Sáng hôm sau, nó dậy sớm chuẩn bị đi học, cô chị họ Khả Ái cũng đã thức dậy.
_Chào buổi sáng. Nó vui vẻ chào hỏi, có vẻ tất cả những gì diễn ra tôi qua đã qua giống như một giấc mơ.
_Chào buổi sáng. Ái cũng không ngần ngại vui vẻ trả lời lại.
_Dậy sớm vậy. Ái hỏi.
_Thói quen rồi. Nó cười cười.
_Thôi, chuẩn bị ăn sáng đi. Nó nói.
Ái không nói gì nữa, đi thẳng vào bếp ngồi vào chỗ của mình nhưng một lúc vẫn thấy nó loay hoay chưa làm xong nên vào phụ luôn.
_Để tôi phụ cho, cô lề mề quá. Đến giúp người ta cũng phải thêm vài câu châm chọc vào.
_Kệ tui, tin tui cho cô nhịn không. Nó đốp lại.
Hai người cứ thế cãi qua cãi lại rồi lườm nguýt nhau một lúc sau đó lại lăn ra cười. Anh đứng trên cầu thang khó hiểu chẳng biết 2 cái người này đang làm trò gì nữa. Cùng lúc đó hắn cũng đến nhưng…không phải một mình. Bên cạnh hắn còn có cậu đi cùng, hình như 2 người gặp nhau trên đường. Nhìn mặt cả 2 có vẻ chẳng vui vẻ gì, đúng rồi, làm gì có ai gặp lại thằng người yêu cũ của bạn gái trong khi nó đang cố gắng hàn gắn mà cười toe toét rồi bắt tay nắm chân được chứ, cũng chả ai gặp thằng ςướק mất người yêu cũ trong khi mình đang hàn gắn mà nhảy ra cười nói vui vẻ được. Anh ra chào hắn mấy câu, không thèm nói gì với cậu rồi đi đón cô luôn. Nó và Ái từ trong bếp đang chuẩn bị ăn sáng thì hắn và cậu đi vào.
_Ơ, anh đến đây chi vậy. Nó hỏi, còn hỏi ai thì chưa biết.
_Đến đón em đi học. Hai người kia đồng thanh.
_Ơ, tôi hỏi anh Khánh mà. Nó nói một câu làm người bên cạnh hắn quê một cục to đùng.
_Tôi đến đưa em đi học. Cậu nói, nó lại không nghĩ là cậu nói với mình thảm hại hơn là nghĩ cậu đang nói với Ái nên gọi nhỏ ra.
_Ê, Ái, có anh nào đến đón cô kìa. Nó ngây thơ. Người bên cạnh cậu như muốn lăn ra mà cười, còn cậu thì tối sầm mặt lại.
_Đâu, tôi mới chuyển đến có quen ai đâu. Ái thắc mắc. Vừa gặp gương mặt “đập chai” của cậu, nhỏ đơ ngay tại chỗ. Nó phải khua tay mấy lần mới tỉnh. Hắn và cậu ra phòng khách chờ để tụi nó ăn xong bữa sáng. Nó và nhỏ vừa ăn vừa thắc mắc nhìn nhau
_Không phải bạn trai cô? Nó hỏi.
_Dĩ nhiên, tôi làm gì có bạn trai. Nhỏ trả lời chắc nịch.
_Thế tên đó đến đợi tôi? Nó chỉ mình, mặt đần ra.
_Còn gì nữa, thôi ăn đi. Nhỏ trả lời.
Hai cô gái ngồi xử lí bữa sáng một cách nhanh nhất có thể, cũng tại căn nhà đó một cuộc chiến tranh xảy ra.
_Cậu nghĩ cậu là ai? Gia Kiệt nói.
_Là bạn trai Mới của Uyên Nhi. Bảo Khánh cố nhấn mạnh chữ Mới để Gia Kiệt hiểu nhưng có lẽ ham muốn chiếm đoạt khiến cậu không hiểu mà còn ngược lại, nghĩ rằng hắn đang tuyên chiến với mình.
_Vậy cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền hỏi tôi câu đấy? Hắn tiếp.
_Là người Uyên Nhi yêu lúc chưa mất trí nhớ. Gia Kiệt trả lời, anh mắt đắc thắng vì đã cho hắn biết được Uyên Nhi yêu mình, cậu vẫn nghĩ hắn chưa biết gì.
_Và trước khi chia tay, đúng chứ. Câu nói của hắn làm cậu hơi giật mình, ánh mắt trùng hẳn xuống, khuôn mặt đắc thắng cũng trở nên co lại.
_Sao cậu biết. Gia Kiệt trầm giọng.
_Tại sao lại không biết. Hắn cười nửa miệng.
_Cậu đã chia tay với Nhi 1 năm trước và…cậu cũng đâu biết được sau tai nạn đó Nhi đã mất trí nhớ. Đó là lí do cô ấy không nhớ cậu nhưng lỗi cũng chẳng phải do cô ấy, lúc cô ấy nguy kịch nhất thì cậu lại bỏ đi, rời xa Nhi. Cậu nghĩ cậu đủ tư cách để quay lại không? Hắn nói.
_Im đi. Cô ấy yêu tôi, cô ấy là của tôi, 1 năm trước và bây giờ cũng vậy.
_Cậu chắc chứ? Hắn hỏi lại.
_Cậu có chắc rằng tình cảm của cô ấy vẫn nguyên vẹn không? Sau một năm xa cách và nhất là sau chia tay, trước khi chia tay thì tình cảm của Nhi dành cho cậu đã hết, hai người không phải là của nhau nhưng vì sợ làm tổn thương cậu nên cô ấy mới phải gượng ép bản thân, huống hồ bây giờ cô ấy đã được cậu giải thoát. Tình cảm Nhi dành cho cậu là sự thương cảm giữa 2 người bạn mà thôi. Hắn giải thích, từng câu nói của cậu giống như một thứ gì đó làm cho sự tự tin về tình cảm của Nhi giành cho Gia Kiệt bắt đầu sụp đổ.
_Cậu Im Đi. Gia Kiệt hét lên. Hắn định trả lời thì từ phía cửa nhà ăn, tiếng động làm cho hai người giật mình. Nó đang khuỵu xuống sau bức tường, Ái hốt hoảng ngồi sụp xuống đỡ nó. Mọi chuyện là sao, sao nó không nhớ nổi, tất cả những gì hắn nói lại biến thành những bức hình trong tâm trí nó, 2 người đó đang nói về quá khứ của nó sao? Tại sao đầu nó lại đau thế này, nó không muốn nhớ, thật sự không muốn nhớ lại nữa. Tại sao lại bắt nó phải nhớ lại chứ? Tim nó nhói lên từng đợt, tất cả những gì trong quá khứ hiện về khiến con tim nó như bị Ϧóþ nghẹt, đau đến không thở được, quá khứ đã quay trở lại, nhuốm một tâm hồn màu nắng thành những đám mây giông. Nó khuỵu xuống, Ái đỡ nó, cùng lúc, anh nó cùng Di cũng về đến nhà. Tất cả mọi người đã và đang tập trung đông đủ ở nhà nó giống như một sự sắp đặt sẵn từ tay định mệnh, hôm nay có lẽ sẽ là ngày kết thúc mọi chuyện, kết thúc một cách chẳng báo trước nhưng sao nó không muốn, thật sự không muốn, nếu hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc thì nó phải làm sao khi phải đối mặt với 2 người con trai kia. Quá khứ lặp lại, lặp lại tình cảm của nó, lặp lại một tình yêu mà trước kia nó từng trao cho 1 một người, chỉ có điều tình cảm ấy không còn giành cho người ấy nữa, nó đã trao cho người con trai khác. Nó phải làm sao đây?
“Rồi cũng đã đến ngày này, khi chúng ta chỉ còn có thể ngang qua nhau như hai người xa lạ.”
---------The End-----------
Con Trai yêu bằng mắt!
- Nhưng lại khóc bằng con tim!
--> Nhưng 1 khi họ đã khóc bằng
mắt tức là họ đã yêu bạn quá
nhiều
- Con Gái yêu bằng tim.
- Nhưng lại khóc bằng mắt!
- Nhưng 1 khi họ đã khóc bằng
nụ cười tức là họ đã bị tổn thương
quá lớn.
-----------------------------------------
Min đã trở lại và độc hại hơn xưa. Hú hú hú, còn ai nhớ Min không nào?
-------------------------------------------
Nó ngồi trong phòng, hai tay ôm đầu gối, đầu dựa lên gối nhìn ra phía cửa sổ. Mưa, cơn mưa bất chợt kéo đếnđem theo từng giọt mưa lạnh buốt. Nhói. Tim nó lại nhói lên, đau đến nghẹt thở, đôi mắt dưng dưng, từng giọt nước mắt trực trào. Bây giờ, đối với nó, những giọt mưa kia đang thấm vào tim nó để rồi, khi tim đã lạnh buốt, chẳng thể chứa thêm được nữa thì những giọt mưa ấy tràn ra…nước mắt. Nghĩ về chuyện tình yêu của mình làm nó đau, đau lắm nhưng vẫn phải nghĩ, nó phải đối đầu với tất cả những gì số phận đã đặt ra, để tất cả những người trong cuộc không phải chịu thêm sự đau khổ nào nữa, nhưng mãi nó chẳng nghĩ được gì. Giống như nhưng suy nghĩ của nó bị ai đó xóa đi. Đau, buồn, khó xử, tội lỗi, tất cả những cảm xúc của nó bị nhuộm đen cả, chẳng có gì khá hơn. Mấy ngày rồi, nó vẫn ở trong phòng, lấy cớ nghỉ ốm để trốn tránh Bảo Khánh và Gia Kiệt, nếu có bắt gặp họ, nó cũng chẳng biết nó phải cư xử thế nào. Nó chẳng biết chọn ai. Thầm trách quá khứ đã ra đi sao còn quay về, để hôm nay cả ba người phải chịu sự đau khổ. Nó biết mình yêu ai, con tim mình hương về phía ai, nhưng nếu nó bước đến bên người trước thì liệu người phía sau sẽ thế nào. Nếu nó làm vậy, thì tất cả những việc nó cố gắng chịu đựng trước kia còn có ý nghĩa gì. Cơn mưa tầm tã cứ thế trút xuống, như trút bớt nỗi lòng của những con người đang chịu quá nhiều đau khổ. Nó nhìn từng hạt mưa bay, tự nhiên nảy lên ý định muốn đi ra ngoài, để những giọt mưa kia rội rửa sạch tất cả niềm đau lúc này, nó muốn mình nhẹ nhõm hơn, dù chỉ là một chút. Có như vậy nó mới có thể biết mình nên làm gì được.
“Khi người ta quá đau buồn về chuyện gì đấy. Người ta sẽ chẳng thể biết được việc mình đang làm điên rồ đến mức nào”
Ngay lập tức, nó ra khỏi phòng. Căn nhà rộng lớn chỉ còn mình nó, anh hai không có, Khả Ai cũng không, Thiên Di cũng vậy, nó biết rằng mọi người chỉ đang đi học nhưng sao cảm giác trống vắng giống như chỉ có một mình nó cô độc. 9 giờ sáng, trên con đường vắng tanh, giờ này có lẽ mọi người đang đi học hay đi làm, khoác trên mình bộ váy ngủ màu trắng, trên tay là chiếc ô trong suốt đi trên con đường. Mưa xối xả, giọt mưa bay đập vào người nó, lạnh buốt. Chiếc ô nhỏ chẳng đủ che hết nhưng giọt mưa kia, nói đúng hơn, nó chỉ cầm ô cho có còn mưa thì vẫn thấm vào nó. Bước đi vô hồn trên vỉa hè, mặc cho mưa bay vào người. Cứ như vậy, nó đưa tay ra hứng những giọt nước mưa rồi một cơn gió thổi qua làm bay chiếc ô nhỏ trên tay. Nó cũng không định nhặt lại, đi tiếp. Rồi đến con ngõ nhỏ, nó giật mình nhớ ra đấy là nơi mình chia tay Gia Kiệt, cũng là nơi mà nó và Kiệt đã cái nhau rất nhiều lần. Và lần làm nó nhớ nhất, đau nhất đó cũng chính là lần đầu cô phải khóc vì tình yêu.
------------------------quay lại---------------------------
Một buổi chiều, nó đang đi cùng Di trên đường, cả hai cùng nhau đến thư viện thì bắt gặp Minh (chap1), cậu cũng đang có việc đến thư viện. Cả 3 gặp nhau rồi vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, được một lúc thì Di có điện thoại nến ra chỗ khác làm 2 người phải đứng đợi. Trong thời gian ấy, nó và Minh nói rất nhiều chuyện, nào là học tập, rồi tình hình điểm số,… Minh rất vui tính, có lẽ vì vậy nên ai cũng quý cậu, Di, Minh và nó là bạn thân từ hồi đầu năm cấp 2. Đang nói chuyện thì Kiệt từ đâu đi đến, tay nắm tay với một cô gái khác, khuôn mặt hằm hằm. Nó vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.
_Em giải thích đi, cậu ta là ai?
_Ơ, đây là Minh, bạn em, anh sao vậy? Nó ngơ ngác hỏi
_À, ra là bạn à, bạn bè thân thiết nhỉ? Gia Kiệt cười mỉa, ánh mắt khinh thường dán lên người nó, cứ như nó là người trơ trẽn bắt cá hai tay vậy?
_Ý anh là gì? Minh nói.
_Chả là gì cả. Kiệt đáp, ánh mắt vẫn hướng về nó.
_Anh đừng hiểu nhầm, em và Minh chỉ là bạn thôi. Nó nhận ra vấn đề, ngay lập tức giải thích.
_Anh hiểu nhầm à? Nhưng mà biết sao được, cái gì cần thấy anh cũng thấy mà. Gia Kiệt nói.
_Anh đừng nói vậy, em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà.
_Nhưng anh không thích bạn gái anh nói chuyện với bất cứ thằng con trai nào cả. Cậu gần như quát nó.
_Nhưng đây là bạn em. Nó bực mình nói.
_Không bạn bè gì cả. Cậu nói, tay vẫn nắm chặt tay cô gái kia. Giờ nó mới nhận ra sự hiện diện của cô gái lạ mặt từ nãy tới giờ vẫn im lặng, em gái? Không phải, em gái, em trai hay họ hàng nhà cậu nó đều đã gặp, Gia Kiệt làm gì có em gái nào. Cay đắng nó nhận ra rằng mình chỉ đứng thứ n trong danh sách bạn gái của cậu.
_Anh nói em vậy thì anh giải thích đi, cô gái bên cạnh là ai? Nó hỏi, ảnh mắt ngấn nước dừng lại ở cô gái bên cạnh, cô gái ấy cũng có vẻ khá lúng túng. Gia Kiệt giật mình buông tay ra, ánh mắt khó xử.
_Đây là bạn anh, em hỏi làm gì?
_Bạn anh? Anh có bạn nào mà em không biết? Nếu là bạn thì so với em là nói chuyện bình thường còn với anh là nắm tay, cái nào đáng để trách hơn? Nó hỏi.
_Anh đã nói là bạn anh, em hỏi nhiều vậy làm gì? Cậu cáu gắt, kéo tay cô gái ấy bỏ đi.
Nó đứng đấy, sững sờ nhìn bóng dáng hai người kia quay đi. Từ ngày hôm đấy, tình yêu trong nó đã ૮ɦếƭ, hay đúng hơn là tình yêu chưa kịp hình thành đã tan biến. Cảm giác khi gặp cậu không còn làm nó vui như trước nữa, à không, không còn cảm giác nữa, vậy mới đúng. Nó với cậu giống như 2 người bạn xã giao, nhưng nó vẫn phải cố gắng giả vờ rằng mình còn yêu cậu.
---------------------------------------------------------------------------
Đứng tần ngần một hồi, nó nở nụ cười chua xót, càng nghĩ càng làm mình đau. Rồi bỗng trong đầu nó nảy ra một suy nghĩ. Tại sao không đi một nơi khác để tránh hai người đấy? Tránh những câu hỏi khó trả lời, những tình huống khó xử và hơn hết là những sự lựa chọn khó khăn. Phải chăng đó là sự lựa chọn vẹn cả đôi đường? Để thời gian xóa đi tất cả, nhưng nếu như vậy, nó sẽ mất Bảo Khánh, tình cảm của nó còn chưa kịp nói ra đã bị vùi lấp. Giật mình nhận ra, nếu nó nói thì khác gì tự đưa mình vào tình huống mình sợ nhất. Nó cười mỉm, một nụ cười buồn. Có lẽ nên như vậy, để khoảng cách xóa đi mọi thứ không nên có, nó sẽ là người tạo ra khoảng cách vậy.
“Nếu chia tay là điều tốt cho cả hai chúng ta, cớ sao em lại thấy đau lòng như thế này ?”
------------------------------------------------------------------------------------
Mọi người ủng hộ truyện mới : Diary Of A Comet (Nhật Ký Của Một Sao Chổi) của Min nhé.
Mạc dù hơi quá nhưng cũng mong các admin của trang khác đăng đầy đủ chương của Min ạ. Cảm ơn nhiều ạ