Ngoại Truyện 01

Tác giả: An An (Cam nhỏ)

Ngoại truyện 1: CHÚNG TA ĐÃ TỪNG LÀ BẠN!


Trúc Vy liên tục gọi lại số điện thoại của Ngọc Hân nhưng cô ta không nghe máy. Cô đứng ngồi không yên, nước mắt chảy thành hàng dài.


"Bull ơi... con nhất định không được xảy ra chuyện gì."


Ting Ting.


Âm báo tin nhắn làm Trúc Vy run rẩy, cô như ngồi chờ lãnh án tử. Mỗi giây mỗi phút trôi qua trong bất an. Trúc Vy xem xong tin nhắn vội phóng xe đi, nếu cô muốn gặp con trai thì đến địa chỉ Ngọc Hân gửi. Đó là nội dung của đoạn tin nhắn. Cô ta yêu cầu Trúc Vy phải tới một mình, nếu báo cảnh sát thì bé Bull sẽ vĩnh viễn biến mất. Trúc Vy ép mình phải bình tĩnh mới có thể giúp con được an toàn. Cô quyết định gọi cho Duy Khiêm.


Trong một căn nhà cũ ở ven sông, có hai người bị trói chặt vào ghế, miệng dán băng keo. Ngọc Hân khoanh tay đứng nhìn, cô ta gật đầu tỏ vẻ hài lòng.


"Chờ Trần Trúc Vy tới nữa là đủ rồi."


Tiếng ú ở phát ra từ một người phụ nữ, khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng. Ngọc Hân thấy vậy giật mạnh miếng băng keo ra. Cô ta ghé sát mặt vào tai Thạch Yến.


"Sao hả, cô muốn nói gì?"


"Cô điên rồi, mau thả tôi ra. Còn đứa bé này nữa, cô bắt nó làm gì?"


"Cô không biết ư, nó là con trai của Tô Duy Khiêm đấy. Bất ngờ không... Nếu con tôi còn sống, đứa bé cũng lớn vậy rồi."


Ngọc Hân hai mắt dại ra nhìn bé Bull, cô ta siết chặt bả vai thằng bé, không ngừng lay mạnh.


"Chính mẹ mày đã hại ૮ɦếƭ con tao, mày đáng phải ૮ɦếƭ."


Thằng bé không thể nói chuyện, nó bị Ngọc Hân đánh túi bụi vào người. Thạch Yến bên cạnh la hét, đứa bé kia không có tội tình gì, cô ta bỗng thấy thương xót.


"Cô dừng tay đi, đánh nữa nó sẽ ૮ɦếƭ đấy."


"Nó nên ૮ɦếƭ để đền mạng cho con tao."


"Người như cô không xứng làm mẹ, con mình ૮ɦếƭ lại đi đổ lỗi cho người khác."


Thạch Yến vội kích động tinh thần Ngọc Hân, dời sự chú ý của cô ta về phía mình.


"Mày nói gì, khốn nạn."


Ngọc Hân nổi điên tát vào mặt Thạch Yến liên tiếp, đến khi khóe môi cô ta rớm máu mới dừng lại.


"Năm đó nếu không phải mày xúi giục Dương Khải, kêu anh ta tìm cách gây ra hiểu lầm giữa Trúc Vy và Duy Khiêm thì con tao đã không ૮ɦếƭ."


Thạch Yến bị đau nhưng vẫn cố cãi lại.


"Tôi không biết cô mang thai, cũng không nghĩ Dương Khải sẽ ra tay với con mình."


"Mày đừng chối bỏ trách nhiệm, hạng người như mày cũng không khác gì Dương Khải, toàn lũ máu lạnh."


Ngọc Hân lấy điện thoại trong túi ra, mở lại đoạn video. Cô ta cười điên dại, Thạch Yến hốt hoảng.


"Cô định làm gì, xin cô đừng để đoạn video đó lọt ra ngoài. Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa mà."


"Sợ lắm hả, ngày này sớm muộn gì cũng tới thôi. Mày không bao giờ có được hạnh phúc đâu. Còn muốn cưới chồng à, ra tù đi rồi cưới."


Thạch Yến run rẩy nhìn ngón tay Ngọc Hân, chỉ cần cô ta nhấn vào nút gửi thì đoạn video kia sẽ được công khai. Thạch Yến cầu xin khàn cả giọng.


"Đừng mà... Tôi xin cô đấy... Tôi hối hận lắm rồi, xin cô... "


Điện thoại lúc này có người gọi tới, Trúc Vy đã tìm đến địa chỉ Ngọc Hân gửi nhưng không có ngôi nhà nào như cô ta miêu tả. Ngọc Hân rất thông minh, cô ta liên tục đổi địa điểm để Trúc Vy không kịp xoay sở.


"Tạm thời tha cho mày đấy, đợi đủ người rồi chúng ta kết thúc một lần cho xong."


Thạch Yến thở phào dựa vào ghế, cô ta nhìn sang con trai của Trúc Vy, mặt thằng bé tím ngắt, vội hốt hoảng năn nỉ Ngọc Hân.


"Cô mở băng keo cho thằng bé hít thở đi, muốn Gi*t nó có nhiều cách mà."


Ngọc Hân liếc mắt nhìn bé Bull, cô ta hời hợt gỡ miếng băng keo ra. Thằng bé đã bất tỉnh lúc nào không hay. Trúc Vy cuối cùng đã tìm được căn nhà gỗ mà Ngọc Hân gửi. Cô tắt máy rồi mở cửa xe chạy xuống. Ngọc Hân quan sát tình hình bên ngoài qua một lỗ nhỏ được khoét trên cửa. Thấy phía sau Trúc Vy không có ai nên cô ta mới cho cô vào.


"Con trai tôi đâu rồi... Bull ơi... "


Trúc Vy chạy ào tới chỗ con trai, tay cô chạm nhẹ vào những vết bầm trên người con mà nhói lòng. Trái tim một người mẹ như muốn ngừng đập khi thấy con mình bị ђàภђ ђạ, cô khóc nấc từng tiếng.


"Tại sao cô lại làm hại thằng bé, tôi có thù oán gì với cô cơ chứ?"


Thạch Yến thấy Trúc Vy tới thì mừng rỡ, dẫu sao có thêm một người cùng chống lại Ngọc Hân tốt hơn là mình cô ta. Trúc Vy căm phẫn nhìn Ngọc Hân, cô ta lúc này chẳng khác nào một kẻ điên.


"Mày biết cuộc đời này tao hối hận nhất điều gì không? Đó là làm bạn với mày đấy!"


"Tôi cũng thật hối hận khi làm bạn với cô, nếu biết có ngày hôm nay, ngay từ đầu tôi đã không bênh vực cô, không giúp đỡ cô."


Trúc Vy nghiến răng, cô đang rất tức giận. Một người từng là bạn thân lại trở mặt thành thù, thậm chí hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại cô. Thử hỏi mấy ai muốn làm bạn với một người như vậy. Ngọc Hân nhếch môi.


"Tao từng mang thai, đứa bé đáng thương ấy đã bị chính ba nó Gi*t ૮ɦếƭ. Mày biết lý do tại sao không?"


Ngọc Hân tiến lại gần Trúc Vy, trên tay cô ta là con dao sáng bóng.


"Mày còn nhớ cái đêm tao tự tử, thật ra Dương Khải đã ép tao phải làm điều đó. Anh ta muốn gây hiểu lầm cho mày nên hi sinh đứa con tội nghiệp của tao. Mày thấy có đáng không, một mạng người đấy... nó chỉ mới hai tháng thôi mà."


Ngọc Hân rưng rưng nước mắt, giọng cô ta đầy bất lực, hơi thở gấp gáp như đang chịu đựng cơn đau nơi Ⱡồ₦g иgự¢. Trúc Vy không hề biết điều này, cô chẳng dám tin Dương Khải lại làm vậy. Thảo nào Ngọc Hân hận cô, đứa bé kia chính là nguyên nhân cho tất cả. Đáng tiếc thay, trong quá khứ ẩn giấu nhiều chuyện đau lòng như vậy. Trúc Vy ôm con trai bảo vệ trong иgự¢, cô bình thản đối diện Ngọc Hân.


