Em Ở Đâu? - Chương 20

Tác giả: Marc Levy

Chiếc Boeing 727 của hãng Eastern Airlines rời sân bay Tegucigalpa lúc 10 giờ sáng, trễ hai giờ so với lịch bay do thời tiết không được thuận lợi. Ngồi trong máy bay, Susan lo lắng dõi mắt theo đám mây đen đang tiến về phía họ. Khi cô tiếp viên mở ô cửa kính nhìn xuống đường băng. Susan nhìn theo dòng hành khách đang di chuyển dưới mưa về phía đường băng. Máy bay đã ở vị trí sẵn sàng để cất cánh, người trưởng phi hành đoàn cho động cơ hoạt động với công suất tối đa đế chống lại những cơn gió mạnh đang có nguy cơ làm máy bay lệch khỏi đường băng. Bánh máy bay rời khỏi mặt đất, đầu máy bay dựng lên, cố gắng bay lên thật nhanh để xuyên qua lớp mây. Susan ngồi tại ghế với dây an toàn thắt quanh người, cô bị lắc theo những đợt lắc dữ dội của máy bay; ngay cả khi lái chiếc xe hai cầu của mình chạy hết tốc độ trên đường, cô cũng không bị rung mạnh đến thế. Mũi máy bay hướng về phía đông bắc, họ quay phía trên đầu những dãy núi, và cơn bão bỗng nhiên mạnh lên gấp đôi. Một tia chớp đánh trúng thân máy bay, lúc 10 giờ 23 phút, chiếc hộp đen thu giọng nói của người phi công phụ thông báo cho nhóm điều khiển không lưu rằng động cơ số hai đã ngừng hoạt động, họ đang bị hạ độ cao. Ngoài cảm giác chóng mặt đang choán lấy cô, Susan cảm thấy buồn nôn khó tả, cô vòng hai tay ôm lấy phần dưới bụng, máy bay tiếp tục hạ độ cao. Phải mất ba phút dài, phi hành đoàn mới khởi động lại được động cơ phản lực và lấy lại độ cao. Phần còn lại của chuyến bay trôi qua trong bầu không khí im lặng thường thấy tiếp sau nỗi sợ hãi.
Khi quá cảnh tại sân bay Miami, cô chạy thật nhanh để khỏi lỡ chuyến bay. Đám người đi lại lộn xộn trong hành lang khiến cô di chuyển thật khó khăn, túi hành lý quá nặng, cô đột ngột cảm thấy một cơn chóng mặt mới và phải dừng lại. Cô lấy lai hơi và tiếp tục đi về hướng cửa lên máy bay, nhưng đã quá trễ. Cô đành đứng nhìn theo chiếc máy bay của mình đang cất cánh.
= 0 =
Philip nhìn qua cửa sổ chiếc xe bus đang đưa anh ra sân bay Newark. Anh đặt cuốn sổ gáy xoắn lên đầu gối. Cô gái trẻ bên cạnh anh ngồi quan sát anh dùng cây 乃út chì đen phác nên gương mặt của một người phụ nữ.
= 0 =
Cô lên chuyến máy bay kế tiếp, hai giờ sau đó. Bay phía trên các đám mây, cô chỉ còn cảm thấy buồn nôn; cô đẩy khay đồ ăn qua một bên và cố gắng chợp mắt.
Quán trống trải như vẫn thường thấy vào cuối giờ sáng, trừ khi có những hội nghị diễn ra hoặc thời điểm người ta đi du lịch. Anh ngồi vào bàn của mình. Sau giờ ăn trưa, quán lại trở nên vắng lặng, và người phục vụ ca chiều đến thay cho người ca sáng. Anh ta nhận ra Philip ngay lập tức và chào anh. Philip đến ngồi phía trước, vừa nghe anh ta nói chuyện vừa bắt đầu một bức vẽ mới phác họa quang cảnh quán bar, bức thứ sáu trong cuốn sổ của anh, không kể bức mà anh đang treo phía trên bàn làm việc trong căn phòng của mình ở Manhattan. Khi bức vẽ đã xong, anh chìa cho người phục vụ xem, anh này cời chiếc áo vest trắng ra và đưa cho anh; Philip cầm ngay lấy mặc lên người với vẻ thông đồng khoái chí. Họ đổi chỗ cho nhau, anh phục vụ đến ngồi trên chiếc ghế đẩu, khoan khoái rít điếu thuốc trong khi Philip kể cho anh ta nghe về năm vừa trôi qua.
Trong suốt thời gian này, nơi chiếc bàn nằm sát cửa kính, hai chiếc ghế được đặt quay lưng lại để không ai ngồi vào được. Susan đến bằng chuyến bay hạ cánh lúc 21 giờ.
= 0 =
- Làm thế nào mà lần nào anh cũng có được chiếc bàn này?
- Trước tiên, lần đầu tiên, em đã yêu cầu anh điều đó, và kế đến, cũng phải có một ít tài năng nữa! Anh đã ở đây đợi em từ chuyến bay trước. Tuy nhiên, cũng phải nói là thật kỳ lạ, chưa bao giờ anh thấy cái bàn này đã có người ngồi.
- Mọi người đều biết là nó dàng cho anh và em.
- Chúng ta sẽ nói về các vấn đề thể xác hay tinh thần trước?
- Năm nay em thay đổi nhiều đến thế à?
- Không, em có vẻ mặt của một người vừa đi một chuyến xa, thế thôi.
Người phục vụ đặt ly kem như mọi lần lên bàn, Susan mỉm cười và kín đáo đẩy nó ra xa.
- Anh thì nhìn rất tươi, kể cho em nghe về anh nào.
- Em không ăn kem à?
- Em hơi buồn nôn, chuyến bay thật tệ, và em đã rất sợ, máy bay bị hỏng mất một động cơ.
- Thế rồi sao? Anh hỏi vẻ lo lắng.
- Thì anh thấy đấy, em đã ở đây rồi, cuối cùng người ta đã khởi động lại được.
- Em có muốn ăn gì khác không?
- Không, em chẳng muốn ăn gì, em thực sự không đói. Năm vừa rồi anh không viết nhiều cho em.
- Em cũng vậy.
- Nhưng em, em có lý do của em.
- Lý do gì?
- Em không biết, anh luôn luôn nói là em tìm ra đủ thứ lý do, thỉnh thoảng em cũng phải sử dụng đến cái đống lý do đó chứ.
- Những cái cớ, từ mà anh đã dùng là những cái cớ! Có cái gì không ổn sao? Anh phải gặng hỏi từng từ nữa à?
- Chẳng gì cả, mọi cái đều ổn. Còn công việc của anh thì sao?
- Cứ theo đà này, muộn nhất là một năm nữa anh sẽ được vào vị trí giám đốc. Năm nay bọn anh đã thực hiện những chiến dịch quảng cáo rất tuyệt vời, và có thể anh sẽ nhận được một giải thưởng. Hiện có ba trong số những thiết kế của anh đang được đăng trên các tạp chí dành cho phụ nữ. Một hãng thời trang cao cấp của Pháp đã liên lạc với anh, họ chỉ muốn làm việc với anh, vì vậy càng ngày anh càng có uy tín tại công ty.
- Thật tuyệt, em tự hào về anh. Anh có vẻ rất hạnh phúc.
- Còn em, em có vẻ rất mệt mỏi Susan, em không bị ốm đấy chứ?
- Không, em thề với anh đấy, không có cả đến một con amip nhỏ nữa. Mà đúng rồi, anh thì hiện nay đang có một con “amip” nhỏ đúng không?
- Đừng có bắt đầu như vậy chứ? Đúng, và cô ấy tên là Mary.
- Ừ nhỉ! Đúng rồi, em quên béng mất tên cô ấy!
- Em đừng làm vẻ mặt khinh thường người khác như vậy. Anh rất hạnh phúc với cô ấy. Bọn anh có cùng sở thích về sách, về các món ăn, về phim ảnh, bọn anh đang bắt đầu có những người bạn chung.
Susan thoáng nở một nụ cười ranh mãnh.
- Thế thì tiện quá, và hơn nữa, nó có vẻ giống với một mối quan hệ nho nhỏ được xã hội công nhận rồi, thật là hấp dẫn!
Cô nhướn lông mày và ghé mặt lại sát mặt anh, như để cho thấy cô đang đặc biệt chú ý đến những lời mình nói, và không khỏi để lộ một vẻ giễu cợt.
- Anh biết em nghĩ gì, Susan, có thể nó không giống như một tình yêu đam mê, nhưng ít ra thì nó không làm cho người ta đau đớn. Con tim anh không bị đè nặng suốt cả ngày vì sự vắng mặt của cô ấy, bởi vì anh biết rằng buổi tối anh sẽ gặp lại cô ấy. Anh không nhìn vào điện thoại suốt cả buổi chiều và tự hỏi ai trong hai người đã gọi điện lần gần nhất. Anh không phải lo lắng mình đã sai lầm khi chọn nhà hàng hay trong cách ăn mặc, hay nói điều gì đó có thể khiến cho cô ấy vĩnh viễn giữ một định kiến. Khi ngủ bên cô ấy, mỗi buổi sáng thức dậy, anh không phải lo thắt lòng bởi anh biết khi mở mắt ra, anh sẽ nhìn thấy cô ấy nằm gọn trong lòng anh. Anh không sống trong sự chờ đợi, anh sống trong thời khắc hiện tại. Cô ấy yêu anh, yêu con người như vốn có của anh. Có thể cái đang gắn kết anh với cô ấy chưa phải là một tình yêu cháy bỏng, nhưng đó là một mối quan hệ rất con người. Mary chia sẻ với anh những điều bình thường diễn ra hàng ngày trong cuộc sống của cô ấy, và quan hệ của bọn anh được xây đắp, nó tồn tại thực sự.
- Và….. pằng, ráng mà nhận lấy, cô em!
- Anh không nói những điều này để trách cứ em đâu.
- Cái ngày mà anh nhắm vào em, cho em biết trước nhé, vì chưa cần cố tình nhắm mà anh đã làm tốt đến thế, em không dám tưởng tượng trước những gì anh có thể làm nên nếu thêm một chút chủ ý. Anh nói thật hay về cô ấy. Thế tiếp theo sẽ là gì?
Vì đã đưa mắt nhìn xuống, Philip không nhìn thấy một thoáng buồn sâu thẳm trong ánh mắt của Susan khi anh tuyên bố đang dự định cưới Mary, vì anh đã đưa mắt nhìn xuống, Susan đưa mu bàn tay xóa đi nét buồn trong mắt.
- Em mừng cho anh, em hơi nhói đau trong tim vì ý nghĩ phải chia sẻ anh với người khác, nhưng em mừng cho anh một cách chân thành.
- Còn em, có gì mới trong cuộc sống của em?
- Chẳng có gì, chẳng có gì mới. Cuộc sống vẫn trôi đi như vậy, có vẻ hơi ngược đời. Nhìn từ thế giới này, mọi sự kiện ở nơi đó đều có vẻ đặc biệt, nhưng nhìn từ nơi em sống, tất cả đã là một phần của cuộc sống hàng ngày. Giữa một đứa trẻ được sinh ra và một người ૮ɦếƭ đi, có rất nhiều người phải nuôi, chỉ có vậy thôi. Em phải đi đây. Anh biết đấy, em đã bị lỡ chuyến bay mà em định đi và chuyến bay sắp khởi hành đi Washington trong nửa giờ nữa là chuyến cuối cùng, em đã đăng ký hành lý trên chuyến đó rồi.
- Em đừng nói dối. Chẳng bao giờ em đi trên máy bay mà chỉ với chiếc túi này cả, em không muốn ở lại đêm nay sao?
- Không, sáng mai em có hẹn ở đó lúc 7 giờ.
Anh tính tiền. Khi đứng lên, anh nhìn kem đã chảy ra trong ly. Những màu sắc khác nhau đã trộn lẫn và những lát hạnh nhân đã chìm xuống đáy ly. Anh choàng một tay qua vai cô và họ đi về phía cửa lên máy bay.
Vào lúc phải nói lời tạm biệt, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
- Em chắc là em vẫn ổn chứ, Susan?
- Đương nhiên rồi, em chỉ kiệt sức một chút, có thế thôi, mà anh đi thôi, nếu không em sẽ mất hai giờ ngắm nghía mình trong gương để tìm xem có cái gì không ổn trên mặt.
- Em đã viết cho anh là em muốn nói với anh điều gì đó rất quan trọng cơ mà?
- Em không nhớ đã nói vậy, Philip, mà dù sao, chuyện đó cũng không quan trọng đến thế đâu bởi vì anh thấy đấy, bây giờ, em cũng chẳng còn nhớ chuyện đó là gì nữa.
Cô chìa vé cho người tiếp viên, quay lại để nhào vào vòng tay anh. Cô khẽ đặt môi mình lên môi anh. Không nói một lời, cô đi về phía hành lang dẫn lên máy bay. Philip nhìn theo cô và hét to lên:
- Last call[25]!
Cô đứng khựng lại, và chậm rãi quay người. Một nụ cười kiêu hãnh sáng lên trên gương mặt cô. Cô chậm rãi bước ngược trở lại về phía anh. Khi còn cách anh vài mét, cô gặng hỏi:
- Anh muốn nói gì với câu “last call” của anh?
- Em hiểu rất rõ anh muốn nói gì, Susan!
Cô khoát tay ra hiệu một cách cương quyết với cô tiếp viên vừa thoáng có cử chỉ định cản không cho cô bước qua cái quầy đang ngăn cách giữa họ. Cô đến bên, ghé sát vào mặt Philip và, bằng một giọng say sưa vì giận dữ, cô thì thầm nói với anh:
- Anh biết là em làm gì với cái “last call” của anh không, anh yêu! Anh là người đang nhận lấy cái rủi ro cho mình đó, không phải em đâu! Hãy đi mà cưới cô ấy đi, thậm chí cho cô ấy một đứa con nếu anh thấy thích. Nhưng nếu một ngày nào đó em quyết định thay đổi cuộc sống, nếu em quyết định đến tìm anh, em sẽ tìm được anh, dù có phải tìm trong toilet đi nữa, và anh mới là người sẽ phải ly dị, không phải em đâu!
Cô nắm lấy gáy anh và kéo mạnh về phía mình. Cô hôn anh, lưỡi cô đùa giỡn trong miệng anh một cách thách thức, rồi cô đẩy mạnh anh ra cũng một cách dữ dội như khi nãy và quay người, bỏ ra máy bay không nói một lời. Đến đầu kia của hành lang cô hét lớn: “Last call!”
Đất nước bị khuấy động mạnh mẽ vì bạo lực leo thang ở Nicaragua nước láng giềng. Ở trong nước, người ta lo lắng vì có tin đồn cuộc nổi loạn của các nhóm vũ trang sandiniste! Có thể tràn qua biên giới. Đất nước nghèo nhất của khu vực Trung Mỹ này khó lòng kham nổi thêm một tai họa mới. Sự hiện diện của các nhân viên Peace Corps khiến cho người dân yên tâm phần nào. Nếu có chuyện gì nghiêm trọng đang xảy ra, hẳn Washington đã phải rút họ về nước. Mùa đông ở đất nước Honduras đang đến, cùng với những làn sóng hủy diệt. Những gì còn chưa được sửa chữa hay gia cố đều biến mất dưới những trận mưa như trút nước và những cơn gió bão kinh hoàng. Susan chiến đấu chống lại sự mệt mỏi về thể chất đang choán lấy cô từng ngày. Kết quả khám sức khỏe của cô hoàn toàn bình thường nhưng tâm hồn cô thì đầy mưa bão.
--- ------ ------ ------ ------
[25] Tiếng Anh trong nguyên bản: “Gọi lần cuối” - ND
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc