy váy áo ra giúp cô, cô chải đầu xong thì bắt đầu thay quần áo. Cô cởi bỏ bộ váy ngủ ném vào sọt đựng đồ bẩn, hai tay xỏ vào quai áo, chỉnh bầu иgự¢ vừa khít vào cái áo lót tối màu.
Cô không cho Giang Ngôn để lại dấu vết trên xương quai xanh và bả vai, nhưng ở những nơi người ngoài không nhìn thấy thì chi chít những đốm hồng nhạt, xung quanh mép áo lót như nở đầy hoa đào.
Yết hầu Giang Ngôn trượt lên xuống, anh bước đến cài khóa áo lót cho cô.
Lâm Hạnh Tử nhìn vào gương cho vạt áo vào trong cạp váy, động tác lấy nhẫn cưới để trên bàn đeo vào ngón áp út như đã thành thói quen. Đeo chiếc nhẫn cưới giống như việc Giang Ngôn ở bên cạnh cô vậy, vừa khiến cô cảm thấy mình vô cùng lợi hại, lại vừa có cảm giác lo lắng.
Chân váy ôm sát tôn lên đường cong hoàn hảo của cô, chỗ cần mảnh khảnh thì mảnh khảnh, nơi cần đầy đặn cũng không có chút dư thừa, cổ áo hơi mở, để lộ hai bên xương quai xanh. Lần đầu tiên Giang Ngôn nhìn thấy cô mặc đồ công sở, đôi giày cao gót tôn lên hai mắt cá chân tinh tế, đầu gối bên trái hơi sưng, khiến người khác bất giác rơi vào khung cảnh mơ màng vô hạn.
“Mặc ít quá, lạnh đấy.”
“Khoác áo ở ngoài mà, bên trong văn phòng có hệ thống sưởi, không lạnh. Không kịp nữa rồi, em đi trước đây.”
Đến giờ Lâm Hạnh Tử vẫn chưa đủ năng lực đảm đương công việc một mình. Cô vào công ty hai năm, mọi việc lớn nhỏ đều do Lý Nghiêu đích thân dạy dỗ, nhưng có vài trường hợp cô không thể hoàn toàn dựa vào cậu được. Tình hình công ty nửa năm trở lại đây không tốt cho lắm, có một nam diễn viên đang nổi bị khui tin dùng thuốc phiện, lại uống rượu rồi lái xe gây chuyện, tạo nên một cuộc tranh luận không nhỏ trên mạng. Lâm Hạnh Tử không tránh được việc bị đám cổ đông phê bình, mà với biểu hiện của Lâm Hạnh Tử trong cuộc họp, Lý Nghiêu lại tỏ ra khá hài lòng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, Lý Nghiêu vô tình nhìn thấy chỗ sưng trên đầu gối Lâm Hạnh Tử, ánh mắt nhìn cô giống hệt như của mẹ cô sáng nay.
Lâm Hạnh Tử chân thành giải thích, “Tối qua cháu tăng ca, không cẩn thận bị đập vào cạnh bàn…”
Lý Nghiêu cười cười, “Hai đứa còn trẻ, lại mới cưới, cậu hiểu mà.”
Lâm Hạnh Tử, “…”
Liên tục trong nửa tháng, ngày nào Lâm Hạnh Tử và Giang Ngôn cũng bị Lý Thanh gọi về nhà ăn cơm, mà đồ ăn trên bàn cũng vô cùng chất lượng: Canh bò nấu câu kỳ tử, cật dê xào, hàu hấp, canh xương hầm…
Mấy món này bà Lý không cho Lâm Hạnh Tử động vào, mà với Giang Ngôn thì lại cứ giục anh ăn nhiều một chút, nhiều một chút. Lâm Hạnh Tử phụng phịu, cô đi làm cũng vất vả, cũng cần tẩm bổ mà.
Lý Thanh: “Con đủ dinh dưỡng rồi, bổ sung thêm là bị thừa chất đấy.”
Giang Ngôn ngẩng đầu lên khỏi cái bát được chất đầy đồ ăn, nhìn thoáng qua Lâm Hạnh Tử, nhịn cười đến mức hai tai đỏ ửng.
Gần đến cuối năm, những kẻ thiếu tiền thường cố nghĩ đủ cách để kiếm ra tiền.
Giang Ngôn cùng đồng đội theo dõi ba ngày ở một quán bi-a mới tóm được hai tên đang giao tiền, giao hàng. Hôm đó mưa to, lúc bắt người tất lẽ sẽ làm ảnh hưởng đến những khách chơi bi-a khác, tên đang giữ Mα túч hẳn nhiên là một kẻ lõi đời, trong lúc chạy trốn đã vứt hàng đi, sau khi vật chứng bị ném xuống cống nước, thật sự rất khó để tìm được.
Bị đưa về cục cảnh sát thẩm vấn một lúc lâu, cả hai tên vẫn giả vờ hồ đồ khai vòng vèo, sống ૮ɦếƭ vẫn chỉ nói mình không biết gì.
“Đừng coi thường mấy thằng le ve chạy việc vặt, bọn nó biết rõ ràng trong đội mình có bao nhiêu thành viên, cũng hiểu rõ quy trình làm việc ở đây, biết chúng ta không có bằng chứng thì sẽ chẳng làm được gì bọn nó.”
“Thẩm vấn mãi mà không có kết quả, phải thả người thôi.”
“Vất vả lắm mới tóm được, thế mà lại không bắt được cả vật chứng, mẹ nó chứ, tức quá đi mất!”
“Lúc đấy đều tại tôi, tại tôi quá sơ ý, không đề phòng thằng ôn con đấy sẽ dùng chiêu này.”
“Đội trưởng Giang.”, có một người gọi to, “Đội trưởng Chu cho gọi anh vào văn phòng ông ấy.”
Giang Ngôn đứng dậy, vỗ vai người đồng đội, “Các cậu nghỉ một lát rồi ăn cơm đi, để người đấy tôi thẩm vấn cho.”
Hai tên kia chẳng phải là lần đầu tiên đến cục cảnh sát, không dùng chút tiểu xảo thì căn bản là chẳng cạy được miệng bọn chúng.
“Giang Ngôn, nào, ngồi đi.”, Chu Phong cũng vừa từ bên ngoài trở về, “Tôi nhận được tin tình báo, bảy ngày nữa sẽ có một lô hàng được giao ở bến tàu miền Đông, khoảng hai tấn.”
“Số lượng nhiều vậy!”
“Phải, trắng trợn vả vào mặt chúng ta, hai tấn đấy, có thể hại ૮ɦếƭ không biết bao nhiêu người.”
“Các bến tàu vẫn có người của chúng ta kiểm tra hàng hóa ra vào, số lượng hai tấn chắc chắn không thể chuyển đi một lượt được, chia làm nhiều lượt thì lại quá phiêu lưu rồi.”, Giang Ngôn giữ thái độ hoài nghi, “Thầy, tin tức này có đáng tin cậy không ạ?”
Chu Phong cười, “Cậu đang nghi trong cục có nội gián hay nghi ngờ thầy của cậu?”
Lời nhiều ắt sẽ có sơ suất, Giang Ngôn hiểu đạo lý này.
Tại các bến tàu đều có cảnh sát nằm vùng theo dõi hai tư trên hai tư giờ, đám buôn Mα túч vẫn mạo hiểm đưa hàng ra bến tàu, hẳn nhiên là có chuẩn bị kĩ lưỡng. Hơn nữa, trước kia từng có rất nhiều vụ án tra ra được nguồn cung cấp hàng là từ thành phố Hải, nếu tin tức của Chu Phong đáng tin cậy, vậy thì sau lưng bọn chúng hẳn phải là một người giữ chức vụ rất cao, mà bàn tay Chu Phong thì không thể vươn xa đến vậy được.
“Vậy thì thử một lần xem, hồ ly ẩn mình lâu như thế, cũng nên lòi cái đuôi ra rồi.”, Chu Phong nói, “Bảo đội của cậu thả hai tên kia ra đi, kiên nhẫn chờ bảy ngày nữa.”
“Dạ.”
Người được thả ra, manh mối ngay lập tức bị chặt đứt.
Vô số vụ án không có manh mối, cấp trên tạm thời không cho phép điều tra đơn lẻ, mấy người đồng đội trẻ tuổi ủ rũ trước thất bại, hẹn nhau buổi tối cùng uống rượu.
Đều là anh em cùng chiến đấu vào sinh ra tử, đương nhiên Giang Ngôn sẽ không từ chối, thật ra anh không uống rượu.
“Đồng chí Tiểu Giang à, cũng nên cho chúng tôi gặp chị dâu đi chứ.”, Thang Chí, người thân thiết nhất với Giang Ngôn trong đội không cho anh đi, ôm cổ anh nhướng mày nói, “Uống ở nhà Nhị Hổ, không phiền đâu, các anh em đều coi như là uống rượu mừng.”
Lâm Hạnh Tử chưa từng gặp bạn bè của Giang Ngôn, anh cũng có ý để cô cách thị phi càng xa càng tốt.
Trong điện thoại không lưu số của cô, trong ví tiền không có ảnh của cô, lúc kết hôn cũng không làm tiệc rượu, trong nửa năm kia cố gắng ít về, tất cả đều là vì bảo vệ cô.
“Cô ấy bận…”
“Thế nên mới uống vào buổi tối, yên tâm, con gái của cục trưởng Lâm, ai dám mạo phạm! Nên nói năng thế nào, trong lòng anh em tự biết, quyết định thế rồi nhé, bọn tôi đi mua rượu trước, hai vợ chồng cậu đến sau cũng được.”
…
Giằng co hơn một tháng, cuối cùng Triển Diễm cũng chịu nhả ra, hẹn Lâm Hạnh Tử đến ký hợp đồng, hắn không chịu tiếp người khác, chỉ ký với Lâm Hạnh Tử.
Tuy Lâm Hạnh Tử thầm mắng chửi hắn, nhưng tiền thì vẫn phải kiếm.
Trên đường đi ký hợp đồng, cô bị Quý Thu Trì chặn lại.
Quý Thu Trì tự mình lái xe, Lâm Hạnh Tử mới đổi tài xế, cả hai bên đều có trách nhiệm trong sự việc, sau khi báo cảnh sát thì cùng đợi họ đến xử lý.
Xe xịn, phụ nữ đẹp, chẳng thể nào không gây sự chú ý.
Trong mắt đám quần chúng đứng hóng chuyện, hai người chỉ như đang nói về chuyện bồi thường.
“Đừng dính dáng gì đến Triển Thị, có thể tránh được càng xa càng tốt.”
Trong mọi sự kiện, Quý Thu Trì đều tỏ ra không quen biết Lâm Hạnh Tử, sự cố tối nay chủ yếu là do cô gây ra, nhưng cô không hề có ý khiêu khích, mà câu nói này lại khiến Lâm Hạnh Tử phải nhìn kỹ cô một lần nữa, “Có ý gì?”
Quý Thu Trì nhìn về phía đầu xe bị đâm méo, thấp giọng nói, “Hạnh Tử, tôi sẽ không hại cô đâu.”
Dù gặp qua vô số trai xinh gái đẹp, nhưng Lâm Hạnh Tử vẫn phải thừa nhận, Quý Thu Trì là một mỹ nhân. Thế nên ngày đó, nhìn thấy bố Quý Thu Trì xuất hiện trong sân nhà mẹ chồng mình, cô đã thầm nghĩ, không hiểu mẹ cô ấy có dung mạo thế nào mới có thể cho Quý Thu Trì một gương mặt như vậy.
Cô trang điểm rất đậm, nhưng trông thật gầy yếu.
So với lần gặp trước còn gầy hơn rất nhiều.
Không biết Triển Diễm nghe được tin Lâm Hạnh Tử bị tai nạn từ đâu, hắn đến cùng lúc với cảnh sát giao thông, thậm chí Giang Ngôn còn chậm hơn hắn một bước.
Triển Diễm châm một điếu thuốc, ngồi trên đầu xe nhìn Giang Ngôn đang từ bên kia đường chạy về phía này, “Hôm nay náo nhiệt thật đấy.”
“Là tại tôi.”, Quý Thu Trì xoay người, nháy mắt ra hiệu với Lâm Hạnh Tử vào lúc Triển Diễm không để ý, sau đó cô khôi phục dáng vẻ lả lướt quyến rũ, như thể đã thấm men say.
Hai mắt cô long lanh mơ màng, Triển Diễm nghĩ cô vừa phê thuốc nên hưng phấn quá mà đâm phải Lâm Hạnh Tử, sợ phiền toái, hắn thầm rủa con đàn bà này quá ngu xuẩn, nhưng ngoài mặt thì lại chẳng biểu hiện gì.
“Hạnh Tử, nể mặt tôi đi, làm to chuyện lên lại rắc rối, tôi sửa xe cho em, sửa không được thì đổi cái khác, xe trong ga-ra của tôi em thoải mái chọn, nếu em không thích thì cứ tìm một cái đi, tôi sẽ bồi thường. Đồ ăn ở nhà hàng đã mang ra hết rồi, tôi vội vàng đến đây đón em, bảo bọn họ làm lại một lần nữa, đều là món em thích ăn đấy, ăn xong rồi ký hợp đồng.”