Đúng ngày hẹn, Lâm Hạnh Tử đến một mình. Lâm Kha đã chuẩn bị rượu đầy đủ, tiếc là không gặp được Giang Ngôn.
“Ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại mang cả hành lý theo?”
“Sắp đến sinh nhật mẹ Giang Ngôn, tối nay em ra sân bay luôn.”
“Từ lúc cưới đến giờ chưa về lần nào, em cũng nên về xem thế nào chứ. Mà xa phết đấy, em về một mình à, Giang Ngôn đâu?”
“Anh ấy đang đi công tác, từ chỗ anh ấy về nhà tiện hơn, quay đi quay lại qua thành phố Hải cho mệt ra.”, sáng nay Giang Ngôn gọi điện, Lâm Hạnh Tử cũng nói như vậy.
Lâm Kha chen vào ςướק lời, “Đây là lần đầu tiên em về đấy, sao cậu ta lại yên tâm được?”
“Em bao nhiêu tuổi rồi, xảy ra chuyện gì được chứ.”
Quê của Giang Ngôn ở một thôn nhỏ ngay cạnh bờ biển, xem như là vùng xa xôi. Lâm Hạnh Tử xuống máy bay rồi bắt tàu cao tốc, lại chuyển sang xe lửa, rồi xe buýt, gặp phải cơn mưa to không bắt được xe nên đành phải ở lại khách sạn một đêm, tính ra đến một ngày rưỡi mới tới nơi.
Trên thị trấn đa phần đều là người già và trẻ con, không có nhà cao tầng, mỗi hộ gia đình ở trong một căn nhà tách biệt. Giang Ngôn đến muộn mấy tiếng, lúc tìm thấy Lâm Hạnh Tử ngoài bờ biển, cô đang ngồi trên vali, bên cạnh có một anh bạn nhỏ đang ngồi phệt dùng xẻng múc cát nghịch.
Lâm Hạnh Tử cũng nhìn thấy Giang Ngôn. Anh bận rộn mấy ngày liền, lại vội vàng trở về, hai mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, nhưng ít ra vẫn có thể bước nhanh đến trước mặt cô, kiểm tra một lượt cả người cô không có thương tích gì rồi mới yên tâm.
Ở nơi hoàn toàn xa lạ, nhìn thấy anh rồi mới có cảm giác an toàn.
Giang Ngôn đón lấy hành lý của cô, rồi cầm tay cô. Lâm Hạnh Tử hất ra mấy lần không được, đành mặc kệ.
Thôn nhỏ này rất đẹp, tầm chạng vạng, ráng chiều đỏ rực nhuộm thẫm cả một khoảng trời. biển trời mênh mang, sóng vỗ rì rào. Người dân ở đây vô cùng chất phác, đám trẻ con nô đùa vui vẻ dọc ven đường. Nhưng Lâm Hạnh Tử chẳng có tâm trạng thưởng thức, cô chỉ thầm mong có một chỗ để ngả lưng, ngủ một giấc ngon lành.
Mẹ Giang nửa năm không gặp con trai, vui mừng đến nỗi cười nói không ngớt.
“Mẹ, Khương Khương bị móc trộm điện thoại ở trên xe lửa, cả đường đến đây cũng vất vả, cô ấy lại hơi say xe, thế nên không ăn uống được gì nhiều đâu.”
Cả một mâm cơm được chuẩn bị tươm tất, nhưng Lâm Hạnh Tử chẳng ăn được mấy, mẹ Giang tỏ ra hơi cụt hứng, “Vợ mình mình thương, trong bếp có đồ ăn đấy, nếu nửa đêm con bé đói, con lấy cho nó ăn nhé.”
“Vâng, mẹ đi nghỉ sớm đi.”, Giang Ngôn cầm cốc nước đi vào phòng.
Đây là căn phòng của anh trước kia, vẫn không thay đổi gì, giường đặt cạnh cửa sổ, chăn đệm đã được thay mới. Trời mới đổ mưa nên nhiệt độ không khí hạ xuống một chút. Lâm Hạnh Tử đưa lưng về phía anh, Giang Ngôn thấp giọng gọi một tiếng “Khương Khương!”, nhưng cô không phản ứng lại, nhịp thở đều đều, hẳn là đã ngủ say, anh đành đặt cốc nước lên bàn.
…
Lâm Hạnh Tử thật sự vô cùng mệt mỏi, cảm giác giấc ngủ này rất sâu. Mới sáng sớm đã bị đánh thức bởi giọng nói oang oang ở ngoài, cô mở mắt, phát hiện mình đang được Giang Ngôn ôm trong lòng, tay vừa nhấc lên đã chạm phải Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của anh.
“Vẫn sớm, ngủ thêm một lúc nữa.”, Giang Ngôn kéo chăn đắp cho cô, rồi xoay người nhanh chóng mặc quần áo xuống giường.
Hàng xóm mấy chục năm, mẹ Giang không đành để người ta đứng ngoài cửa. Giọng bố Quý Thu Trì ông ổng điếc tai, dáng vẻ hung hãn, cả người nồng nặc mùi rượu, vừa vào cửa đã bắt đầu cất tiếng oang oang, “Nghe nói Giang Ngôn nhà bà mới về, tôi sang hỏi thăm xem nó có biết con ૮ɦếƭ tiệt nhà tôi ở đâu không, mẹ nó chứ, bố nó đẻ nó nuôi nó, giờ nó giỏi rồi, đủ lông đủ cánh là tưỡn ra ngoài sung sướng, mặc kệ bố nó sống ૮ɦếƭ thế nào…”
Giang Ngôn đóng chặt cửa, rồi kéo mẹ ra sau mình.
Bố Quý bị anh chặn lại, lảo đảo mấy bước. Ông ta say khướt, phản ứng chậm chạp, cũng coi như khách sáo với Giang Ngôn, nhe hàm răng ố vàng ra cười khà khà, “Không phải Tiểu Giang đây sao, làm cảnh sát, về nhà mà chả gọi chú gì cả. Ôi giời, con ranh con kia gọi điện không nghe, như là ૮ɦếƭ mẹ nó rồi ấy, Giang Ngôn, khi nào mày về thành phố, nhân thể đưa chú đi tìm nó nhá.”
“Lâu lắm rồi Thu Trì không liên lạc với cháu, cháu không gặp cô ấy, cũng không biết cô ấy ở đâu.”
“Sao mày lại không biết chứ.”, gã quyết không buông tha, “Hai đứa chúng mày ngày xưa lúc nào cũng đi với nhau, thân thiết thế cơ mà, Giang Nghi ૮ɦếƭ rồi, chú còn đang mong mày làm con rể chú đây này. Mày đưa chú đi tìm con ranh đấy về, Tết năm nay cưới luôn…”
“Chú Quý, cháu kết hôn rồi, chú đừng nói chuyện này nữa.”
Gương mặt Giang Ngôn hiện vẻ lạnh lùng, lời nói dứt khoát, khiến bố Quý có chút sợ hãi. Giang Nghi là vết thương vĩnh viễn không lành trong lòng mẹ Giang, lão ta ăn nói bỗ bã, cho dù mẹ Giang tốt tính đến đâu cũng không thể hòa nhã được nữa, nhanh chóng đẩy lão ra ngoài.
Lâm Hạnh Tử đứng bên cửa sổ nhìn gã đàn ông đi vài bước lại loạng choạng ngã, rồi lão đứng dậy, phủi ௱ôЛƓ phành phạch, sau đó lỗ mãng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.
Đây không phải là nhà mình, lại là lần đầu tiên cô đến, tối qua vì không khỏe nên hơi thất lễ, ngủ hơi nhiều. Trong phòng không có chỗ rửa mặt, cô mở cửa, vừa lúc Giang Ngôn chuẩn bị đi vào. Mặt đối mặt, Lâm Hạnh Tử không nói lời nào, cứ thế đi lướt qua anh.
Hôm nay mới là sinh nhật của mẹ Giang, Lâm Hạnh Tử vẫn cảm thấy ngại khi chạm mặt bà, cũng không dám trực tiếp tặng quà cho bà. Ăn tối xong, mẹ Giang ra sân tưới hoa, Lâm Hạnh Tử nhân cơ hội để hộp vòng vào phòng bà rồi quay về phòng ngủ.
Trong phòng thoang thoảng mùi máu tươi.
Lâm Hạnh Tử sửng sốt, “Anh…”
Trên bàn đầy những băng gạc, Giang Ngôn cởi trần, để lộ ra một vết rách dài từ bả vai xuống đến khuỷu tay, máu rớm loang lổ.
Giang Ngôn tưởng cô sẽ đi tắm, lại nghĩ đến vết thương bị nứt ra, sợ máu thấm vào áo sẽ bị cô nhìn thấy, nên định tranh thủ thời gian cô đi tắm để đổi băng gạc, chẳng ngờ cô lại đột nhiên xông vào.
“Vết thương nhỏ thôi, bị dao rạch một chút thôi ấy mà, trông hơi ghê nhưng thật ra không nghiêm trọng.”, Giang Ngôn nhẹ giọng trấn an cô, “Đừng sợ, không sao đâu, mấy ngày nữa là khỏi thôi.”
Lâm Hạnh Tử bước đến, cúi đầu giúp anh khử trùng và thay băng gạc, giọng nói rầu rĩ nghẹn ngào, “Sao anh không nói…”
Đêm hôm qua, cô còn gối tay anh ngủ cả đêm.
“Cứ đi khám đi, lúc mới đến, em thấy ở đầu thôn có một phòng khám.”
“Không cần, khử trùng rồi băng bó lại là được.”
Cô không biết làm việc này, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận, vô cùng tập trung, đuôi tóc rủ xuống quét qua cánh tay anh, có chút ngưa ngứa.
Giang Ngôn chờ cô làm xong rồi mới đưa tay trái ra ôm cô vào lòng, “Em giận, anh chẳng biết phải dỗ cho em vui như thế nào, sốt ruột kinh khủng, nhưng em bị mất điện thoại, người đầu tiên em liên lạc là anh, anh vui vô cùng.”
“Em không muốn bố mẹ lo lắng nên mới không gọi cho họ thôi…”. Tiếng ՐêՈ Րỉ vì bị đau của Giang Ngôn vang lên bên tai, anh nhíu mày, trán rịn mồ hôi, khiến Lâm Hạnh Tử cứng đơ người, không biết để tay vào đâu, “Chạm vào vết thương đau phải không? Để em đứng xa anh ra một chút…”
“Ừm, đau lắm.”, anh cúi đầu, cọ chóp mũi vào mũi cô, “Khương Khương… Em hôn anh một cái đi.”
Đôi môi anh lướt từ khóe mắt, đuôi mày, lướt một đường đi xuống, vì cô không đáp lại nên anh không dám tiếp tục, nhưng vẫn không nỡ dời đi.
Có lẽ là vì về nhà, vừa bị thương lại vừa bị hắt hủi, hơi thở anh quyến luyến không chịu dời, vờn quanh hai gò má cô, chập chờn, ve vuốt.
Lâm Hạnh Tử bị dẫn dắt vào nụ hôn của anh. Anh tạm dừng vài giây, rồi nhanh chóng tấn công dồn dập, ép cho cô không ngừng ngả về phía sau, cánh tay ôm lấy eo cô cũng ngày một ghì chặt lại.
“Khương Khương.”, anh cất giọng khàn khàn, tiếng thở dốc hòa cùng hơi thở nóng rực quyến rũ ૮ɦếƭ người, “Ngồi lên đi.”
Lâm Hạnh Tử tóm chặt lấy tay vịn, giọng nói khàn khàn của người đàn ông khiến cô tỉnh táo lại một chút. Cô mở mắt, gương mặt của anh gần ngay trong gang tấc, giữa bóng đêm mơ màng không giấu nổi nỗi khát khao bỏng cháy.
“Ngồi lên đi, Khương Khương… một tay anh không ôm em được.”
Bị ánh mắt như vậy bao phủ, cô luôn có ảo giác được anh toàn tâm toàn ý yêu thương hết mực, cũng đánh mất luôn khả năng suy nghĩ.
Thật ra ở đây không thoải mái chút nào, bàn chân co lên đến khó chịu, cô ngồi trên đùi Giang Ngôn, đầu gối cọ vào mặt ghế mây tới mức đỏ ửng.
Sợ bị ngã khỏi ghế, hai tay cô tự giác đặt lên vai Giang Ngôn. Cô vốn chẳng phải người dịu dàng cẩn thận, lúc xử lý vết thương cho Giang Ngôn, tuy đã chú ý lắm rồi nhưng vẫn không được khéo cho lắm, anh cố nhịn đau không lên tiếng, có điều, cả người đổ đầy mồ hôi. Bàn tay cô thấm ướt mồ hôi trên bả vai anh, móng tay ghim vào da thịt, chút cảm giác nhức nhối này khiến những cái động chạm như gần như xa càng thêm nóng bỏng, quyến luyến.
“Ưm…”, cô không ngừng ngửa mặt về phía sau, cảm giác chơi vơi không có chỗ tựa.
Giang Ngôn giơ một tay lên мơи тяớи lưng cô, hai khớp xương sau vai như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Chút lý trí còn sót lại khiến Lâm Hạnh Tử muốn kháng cự, nhưng rồi lại chẳng thể kháng cự nổi, bàn tay nóng rẫy của người đàn ông ghì gáy cô về phía anh, đầu môi triền miên dần đưa đẩy vào giữa hai hàm răng.
Cách đó năm mươi mét là bờ cát, tiếng sóng biển rì rào táp vào vách đá, lúc gần lúc xa, như đáp lại những tiếng thở dốc trong căn phòng, càng thôi thúc cơn sóng tình cuộn trào.
Cho dù trong lòng cô có khúc mắc, nhưng cơ thể vẫn đầy khát vọng một cách chân thực như trước.
Cúc áo bị cởi bỏ, từ từ hạ xuống đáp trên khuỷu tay, Lâm Hạnh Tử liền tránh đi cái hôn của Giang Ngôn, gục đầu thở dốc.
Làn gió biển lùa vào qua khung cửa sổ, đưa đẩy mái tóc cô nhè nhẹ quấn quýt quanh tay anh. Bản thân Giang Ngôn vốn tự thấy mình không đòi hỏi quá nhiều, nhưng trên người cô thì lại không kiềm chế được sự tham lam, đôi môi bị hắt hủi, anh liền mơn man từ cổ cô xuống đến gò xương quai xanh.
Cũng quên mất mình đang bị thương, bàn tay cứ thế lần mò đến cúc quần bò của cô.
“Không được…”, Lâm Hạnh Tử giãy giụa.
Cô vốn tưởng mình có thể nín nhịn cảm giác giày vò này, nhưng lúc mở miệng thì lại bị tiếng nói khàn khàn bán đứng. Ánh mắt anh lập tức khóa chặt lấy môi cô.
Dường như Lâm Hạnh Tử nghe thấy nhịp đập của trái tim mình, ồn ào, dồn dập, như thể muốn giãy khỏi sự trói buộc mà xông ra vậy.
Cô cần bình tĩnh lại.
Nhưng hai chân duy trì một tư thế quá lâu, tê dại, ê ẩm, chỉ hơi động đậy một chút đã phải ngồi thụp trở lại.
Giang Ngôn cúi đầu cười, khẽ hất thắt lưng, cách một lớp vải cọ vào đùi cô. Lâm Hạnh Tử đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, cô che mắt anh lại, nhưng chẳng thể ngăn nổi khóe miệng đang cong lên của anh.
Bóng đen phủ xuống bất thình lình, là do cô cầm cái áo sơ mi dúi vào mặt anh, “Ai cho anh cười!”
Giang Ngôn quá dễ dàng để rút được cái áo xuống, nhưng anh lại dung túng để cô đùa nghịch, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng theo từng tiếng thở, một giọt mồ hôi lăn dài xuống cơ bụng săn chắc, rồi biến mất dưới mép cạp quần.
“Vết thương…”
“Không sao, thế này không tốn sức.”
Lâm Hạnh Tử quỳ gối cạnh hai bên sườn Giang Ngôn, ҨЦầЛ ŁóŤ bị kéo xoắn thành một sợi dây thừng, bờ ௱ôЛƓ đầy những dấu tay hồng loang lổ, ngón tay anh đưa đẩy bên trong, nhớp nháp không ngừng.
Sắc trời dần thẫm lại, tiếng sóng biển dường như càng mạnh hơn. Anh lại cho thêm một ngón tay nữa, đường vào bị nới rộng, Lâm Hạnh Tử khó chịu uốn éo không ngừng, cách một tầng áo sơ mi cắn vào cằm anh, “Anh… bỏ ra đi… A… Đồ khốn! Đừng… Giang Ngôn… Không có bao mà… lần trước suýt nữa anh ra ở trong rồi…”
Giang Ngôn thoáng dừng lại, trước khi về đây, anh phải sang tỉnh khác làm việc, biết Lâm Hạnh Tử đến một mình nên anh vội vàng trở về, trên người chẳng mang theo thứ đó.
“Anh chỉ cọ ở ngoài thôi, không cho vào.”, giọng anh khản đặc đến kỳ cục, “Khương Khương, chừng nào em muốn có con, nhớ nói cho anh biết… Không phải là ép em, cũng không phải là thúc giục em, em thích thì có, không thích thì thôi.”
Lúc ăn cơm, mẹ Giang có khéo léo nhắc đến chuyện con cái. Tuy Lâm Hạnh Tử mới hai mươi lăm tuổi, công việc đang độ bận rộn, tạm thời không nghĩ đến chuyện này, Giang Ngôn cũng còn trẻ , nhưng mẹ Giang lần lượt mất đi cả chồng lẫn con trai, mọi hy vọng đều đặt hết lên Giang Ngôn, thế nên bà vẫn mong anh đã kết hôn rồi thì nên có con, trai gái đều được.
Chiếc áo sơ mi che cả khuôn mặt anh, Lâm Hạnh Tử không nhìn ra trong lúc nói lời này anh có biểu cảm thế nào, đầu óc rối loạn, hai tiếng gõ cửa vang lên, cô mới hoàn hồn, lại chậm chạp phát hiện ra là mình chưa khóa cửa.
“Giang Ngôn.”, mẹ Giang đang ở bên ngoài.
“Hạnh Tử đã ngủ chưa?”