Em Thấy Núi Xanh - Chương 16

Tác giả: Aspirin

Chiếc Pagani đi thẳng đến một tiểu khu vô cùng xa hoa.
Bảo vệ nhìn thấy biển số lạ liền hạ thanh chắn xuống. Giang Ngôn xuống xe, chỉ có thể nhìn theo hai bóng đèn pha dần khuất khỏi tầm mắt.
Hôm đó, ở bệnh viện, nhìn Quý Thu Trì bị thương, tuy cô nhất quyết không nói, nhưng Giang Ngôn có thể đoán ra được là do gã đàn ông bao nuôi cô làm. Không chỉ vết thương ngoài da, mà kết quả khám còn cho thấy dấu hiệu bị bạo hành tình dục.
“Chủ chiếc xe vừa rồi là ai?”
“Xin lỗi anh, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của người ấy được ạ.”, anh mặc cảnh phục, người bảo vệ không rõ tình hình thế nào, nhưng thái độ nhún nhường thấy rõ, “Xe của anh đang chắn lối vào, cảm phiền anh đánh xe ra chỗ khác ạ.”
Tuy Giang Ngôn rất nóng ruột, nhưng không định làm khó đối phương. Anh nhớ kĩ biển số xe, đợi về cục nhờ người điều tra hộ sau.
Lâm Hạnh Tử có uống mấy ly rượu, xe chạy với tốc độ quá nhanh, cuối cùng phanh gấp lại, khiến dạ dày cô như đang có sóng biển cuộn trào.
Giang Ngôn quay trở lại xe mới để ý thấy Lâm Hạnh Tử tựa vào ghế, mặt trắng bệch, có vẻ như đang cực kỳ khó chịu.
“Khương Khương..”
“Anh đuổi theo là muốn làm gì?”, Lâm Hạnh Tử thản nhiên hỏi.
Sau khi nhận ra là Quý Thu Trì, anh lập tức quên luôn cô đang còn ở trên xe.
“Tẩn ông ta một trận để giải hận à? Anh lấy thân phận gì mà nhúng tay vào?”
Giang Ngôn cụp mi, ánh mắt nặng nề, “Là anh kích động rồi.”
“Triển Thiên Hùng không chỉ bao nuôi mỗi một mình Quý Thu Trì, nhưng mấy năm gần đây, người ông ta thường xuyên đưa đi theo lại chỉ có một mình cô ta, cô ta tuy là thư ký, nhưng trong tay có cổ phần của Triển Thị, tốt nghiệp đại học mới có bốn năm mà tài sản lại gần nghìn vạn, anh có nghĩ là vì cái gì không?”
Lâm Hạnh Tử nghe người trong giới nói, Triển Thiên Hùng bị bất lực ở phương diện kia, dù sao tuổi tác cũng đã cao, hồi trẻ phóng túng quá độ nên thân thể đã héo mòn, nhưng vì càng không làm được nên tính tình lại càng biến thái, cách thức tra tấn phụ nữ vô cùng kinh khủng. Quý Thu Trì có thể ngang nhiên đi lại ngay trước mắt bà Triển, chắc chắn là thủ đoạn cực kỳ cao tay.
Giang Ngôn nắm chặt tay lái, các khớp xương hằn rõ một màu trắng bệch, “Cô ấy có nỗi khổ riêng…”
“Trên đời này làm gì có ai thật sự được sống thoải mái, ai mà không có nỗi khổ riêng…”, Lâm Hạnh Tử cảm thấy vô vị, không muốn nói chuyện nữa, “Về thôi, mệt quá rồi.”
Lâm Tang biết Lâm Hạnh Tử vì thua một trò chơi ấu trĩ nên mới phải đồng ý hẹn hò với Triển Diễm, vì thế đã khinh bỉ cô nhặt phải một thằng thối nát từ đống rác ra, còn chưa đến 48 tiếng mà cô đã phát bực vì cảm giác bị cắm sừng. Nhưng Giang Ngôn là do cô lừa từ căn phòng sang trọng ra, tại sao vẫn không khiến cô hài lòng như vậy?…
Lâm Hạnh Tử không có tâm trạng tranh cãi, vì thế đã đưa ra đề nghị ngủ riêng. Giang Ngôn không đồng ý, nhưng cô quẳng một cái gối ra, “cạch” một cái, khóa trái cửa lại.
Rửa mặt rồi lên giường, Lâm Hạnh Tử biết anh vẫn đang đứng ngoài cửa, cô giở mình liên tục, mãi đến tận nửa đêm mới ngủ được.
Cô mơ thấy khung cảnh của rất nhiều năm về trước, cô bị Lâm Kha hại cho gãy chân, mà chàng trai tuấn tú kia cứ thế cõng cô cả tháng trời, từ cổng đến khu lớp học có tổng cộng 107 bậc thang, cô đếm không biết bao nhiêu lần.
Đồng phục của trường Trung học số 1 vừa xấu lại vừa già, chỉ một màu xanh lam đơn điệu, nhưng mặc lên người anh lại đẹp một cách lạ thường.
Lúc cõng cô, anh thường chỉ dùng cánh tay nâng cơ thể cô lên, thỉnh thoảng vì cô cố tình ngúng nguẩy, sợ cô ngã xuống nên anh mới nắm chặt lấy đùi cô. Sau khi cô ngồi chắc lại rồi, anh tiếp tục đi thẳng về phía trước, mái tóc ngắn không che được hai vành tai đỏ lừ. Lâm Hạnh Tử tựa vào lưng anh, ghé lại gần là có thể ngửi thấy một mùi thanh mát sạch sẽ, hình như là mùi bột giặt hương dừa. Nhìn giọt mồ hôi lăn dài từ cổ xuống cổ áo đồng phục được giặt trắng tinh của anh, lòng cô nhộn nhạo không sao kiềm chế nổi.
Lâm Hạnh Tử từng hỏi thời khóa biểu của Lâm Kha, biết tiết học cuối cùng của buổi chiều là Hóa học, tiết của mẹ cô, mười hôm thì đến chín hôm là dạy quá giờ, mà Giang Ngôn lại là cán sự bộ môn.
Năm đó vừa hay có đợt cải cách giáo dục, Bộ giáo dục không cho phép học thêm, thế nên nhà trường chỉ trộm dạy tăng cường cho khối Mười hai. Vì Lâm Hạnh Tử bị thương nên không được ở nội trú, hết giờ là phải về nhà. Khi ấy, Lâm Húc Đông bận bịu, không thể đón cô được, Lý Thanh lại phải họp, thế nên bảo cô đợi ở trong phòng học.
Học sinh trong lớp đều đã về gần hết, chỉ còn một tốp nam sinh đang túm tụm, xem chừng là đang đợi người để đi đánh nhau.
Lúc Giang Ngôn đến, Lâm Hạnh Tử đang nằm rạp xuống bàn. Cẳng chân bó thạch cao chìa ra ngoài, Giang Ngôn nhìn mà sốt ruột, sợ cô đập vào chân bàn sẽ lại càng đau hơn.
“Khát ૮ɦếƭ mất, em muốn uống Coca, Coca lạnh ấy.”
“… Để anh đi mua.”
Trong trường không có cửa hàng, phải ra ngoài cổng mua. Lâm Hạnh Tử chờ một lúc vẫn không thấy anh về, liền nhảy lò cò ra cửa lớp, ngó xuống dưới xem.
Trong lớp bỗng truyền ra tiếng nói chuyện, “Bố nó ૮ɦếƭ lâu rồi, hít Mα túч ૮ɦếƭ đấy, nhà nghèo rớt mùng tơi, nghe nói được nhà trường miễn toàn bộ học phí, ngay cả một bữa cơm cũng không trả nổi, toàn phải dựa vào cái mặt để lừa mấy em nữ sinh…”
Cửa phòng học khép lại, cô tựa lưng vào tường đứng chờ.
Lúc Giang Ngôn vặn nắp chai đưa cho cô, cô lại nói: “Uống Coca béo lắm, chai này anh uống đi, em muốn uống sữa chua cơ.”
“… Em đợi anh mấy phút nhé.”
Chàng trai vừa mới chạy lên đến nơi, còn chưa kịp lấy lại nhịp thở bình thường, lại chẳng hề oán giận lấy một câu. Lâm Hạnh Tử nhìn theo bóng anh, trong lòng vui mừng như nở hoa.
Chắc chắn anh ấy thích mình rồi.
Gãy chân cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy thích mình.
Bỗng nhiên, Lâm Hạnh Tử phát hiện ra chủ nhiệm lớp đang đi lên. Cô lập tức thu lại vẻ tươi cười, đẩy cửa phòng học ra, nhìn tên tóc vàng vừa bô lô ba la, “Phiền cậu đỡ tôi cái.”
Tóc vàng không nghĩ nhiều.
Mà một giây trước khi chủ nhiệm đi vào, Lâm Hạnh Tử đột nhiên giãy ra khỏi tay tên tóc vàng, đổ cả người xuống đất.
“A! Đau quá, Vương Lực… Tôi biết tôi từ chối lời tỏ tình của cậu làm cho cậu mất mặt, nhưng mà mẹ tôi không cho tôi yêu sớm… Shhh, tôi đã xin lỗi chân thành rồi, sao cậu không bỏ qua mà lại đẩy tôi như thế, đau quá… Chân của tôi… Bác sĩ bảo nếu mà bị thương tiếp là để lại di chứng, sau này không nhảy múa được nữa đâu…”
“Vương Lực! Anh lại bắt nạt bạn nữ, định tạo phản à, lên văn phòng với tôi!”
Tóc vàng: …

Lâm Hạnh Tử dậy khá muộn, mộng mị cả đêm, đầu óc cô vẫn chưa hết mơ màng.
Trong nhà vô cùng im ắng. Lúc đánh răng, nhìn đôi mắt hiện rõ quầng thâm của mình trong gương, cô bèn ra tủ lạnh định lấy đá để chườm, thì chợt nhìn thấy tờ giấy ghi chú:
Đồ ăn sáng để trên bàn ăn, nếu nguội thì cho vào lò vi sóng quay hai phút rồi hẵng ăn nhé.
Anh đến Lăng Thành tìm nhân chứng.
Cửa phòng ngủ phụ mở, ga giường phẳng phiu như thể chưa từng có ai ngủ trên đó, ngay cả bữa sáng cũng đã làm xong, chẳng biết anh đi lúc mấy giờ. Hình như trong lúc mơ màng, Lâm Hạnh Tử có nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đi rồi cũng tốt, cãi nhau rồi lại thành ra khó xử.
Lâm Hạnh Tử vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác. Trợ lý Trần đã bị chuyển sang cương vị khác, cô chỉ có thể tự mình lái xe đến công ty.
Lâm Tang đi công tác đã về, Lâm Kha đưa bạn gái đến thành phố Hải đón Trung thu, nhưng không ở nhà được lâu, nói là phải tụ tập với đám bạn học cũ, chỉ hẹn Lâm Hạnh Tử cuối tuần đưa cả chồng đến gặp chị dâu tương lai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc