Ngoại Truyện 03

Tác giả: An An (Cam nhỏ)

Ngoại truyện 3: HẠNH PHÚC NHÂN ĐÔI


Dọc hai bên bên đường, những ngôi mộ nằm san sát nhau, khu nghĩa trang yên tĩnh không nghe ra bất kì âm thanh nào. Hai dáng người nắm tay nhau đi thẳng đến ngôi mộ ở cuối đường. Lâm Trung khụy gối, đem bó hoa đặt xuống trước mộ, anh mỉm cười nhìn người đàn ông trong di ảnh.


"Vợ chồng con đến thăm ba đây."


Hiểu Khuê khẽ vỗ vai anh, tựa như có chút an ủi. Ông Phúc cuối đời đã làm một việc có ý nghĩa, khi biết Lâm Trung mất đi thị lực, ông đau đớn ngỡ ngàng. Bà Hoa không còn cấm ông lén đến gặp con. Người ba như ông Phúc chỉ biết lặng lẽ nhìn Lâm Trung bằng cặp mắt đỏ au. Ông Phúc bàn với bà Hoa, ghép giác mạc của ông cho Lâm Trung. Ông muốn trước khi nhắm mắt được làm một điều gì đó cho con trai. Hai mươi mấy năm qua, người ba này chưa một ngày sống đúng với thiêng chức của mình.


Lâm Trung lấy nén nhang trong túi đốt lên, anh đưa cho vợ một nửa, hai người thành kính vái lạy ông Phúc. Lâm Trung luôn canh cánh trong lòng, anh nợ ông Phúc một tiếng gọi 'ba'. Anh có thể sống lại lần nữa với đôi mắt này là một điều chưa từng nghĩ đến. Hiểu Khuê dựa vào người Lâm Trung, cô cười dịu dàng.


"Ba ơi, tụi con đã có em bé, ba lên chức ông nội rồi."


"Em gặp ai cũng thông báo thế, vui đến vậy à?"


"Chẳng lẽ anh không vui."


Hiểu Khuê trừng mắt nhìn Lâm Trung, anh phì cười hôn nhẹ lên trán cô.


"Anh vui còn không kịp."


Từ nghĩa trang về, hai vợ chồng Lâm Trung đến chỗ hẹn với Trúc Vy. Bốn người bọn họ vẫn như cũ, chỉ là thay đổi chỗ ở. Bà Tuyết gả đi một đứa con gái nhưng bù lại có được một cô con dâu ngoan hiền. Hai bên gia đình ngày càng thêm thân. Bà Hoa giờ đây vui vẻ sống cùng con trai, ít tháng nữa thôi sẽ có cháu ẵm bồng. Tuổi già vây quần với tiếng cười, ông Quốc vẫn nằm im như vậy, chờ ngày nhẹ nhàng rời khỏi thế giới này. Gần nửa đời người sống cảnh liệt giường, ông ta quả thật đáng thương.


"Mẹ ơi, em đang khóc ạ."


"Sao thế, con lại chọc em rồi đúng không?"


Bé Bull nhe răng chạy lại ôm lấy đùi Duy Khiêm, nhỏ giọng nói.


"Mẹ thật hung dữ."


"Ai bảo con giành đồ chơi của em, con gái là để cưng chiều, hiểu không? Sau này con lớn lên phải biết nhường nhịn, yêu thương em."


Duy Khiêm xoa đầu thằng bé dạy dỗ, con gái của anh mới hơn tám tháng tuổi nhưng rất hay dỗi. Hễ tí là khóc toáng lên, hai ba con ngồi một góc trên ghế sô pha nhìn Trúc Vy dỗ con bé.


"Anh ngồi đấy làm gì, mau pha sữa đi."


"Có ngay."


Duy Khiêm lập tức đứng lên pha sữa cho con, bé Bull nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm.


"Sao ba sợ mẹ thế, từ ngày có em mẹ càng bắt nạt ba hơn."


"Con nói nhỏ thôi, mẹ nghe được là tối nay hai chúng ta ngủ phòng khách đấy."


Trúc Vy nghe thấy hai người xì xầm to nhỏ không khỏi bật cười. Sau khi sinh xong cô vẫn chưa lấy lại vóc dáng như trước, cảm giác nặng nề xấu xí. Duy Khiêm lại hay bắt cô phải ăn nhiều để lấy lại sức. Kết quả sau tám tháng cô tăng vèo tận mười cân. Mỗi lần soi gương là tự ái, vậy mà anh luôn miệng bảo vóc dáng cô rất chuẩn. Trúc Vy giận hờn luôn cả anh.


"Xong rồi, em ngồi nghỉ đi, để anh bế con cho."


"Giao lại cho anh đấy, hai người mà để con gái em khóc là coi chừng đấy."


"Biết rồi bà xã."


Duy Khiêm cười tươi rói cho con gái uống sữa, còn bé Bull bám dính lấy anh, cặp mắt mở to nhìn cái miệng chúm chím kia mỉm cười. Hôm nay Hiểu Khuê về nên Trúc Vy đặc biệt vào bếp chuẩn bị một bữa thịnh soạn. Bà Tuyết thấy con dâu một mình trong bếp liền vào phụ.


"Sao con không gọi mẹ vào nấu cùng, con bé này đúng là có lộc ăn, được chị dâu thương hết mực."


"Cũng không có gì nhiều đâu ạ, mẹ ra phòng khách xem ti vi đi."


Trúc Vy thả thịt vào chiên, cô sợ mẹ chồng bị dầu văng trúng liền đẩy nhẹ ra ngoài. Bà Tuyết không chịu, kiên quyết muốn phụ con dâu nấu ăn. Hiểu Khuê ngay từ cổng đã nghe mùi thơm nức mũi, cô khoác tay Lâm Trung đầy hạnh phúc.


"Chưa gì đã muốn ăn cả thế giới rồi."


"Em muốn mập giống Trúc Vy à."


Hiểu Khuê vội bịt miệng Lâm Trung, cô nhắc nhở.


"Lát nữa anh dám chê cô ấy mập thì coi chừng đấy, lần sau chúng ta về không có đồ
ăn ngon đâu."


Lâm Trung gật đầu hùa theo vợ.


"Đúng nhỉ, anh sẽ nói dối vậy."


Hai vợ chồng nhìn nhau cười tủm tỉm, Duy Khiêm bế con từ trên lầu đi xuống, hôm nay là cuối tuần nên anh không đi làm. Vừa thấy vợ chồng Lâm Trung liền trêu chọc.


"Hôm nay sang ăn ké à?"


Hiểu Khuê lườm anh trai rồi đi thẳng vào bếp, để chồng đứng tiếp chuyện với Duy Khiêm. Bé Bull háo hức chạy lại kéo kéo áo Lâm Trung, thằng bé đã cao tới eo anh, so với bạn bè cùng lứa thì bé Bull có chiều cao trội hơn, điểm này di truyền từ Duy Khiêm chắc rồi.


"Cậu ơi nhìn em bé này, bà bảo nó giống 乃úp bê, nhưng con thấy chả giống tí nào."


Lâm Trung chăm chú nhìn bé gái Duy Khiêm
đang bế, anh tặc lưỡi.


"Ừ nhỉ, cái mặt này trông giống bánh bao hơn, như mẹ con đấy."


Ba người đứng cười ha hả, phía sau mặt Trúc Vy đen thui. Cô quyết tâm phải giảm cân cấp tốc.


Trong trại giam, Hải Minh đang chờ để gặp Thạch Yến, anh ta mang ít đồ đến cho cô. Tuy hai người không nên duyên vợ chồng nhưng vẫn là bạn. Thạch Yến bị kết án mười hai năm tù, nay đã tròn ba năm, chỉ một thời gian nữa thôi, cô sẽ ra tù, làm lại cuộc đời. Thạch Yến có phần tươi tắn hơn lần trước gặp, cô mỉm cười nhìn Hải Minh.


"Anh vẫn khỏe chứ, căn bệnh viêm xoang đã khỏi chưa?"


"Đỡ hơn rồi, em đừng quan tâm anh vậy. Anh cảm thấy rất hổ thẹn."


Hải Minh cúi đầu, anh ta đến với Thạch Yến vì tiền, sau cùng cô lại không hận anh ta, ngược lại còn quan tâm lo lắng. Làm người đừng nên quá tham lam, Hải Minh đã nghiệm ra được điều đó. Thạch Yến chậm rãi tâm sự.
"Anh có gặp vợ chồng Trúc Vy không, lâu rồi không thấy cô ấy đến thăm em. Chẳng biết đã sinh em bé chưa?"


"Sinh rồi, là một bé gái. Tuần trước anh gặp vợ chồng cô ấy đi thăm mộ Ngọc Hân, họ nói cuối tháng này sẽ vào gặp em."


"Thế à, có mọi người động viên nên tinh thần em cũng thoải mái lắm."


Thạch Yến đôi mắt phiếm hồng, bản án dành cho lương tâm làm cô mỗi đêm chỉ biết cầu nguyện cho linh hồn Dương Khải được siêu thoát. Sự hối hận trong muộn màn không cứu vãn được gì, Thạch Yến đang phải trả giá. Một quá khứ khép lại, tương lai đang mở ra, có thể sau này Thạch Yến sẽ tìm được hạnh phúc của mình, nhưng một phần kí ức tội lỗi kia không thể xóa nhòa.


Hoàn.


Xem thêm những truyện khác của tác giả TẠI ĐÂY

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc