Em Ở Đâu? - Chương 14

Tác giả: Marc Levy

Một tia sáng trắng xé toạc bầu trời, một tiếng nổ lớn vang lên cắt ngang câu chuyện của họ. Cơn giông đang quay trở lại phía họ, giờ nó đã mạnh gấp đôi, mưa càng trút xuống dữ đội trên những triền núi mong manh của ngọn Cabaceras de Naco. Rất nhanh chóng, mặt đất đã ứ nước không còn hấp thụ được lượng nước từ trận mưa đang đổ xuống như trút. Nước lũ ào ào đổ xuống dọc theo sườn núi, kéo theo từng mảnh đất đá. Juan không còn nghe Susan nói nữa, gương mặt cậu cuối cùng cũng để lộ rõ vẻ lo lắng càng lúc càng tăng. Cậu cố thử mở cửa sổ, nhưng một cơn lốc mạnh tạt đến đã làm cậu phải từ bỏ ý định ngay lập tức. Thế rồi cậu khẽ nghiêng đầu sang khắp các hướng, với những cử động đứt đoạn, như khi một con thú đang rình mồi.
- Cậu bị làm sao vây? Cô hỏi.
- Cô im lặng đi!
Tai phải áp sát vào cửa kính, cậu có vẻ như đang thăm dò chờ đợi điều gì đó, trong khi ánh mắt của Susan không ngừng dò hỏi xem chuện gì đang xảy ra. Đặt một ngón tay lên miệng, cậu ra hiệu cho cô giữ im lặng. Cô không thèm quan tâm.
- Cậu đang làm trò gì vậy, Juan?
- Vì Chúa, cô yên lặng để cho tôi nghe!
- Mẹ kiếp, mà cậu nghe cái gì mới được?
- Bây giờ không phải lúc để chửi thề, tôi đang nghe đất chuyển động.
- Cái gì?
- Cô im đi nào!
Một tiếng đứt gãy khô khan vang lên phá tan sự im lặng. Cố hết sức, Juan hé mở cửa xe. Một đợt gió dữ dội mang theo những hạt mưa to nặng lập tức ào vào trong khoang lái. Cậu quan sát phía dưới bánh xe. Một khe nứt ngay giữa tim đường báo hiệu điều tồi tệ nhất sắp xảy đến. Cậu ra lệnh cho Susan bật đèn pha lên. Cô thi hành mệnh lệch ngay lập tức. Luồng sáng đi xuyên qua màn nước mưa. Phía trước, trên phần đường mà ánh sáng chiếu tới, có thể nhìn thấy một khe nứt chạy dọc con đường.
- Đi ra phía sau, chúng ta phải ra khỏi đây ngay lập tức.
- Cậu điên rồi, cậu có thấy ngoài trời đang mưa gió thế nào không?
- Chúng ta sắp rớt xuống vực tới nơi rồi, nhanh lên nào, đừng đi ra phía cửa bên đó, hãy làm theo những gì tôi nói!
Cậu vừa dứt lời, chiếc xe tải bỗng nghiêng qua một bên, như thể một con tàu đang sắp sửa chìm xuống nước bắt đầu từ mạn trái. Cậu lấy cánh tay và đẩy cô về phía sau thùng xe. Cô cố gắng lấy thăng bằng, nhẩy qua đống túi đựng lương thực. Lách qua trước mặt cô, cậu nâng tấm bạt phía trên tấm cửa lên, kéo mạnh tay cô, cả hai cùng nhảy xuống. Khi vừa chạm đất, hai người lộn vòng trên mặtđất, cậu kéo cô về phía núi đá và bắt cô nép sát xuống. Mắt mở to ra, cô bỗng nhìn thấy trước mặt mình chiếc xa tải trượt về phía sau và rơi xuống phía dưới vách đá. Nó còn dựng đứng lên trong một nỗ lực cuối cùng, ánh đèn pha vươn dài chiếu thẳng lên trời rồi chiếc Dodge cũ kĩ của cô biến mất hoàn toàn dưới vực. Tiếng mưa lớn át hết mọi âm thanh. Cứng người vì sợ hãi, Susan không còn nghe thấy gì ở xung quanh mình nữa. Juan phải gọi đến ba lần cô mới trả lời. Họ phải nhanh chóng leo lên cao, mô đất nơi họ đang ẩn náu có dấu hiệu không trụ nổi. Cô bám vào Juan và họ leo lên được vài mét. Giống như trong các cơn ác mộng kinh hoàng nhất, cô có cảm giác như mỗi bước đi lại khiến cô lùi lại phía sau trong khi cô bắt cả thân mình phải tiến lên phía trước. Nó không phải chỉ là cảm giác chủ quan, đất đang hẫng xuống dưới chân cô, lôi họ về phía vực. Cậu hét to bảo cô cố lên, nắm lấy chân cậu, những ngón tay đã tê cứng của Susan không thể níu kéo được gì nữa, ống quần của Juan đang tụt dần khỏi tay cô.
Cô bị trôi đi và ném vào thành của một vách đất xốp, những dòng thác bùn đang chảy xuống bắt đầu trùm lên cô. Cô phải lấy hết sức khạc nhổ bùn ra, cô bắt đầu không thở được nữa. Bóng tối xung quanh chợt loé sáng lên như sao trong mắt cô, cô bất tỉnh. Juan thả mình trượt dài bằng lưng xuống đễn chỗ cô. Cậu nâng đầu cô lên và kê trên иgự¢ mình. Ngay lập tức, cậu móc bùn đang bít kín trong miệng cô ra, đặt nghiêng người cô qua một bên và thọc sâu hai ngón tay vào họng cô. Lên cơn co thắt dũ dội, cô lập tức ói ra tất cả. Juan ôm chặt cô vào lòng, còn bản thân cậu lấy hết sức nắm chắt vào một cái rễ cây. Cậu không biết mình sẽ trụ được như vậy trong bao lâu, nhưng cậu biết rằng đó sẽ chính là khoảng thời gian còn lại mà họ được sống.
Ngày 10 tháng Hai năm 1977,Susan,
Em đang ở đâu? Anh lo lắng lắm đây. Tin tức từ Salvador nói rằng những nhóm du kích có vũ trang đang tập hợp dọc theo biên giới chỗ em ở. New York Time nói chúng đã đột nhập vào lãnh thổ Honduras và rải rác có những cuộc ᴆụng độ. Ít nhất thì cũng viết cho anh vài dòng, cho anh biết em vẫn khoẻ và an toàn. Anh van em đấy, hãy chú ý giữ an toàn cho mình và viết cho anh sớm nhé.
Philip
Họ đã trụ lại được hai giờ đồng hồ. Tranh thủ lúc tình hình tạm lắng, họ bò lên được vài xăngtimet, tìm đưọc một chỗ trú ẩn chắc chắn hơn. Susan đã tỉnh lại.
- Suýt nữa thì tôi ૮ɦếƭ chìm trên một ngọn núi cơ đấy, có kể ra thì cũng chẳng ai thèm tin tôi đâu.
- Hãy để dành sức của cô thì hơn.
- Cậu sắp sửa có thói quen bảo tôi im miệng rồi đấy.
- Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi tai hoạ này đâu.
- Nếu thật Chúa của cậu muốn lấy đi mạng sống của chúng ta thì chúng ta đã tiều từ nãy rồi.
- Nguy hiểm đang rình rập chúng ta không đến từ phía Chúa, nó đến từ núi cao và từ mưa, mà chúng thì còn xấu tính hơn cô nhiều!
- Tôi mệt rồi, Juan.
- Tôi biết, tôi cũng vậy.
- Cảm ơn, Juan,cảm ơn vì những gì cậu đã làm.
- Nếu tất cả những người mà cô cứu giúp đều phải nói cám ơn cô, chắc từ vài tháng nay, chúng ta sẽ suốt ngày chỉ nghe thấy có bấy nhiêu lời ấy!
- Hình như mưa đã ngớt nhiều rồi.
- Chính lúc này đây chúng ta phải cầu xin Chúa để cho mưa tiếp tục.
-Tốt hơn hết là cậu làm điều đó đi, tôi nghĩ tôi còn đang mắc nợ ông ý vài điều.
- Đêm sẽ còn dài đấy, cô nghỉ một chút đi.
Từng tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua, không gian yên lặng chỉ bị khuấy động bởi cơn giông đỏng đảnh vẫn còn lưỡng lự chưa muốn bỏ đi. Khoảng bốn giờ sáng, Juan thiu thiu ngủ, tay cậu lỏng ra, lập tức Susan bị trượt xuống dưới và cô bật kêu lên một tiếng. Giật mình, cậu lại siết chặt vòng tay, kéo cô trở lại về phía cậu.
- Tôi xin lỗi, tôi ngủ thi*p đi mất!
- Juan, cậu phải giữ sức cho mình, cứ dằng díu thế này, cả hai chúng ta sẽ ૮ɦếƭ. Nếu cậu cứ để kệ tôi, cậu sẽ thoát được.
- Nếu chỉ nói ra những điều ngớ ngẩn, tốt nhất là cô im đi thì hơn.
- Rõ ràng cậu chỉ bị ám ảnh có một điều là bắt tôi im miệng!
Cô cố gắng được vài phút rồi lại xoá tan sự im lặng của Juan để kể với cậu về nỗi sợ hãi mà cô đã cảm thấy. Cậu cũng vậy, cậu đã tưởng tưởng cuộc đời của họ sắp sửa kết thúc. Lại một chuỗi im lặng tiếp theo, rồi cô hỏi cậu đang nghĩ gì. Cậu đã cầu nguyện để bố mẹ cậu phù hộ. Cô im lặng. Lại một khoảng im lặng nữa và cô bắt đầu phá lên cười sặc sụa.
- Có điều gì đáng cười vậy?
- Philip hẳn đang ngồi trước màn hình tivi.
- Cô đang nghĩ đến anh ấy?
- Quên điều tôi vừa nói đi. Cậu có nghĩ rằng nếu chúng ta lên tivi, họ sẽ chôn chúng ta như những người anh hùng không?
- Điều đó quan trọng với cô lắm sao?
- Tôi không biết...(cô lưỡng lự giây lát), có thể(lại suy nghĩ), không, mà tôi không nghĩ vậy đâu, chỉ là, nếu không có được một đám cưới lộng lẫy, tôi cũng chỉ hi vọng rằng sẽ có được một đám tang cho ra hồn.
Họ cần phải cố gắng bò lên thêm vài mét nữa, dù rằng trận mưa đã ngớt đi nhiều, đất dưới chân chỗ họ đang ngồi có thể rã ra bất cứ lúc nào và lôi họ xuống vực. Cậu thuyết phục cô gắng sức một lần cuối và họ bắt đầu một chặng đường hết sức nguy hiểm. Có lúc cô đã phải hét lên để gọi cậu, chân cô bị kẹt. Vừa đỡ cô, cậu vừa vòng qua một bên để bò xuống bên dưới và thận trọng gỡ chân cô ra khỏi vật gì đó mà trong bóng tối không thể nhận ra. Sau một chặng đường leo núi gian nan, cuối cùng họ cũng bò được lên đến triền núi, chỗ khúc quanh phía trên của con đường. Họ băng qua đường và ngồi tựa lưng vào vách núi. Một lúc sau đó, cơn giông với tính khí thất thường và dữ dội đổi hướng đi về phía đỉnh núi Ignacio cách đó 100 cây số, suy yếu dần và tan ra hẳn tại đó. Bầu đoàn của nó với những cơn mưa như trút cũng ra đi theo.
- Tôi rất tiếc, Juan nói.
- Về chuyện gì cơ?
- Vì đã ςướק đi của cô cơ hội có đám tang linh đình, chúng ta thoát rồi!
- Ồ, không sao đâu, cậu đừng lo, tôi có hai ba cô bạn chưa lấy chồng ở tuổi ba mươi cơ, bởi vậy tôi vẫn còn có thể chờ thêm vài năm nữa để được đưa ma mà không bị xem là gái già!
Juan không thích thú lắm với cái kiểu khôi hài của Susan, cậu đứng dậy để chấm dứt cuộc nói chuyện. Ngày vẫn chưa bắt đầu, phải chờ cho trời sáng để có thể đi tiếp trên con đường dẫn tới làng. Trong bóng tối, mỗi bước đi đều rất mạo hiểm. Cả hai người ướt sũng và cô bắt đầu run lên, không chỉ vì bị lạnh mà còn vì những cảm xúc hoàn toàn chính đáng của một người may mắn thoát khỏi cái ૮ɦếƭ trong chân tơ kẽ tóc. Cậu chà xát cho cô thật mạnh.
Hai ánh mắt gặp nhau. Răng đánh lập cập, giọng run run, cô đẩy mặt cậu ra xa khỏi mặt mình.
- Juan, cậu là một thanh niên rất đẹp trai, nhưng cậu còn quá trẻ để sờ soạng ✓ú tôi, có lẽ cậu không nghĩ thế, tôi có thể hiểu được điều đó, nhưng đối với tôi, cậu còn phải chờ thêm vài năm nữa.
Juan không chịu nổi kiểu nói của cô. Ngay lập tức, cô thấy vẻ mặt của cậu với hai mắt nheo lại. Nếu không quá rõ khả năng bình tĩnh đến đáng nể của người bạn đồng hành, hẳn cô đã ngờ rằng cậu sẽ cho cô một cái tát. Juan chẳng làm gì hết, cậu chỉ tách xa khỏi cô, bóng của cậu chợt biến mất hẳn. Cô gọi tên cậu trong bóng tối tưởng như dài vô tận.
- Juan, tôi không muốn làm tổn thương cậu!
Để vẫy cho khô cánh, vài con dế lại bắt đầu tiếng kêu râm ran đơn điệu.
- Juan, đừng có giận như vậy, quay trở lại đây và nói với tôi đi!
Bình minh sắp sửa lên. Susan ngồi tựa người vào một gốc cây chờ ngày mới bắt đầu.
Cô hơi thiu thiu ngủ. Khi người đàn ông lay vai cô, ban đầu cô tưởng là Juan, nhưng cái người nông dân đang ngồi xổm trước mặt cô không giống Juan chút nào. Ông ta mỉn cười. Da ông nhăn nheo vì những cơn mưa đã in dấu lên cuộc đời ông. Cô bàng hoàng nhìn cảnh vật hoang tàn xung quanh. Phía dưới kia, cô có thể nhận ra cái gốc cây nhô lên khỏi mặt đất, chính nó đã giữ họ lại, và xa hơn chút xíu, cô nhìn thấy gò đất nơi họ đã ẩn náu, và cuối cùng dưới đáy vực, xác chiếc Dodge gần như đã bị vùi lấp hẳn.
- Ông có thấy Juan đâu không? cô hỏi giọng yếu.
- Chúng tôi chưa tìm thấy cậu ta, nhưng chúng tôi chỉ có hai người đi tìm cô và cậu ấy.
Mọi người đã nghe thấy tiếng chiếc xe tải. Rolando một mực tin rằng ông đã nhìn thấy đèn pha lao chúi xuống khe núi, nhưng trong khi cơn giông điên cuồng vẫn còn đang hoành hành, việc đi kiếm người là quá nguy hiểm; ông đã không thể thuyết phục được ai đi cùng ông. Khi cơn giông vừa lắng, ông đã cử hai dân làng mang theo một cái xe lừa đi tìm họ, ông tin chắc rằng nếu may mắn lắm tìm được họ còn sống, thế nào họ cũng bị thương và cần chở về làng bằng xe. Người lớn tuổi hơn nói với Doňa Blanca rằng cô hẳn đã may mắn được một vị thần hộ mạng che chở thì mới sống sót được qua một cơn bão như vừa rồi.
- Phải đi tìm Juan!
- Không cần phải đi tìm, chỉ cần mở to mắt ra thôi!
Cả ngọn đồi đã bị quét sạch, từ đây cho đến tận sâu dưới thung lũng, chẳng con sinh linh nào sống sót. Nhìn phía bên phải xem, xác chiếc xe tải của cô nhô lên khỏi mặt đất. Nếu thằng bé không thể lên được tới làng có nghĩa là nó đã bị chôn sâu ở đâu đó dưới bùn. Chúng tôi sẽ làm một chữ thập và sẽ cắm xuống tại nơi mà cô và người bạn đồng hành của cô bị trượt xuống khỏi đường.
- Con đường đã bị trượt đi, không phải chúng tôi!
Người trẻ hơn trong hai người đàn ông vung sợi dây da và con lừa bắt đầu lên đường. Trong khi con vật ì ạch tiến lên, Susan băn khoăn lo lắng về số phận của cậu bé được cô bảo trợ, người này đã trở thành vị thần hộ mệnh của cô, cô nghĩ.
Một tiếng đồng hồ sau, họ tới được cổng làng. Cô vội nhảy khỏi chiếc xe lừa và gào lên tên Juan. Chẳng có ai đáp lại lời cô. Chỉ tới lúc đó cô mới nhận thấy bầu không khí im lặng lạ lùng bao trùm lên con đường duy nhất của ngôi làng. Chẳng có ai ngồi tựa lưng trước cổng nhà hút thuốc lá như mọi khi, không bóng dáng một người dân đi trên con đường dẫn ra suối. Lập tức cô nghĩ đến những cuộc ᴆụng độ đôi khi dẫn đến những trận chiến giữa người dân vùng núi với nhóm phiến quân trên đường chạy trốn khỏi Salvador. Nhưng biên giới cách đó rất xa và người ta chưa bao giờ thấy sự xuất hiện của phiến quân trong những khu vực xung quanh đây. Cô hoảng loạn. Cô gào lên một lần nữa gọi tên người bạn của mình, nhưng câu trả lời duy nhất mà cô nhận được chỉ là chính tiếng cô vọng lại từ vách núi.
Juan xuất hiện dưới cổng của ngôi nhà nằm tận cuối đường. Gương mặt còn nhem nhuốc đầy vết đất khô với những nếp nhăn để lộ rõ nỗi buồn của cậu. Cậu chậm chậm tiến lại gần Susan. Cô đang giận điên người.
- Thật là ngu xuẩn khi cậu bỏ lại tôi một mình như vậy, tôi đã lo lắng cho cậu đến phát điên, đừng bao giờ chơi cái kiểu như vậy với tôi nữa, cậu có phải là đứa bé lên mười đâu!
Cậu nắm lấy cánh tay cô và kéo cô đi theo.
- Đi theo tôi và đừng nói nữa.
Cô vùng ra từ chối không chịu đi theo và nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Cậu thôi ngay cái kiểu lúc nào cũng bảo tôi im miệng như vậy đi!
- Tôi xin cô đấy, đừng lớn tiếng, chúng ta không có nhiều thời gian để mất đâu.
Cậu dẫn cô đến trước ngôi nhà nơi cậu vừa bước ra khỏi lúc nãy và họ chui vào căn phòng duy nhất của nó. Trên cửa sổ, người ta căng những tấm vải màu để ngăn không cho ánh sáng chiếu vào. Susan phải mất mấy giây để cho đôi mắt cô quen dần với bóng tối. Cô nhận ra tấm lưng của Rolando Alvarez. Ông đang quỳ gối. Ông đứng dậy và quay về phía cô, đôi mắt đỏ vằn tia máu.
- Thật là một điều kỳ diệu vì cô đã có mặt ở đây, Doňa Blanca, con bé không ngừng gọi tên cô.
- Chuyện gì đâng xảy ra ở đây? Tại sao làng lại trống trơn không có một bóng người?
Ông đẩy cô về phía cuối văn phòng, vén một bức màn để lộ chiếc giường kê sát vách.
Cô nhận ra cô bé, nguyên nhân để cô dấn thân vào chuyến đi mạo hiểm này. Nó nằm bất tỉnh trên giường. Nhìn vào gương mặt nhỏ bé nhợt nhạt, mồ hôi chảy từng dòng, người ta có thể đoán được nguồn cơn của cớn sốt đã quật ngã cô bé. Susan kéo mấy tấm chăn ra. Khúc chân ít ỏi còn sót lại của cô bé tím tái, sưng tấy vì bệnh hoại thư. Cô nhấc áo lên và thấy bẹn của bé cũng bị lở loét. Khắp cơ thể đã nhiễm trùng. Từ phía sau lưng cô bé, giọng ông Rolando run run, giải thích rằng vì trận bão hoành hành từ ba ngày nay mà ông đã không thể mang cô bé xuống dưới thung lũng. Ông đã cầu nguyện để nghe thấy tiếng xe tải của cô, và trong đêm tối, ông những tưởng lời khẩn cầu của mình được chấp nhận, và rồi ông đã nhìn thấy ngọn đèn pha của xe lao xuống chiếu sáng vực núi. Dù sao cũng phải cảm ơn Chúa vì Doňa đã sống sót. Dù sao thì đối với con ông cũng đã quá muộn, ông đã cảm nhận điều đó từ hai hôm nay, cô bé không có sức lực để chống chọi với căn bệnh nữa. Những người phụ nữ trong làng thay phiên nhau túc trực cạnh giường cô bé, nhưng từ hôm trước, cô bé đã không mở mắt ra nữa và không thể ăn uống được gì. Ông đã mong có thể cứu được cô bé thêm một lần, ông sẵn sàng cho đi một bên chân của chính mình nếu có thể làn được điều đó. Susan ngồi xổm xuống bên cạnh tấm thân nhỏ bé bất động. Cô lấy miếng vải đang ngâm trong tô nước, vắt khô rồi dịu dàng chấm những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán cô bé. Cô đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ và thì thầm vào tai cô bé một chuỗi những lời hỗn độn buột ra khỏi miệng cô.
- Chị đây, chị đến để chữa bệnh cho em đây, mọi việc sẽ ổn thôi. Hôm qua ở thung lũng dưới kia, đột nhiên chị nhớ em, muốn gặp em quá, và bây giờ chị đã đây rồi. Khi nào em khỏi bệnh, chị sẽ kể cho em nghe, chị đã trải qua một hành trình gian khổ lắm mới đến được đây...
Susan nằm xuống sát bên cạnh cô bé, lùa những ngón tay vào mài tóc đen dài của em để gỡ những lọn tóc rối và thơm lên gò má nóng hổi của em.
- Chị muốn nói với em là chị yêu em và nhớ em nhiều lắm. Nhiều lắm lắm. Ở dưới kia, lúc nào chị cũng nghĩ đến em. Chị muốn lên đây sớm hơn nhưng không được vì mưa lớn quá. Juan đang ở đây, anh ấy cũng muốn gặp em. Chị muốn đưa em ra bờ biển, chị sẽ dạy em bơi và chúng ta sẽ bơi theo những con sóng. Em chưa bao giờ nhìn thấy gì như vậy đâu, đẹp lắm. Khi mặt trời nhô lên phía trên mặt biển, đại dương giống như một tấm gương. Rồi chúng ta sẽ cùng đi thăm khu rừng trải dài xa tít tắp,có những con thú đẹp tuyệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc