Cô nán lại thật lâu trong phòng tắm, cố ý chờ Philip đi nằm rồi mới vào. Cô vừa nằm xuống vừa đưa tay tắt đèn, rồi nép sát vào một bên giường. Philip để một vài phút trôi qua, sau đó quyết định phá tan sự im lặng.
- Em đã kể hết cho Joanne hả?
- Đúng, em đã trút hết sạch những gì đang đè nặng trong lòng, nếu đó là điều anh muốn biết.
- Thế cô ấy nói gì với em?
- Anh muốn cô ấy phải nói gì với em chứ? Thật là kinh khủng!
- Từ này chính xác, thật là kinh khủng.
- Cô ấy nói về những gì đang xảy ra cho em, Philip, bây giờ hãy để cho em ngủ.
Philip để đèn hành lang để Lisa tìm được đường đi đến toilet nếu cô bé thức dậy. Ba giờ sáng, đôi mắt của cô bé mở ra giống như mắt của một con 乃úp bê khi bị người ta dựng dậy. Em nhìn xung quanh căn phòng đang chìm trong bóng tối, cố gắng hiểu xem mình đang ở đâu. Cái cây nghiêng xuống bên khung cửa sổ đang lắc những cành lá của nó dữ dội, giống như một con người đang vẫy những cánh tay quá dài. Những chùm lá đầu cành cây đập mạnh vào cửa kính như thể muốn lau sạch những giọt mưa lớn đang chảy thành dòng trên mặt kính. Cô bé đứng dậy, đi ra hành lang và bước thật khẽ xuống cầu thang. Vào đến bếp, em mở tủ lạnh ra. Em lấy cái đĩa, nhấc một góc lớp nilon bao bên ngoài lên, ngửi chiếc sandwich, rồi lại để nó trở vào ngăn tủ lạnh.
Em vớ lấy bao đựng những lát bánh sandwich, lấy ra một lát, lấy một quả chuối trên khay trái cây, em lấy một chiếc nĩa nghiền nát nó ra và trộn vào một ít đường nâu. Em cẩn thật trát một lớp hỗn hợp chuối nghiền lên lát bánh và ăn ngấu nghiến một cách thích thú. Sau đó, em xếp mọi thứ vào chỗ cũ. Em không biết đến cái máy rửa bát nên tự rửa sạch đĩa của mình và tất cả những gì còn lại trong bồn rửa.
Khi bước ra đến cửa, em quay lại nhìn một lần cuối và phía phòng bếp và, vẫn lần đường đi trong bóng tối, em quay trở về giường của mình.
Tám ngày trôi qua. Đối với Mary, tám ngày ấy đã vẽ thành hình đường ranh giới của một cuộc sống đang chuyển sang một thế giới khác, một thế giới không còn thuộc về cô nữa. Vì ngay khi Lisa mới chào đời, em đã được đăng ký khai sinh tại lãnh sự quán Mỹ nên việc nhận quốc tịch Mỹ không gặp vấn đề gì trở ngại. Bức thư Susan viết xác nhận vĩnh viễn trao cho Philip bé Lisa, sinh ngày 29 tháng Giâng năm 1979 lúc 8 giờ 10 phút, tại thung lũng Sula, Honduras, mẹ là “Cô”[28] Susan Jensen, không biết tên người cha, cuối cùng cũng được chấp nhận sau một loạt những thủ tục hành chính vô vị. Dù rằng những người đồng nghiệp của Susan đã có một sáng kiến tuyệt vời là đưa bức thư này đến cho một vị công chúng viên tại đại sứ quán Mỹ chứng thực trước khi đưa đứa trẻ đến tận New Jersey, Philip và Lisa vẫn mất trọn cả ngày thứ Hai đi hết phòng này đến phòng khác để làm thủ tục. Họ đã phải chạy dọc các hành lang, leo lên chiếc cầu thang lớn bằng đá cẩm thạch trắng. Chiếc cầu thang lớn này dẫn đến một tiền sảnh mênh ௱ôЛƓ xung quanh tường lát bằng gỗ, hơi giống như căn tiền sảnh của ding tổng thống mà thỉnh thoảng Susan có nói đến. Thoạt đầu em hơi sợ, mẹ em chẳng phải luôn bảo các tòa dinh thự là những nơi nguy hiểm, bao giờ cũng có đầy lính và cảnh sát đó sao? Mẹ chẳng bao giờ muốn đưa em đi cùng khi mẹ có việc phải đi đến những nơi đó. Ông tổng thống ở trong cái dinh này hẳn không phải là người quan trọng lắm, bởi vì chỉ có hai người lính đứng cạnh chiếc cửa nhỏ nơi người ta phải bỏ túi xách xuống giống như ở ngoài sân bay. Để bớt buồn chán, em đã đếm những viên đá cẩm thạch lát sàn, có ít nhất là một ngàn viên, năm trăm viên màu nâu và năm trăm viên màu trắng. Em chưa hoàn tất xong bài tập đếm của mình thì người đàn ông ngồi sau quầy đã chỉ cho Philip hướng phải đi tiếp, về phía một chiếc cầu thang khác, lần này là một cầu thang phủ thảm đen và đỏ. Họ đã đi hết phòng này đến phòng nọ để nhân những tờ giấy có màu khác nhau, sau đó là đứng xếp hàng trước những quầy khác nhau. “Đây là trò chơi đi tìm kho báu, một trò chơi khổng lồ, chỉ dành cho người lớn”, nhưng nhìn gương mặt buồn của họ thì có thể đoán được những tổ chức trò chơi này không có vẻ gì là thích thú chơi lắm. Khi Philip nộp lại mẩu giấy in đã được điền đầy đủ và đúng quy cách, người đàn ông hoặc đàn bà ngồi sau cửa kính đóng dấu vào và đưa cho Philip một bảng câu hỏi nữa để điền và nộp tại một phòng khác. Thế là họ lại băng qua thêm một hành lang, đôi khi thậm chí là vẫn cái hành lang đó nhưng đi ngược lại, cái hàng lang có ba mươi mốt ngọn đèn gắn trên trần cách nhau mười ô gạch đen và trắng, hành lang dài nhất và rộng nhất, họ đi qua một cái cầu thang, tìm người đàn ông to lớn, người này chỉ họ đi đến bước tiếp theo. Philip luôn nắm tay nó không rời ra, nhưng Lisa bướng bỉnh nhất định giữ khoảng cách vài bước dù là đi bên cạnh hoặc bước trước Philip. Nó rất ghét ý nghĩ đang trong vòng kiềm tỏa của ai đó, mẹ của nó chưa bao giờ làm như vậy. Khi quay trở lại xe hơi, Philip có vẻ hài lòng, chú ấy đã thắng. Họ trở về với một tờ giấy cuối cùng màu hồng trong tay, với tờ giấy này. Philip trở thành người bảo trợ hợp pháp tạm thời của Lisa. Sáu tháng nữa họ sẽ phải quay lại gặp một vị thẩm phán, người này sẽ trao quyền nhận con nuôi vĩnh viễn cho Philip, Lisa thề sẽ hỏi cho được những từ “người bảo trợ” và “nhận con nuôi” nghĩa là gì, nhưng “để ngày kia, không phải bây giờ”. Ở nhà, Mary vẫn còn có vẻ căng thẳng, cô không hề nói đến tờ giấy mà họ vừa có được. “Cô ấy khó chịu như vậy bởi vì cô không thắng được cái gì cả, nhưng như thế không công bằng, bởi vì cô ấy đã không tự đến chơi với họ cơ mà.”
Ngày thứ Ba dành cho việc đăng ký cho Lisa học ở trường. Nó không bao giờ tưởng tượng được lại có những ngôi trường lớn đến thế. Susan có kể cho nó nghe về trường đại học….. Nó tự hỏi không biết Philip có nhầm lẫn gì về tuổi của nó không. Sân trường lớn được phủ lên một lớp nền kỳ lạ, nó hỏi lún xuống theo bước chân. Trong một góc sân, có những chiếc thang đủ màu sắc, một trò chơi đĩa quay và hai cái cầu trượt mà nó nhìn một cách thèm muốn. Khi họ đang đi về phía cuối sân, một tiếng chuông bỗng vang lên. Hoàn toàn khác xa với tiếng chuông báo hiệu đi tìm chỗ ẩn nấp khi có bão đang đến gần. Đây chỉ là tiếng của một chiếc chuông nhỏ xíu, chẳng thấm tháp gì, nó thật ngớ ngẩn khi cố gắng gây ấn tượng cho người ta bằng cách gióng những tiếng to nhất có thể. Chỉ vô ích thôi, Lisa đã từng nghe những tiếng chuông lớn hơn nhiều. Khi tiếng chuông nhà thờ trong làng của nó vang lên báo hiệu giờ đi lễ hay lệnh tập trung ngoài quảng trường, sự trấn động truyền đến trong иgự¢ nó, làm cho trống иgự¢ nó kêu loạn cả lên mà nó cũng không biết tại sao. Khi mẹ mắng nó, dạy nó phải biết chế ngự nỗi sợ của mình, nó trả lời rằng đó là do cát lơ lửng trong không khí bay vào mắt, khiến nước mắt nó chảy ra. Khi tiếng chuông nhỏ dần rồi im hẳn, một đám trẻ con chạy ào ra ngoài. Cũng có thể là có một mối nguy hiểm nào đó.
Tầng trệt của tòa nhà được sử dụng làm sân nơi học sinh có thể trú trong những ngày mưa; ở làng của em, khi trời mưa, không phải ngày nào cũng có thể đến trường. Họ đi lên cầu thang giữa, ở tầng một, một hành lang dài dẫn đến những phòng học với những bộ bàn ghế giống hệt nhau. Lisa tự hỏi người ta làm thế nào mà có được nhiều bàn ghế đến thế! Em phải đợi bên ngoài một cánh cửa màu vàng trong khi Philip nói chuyện với bà hiệu trưởng tại phòng làm việc. Sau đó em được đưa đến giới thiệu với bà. Đó là một phụ nữ cao to, mái tóc bạc của bà được 乃úi gọn sau gáy. Nụ cười rộng trên miệng không đủ để giấu được vẻ uy quyền của bà. Kết thúc buổi sáng, họ rời khỏi trường. Philip dừng lại trước hàng rào cổng trường, anh quỳ xuống ngang tầm với cô bé.
- Lisa, cháu phải trả lời khi mọi người nói chuyện với cháu. Suốt hai ngày nay, chú gần như không hề nghe giọng của cháu.
Cô bé nhún vai và còn cúi đầu xuống thấp hơn một chút nữa.
Trong quán ăn nhanh MacDonald’s nơi Philip dẫn em vào ăn trưa, em bị cuốn hút hoàn toàn vào những tấm áp phích quảng cáo treo lơ lửng phía trên các quầy thu tiền và đặt món. Khi họ tiến đến gần quầy, Philip hỏi em thích ăn gì, nhưng em quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không quan tâm gì đến thức ăn. Em dường như chỉ duy nhất quan tâm đến chiếc cầu trượt lớn màu đỏ ở bên ngoài nhà hàng. Philip hỏi thêm lần nữa nhưng em vẫn im lặng, ánh mắt nhìn mất hút ở phía bên kia của chiếc cửa sổ. Philip nhìn xuống và đưa ngón tay xoay cằm em về phía mình.
- Chú rất muốn cho cháu chơi, nhưng mà trời đang mưa.
- Thì có sao? Cô bé hỏi.
- Cháu sẽ ướt hết.
- Ở chỗ cháu, lúc nào trời cũng mưa, và những cơn mưa còn lớn hơn thế này nhiều. Nếu như người ta phải ngưng tất cả những gì người ta muốn lại chỉ vì người ta sợ bị ướt thì người ta sẽ ૮ɦếƭ mất. Không phải bằng cách đó mà mưa Gi*t ૮ɦếƭ được chú đâu, chú không hiểu gì hết, chú không biết gì về mưa hết, còn cháu thì cháu biết!
Cô gái ở quầy yêu cầu họ đứng qua một bên nếu họ không gọi đồ ăn, có nhiều khách hàng đang đứng chờ. Lisa lại một lần nữa quay đầu đi chỗ khác. Em đứng nhìn cây cầu trượt như thế tù nhân đứng nhìn đăm đăm vào một đường chân trời tưởng tượng phía sau song sắt nhà tù.
- Nếu như cháu trượt trên đó, có thể khi xuống tới chân cầu, cháu sẽ lại thấy được mình đang ở nhà. Trong mơ cháu cũng thấy như vậy, cháu tin chắc là nếu cháu nghĩ đến điều đó thật nhiều với tất cả sức mình, nó có thể trở thành hiện thực!
Philip xin lỗi cô phục vụ và cầm lấy tay Lisa, cả hai đi ra khỏi nhà hàng. Mưa bây giờ còn nặng hạt gấp đôi lúc nãy, và trên sân đậu xe đã đọng từng vũng nước lớn. Philip cố tình bước thẳng vào trong mỗi vũng nước, đôi khi để mặc cho nước vào trong giầy của anh. Ở chân cầu trượt, anh bế Lisa và đặt bé lên bậc thứ ba của cầu thang.
- Chú đoán là nếu chú đặt cháu cẩn thẩn thì có lẽ thật kỳ cục, ở đó chẳng bao giờ cháu ngã mà.
- Có chứ!
Cô bé leo lên từng bậc thang, không mảy may để ý đến từng đợt gió đang thổi. Anh nhìn cô bé và đoán biết em đang hạnh phúc, em sống trong giây khắc của hiện tại mà không cần để ý đến tương lai, giống như một con thú hoang được trả về môi trường thiên nhiên của nó.
Dưới chân một chiếc cầu trượt lớn màu đỏ chìm vào nền đen của bầu trời, một người đàn ông ướt sũng, đôi tay dang rộng, chờ đón một bé gái đang trượt xuống, đôi mắt em nhắm nghiền lại trong khao khát mãnh liệt mong ước mơ của mình trở thành sự thực. Và mỗi lần cô bé trượt xuống, anh đón lấy em, ôm chặt em vào lòng, rồi lại đặt em lên bậc thang thứ ba của chiếc cầu trượt.
Cô bé thử ba lần như vậy, rồi nhún vai và nắm lấy tay Philip.
- Không được chú ạ, em nói, chúng ta đi thôi!
- Cháu có muốn ăn gì không?
Em lắc đầu và kéo tay anh đi về phía chiếc xe. Trong khi leo lên ngồi ở ghế sau, em áp sát vào tai anh.
- Dù sao trượt cũng rất thích!
Cơn mưa vẫn chưa ngớt. Khi họ về đến nhà, Mary đang ngồi trong phòng khách. Cô đứng bật dậy và đứng chắn ngang cầu thang.
- Hai người không đi đâu hết trong khi đang ướt như thế này, thảm vừa được giặt tuần trước, không khéo phải giặt lại đấy, hơn nữa chắc hai người phải chà xà phòng thật nhiều vào người thì may ra mới sạch được! Hai người cời giầy và quần áo ra đi, em sẽ lên gác lấy khăn tắm cho.
Philip ϲởí áօ ra rồi giúp Lisa cũng làm như vậy. Cô bé thấy thật là ngớ ngẩn, không biết trải thảm ra khắp nhà để làm gì nếu như không được giẫm chân lên. Ở nhà em tiện hơn nhiều, sàn nhà lát bằng gỗ và người ta muốn làm gì trên đó cũng được, chỉ cần giẻ lau một cái là sạch bong. Mary lấy khăn chà khô tóc cho Philip, anh thì lau tóc cho Lisa. Cô hỏi liệu có phải họ đưa xe đến chỗ rửa xe tự động mà quên không đóng mui xe, rồi cô ra lệnh cho họ lên gác thay đồ. Thời tiết xấu, họ không thể đi ra ngoài lần nữa, cô bé đành dùng cả buổi chiều để tham quan khắp nơi trong nhà.
Em leo lên các bậc thang đến tận phòng làm việc của Philip, em đẩy cửa ra và xuất hiện trước mặt chú. Em lẩn ra sau chiếc bàn lớn đứng xem Philip chỉnh lại đường nét của một bức vẽ phác thảo; sau đó cô bé bỏ mặc anh để đi ngắm nghĩa căn phòng kỹ hơn. Ánh mắt em dừng lại trên tấm ảnh chụp Susan, em nhìn nó thật lâu. Em chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình trẻ đến thế, và cũng chưa bao giờ nhận thấy những nét giống nhau ngày càng trở nên rõ rệt hơn giữa hai mẹ con.
- Chú có nghĩ rằng một ngày nào đó cháu sẽ còn già hơn mẹ không?
Philip ngẩng đầu lên khỏi bức vẽ.
- Trên hình này mẹ cháu mới có hai mươi tuổi, chú chụp mẹ cháu ngoài công viên, ngay trước ngày đi xa. Chú đã từng là bạn thân nhất của mẹ cháu, cháu biết không. Hồi ở tuổi cháu bây giờ, chính chú đã tặng mẹ cháu cái mặt dây chuyền mẹ cháu luôn mang trên cổ, nếu nhìn gân hơn cháu sẽ nhận ra nó. Giữa chú và mẹ cháu, chẳng có bí mật nào mà hai người không cho nhau biết.
Lisa nhìn anh chăm chăm và hỏi giọng kiêu ngạo.
- Chú có biết là cháu đã ra đời không?
Rồi cô bé bỏ ra khỏi phòng mà không nói gì. Philip vẫn còn nhìn mãi cái khe cửa trước khi mắt nhìn về phía chiếc hộp đựng những bức thư của Susan. Anh đặt tay lên nắp hộp, lưỡng lự rồi quyết định không mở. Anh buồn bã mỉm cười với bức hình đặt trên giá rồi quay lại tiếp tục làm việc trên bức vẽ.
Lisa đi xuống, em vào phòng tắm và mở chiếc tủ đựng đồ mỹ phẩm của Mary. Em cầm lấy lọ nước hoa, nhấn vào cái đầu xịt và ngửi mùi hương bay lên trong không khí. Em nhăn mặt, đặt cái lọ trở lại vào trong tủ rồi rời khỏi phòng. Chuyến viếng thăm tiếp theo là căn phòng của Thomas, nơi đây chẳng có gì hấp dẫn em. Cái thùng chỉ đựng toàn đồ chơi con trai. Cây súng treo trên tường làm cho em rùng mình, phải chăng ở đây cũng có thể có những tên tính đến đốt các ngôi nhà và Gi*t những người dân sống trong đó? Trong một thành phố mà hàng rào không bị đạp nát, các bờ tường không một vết đạn, nguy hiểm có thể nằm ở đâu?
= 0 =
Mary sắp chuẩn bị xong bữa tối và mọi người đang ngồi ở bàn ăn trong bếp. Thomas, người được phục vụ đầu tiên, đang dùng nĩa ăn vẽ lên đĩa bột khoai tây nghiền của mình một con đường hai làn xe. Nó xếp các hạt đậu Hà lan xanh lên để tạo thành một đoàn xe đang đi vào nhà để xe tưởng tượng dưới lát giăm-bông. Lần lượt từng cái một, những chiếc xe tải màu xanh của nó đi vòng qua miếng dưa chuột bao tử dùng làm cột chống mái vòm nhà để xe, tất cả khó khăn của công việc nằm ở chỗ làm sao để tránh rừng rau cải bó xôi, nơi đầy nguy hiểm rình rập. Trên tấm giấy trải bàn ăn của mình, Philip dùng 乃út chì vẽ gương mặt của Mary, còn Lisa thì phác họa hình ảnh Philip đang ngồi vẽ trên tấm khăn trải bàn của em.
= 0 =
Thứ tư, Philip dẫn Lisa đi siêu thị mua đồ. Lisa chưa bao giờ biết đến cái gì tương tự như vậy. Trong tòa nhà này có nhiều lương thực hơn tất cả những gì em từng nhìn thấy trong làng của mình.
= 0 =
Tất cả những lần đi chơi đều là dịp để cô bé khám phá những điều độc đáo của cái thế giới mà trước đây đôi khi mẹ từng miêu tả cho em nghe như là “đất nước của ngày xưa” này. Lisa háo hức, đôi khi trở nên ganh tị và hoảng sợ, tự hỏi làm sao mình có thể mang một vài mảnh nhỏ của thế giới này về cho những người dân làng nơi em ở khi em gặp lại họ, nơi những con đường đầy bụi đất mà em có thể nhớ kinh khủng. Trong khi thi*p ngủ, những hình ảnh ngày xưa lại hiện về an ủi em: cảm nhận đường nhỏ bằng đất ngăn cách giữa nhà em và khu nhà đón tiếp những người cơ nhỡ mà mẹ em đã cho xây hay ánh mắt nồng hậu của những người dân làng luôn luôn chào đón em khi em đi trên đường. Anh thợ sửa điện, người không bao giờ chịu nhận tiền của mẹ em, tên là Manuel. Em còn nhớ giọng nói của cô giáo mỗi tuần một lần đến dạy cho lớp học được tổ chức trong nhà kho chứa lương thực, cô Seňora Cazalès. Cô bao giờ cũng mang đến cho lớp của em những tấm hình của các con vật thật tuyệt vời. Em ngủ thi*p đi trong vòng tay của Enrique, người đàn ông có chiếc xe bò, người vận chuyển, như cách mà mọi người thích gọi.
Trong giấc mơ, em nghe thấy tiếng móng con lừa của em đập xuống nền đường đất khô, em đi theo nó đến tận trang trại, băng qua ruộng cây cải dầu với những cọng lá cao màu vàng che cho em khỏi ánh nắng mặt trời rát bỏng, và cứ như thế em đi đến tận nhà thờ. Cánh cửa nhà thờ vẫn để mở he hé từ khi một cơn mưa đã làm vẹo đi khung cửa. Em tiến về phía bệ thờ, hai phía xung quanh những dân làng đang tươi cười nhìn em. Mẹ em ngồi ở hàng ghế đầu, mẹ ôm em trong tay và siết chặt em vào lòng. Mùi hương thơm tỏa ra từ làn da mẹ, một thứ mùi trộn lẫn giữa mùi mồ hôi và mùi xà phòng tắm, lan tỏa vào cánh mũi em. Ánh sáng yếu dần, như thể mặt trời lặn xuống quá nhanh, rồi bầu trời bỗng tối sầm. Con lừa của em bước vào nhà thờ với một vầng hào quang màu sữa tỏa xung quanh, nó đưa mắt nhìn bầu đoàn quanh nó một cách oai phong, mọi người đều có vẻ hoang mang. Cơn giông đột nhiên nổ ra, những bức tường của nhà thờ vang dội những âm thanh vọng đến từ bên ngoài. Người ta nghe thấy tiếng gầm thét chói tai của dòng thác dữ đang tràn xuống từ trên núi, những người nông dân quỳ xuống, đầu cúi thấp, họ chắp tay lại để cầu nguyện to hơn. Em không thể xoay mặt lại được, như thể sức nặng của không khí đang cản lại các cử động của em. Hai cánh cửa gỗ bung ra và bị cuốn bay, dòng thác tràn vào giữa nhà thờ. Con lừa bị dòng thác nâng lên khỏi mặt đất, nó cố gắng một cách tuyệt vọng để vươn hai cánh mũi lên khỏi làn nước và kêu lên một tiếng kêu be be cuối cùng trước khi bị nhấn chìm. Khi cô bé mở mắt ra, Philip ngồi bên cạnh em, đang cầm lấy tay em. Anh khé vuốt ve mái tóc em, thì thầm với em những lời khuyên nhủ nhẹ nhàng người ta vẫn nói để khiến trẻ con im lặng, khi mà chỉ những tiếng la hét mới có thể giải phóng chúng khỏi nỗi sợ. Mà có người lớn nào còn nhớ được những nỗi sợ đó?
Cô bé ngồi bật dậy và đưa tay quệt những giọt mồ hôi còn đọng trên trán.
- Tại sao mẹ không quay trở về với cháu? Những cơn ác mộng của cháu có ích gì nếu như chúng không đánh thức cả mẹ dậy nữa?
Philip muốn ôm cô bé vào lòng, nhưng em từ chối.
- Cần phải có thời gian, anh nói, rồi cháu sẽ thấy, chỉ cần một chút thời gian rồi mọi việc sẽ ổn thôi.
Anh ngồi lại bên cô bé cho đến khi em ngủ thi*p đi. Khi quay về phòng, anh không bật đèn lên để tránh đánh thức Mary dậy. Anh lần mò đi lại giường và chui vào chăn.
- Anh vừa làm gì vậy?
- Thôi nào, Mary!
- Nhưng em đã nói gì mới được chứ?
- Đúng là không gì hết!
= 0 =
Ngày thứ Bảy hôm nay cũng giống như ngày thứ Bảy của tuần trước, cơn mưa ám ảnh mọi khi quay trở về đập lên kính cửa sổ. Philip ở lỳ trong phòng làm việc. Trong phòng khách, Thomas cố gắng Gi*t sạch những sinh vật ngoài hành tinh mang hình dạng nửa quả bí ngô đang nhảy xuống dọc theo màn hình. Ngồi trong phòng bếp, Mary lật từng trang của một cuốn tạp chí. Cô nhìn ra hướng cầu thang, những bậc thang dẫn lên gác biến mất hẳn trong bóng tối; xuyên qua cánh cửa lùa của phòng khách, cô đoán thấy mờ mờ dáng lưng của con trai mình đang nghiêng người chơi trò chơi. Cô nhìn sang Lisa đang ngồi vẽ trước mặt. Quay mặt về phía cửa sổ, cô bỗng thấy lòng mình bị choán bởi nỗi buồn của trời đất trong buổi chiều u ám và lặng lẽ này. Lisa ngẩng đầu lên và bắt gặp nỗi buồn đang chảy thành dòng trên đôi gò má của Mary. Em lặng lẽ nhìn cô như vậy trong giây lát, rồi cơn tức giận tràn tới làm biến dạng gương mặt trẻ thơ của em. Em nhảy ra khỏi chiếc ghế tựa và đi một cách cương quyết về phía cái tủ lạnh, mở tung cửa tủ ra. Em lấy ra vài quả trứng, một chai sữa rồi đóng sập cửa tủ lạnh lại. Em chụp lấy một cái tô và bắt đầu đổ thứ hỗn hợp đó của mình vào và rồi đánh nó lên với một vẻ dữ dội khiến cho Mary phải ngạc nhiên. Cũng cùng một thái độ như thế, không một giây lưỡng lự, em thêm vào đó đường, bột và lần lượt những gia vị khác mà em lấy được trên giá.
- Cháu là gì vậy?
Cô bé nhìn thẳng vào mắt Mary, môi dưới của em run lên.
- Ở đất nước của cháu trời mưa, nhưng không phải là những cơn mưa như ở đây, những cơn mưa thực sự cơ, mưa trong nhiều ngày đến mức người ta không thể đếm hêt bao nhiêu ngày nữa. Và mưa ở chỗ cháu, nó mạnh đến mức cuối cùng, bao giờ nó cũng tìm được đường để chui vào dưới mái nhà, chảy vào bên trong nhà. Mưa rất thông minh, chính mẹ đã nói với cháu điều đó, cô thì cô không biết đâu, nhưng nó bao giờ cũng muốn đổ xuống nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Mỗi một từ nói ra, cơn giận dữ của cô bé lại lớn lên thêm một chút. Em bật bếp ga và đặt một chiếc chảo lên hơ nóng. Em tiếp tục nói, chỉ một lần ngừng lời khi bị giật nẩy mình vì nấc cục.
- Thế nên, nó tìm cách để đi xa hơn nữa, và nếu cô không để ý, cuối cùng nó sẽ đạt được mục đích của mình, nó sẽ len lỏi vào trong đầu cô để nhấn chìm cô, và một khi đã thành công, nó sẽ trốn ra ngoài qua mắt của cô để đi nhấn chìm một người khác. Cô đừng nói dối, cháu đã nhìn thấy mưa trong mắt cô, cô có cố gắng đến mấy để giữ nó lại trong người thì cũng đã muộn rồi, cô đã để nó chui vào trong đầu mình, cô đã thua cuộc!
Và vừa tiếp tục những lời độc thoại đầy giận dữ, cô bé vừa đổ một lớp bột vào chảo và nhìn nó vàng dần trên lửa.
- Cơn mưa đó rất đáng sợ, bởi vì nó sẽ lấy đi từng mảnh sọ não trong đầu cô, cuối cùng cô sẽ phải khuất phục và cô sẽ ૮ɦếƭ theo cách đó. Cháu biết rất rõ điều đó là sự thật, cháu từng thấy rất nhiều người trong làng cháu phải ૮ɦếƭ bởi vì họ đã để mình bị khuất phục. Sau đó, chú Enrique chở họ trên chiếc xe bò của chú ấy. Còn mẹ, để bảo vệ chúng cháu khỏi cơn mưa, để ngăn không cho nó làm hại đến chúng cháu, mẹ có một bí quyết…….
Rồi thu hết tất cả sức mạnh của mình trong một cử chỉ bất ngờ và dứt khoát, cô bé hất tung chiếc bánh xèo lên trong không khí. Nhuộm một màu vàng ươm, chiếc bánh xoay một vòng, từ từ bay lên cao cho tới khi chạm dính vào trần nhà, ngay trên đầu Lisa. Cô bé chỉ thẳng vào chiếc bánh, cánh tay em căng ra như một sợi dây cung giương ra đến sắp đứt, em gào lên với Mary:
- Đây chính là bí quyết của mẹ, mẹ làm thành những mặt trời nhỏ dưới mái nhà. Cô hãy nhìn xem, em vừa nói vừa chỉ thẳng vào chiếc bánh xèo dính chặt vào trần nhà, cô nhìn xem! Cô có thấy mặt trời đó không?
Không đợi trả lời, em lật tiếp chiếc bánh xèo thứ hai và cũng hất tung lên cho nó dính chặt vào trần nhà như chiếc bánh thứ nhất, Mary không biết phải phản ứng như thế nào. Mỗi khi tung một chiếc bánh xèo lên, cô bé lại tự giơ cao ngón tay trỏ của mình lên chỉ vào và hét lên:
- Cô thấy những mặt trời nhỏ này rồi đấy, vậy nên bây giờ cô không được khóc nữa!
Ngửi thấy mùi bánh thơm, Thomas thò mũi qua khe cửa. Nó đứng im nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, trước tiên nó nhìn Lisa, trong cơn giận dữ, nó thấy cô bé giống hệt như một nhân vật trong cuốn truyện tranh, rồi nó nhìn mẹ nó. Thất vọng, nó chẳng thấy một cái bánh xèo nào.
- Mẹ và chị không để dành cho con cái bánh nào à?
Lisa nhúng một ngón tay vào trong hỗn hợp bột, trứng, sữa, đường một cách ranh mãnh và ngoáy ngoáy ngón tay vào trong miệng. Nó liếc nhìn thật nhanh lên khoảng không phía trên đầu cậu bé.
- Em sẽ có ngay một cái bánh trong hai giây nữa thôi! Đứng yên đó!
Khi cái bánh rơi xuống, rơi trúng lên vai cậu bé, nó giật nẩy mình. Nó nhìn lên trần nhà, rồi ngay lập tức phá lên cười sặc sụa, như thể cả thế giới này đến mà cù cho nó cười vậy. Lisa cảm thấy cơn giận dữ đã nhấn chìm em đang lùi dần, em đặt chảo xuống và mỉm cười. Tiếng cười như nắc nẻ của hai đứa trẻ âm vang khắp căn phòng, chẳng mấy chốc Mary cũng bị lây cơn cười của chúng. Philip vừa bước vào phòng bếp, chứng kiếm một cảnh tượng có một không hai trên đời.
Anh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào đang lan tỏa khắp căn phòng, đến lượt mình anh cũng đưa mắt tìm kiếm khắp xung quanh.
- Mọi người làm bánh xèo thế mà chẳng còn lại cái nào cho anh à?
- Có chứ, có chứ, Mary nói, đôi mắt cô còn ướt đẫm, anh đứng yên đấy!
Lisa đứng dựa lưng vào tủ lạnh, cô bé cười ha hả, Thomas đã bò lăn ra đất, nó thở hổn hển và ՐêՈ Րỉ vì cười.
Chính tiếng cười của Philip đã thu hút sự chú ý của Mary. Ánh mắt cô hết chuyển từ con trai sang anh, từ anh sang Lisa rồi ngược lại. Cô đứng ngắm cả ba người, nhìn cảnh tượng của một cuộc hội ngộ bất trợt nhưng tràn đầy hào hứng mà từ lúc nào cô đã không còn hoàn toàn thuộc về nó nữa. Cô hoàn toàn ý thức được có một giai điệu đầy niềm vui hân hoan đang tràn vào nhà cô và bắt gặp được nét dịu dàng đang nở trên đôi môi Philip khi anh nhìn Lisa. Nét mặt cô bé bao giờ giống một cách hoàn hảo với gương mặt người phụ nữ trong tấm ảnh đặt trên kệ trong phòng làm việc của Philip. Trừ nước da lai, Lisa nhìn giống mẹ như đúc. Chỉ trong giây lát ánh mắt của cô bắt gặp ánh mắt của Philip, Mary đã hiểu….
Một cô bé biết cách tạo ra những vầng mặt trời nhỏ dưới mái nhà “để xua tan cơn mưa trong đáy mắt”đã đến nhà cô, và cô không hề muốn điều đó. Nhưng cô bé ấy mang trong mình tất cả những điều có lý và phi lý thừa hưởng từ tâm hồn một người phụ nữ khác, người từ bấy lâu nay vẫn ám ảnh những cảm xúc bị chôn vùi trong lòng người đàn ông mà cô yêu.
Đến lượt Philip nhìn cô, và nụ cười của anh chuyển thành một nét trìu mến. Anh ra khỏi bếp, vào trong nhà để xe, lấy ra một chiếc thang nhỏ và trở vào phòng bếp với chiếc thang trên tay. Anh mở nó ra rồi trèo lên. Khi lên đến bậc trên cùng, anh nghiêng người gỡ một chiếc bánh xèo ra:
- Cho anh xin một cái đĩa được không? Tất cả chúng ta không thể trèo hết lên ăn bánh ở trên này được đâu, chỉ có một cái thang thôi. Anh không biết mọi người thế nào chứ anh bắt đầu đói bụng rồi đấy.
Bữa ăn tối kết thúc với những trao đổi ăn ý tuyệt vời giữa một cậu bé và một ông bố, và những câu nói không cần giấu giếm giữa Mary và Lisa.
= 0 =
Khi tập phim truyền hình Murphi Brown kết thúc, họ lên gác đi ngủ. Khi đi trên hành lang dẫn đến phòng tắm riêng của mỗi người, Mary bảo Lisa đi đánh răng. Khi nào em lên giường rồi, cô sẽ đến âu yếm em một lát. Tiếp theo đó là một giây im lặng, cô cảm thấy Lisa đứng sững lại. Từ phía sau lưng, cô nghe thấy giọng cô bé hỏi:
- Âu yếm nghĩa là gì cô?
Mary quay lại để nhìn vào mặt cô bé và cố gắng giấu đi sự bối rối của mình, nhưng giọng cô vẫn ngập ngừng.
- Sao cơ, sao lại âu yếm nghĩa là gì?
Lisa đã đứng chống hai tay lên hông.
- Thì đúng rồi, âu yếm nghĩa là gì?
- Lisa, cháu phải biết thế nghĩa là gì chứ! Cô sẽ đến bên giường của cháu và cô sẽ hôn cháu trước khi cháu ngủ thi*p đi.
- Thế nhưng tại sao cô lại hôn cháu? Hôm nay cháu có làm được việc gì tốt đâu!
Mary nhìn đứa trẻ đang đứng bất động, tư thế thẳng đuỗn khiến cho nó trở nên mạnh mẽ lại vừa yếu ớt hệt như một con thú nhỏ đang căng hết cơ thể của nó lên cố gắng khiến cho kẻ thù của mình phải nhụt chí. Cô lại gần và đi cùng với em đến tận bên bồn rửa mặt. Trong khi Lisa đánh răng, cô ngồi lên thành bồn tắm và chăm chú nhìn gương mặt của cô bé trong gương.
- Cháu đừng chải răng mạnh quá như thế, cô thấy là đêm ngủ lợi cháu bị chảy máu đấy, cô sẽ dẫn cháu đi gặp một bác sĩ nha khoa để khám xem.
- Nhưng sao lại phải đi khám bác sĩ trong khi cháu không bị bệnh?
Lisa lau xung quanh miệng một cách kỹ lưỡng rồi đặt khăn tắm lên bệ lò sưởi. Mary chìa tay cho cô bé, nó không để ý và đi thẳng ra khỏi phòng tắm. Mary đi theo cô bé vào trong phòng ngủ và đợi đến khi cô bé chui vào trong chăn mới đến ngồi bên cạnh em. Cô lùa tay vuốt mái tóc em, nghiêng người, chụm môi, đặt lên trán em một nụ hôn.
- Ngủ đi, ngày kia cháu sẽ bắt đầu đến trường, cháu phải nghỉ ngơi để có sức khỏe thật tốt.
Lisa không trả lời gì hết. Mãi thật lâu sau khi cánh cửa đã đóng lại, nó vẫn nằm mở to mắt nhìn đau đáu vào bóng tối.
Năm học đầu tiên của Lisa bắt đầu trong sự câm lặng của một con người đã trưởng thành nhưng còn bị cầm tù rất lâu trong cơ thể của một bé gái. Không ai nghe thấy tiếng em nói, thỉnh thoảng lắm căng tai ra thì một số giáo viên trong trường cũng có thể nghe thấy em trả lời khi họ đặt cho em một câu hỏi, nhưng đó cũng là chuyện hiếm, vì rất ít người trong số họ quan tâm đến em, phần lớn đều tin chắc rằng dù thế nào đi nữa em cũng sẽ ở lại lớp. Ở nhà em cũng không nói nhiều lắm, có ai hỏi em cũng chỉ lấy đầu làm hiệu hoặc đáp lại bằng một thứ âm thanh rì rầm phát ra từ cuống họng. Nếu có thể được, em muốn mình được thu nhỏ lại, nhỏ hơn cả những con kiến em nuôi trên bậu cửa sổ phòng mình. Ngày nào cũng vậy, cả buổi tối em ngồi lỳ trong phòng, và ở đó, từ nơi sâu thẳng trong tâm hồn, em chỉ làm một việc duy nhất: nhặt nhạnh từng hình ảnh ký ức về cuộc sống “ngày xưa”, ghép chúng lại với nhau cho tới khi một chuỗi dài kỷ niệm trở thành một sợi chỉ hi vọng, và dọc theo sợi chỉ đó em đi dạo chơi. Từ cái thế giới này, em có thể nghe thấy tiếng đá cuội kêu lạo xạo dưới bánh xe Jeep báo hiệu Susan đã về; từ sâu thẳm ký ức bỗng trỗi dậy mùi hương ngây ngất của đất ẩm ướt trộn lẫn với lá thông và rồi, thỉnh thoảng, như có một phép lạ, em chợt nghe thấy giọng nói của mẹ từ trong tiếng xào xạc của lá cây ngoài xa.
Thường thường, mỗi buổi tối, chính Mary là người mang em xuống dưới này, trong một thế giới xa lạ, nơi để thoát khỏi thực tại, em chỉ có một cách duy nhất là hướng ánh mắt về phía chiếc đồng hồ treo tường. Dù chầm chậm nhả từng phút, cuối cùng nó cũng cho trôi hết được năm tháng.
= 0 =
Noel đã đến, những mái nhà trang trí bằng các dây đèn nổi bật trong đêm. Ngồi trong xe hơi, trên đường trở về từ New York, nơi Lisa vừa đi cùng Mary mua sắm những món đồ cuối cùng để chuẩn bị cho đếm Giáng sinh, em không thể không nói lên ý kiến của mình.
- Lẽ ra phải gửi một nửa số những cái bóng điện chẳng cần thiết này về chỗ cháu, như vậy tất cả các ngôi nhà sẽ có được ánh sáng.
- Chỗ của cháu, Mary đáp lại, chỗ của cháu là nơi chúng ta đang sống, trong một con phố nhỏ của khu Montclair nơi mà tất cả các ngôi nhà đều đã có ánh sáng rồi. Sống một cách đầy đủ không có gì là tội lỗi cả, hãy thôi đừng có lúc nào cũng nghĩ đến tất cả những sự thiếu thốn ở nơi cháu đã từng sống đó, và đừng có nói mãi rằng nhà cháu là đó nữa, cháu không phải là người Honduras, theo cô được biết thì cháu là người Mỹ, đất nước của cháu là ở đây.
- Khi cháu trưởng thành, cháu sẽ có quyền tự lựa chọn quốc tịch của mình!
- Có nhiều người đang mạo hiểm để có thể đến sống ở đất nước chúng ta, lẽ ra cháu phải cảm thấy hạnh phúc mới phải.
- Bởi vì họ không có quyền lựa chọn!
= 0 =
Những tháng sau đó, Philip hết sức cố gắng để gắn kết mọi người lại thành một gia đình mới. Càng ngày công việc càng chiếm nhiều thời gian của anh, anh tranh thủ từ phút rảnh rỗi cố gắng tạo ra những giây phút thư giãn và vui vẻ trong gia đình. Chuyến đi nghỉ nhân dịp lễ Phục sinh ở công viên Disneyworld là một trong những nỗ lực đó và, dù gần như ngày nào cũng có những cuộc tranh cãi gay gắt giữa Mary và Lisa, chuyến đi nghỉ đã mang dấu ấn của một kỷ niệm tốt đẹp đầu tiên. Tuy vậy, mỗi tuần trôi qua, anh lại càng cảm thấy rõ ràng hai cặp khác nhau đang cùng sống chung dưới một mái nhà, một bên là Lisa và anh, bên kia là vợ anh và con trai.
= 0 =
Đầu mùa hè năm 1989, anh đưa Lisa đến đầu kia của bang NewYork. Sau một đoạn đường dài khá lặng lẽ, họ được người bảo vệ khu cắm trại câu cá đưa họ đến tận căn nhà bằng gỗ nhỏ của họ. Anh đã mấy lần nháy mắt ra hiệu với Lisa nhưng cô bé giả vờ như không thấy. Phía bờ bên kia của khu hồ là lãnh thổ Canada. Đêm xuống, ánh đèn thành phốToronto tỏa thành một quầng sáng màu cam phản chiếu lên bụng của những đám mây trên trời. Sau khi ăn bữa tối, họ ra ngồi ngoài hàng hiên nằm ngay phía trên mặt nước tĩnh lặng. Lisa cắt ngang sự yên lặng.
- Tuổi thơ có ích lợi gì?
- Tại sao cháu hỏi chú câu hỏi này?
- Tại sao người lớn lại luôn trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác mỗi khi họ không biết trả lời cho câu vừa được hỏi? Cháu đi ngủ đây!
Cô bé đứng dậy, chú nắm lấy cổ tay em, khiến em phải ngồi xuống trở lại.
- Bởi vì như vậy sẽ có thêm một ít thời gian! Nếu cháu tưởng đó là một câu hỏi dễ trả lời!
- Và đây cũng vẫn chưa phải là một câu trả lời!
- Bởi vì có rất nhiều quãng đời tuổi thơ khác nhau nên thật khó để biết phải nói với cháu thế nào, hãy cho chú thêm một chút thời gian và trong khi chờ, cháu thử nói cho chú cháu định nghĩa về tuổi thơ như thế nào.
- Cháu là người đưa ra câu hỏi cơ mà, cô bé trả lời.
- Chú đã trải qua cả quãng đời thơ ấu của mình với mẹ cháu.
- Đó không phải là điều cháu muốn hỏi.
- Cháu muốn chú kể cho cháu nghe của mẹ cháu mà! Mẹ cháu đã cảm thấy rất chật chội trong cái không gian của tuổi thơ đó, như mọi đứa trẻ khác già nhanh trước tuổi vì cuộc sống. Giống như cháu, mẹ cháu đã trở thành nạn nhân, bị trói buộc trong cái vỏ cơ thể bên ngoài của chính mình và của cái đồng hồ cát đáng ghét với những hạt cát không chịu chảy xuống nhanh hơn. Mỗi ngày trôi qua, mẹ cháu chỉ biết sống để đợi đến ngày hôm sau, với một mong muốn duy nhất là được già đi.
- Mẹ không hạnh phúc à?
- Mẹ cháu sống một cách dữ dội! Và sự nôn nóng Gi*t ૮ɦếƭ tuổi thơ.
- Thế thì sao?
- Khi đó tuổi thơ, vì đó là câu hỏi của cháu, tuổi thơ trở thành một chặng đường quá dài ngoài sức chịu đựng giống như đối với cháu bây giờ, đúng không?
- Vậy thì tại sao người ta không thể trở thành người lớn ngay lập tức?
- Bởi vì tuổi thơ có những giá trị của nó. Nó giúp xây dựng nền tảng cho những ước mơ và cuộc sống của chúng ta. Chính trong ký ức về tuổi thơ, cháu sẽ tìm được nguồn sức mạnh cho mình, hiểu được nguyên cơ của những cơn giận dữ, nuôi dưỡng cho những đam mê, và nó cũng sẽ thường xuyên giúp cháu đẩy xa thêm ranh giới của những nỗi sợ hãi và những hạn chế của chính mình.
- Cháu không yêu tuổi thơ của mình nữa.
- Chú biết điều đó, Lisa, và chú hứa với cháu rằng chú sẽ làm tất cả để tô thêm màu rạng rỡ cho tuổi thơ của cháu, nhưng dù sao cũng vẫn sẽ có những luật lệ nhất định chỉ có màu đen và trắng.
Khi mặt trời lên, họ đã ngồi ở sát mép chiếc ụ nổi. Trong khi đã đến lần thứ tư cô bé làm rối tung cuộn dây câu, anh vẫn nài nỉ cô bé ít nhất cũng hãy giả vờ tỏ ra thích thú, anh đã tự nhủ lòng là sẽ kiên nhẫn. Anh nhắc lại cho Lisa biết chính cô bé là người muốn có một buổi đi câu trong chuyến đi chơi riêng chỉ có hai người này. Tặc lưỡi một tiếng khô khốc, cô bé thốt ra vài từ “Ở biển!” và ngay sau đó thêm vào “Không phải trên một cái hồ!” Em thả cho sợi dây câu nổi trên mặt nước và ngồi ngắm những gợn sóng nhỏ, gợn nào cũng như muốn tập trung hướng về phía những cái trụ.
- Hãy kể cho chú nghe về nơi đó! Philip nói.
- Chú muốn cháu kể cho chú nghe cái gì?
- Nói cho chú biết ở đó cháu sống như thế nào?
Cô bé im lặng một lúc trước khi nhẹ nhàng trả lời: “Với mẹ.” Rồi im lặng. Philip cắn răng vào bên má. Anh đặt cần xuống, đến ngồi bên cạnh em để ôm em vào lòng.
- Câu hỏi của chú đúng là không được khôn khéo cho lắm, chú xin lỗi, Lisa.
- Có mà, bởi vì chú muốn cháu kể cho chú nghe về mẹ mà! Chú muốn biết mẹ có nhắc chú không chứ gì? Không bao giờ cả! Chưa bao giờ mẹ nói với cháu về chú!
- Tại sao cháu không dễ thương với mọi người?
- Cháu muốn về nhà cháu! Cháu không có đủ tình cảm dành cho chú và mọi người!
- Hãy cho chú và mọi người thêm một chút thời gian, chỉ thêm một chút thời gian nữa thôi…..
- Mẹ nói rằng tình yêu nếu tồn tại người ta sẽ cảm nhận thấy nó ngay tức khắc, nếu không sẽ không phải là tình yêu.
- Mẹ của cháu rất cô đơn, với những ý tưởng về cái tức khắc!
Ngày hôm sau, cô bé câu dính một con cá lớn đến mức suýt chút nữa thì nó ngã chúi về phía trước. Quá hào hứng, Philip vòng tay ôm lấy cô bé để “cho chắc ăn”. Sau một hồi chiến đấu hết sức kiên trì, một 乃úi tảo lớn được lôi lên mặt đất, Philip nhìn nó lộ rõ vẻ thất vọng, rồi anh nhận thấy đôi gò má của cô bé đang nhếch lên. Trong giây lát, cái ụ nổi đã trở nên rạng ngời nhờ một trong những điều tuyệt vời nhất của tuổi thơ: một tiếng cười phá lên.
Có những đêm cô bé gặp ác mộng. Anh ôm lấy cô bé trong tay và ru cho em ngủ; trong lúc cố làm dịu đi những đêm dài ác mộng của em, anh nghĩ đến những con người sẽ ám ảnh suốt cả cuộc sống trưởng thành của cô bé. Một số vết thương của tuổi thơ không bao giờ lành sẹo, chúng chỉ bị lãng quên, trong một khoảng thời gian để cho chúng ta lớn lên, để rồi sau đó quay trở lại dữ dội hơn.
Cuối tuần, họ quay trở về nhà. Thomas rất vui vì họ đã trở về và không chịu rời xa hai người nữa. Ngay khi Lisa lui về nhốt mình trong phòng, nó đến bên cô bé và ngồi bệt xuống ngay trên sàn, dưới bậu cửa sổ, nó đoán rằng sự kín đáo là điều kiện để nó được ở lại trong phòng. Thỉnh thoảng, cô bé hướng ánh mắt trìu mến về phía nó rồi ngay lập tức lại chìm đắm trong những suy nghĩ của mình. Khi ở trong tâm trạng vui vẻ, cô bé để cho nó đến nằm cạnh cô trên giường và kể cho nó nghe những câu chuyện về một mảnh đất khác, nơi những cơn giông có sức mạnh thật đáng sợ, nơi những trận gió cuốn lên một lớp bụi trộn lẫn với lá thông.
= 0 =
Mùa hè trôi qua, Lisa bị ở lại lớp và ngày khai giảng đánh dấu bước khởi đầu của một tuổi thiếu niên u ám. Cô bé không hoặc rất ít khi hòa mình vào đám bạn trong lớp, em thấy chúng quá trẻ con đối với mình. Gần như lúc nào cũng chìm đắm trong những cuốn sách tự chọn lấy cho mình, em không bao giờ cảm thấy cô đơn.
= 0 =
Một ngày tháng Mười hai, Thomas nghe thấy một đứa con gái trong trường gọi chị của nó là “đồ con gái nước ngoài dơ dáy”, nó đạp cho đứa con gái ấy một cú khủng khi*p vào ống quyển. Tiếp theo đó là một cuộc chạy đuổi trong các hành lang, và một cú ngã sóng soài xuống nền nhà làm môi trên của nó bị rách. Máu tràn vào trong miệng nó, Lisa chạy ào đến và khi nhìn thấy nó nằm dưới đất trong tình trạng như vậy, cô bé túm mạnh lấy tóc đứa con gái đã lăng mạ mình, đẩy nó lùi dần về phía tường và đồng thời tống thẳng vào nó một nắm đấm với một sức mạnh vượt ngoài tầm kiểm soát của em. Đứa con gái kia quay một vòng và ngã sụp xuống, mũi ướt đẫm máu. Thomas đứng dậy, hoảng sợ, nó không còn nhận ra khuôn mặt thường ngày của Lisa nữa. Cô bé tuôn ra một tràng những lời đe dọa bằng tiếng Tây Ban Nha, tay Ϧóþ chặt cổ nạn nhân của nó. Thomas vội chạy tới van xin nó buông tay ra. Gương mặt run lên vì giận dữ, cuối cùng nó cũng thôi, đã cho con bé một cú cuối cùng rồi bỏ đi không hề ngoái lại. Nó bị đình chỉ học trong mười lăm ngày và bị phạt ở trong phòng. Cửa phòng của nó luôn luôn đóng kín, nó không để cho Thomas vào, ngay cả khi cậu bé mang trái cây đến cho nó. Lần đầu tiên, chính Mary là người lại bình yên trong nhà. Máu nghề nghiệp nổi lên, cô thuyết phục con trai kể hết cho cô nghe câu chuyện đã xảy ra. Ngay ngày hôm sau, cô xin gặp hiệu trưởng nhà trường, yêu cầu trường phải cho con gái nuôi của cô trở lại lớp học ngay lập tức và buộc người đã lăng mạ Lisa phải xin lỗi cô bé. Lisa không nói gì và trở lại lớp học. Chẳng ai còn dám nói xấu em nữa, còn Thomas thì kiêu hãnh đi dạo khắp trường với cái môi sưng phồng và tím bầm của nó trong nhiều ngày.
= 0 =
Cô bé kỷ niệm sinh nhật thứ mười một của mình vào cuối tháng Giêng. Chỉ có hai người bạn trong lớp đáp lại lời mời đến dự tiệc nhẹ mừng sinh nhật do Mary tổ chức. Buổi tối, cả nhà ăn tối bằng phần còn lại của bữa tiệc Buffet gần như còn nguyên. Lisa ở lì trong phòng riêng, sau khi dọn dẹp nhà bếp và gỡ các dây đèn treo trong phòng khách xuống, Mary mang đến phòng cho cô bé một đĩa đồ ăn. Ngồi ở cuối giường, Mary giải thích cho em rằng ở trường em phải chịu khó giao tiếp với mọi người nhiều hơn thì mới có bạn.
= 0 =
Những ngày đầu tiên của mùa xuân đã mang ánh nắng mặt trời tới, nhưng không khí của buổi sáng vẫn còn giá lạnh. Cuối buổi chiều, Joanne và Mary đã cùng nhau ngồi uống trà được một tiếng trong phòng khách khi Lisa trở về từ trường học. Nó đóng sập cửa lại, chào lí nhí một tiếng trong cổ họng và đi lên phòng. Giọng nói nghiêm khắc của Mary ngăn nó lại khi nó bước đến bước thứ sáu. Nó quay người lại, để lộ cái quần giây đầy vết bẩn, hoàn toàn tương xứng với đôi má bám đầy vết bùn của nó. Tình trạng đôi giầy của nó cũng chẳng đỡ hơn so với quần áo đang mặc.
- Cháu tắm trong các vũng bùn để rồi lần nào cũng vè nhà trong tình trạng như thế này sao? Cô phải mua một cái máy giặt mới để cho cháu tiếp tục chơi những trò chơi của cháu chắc? Mary hỏi, không còn kiểm soát nổi cơn giận của mình.
- Cháu lên phòng thay đồi đây, Lisa trả lời giọng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
- Đây là lần cuối cùng cô nói với cháu, Mary hét lên khi Lisa đi khuất sau góc hành lang. Xong rồi cháu hãy xuống tự làm cho mình một chiếc sandwich đi, cháu cứ chẳng ăn cái gì như vậy quá đủ rồi đấy! Cháu nghe thấy cô nói không?
Một tiếng “vâng” lạnh nhạt vọng đến từ cuối hành lang, tiếp theo là tiếng sập cửa. Mary bước trở lại ngồi cạnh cô bạn gái, không nén nổi một tiếng thở dài. Lộng lẫy trong bộ áo váy màu be phẳng phiu không một nếp gợn, Joanne đưa tay vuốt nhẹ lên tóc một đường tinh tế để chắc chắn là không có lọn tóc nào bị rối và mỉm cười một cách khoan dung.
- Ngày nào cũng thế này chắc không dễ dàng chút nào, thật khổ cho cậu, cô nói.
- Đúng vậy đấy, và khi xong với con bé này thì lại đến lượt thằng Thomas, nó cứ suốt ngày đi theo bắt chước con bé.
- Đặc biệt với cô bé này chắc phải phức tạp lắm.
- Tại sao vậy?
- Cậu biết rõ là mình muốn nói gì mà, ở trong thành phố tất cả bọn mình đều biết chuyện, và bọn mình rất ngưỡng mộ cậu.
- Joanne, cậu đang nói về việc gì vậy?
- Nuôi dậy một đứa con gái đến tuổi vị thành niên bao giờ cũng là một điều khó khăn cho các bà mẹ, trong khi đó Lisa lại đến từ một nước khác, nó không hoàn toàn giống với những đứa trẻ bình thường. Bỏ qua những điều khác biệt và thuần hóa cô bé như điều cậu đang làm, quả là một sự rộng lượng đáng để ngưỡng mộ, nhất là với một người không phải là mẹ ruột như cậu.
Lời nhận xét vang lên trong đầu Mary như thể có một cây 乃úa vừa đập một cú vào đầu cô.
- Bởi vì mối quan hệ giữa tôi và Lisa là chủ đề cho các cuộc đàm tiếu trong thành phố sao?
- Tất nhiên là chúng tớ có nói chuyện với nhau về việc ấy rồi, câu chuyện của cậu dù sao cũng đâu phải là chuyện thường. May thay cho chúng tôi! Xin lỗi cậu về câu nhận xét cuối cùng này, tớ không phải chút nào. Không, điều mà tớ muốn nói, đó là mọi người cảm thông với cậu, thế thôi.
Cảm giác bực bội xuất hiện trong lòng Mary ban nãy khi nghe lời nhận xét đầu tiên của Joanne đã biến thành một cơn giận dữ không kiềm chế nổi. Cô điên lên vì tức giận. Cô ghé sát mặt mình vào gương mặt của cô ta, với một thái độ gần như đe dọa, cô cố tình nhại lại giọng của vị khách:
- Thế các cô cảm thông với tôi ở chỗ nào, cô bạn quý của tôi? Ở tiệm cắt tóc hả? Trong phòng chờ của bác sĩ phụ khoa, của mấy vị chuyên gia về chế độ ăn uống hay trên ghế đi-văng của mấy chuyên gia tâm lý của các cô? Hay trừ phi là các cô tán mấy chuyện đó trên giường mát-xa, trong khi người ta vuốt ve người các cô? Cô nói đi, tôi thực sự muốn biết, những khi nào là lúc các cô cảm thấy nhàm chán đến độ phải cảm thông cho chuyện của tôi? Tôi vẫn biết là cuộc sống của các cô vô vị đến phát chán, và rằng năm tháng trôi qua mọi chuyện chỉ càng tệ thêm, nhưng đến mức như vậy, và nhanh đến như vậy thì tôi không thể ngờ!
Joanne lùi lại, nép người sâu thêm vào chiếc ghế nệm.
- Cậu đừng tức giận như vậy, Mary, thật là kỳ cục, tớ chẳng có ý gì khi nói như vậy, cậu hiểu sai hết mọi chuyện, ngược lại thì có, tớ đang chia sẻ với cậu tình cảm mà mọi người dành cho cậu.
Mary đứng dậy và nắm lấy cánh tay Joanne, khiến cho cô ta cũng phải đứng dậy theo.
- Biết không, Joanne, tình cảm của cô làm cho tôi chán đến ૮ɦếƭ đi được; mà nhân tiện để tôi nói thật cho cô biết luôn, tất cả lũ các cô đều làm cho tôi phát chán, và nhất là cô, vị chủ tịch của cái câu lạc bộ mấy mụ già thiếu hơi đàn ông của cô. Hãy nghe tôi nói cho rõ đây, tôi sẽ dậy cho cô một bài học nhỏ về từ vựng, và nếu cô cố gắng tập trung hết khả năng của cái bộ óc nhỏ xíu của cô để nghe những gì tôi sắp nói, thậm chí cô sẽ đủ khả năng để lặp lại cho mấy cô bạn của cô nghe mà không nhầm lẫn. Một con vật người ta mới thuần hóa, còn một đứa trẻ người ta nuôi dạy! Đúng là khi tôi nhìn mấy đứa con của cô ngoài đường, tôi có thể thấy rõ là cô không hiểu mấy về sự khác biệt này, nhưng dù sao cũng thử mà xem, cô sẽ thấy, cô sẽ cảm thấy bớt buồn chán hơn nhiều. Bây giờ thì cô đi ra khỏi nhà tôi, bởi vì hai phút nữa, tôi sẽ đuổi cô ra bằng cách đá vào ௱ôЛƓ của cô.
- Cậu hoàn toàn mất trí rồi sao?
- Phải đấy, Mary hét lên, chính vì vậy mà tôi đã lập gia đình từ sớm đến thế, chính vì vậy mà tôi tự tay nuôi dạy hai đứa con của tôi, và tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Đi ra ngay! Để cho tôi yên!
Cô đóng sập cánh cửa thật mạnh phía sau lưng Joanne, cô ta bỏ đi một mạch. Để lấy lại hơi thở và làm dịu đi cơn đau đầu dữ dội, cô tì trán vào tường. Chưa kịp bình tĩnh lại, cô giật nẩy mình khi nghe tiếng bước chân trên các bậc thang, cô quay người lại.
Lisa mặc một bộ đồ thể dục chạy bộ sạch sẽ, xinh xắn, bước vào trong bếp. Vài giây sau đó cô bé quay trở ra với một chiếc đĩa cầm trên tay. Em đã làm cho mình một chiếc bánh sandwich giăm-bông và thịt gà kẹp giữa bốn lát bánh mỳ phủ sốt mayonnaise. Chiếc bánh cao đến mức để giữ cho nó không bị đổ, cô bé đã phải lấy một chiếc đũa của cửa hàng đồ ăn Trung Hoa mang đến những hôm Mary không muốn nấu nướng, đam xuyên qua lớp bánh. Đến giữa cầu thang, ngay ở chỗ lúc nãy em bị gọi giật lại, Lisa quay người lại và, với một nụ cười kiều hãnh, cô bé nói:
- Bây giờ cháu đói rồi!
Rồi em quay trở lên phòng mình.
= 0 =
Tháng Bảy, cả bốn người cùng đi nghỉ tại vùng Núi Đá. Núi giúp cho Lisa tìm thấy lại phần nào cảm giác tự do đánh mất lâu nay và cũng làm cho em gần gũi với Thomas hơn. Trong bất kể việc gì, leo nui, trèo cây, rình các con thú hay bắt đủ loại côn trùng kỳ lạ mà không để cho chúng đốt, em luôn chơi hết mình, khiến cho cậu bé Thomas, người mà mỗi ngày lại càng coi em như chị gái của mình nhiều hơn, vô cùng ngưỡng mộ. Không dám thú nhận nhưng Mary cảm thấy khổ sở khi hai đứa nhỏ ngày càng thân thiết và thời gian gần gũi bên con trai ngày càng bị thu hẹp. Từ sáng sớm, Lisa đã kéo cậu bé theo em suốt một ngày phiêu lưu. Em đóng vai người phụ trách trại của đội Peace Corps còn cậu bé vào vai các nạn nhân của bão. Kể từ buổi tối hôm cậu bé đã ở bên em gần như suốt cả đêm để trấn an em trong khi cơn giông nổ ra, và đã giữ kín được bí mật về những cơn địa chấn khiến em hoảng loạn, cậu bé đã được đề bạt làm trợ lý phụ trách trại. Ngày hôm sau, vào lúc bình minh, khi mà mặt đất vẫn còn đẫm sương đêm, em lấy đất trộn với lá thông và hít thật sâu hương thơm tỏa ra. Và giờ ăn trưa, em mang nắm đất trộn đến cho Philip và, trước sự tức giận của Mary, em tuyên bố một cách tự hào rằng ở chỗ em cũng có mùi như vậy, nhưng thơm hơn.
= 0 =
Tháng Bảy trôi qua rất nhanh và khi trở về vùng ngoại ô ở New York, hai đứa trẻ đều cảm thấy tù hãm. Mùa tựu trường diễn ra trong những ngày buồn tẻ đang trôi qua. Ngày mỗi lúc mỗi ngắn lại, khi sắc đỏ của mùa thu không đủ bù lại cho một nền trời xám xịt chỉ sáng lên phần nào trong sự hứa hẹn một mùa hè sẽ trở về.
= 0 =
Vào dịp Noel, cô bé nhận được món quà là một hộp đồ vẽ gồm nhiều 乃út chì màu, chì than, cọ và tuýp bột màu. Ngay lập tức, trên một tấm giấy lớn ghim lên tường trong phòng ngủ của mình, cô bé bắt đầu vẽ một bức tranh khổng lồ.
Bức tranh chứng tỏ em có những khả năng nghệ thuật đặc biệt, nó thể hiện quang cảnh ngôi làng của em. Trong đó, em đã vẽ quảng trường trung tâm nơi có nhà thờ nhỏ vươn cao, con đường nhỏ dẫn đến trường học, cái nhà kho lớn với hai cánh cửa em để ngỏ, chiếc xe Jeep đậu ngay phía trước. Ở lớp cảnh thứ nhất em vẻ Manuel, Seňora Cazalès và con lừa của em ở phía trước ngôi nhà nằm bên vách núi nơi em sống trước đây. “Đây là ngôi làng trên núi của bọn cháu. Mẹ đang ở trong nhà”, em nói thêm.
Mary miễn cưỡng chiêm ngưỡng “tác phẩm” và đáp trả ngay lập tức, dưới ánh mắt giận dữ của Philip: “Hay lắm, nếu may mắn một chút thì hai mươi năm nữa, cô sẽ được có mặt trong bức tranh này, sẽ khó khăn hơn đấy vì cô sẽ có thêm nếp nhăn trên mặt, nhưng cháu cũng sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn với cây cọ vẽ. Cô tin chắc rằng khi nào cháu muốn, cháu sẽ làm được ….. Chúng ta còn nhiều thời gian.”