Cô được ra tù! Đúng rồi, 7 năm nhìn ánh mắt trời qua thanh sắt, chịu đủ mọi tủi nhục đau đớn nơi tù đày. Cuối cùng Hạ An cũng thoát khỏi nơi đây!
Nơi đáng sợ, nơi tăm tối ấy... Hạ An không muốn quay lại nữa! Những đêm người đau đến chẳng ngủ được, lạnh lẽo co cho mình một tấm ga mỏng. Những hôm nắng đến nổ trời làm chẳng được nghỉ. Những trận đòn, những cái tát, những vết trầy xước, vết bỏng ở đây... cô chẳng quên được!
Hít một hơi thật sâu, quang cảnh vẫn vậy, đường phố chẳng thay đổi, vẫn vội vã vẫn tấp nập. Nhưng cô nhớ anh! Người con trai mà suốt 7 năm cô ở tù chẳng đến thăm tới một lần, 14 năm chạy nhong nhong theo anh chẳng liếc lấy một cái!
"Hạ Lan, chị sao rồi? Có anh ấy bên cạnh chắc hạnh phúc lắm! 7 năm qua em tự thấm rồi, em sẽ không làm phiền anh chị nữa!"
Cô tự nói, tự cười, tự lau nước mắt.
Nhà họ Nguyễn.
Choang!!! Tiếng chiếc chén sứ va chạm với gạch đá hoa, thật sắc, sắc đến gai người, tiếng người đàn ông phẫn nộ.
"Con nghịch tử, mày còn dám vác mặt về đây sao? Mày còn định hại ai nữa! Hả??"
Ừ ba Hạ An, ông ấy hận cô. Mẹ cô ngồi lặng, nửa lời không nói, ánh mắt từ đầu tới cuối chưa nhìn đến cô. Mẹ ơi, ngay cả mẹ cũng coi đứa con gái này như không khí thật rồi sao?
"Ba... con tại ngoại rồi... con về để xin lỗi ba mẹ, chị Hạ Lan! Con thật sự xin lỗi!"
Hạ An nắm chặt túi quần áo nhỏ trong tay, mặt cúi gằm che gương đôi mắt đã ướt nước. Đứa con này bị hắt hủi rồi.
"Tao không cần mày xin lỗi! Nếu cái lời vô nghĩa đó mà làm cho con gái tao lành lại thì mày cứ nói đi, nhiều vào!" ông tức giận lên tiếng.
"Ba!"
Chỉ cần một giọng nói nó xoa dịu đi cơn cuồng phong kia. Thì ra là chị...
"Hạ Lan, Duy Khương, về rồi, nào mau ngồi đi!"
Giọng điệu của ông lập tức thay đổi, chẳng còn lạnh lùng đáng sợ, chỉ có dịu dàng ôn nhu chạy đến bên đỡ chị ngồi xuống.
Có cả anh ấy nữa. Tim Hạ An nhói lên một hồi. Trái tim này vẫn thật chưa chừa. 7 năm qua chưa đủ để mày ngấm chịu sự đau đớn sao? Hay là sự đau đớn đó chưa đủ lớn, chưa đủ dày xé tâm can?
"Chị... em xin lỗi! Thực sự xin lỗi!"
Hạ Lan để lại di chứng sau tai nạn lần đó, một tháng đi tái khám chân một lần.
"Không có gì! Mau dọn đồ lên phòng..."
"Ta không có đứa nghịch tử như nó!"
"Ba... cho con lên phòng lấy một thứ thôi! Rồi... con sẽ đi... đi khuất mắt ba!"
Ông Nguyễn đôi mắt khẽ động, một thoáng không nói gì. Hạ An tự biết phải làm gì lặng lẽ đi lên phòng.
Cô gầy quá! Chẳng còn lanh lẹ, chẳng quấn anh như trước nữa! Đến bây giờ, ngay cả cái liếc mắt cho anh cũng chẳng có! Duy Khương khó chịu trong lòng. Cái sự khó chịu đó cũng chẳng thể lấn át được cơn thù hận trong anh.
"Con đi!"
"Hạ An, đừng em. Ở nhà đi! Mọi chuyện qua rồi, chị sẽ tha thứ cho em!" Hạ Lan tập tễnh đi đến bên cô.
"Chị bỏ em ra! Là em sai, em phải tự trả giá cho việc mà em đã làm!"
"Không, Hạ An!"
Hạ An giật mạnh tay chị cô theo đà ngã xuống. Duy Khương đến đỡ chị ấy gương mặt giận dữ, ánh mắt anh đỏ ngầu chứa đựng đầy sự chán ghét.
"Cô mau cút đi cho nơi này được sạch sẽ!"