Min quên giới thiệu với mọi người, ngoài phần khai giảng còn có cắm trại nữa. Buổi cắm trại bắt đầu vào buổi chiều từ 12 giờ trưa đến sang mai luôn. Khung trại đã được lớp chuẩn bị sắn, khối 10 cắm trại sau sân cỏ, đất mềm nên rất dễ cắm, chỉ cần cắm khung xuống, lấy 乃úa đập mấy cái là được. 12 giờ trưa, tụi nó quay lại trường sau 2 tiếng đập phá quán nhà người ta. Trường phải nói là đông kinh khủng luôn, người nhiều như kiến, trại cắm khắp nơi, tụi nó bắt tay vào làm việc. Con trai dựng trại, con gái đi chuẩn bị đồ ăn thức uống. Anh và hắn về lớp để dựng trại cho lớp mình. Làm xong việc lúc tầm khoảng 2 giờ chiều, lớp nó được cô giáo chủ nhiệm tập trung quay tròn trên sân cỏ để liên hoan. Sáng liên hoan, chiều lại liên hoan vậy mà bụng của lớp nó vẫn chứa nổi, vì cô giáo sắp xếp nên Linh và Quân không từ chối được nhưng nhờ vậy mà 2 người lại có một âm mưu thâm độc khác đằng sau. Tụi nó lôi trái cây và nước ra, Linh Linh chẳng hiểu sao lại hiền dịu đến lạ, nhận ngay phần sắp xếp trái cây. 30 cái đĩa nhỏ được bày ra, mỗi người một đĩa, nhỏ bắt đầu chia cho mọi người. Đĩa của nó là lạ nhất với lí do là lớp trưởng. Cả lớp nó không do dự mà ăn phần trái cây của mình một cách vui vẻ. Nó thấy khát nước nên đi ra chỗ balo lấy chai nước khoáng, nó không thích uống nước ngọt cho lắm, không biết cô tình hay vô tình, Linh Linh ngáng chân nó làm nó ngã xuống chỗ sân cỏ, lại có một cục đá đặt đúng chỗ đầu gối nó đập xuống cứ như là được căn đo chuẩn mực vậy. Nó ôm đầu gối, chiếc gối chưa kịp lành của nó lại bị va đập mạnh một lần nữa, nó đau đến rơi nước mắt nhưng cố gắng không khóc. Đứng lên mỉm cười để áp đi sự lo lắng của mọi người cho nó. Nó khập khiễng đến chỗ balo để ở trong chiếc lều, cầm chai nước khoáng, nhân tiện lấy luôn chiếc băng cá nhân dán vào chân một cách vụng về. Ra đến nơi, nó thấy mọi người bắt đầu nôn mửa, kêu chóng mặt, cả nhỏ Linh Linh và Quân.Minh Thư chỉ hơi chóng mặt vì cô mới ăn có một miếng. Minh Thư cầm lấy tay cô vội vã nói
_Cậu đi tìm mùn thớt đi, nhanh lên, chỉ có mùn thớt mới có thể giúp mấy bạn ý. Nó nghe xong, lập tức đi tì mùn thớt, chân cô đau lắm, hình như thấm máu ra luôn rồi nhưng vì các bạn trong lớp, nó phải khập khiễng đi khắp nơi tìm mùn thớt. Không biết tìm ở đâu, nó sực nhớ ra hắn và anh hai, chạy vội đến lều của 2 người.
_Anh Khánh, anh hai, giúp em tìm mùn thớt, lớp em bị ngộ độc. Vừa nói nó vừa kéo hai người đi, 2 người kia cũng hiểu một chút nên theo nó đi tìm mùn thớt ở phòng y tế. Tầm 5 phút sau, nó quay lại trên tay là mùn thớt.
_Cho các cậu ấy uống đi. Minh Thư nói, cả 4 người bắt đầu cho từng người một uống mùn thớt, riêng Quân và Linh Linh không chịu uống. Cả lớp sau khi uống vào thì bắt đầu nôn, sau nửa tiếng đồng hồ thì mọi người bắt đầu hết ngộ độc. Cả lớp quay quần lại tìm kẻ đầu độc.
_Ai là kẻ đầu độc cả lớp, lên tiếng đi. Một người trong lớp hỏi.
_Mình nghĩ kẻ đó chính là Uyên Nhi. Linh Linh nói.
_Tại sao cậu lại nói như vậy. Nó lên tiếng.
_Mọi người nghĩ thử nhé, cả lớp mình đều ăn và đều bị ngộ độc, chỉ riêng Nhi ăn mà không sao. Vậy chẳng lẽ là tụi mình tự đầu độc mình. Nhỏ Linh Linh lên tiếng.
_Đúng vậy, tôi cùng ý kiến như Linh Linh. Quân nói.
_Nhưng mình không có lí do gì để làm như vậy, mình thật sự không làm. Nó cố gắng giải thích, mắt đỏ lên.
_Lí do? Chắc là do tôi và Quân luôn chống đối bạn nên bạn mới làm như vậy, nếu bạn muốn hại chúng tôi thì cần gì phải hại cả lớp. Linh Linh lại nói. Cả lớp sững sờ nhìn nó, ánh mắt không thể tin nổi xen lẫn sự thất vọng nhưng mọi người không nghĩ nó lại làm thế.
_Vậy nếu muốn hại bọn mình thì sao cậu ấy phải chạy đi tìm mùn thớt để giải độc trong khi chân đang đau, nhìn thử chân bạn ấy đi, máu chảy thấm cả ra mà vẫn đi tìm để cứu bọn mình, nếu đã hại thì còn cứu làm gì. Thiên Di lên tiếng bảo vệ cô. Anh và hắn dựa lưng vào gốc cây bên cạnh nhìn nó, hắn tin nó nhưng chẳng biết làm gì giúp nó cả, anh cũng vậy chỉ biết đứng nhìn. Cả lớp phân vân nhìn nhau, lớp trưởng của tụi nó đây sao, có nên tin không.
_Đó chỉ là dàn dựng để che dấu mọi người thôi. Quân lên tiếng, cả lớp như càng thất vọng hơn về nó. Tất cả những gì Quân và Linh Linh nói đều có lí, mọi người phải làm sao đây.
_Xin mọi người hãy tin mình, làm ơn tin mình đi, mình không có làm mà. Nó rơi nước mắt, sao không ai tin nó vậy, nó thật sự không có làm mà. Mọi người quay sang nhìn nó, ánh mắt phân vân không biết có nên tin không. Cuối cùng chẳng ai tin nó vừa khóc vừa chạy đi. Hắn đuổi theo nó, hắn tin nó chẳng qua là không thể chứng mình hộ nó. Cả lớp nó thấy vậy cũng bắt đầu thấy mình hơi quá đáng. Tất cả ngồi quay quần lại, bắt đầu xem xét kĩ lại. Thu lên tiếng.
_Trái cây bị dính độc có lẽ là do tay người bôi vào, bây giờ mình thử ngâm tay vào nước muối nếu chất độc có thì sẽ sủi bọt. Bắt đầu từng người từng người một ngâm tay vào, đến lượt Linh Linh và Quân, cả hai không chịu ngâm vào.
_Linh Linh và Quân, đến lượt 2 cậu.
_Sao tụi tôi phải ngâm. Linh Linh lên tiếng.
_Nếu mấy cậu không ngâm thì làm sao biết được mấy cậu vô tội hay có tội. Một người nói.
_Thế ý mấy cậu là bọn tôi làm? Quân lên tiếng, ánh mắt đe dọa nhưng mọi người đã hết sợ cậu từ lâu rồi. Đừng nghĩ cái chức Lớp phó lao động của cậu và tổ trưởng của Linh Linh mà đòi đe dọa họ, hết thời rồi.
_Nếu 2 cậu không ngăm chứng tỏ 2 cậu là người bỏ độc. Nga lên tiếng. Linh Linh và Quân nhìn nhau.
_Tụi tôi cũng bị ngộ độc, nếu tụi tôi làm thì đâu ngu gì bỏ độc vào cho mình.
_Một là các cậu giả bộ, 2 là các cậu sợ bị nghi ngờ nên tự bỏ vào. Lam lên tiếng, anh mắt nhìn thẳng vào mắt Linh Linh làm nhỏ hơi hoảng. Hai người chưa kịp phản ứng thì anh đang dựa người vào gốc cây đã đứng dậy, cầm lấy tay 2 người kia nhúng vào nước muỗi. Nước muối sủi bọt, cả lớp kinh ngạc nhìn lên không thể tin nổi, anh thấy 2 người đó tay dính độc mà lại đổ tội cho nó tức đến nỗi Ϧóþ 2 tay của 2 người kia như muốn nghiền nát. Thiên Di phải kéo anh ra. Anh lao đến, đấm liên tiếp vào mặt Quân. Cả bọn con trai phải ngăn anh lại để không có án mạng.
_Đồ khốn, mày là thằng hèn, dở trò bỉ ổi này, không biết nhục à. Anh quát lên với Quân. Quân run sợ nhìn anh kinh hãi, ngồi bệt xuống đất.
Bên phía Linh Linh, Thiên Di tức đến xám mặt lại, tại sao lại có loại người thâm tâm độc địa đến vậy. Chỉ vì chức lớp trưởng thôi mà hại cả lớp nếu không có nó cứu kịp có lẽ phải nằm viện cấp cứu rồi lại còn làm cả lớp hiểu nhầm nó. Đổi trắng thay đen, cô ghét loại người này đến tận xương tủy.
_Bốp Bốp Bốp. Cô tát liên tiếp vào mặt cô ta. _Tao đã cảnh cáo mày rồi, sao mày còn dám làm như vậy. Linh Linh như sực nhớ ra lời cảnh cáo của cô, sợ xanh mặt, đứng như trời trồng. Nga bước lên_Bốp, cái tát này vì cậu hại mọi người.Nói xong, cô đi sang bên cạnh. Lam bức đến tiếp_Bốp, cái này là tát thay cho lương tâm cậu. Lam bước ra chỗ Nga. Tiếp đến là Thùy Anh_Bốp, cái này vì sự bỉ ổi của cậu._Thanh Mỹ_Bốp, cái này là vì sự độc ác của cậu, Cứ liên tiếp như vậy, 19 người con gái, từng người tát Linh Linh. Đừng trách họ ác vì mọi người thử đặt mình vào hoàn cảnh của họ, bị chia rẽ, bị trở thành con rối, còn bị làm cho mình làm tổn thương đến người đã cứu mình.
_Bốp, cái này là thay cho Uyên Nhi.
_Bốp, cái này là vì sự chơ chẽn của cậu.
_Bốp, cái này là vì sự dối trái của cậu
…………………………………………Tất cả 19 người con gái, tất cả những con thương cô gây cho các bạn trong lớp đều được vạch ra. Xử xong 2 người đó, cả lớp chia nhau đi tìm nó.