"Tôi tình nguyện chịu hết tổn thương mà Dương Khải đã gây ra cho cô. Chỉ xin cô một việc, làm ơn hãy để Thạch Yến đưa con trai tôi đến bệnh viện. Cô đã từng trải qua cảm giác đau đớn khi mất con, làm ơn hãy hiểu cho tôi."


"Muốn cô ta đưa con mày đến bệnh viện sao, tin tưởng người phụ nữ này đến thế à?"


Ngọc Hân dứt lời thì mở điện thoại đưa cho Trúc Vy xem, Thạch Yến bất lực lắc đầu.


"Cô ta từng Gi*t người đấy, đáng tin không?"


Trúc Vy không còn từ gì để diễn tả cảm xúc của mình lúc này. Không ngờ lòng người bạc bẽo đến vậy. Nếu Ngọc Hân mười phần độc ác thì Thạch Yến cũng không kém cạnh. Đâu mới là bộ mặt thật của mỗi người, ai cũng khoác lên mình lớp mặt nạ hoàn hảo. Còn gì đáng sợ hơn khi sự thật được phơi bày. Con dao trong tay Ngọc Hân mỗi lúc một gần Trúc Vy. Cô chợt nhớ đến một người, Trúc Vy khẩn trương.


"Cô không cảm thấy có lỗi với mẹ mình sao? Để bà ấy sáu năm cô độc ở viện dưỡng lão, ngay cả đến thăm bà ấy một lần cô cũng không làm."


"Sao mày biết bà ấy ở viện dưỡng lão, nói mau."


Trúc Vy đã chạm đến chút tình cảm cuối cùng còn sót lại trong tim Ngọc Hân, cô ta bắt đầu lung lay.


"Ngay khi về nước tôi đã về quê cô một lần, hỏi thăm hàng xóm mới biết cô bỏ mặc bà ấy. Cô từng đếm xem trên đầu mẹ mình có bao nhiêu sợi tóc bạc, từng hỏi xem bà ấy thích ăn gì, muốn mua gì chưa?"


Trúc Vy chậm rãi thốt ra những lời làm Ngọc Hân sững sờ. Con dao trên tay cô ta không ngừng run rẩy. Bao năm qua, Ngọc Hân chỉ nghĩ đến việc trả thù mà quên mất cô ta còn một người yêu thương mình hết lòng. Ngọc Hân hét toáng lên.


"Mày đừng nói nữa."


"Làm ơn hãy để Thạch Yến đưa con trai tôi đến bệnh viện đi mà. Cô cho tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này đi."


Trúc Vy đã chẳng còn thiết tha gì nữa, cô chỉ mong bé Bull được đưa đến bệnh viện kịp lúc. Nhìn thằng bé gục đầu trong lòng cô, Trúc Vy thẩn thờ vuốt ve con. Ngọc Hân giành lấy bé Bull từ tay Trúc Vy.


"Trả con cho tôi, cô làm gì vậy."


"Im lặng đi, nếu muốn cứu thằng bé thì phải nghe lời tao."


Ngọc Hân trói Trúc Vy vào một góc, cô ta lại chỗ Thạch Yến, cắt dây trói cho cô ta.


"Đưa thằng bé đi đi, nếu mày dám hó hé điều gì thì đừng hỏi tại sao lại ăn cơm tù."


Ngọc Hân đang có lợi thế vì giữ bằng chứng phạm tội của Thạch Yến. Cô ta lấy đó làm điều kiện để uy Hi*p. Thạch Yến được tự do, cô ta liếc nhìn Trúc Vy.


"Chìa khóa đây, cô mau đưa bé Bull đến bệnh viện giúp tôi. Nhất định phải cứu được thằng bé."


Trúc Vy chưa từng cầu xin Thạch Yến, cô hạ mình nhờ cô ta giúp đỡ. Thạch Yến có vẻ lưỡng lự, cao dao trong tay Ngọc Hân chỉa sang cô ta.


"Đi đi."


Thạch Yến lê từng bước tới chỗ bé Bull, cô ta đang âm thầm tính toán điều gì đó, ánh mắt khó hiểu nhìn Trúc Vy. Ngọc Hân vẫn rất cảnh giác, cô ta không rời mắt khỏi Thạch Yến. Trúc Vy đang vô hại nên cô ta không cần lo. Thạch Yến lấy chìa khóa rồi từ từ bế bé Bull lên. Đột nhiên cô ta bổ nhào về phía trước làm Ngọc Hân bất ngờ.


"Con khốn, mày ૮ɦếƭ đi."


"Tôi không để cô toại nguyện đâu."


Thạch Yến nắm chặt mũi dao sắt nhọn, máu từ lòng bàn tay không ngừng chảy. Cô ta gắng gượng chịu đựng, một chân đá thẳng vào bụng Ngọc Hân.


"A... "


Ngọc Hân bị đau đến choáng váng, cô ta ՐêՈ Րỉ. Thạch Yến chớp lấy thời cơ, đá thêm một cú vào người cô ta. Chờ Ngọc Hân ngã rạp xuống đất thì Thạch Yến vội chạy qua mở trói cho Trúc Vy. Hai tay đẫm máu đến biến dạng, Thạch Yến không còn sức để cởi sợi dây thừng thắt chặt kia.


"Chúng ta cùng rời khỏi đây."


"Cảm ơn cô."


Trúc Vy xúc động, cả hai đều rất khẩn trương, Ngọc Hân nằm dài trên nền đất ẩm, khóe môi nhếch lên ý cười. Con dao bị Thạch Yến hất văng ra xa, cô ta dùng chân kéo về phía mình. Sợi dây cuối cùng trên tay Trúc Vy cũng được cởi ra, cô mừng rỡ định chạy lại chỗ con.


"Đừng... "


Trúc Vy hét lên một tiếng, cô kinh hãi nhìn Thạch Yến từ từ ngả gục vào người mình. Ngọc Hân cười lớn.


"Dám chống đối tao, mày ૮ɦếƭ đi."


Ngọc Hân rút con dao ra, cô ta còn định đâm thêm vài nhát vào người Thạch Yến. Trúc Vy nhanh chân đẩy Thạch Yến sang một bên, kịp lúc né được một dao của Ngọc Hân. Cô ta điên rồi, Trúc Vy không dám kích động tinh thần Ngọc Hân, mạng sống của bé Bull đang nằm trong tay cô ta. Không đâm trúng mục tiêu, Ngọc Hân gầm gừ chửi thề. Ánh mắt cô ta tóe lửa nhìn chằm chằm Trúc Vy.


"Mày giỏi lắm, hôm nay chúng ta cùng ૮ɦếƭ."


Ngọc Hân lao tới một cách quyết liệt, bất chợt cánh cửa bị một lực mạnh đá tung. Trúc Vy cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Duy Khiêm thở hổn hển, anh không dám nghĩ nếu mình đến muộn một giây thôi thì sẽ thế nào. Ngọc Hân bị tập kích phía sau, cô ta trơ mắt nhìn tay mình bị còng lại.


"Mày dám lừa tao... Bỏ ra... "


Duy Khiêm đã báo cảnh sát, tránh làm cô ta nghi ngờ, tất cả đều im lặng mà hành động. Ngọc Hân la hét dữ dội, cô ta bị cảnh sát áp lên xe.


"Mau đưa con đến bệnh viện đi anh."


Duy Khiêm bế con chạy nhanh ra xe, Thạch Yến cũng được cảnh sát đưa đi. Tất cả ân oán tình thù có lẽ đã chấm hết, ai cũng nhận lấy hậu quả. Đời người ngắn ngủi như kiếp mộng tàn, Ngọc Hân gào lên một tiếng rồi bất động, cô ta cắn lưỡi tự tử ngay khi áp lên xe. Một số phận tuy đáng thương nhưng không thể đồng cảm được, tất cả những gì Ngọc Hân làm đã đi quá giới hạn của sự tha thứ, mãi không thể quay đầu.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc