Chương 32

Tác giả: An An (Cam nhỏ)

Trúc Vy gặp Quan Kiệt ở nhà hàng, cô liền kể với anh về việc tranh của mình bị phá hết. Quan Kiệt chau mày, anh nghiến răng.


"Chỉ có thể là cô ta thôi, em đã nói với Duy Khiêm chưa?"


"Vẫn chưa, bây giờ chắc anh ấy đang đón bé Bull."


"Việc công ty bị mất dự án do anh phụ trách, cả anh và Duy Khiêm đều đang nghi ngờ cô ta. Phải có bằng chứng bắt tận tay mới khiến cô ta nhận tội."


Trúc Vy khó hiểu nhìn Quan Kiệt.


"Tại sao Khánh Linh lại muốn phá chúng ta, anh có cảm thấy kì quái không?"


Quan Kiệt thoáng suy nghĩ, anh nói với thái độ nghiêm túc.


"Khánh Linh đã từng học ở Đại học A, có khi cô ta biết rõ anh và em nhưng hai đứa mình thì không hề biết gì về cô gái này. Đây là suy đoán của anh."


Trúc Vy gật đầu, cô cũng nghĩ giống Quan Kiệt, nhất là những hành động của Khánh Linh đều nhắm vào hai người. Ở Đại học A có nhiều người không thích cô, Trúc Vy biết rõ. Có thể Khánh Linh nằm trong số đó, nhưng để nói là căm ghét thì không đến mức như vậy. Dường như Trúc Vy có gây thù với cô ta. Quan Kiệt dặn cô vờ như không biết chuyện anh và Duy Khiêm đặt sẵn một cái bẫy để Khánh Linh lộ diện. Phải có bằng chứng thì mới triệt để lật mặt cô ta.


Trúc Vy về nhà, bé Bull đã được Duy Khiêm tắm rửa sạch sẽ. Thằng bé đang chơi cùng Lâm Trung và Hiểu Khuê. Căn nhà chẳng mấy chốc trở nên rộn rã tiếng nói cười. Trúc Vy vốn định xong việc ở công ty Duy Khiêm thì phụ Lâm Trung một số việc ở công ty anh. Hiện tại Lâm Trung giao cho cấp dưới quản lý, anh chỉ xét duyệt những hợp đồng quan trọng. Mọi kế hoạch đều bị phá hỏng khi số tranh kia bị hủy, thậm chí nếu cô dành hết thời gian để vẽ lại cũng không kịp cho buổi khai trương nhà hàng. Ăn tối xong Trúc Vy rủ Duy Khiêm ra vườn đi dạo. Anh thấy cô ủ rũ thì nhẹ nhàng bảo.


"Em đừng lo quá, anh đã nghe Quan Kiệt nói lại. Nếu người đó là Khánh Linh thì anh không để yên cho cô ta đâu."


"Bên phía nhà hàng anh tính thế nào."


Trúc Vy bước song song anh, hai người nắm tay nhau. Duy Khiêm đưa tay cô lên hôn nhẹ một cái, anh đột nhiên mỉm cười.


"Anh thấy trong phòng em có mấy bức tranh, chúng rất hợp với màu sắc trang trí chủ đạo."


"Sao anh thấy chúng, em đã đem cất kỹ vào tủ rồi mà."


"Con trai lấy cho anh xem đấy."


Nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của Duy Khiêm, cô biết chắc anh đã nhìn thấy gì. Số tranh ấy Trúc Vy đem từ Pháp về. Hơn một nửa trong số đó đều là tranh chân dung, người trong trong không ai khác ngoài Duy Khiêm. Khi nhìn thấy anh rất bất ngờ, hóa ra cô vẫn luôn nhớ về anh. Duy Khiêm cúi đầu, anh đặt lên môi cô một nụ hôn. Thay lời cảm ơn anh dành cho cô, tất cả ngọt ngào đều dành trọn vào đó. Trúc Vy ôm chặt hông anh, nụ hôn càng lúc càng sâu. Duy Khiêm tựa trán vào đầu cô, giọng anh hơi khàn.


"Nhanh chóng gả cho anh được không?"


"Anh đợi sáu năm rồi, đợi thêm vài tháng nữa không được à?"


Duy Khiêm cười thành tiếng, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô.


"Anh chỉ sợ em chê anh già."


"Dưới góc nhìn này thì em thấy anh đúng là già thật."


Trúc Vy dứt lời thì môi lại bị xâm chiếm một lần nữa. Duy Khiêm hung hăng nuốt trọn những tiếng hờn dỗi của cô vào bụng.
Đêm nay bà Tuyết chờ cửa nhưng hai anh em Duy Khiêm vẫn chưa thấy về. Bà chỉ mới biết Hiểu Khuê đang quen anh trai của Trúc Vy. Con gái luôn làm bà Tuyết đau đầu, từ lúc Đại học cho đến khi ra trường đều tự làm theo ý mình. Từ nhỏ đến lớn bà Tuyết đặt nhiều kì vọng lên Duy Khiêm nên bỏ bê Hiểu Khuê. Mãi những năm gần đây bà mới thấy mình thiếu sót, con nào cũng là con, bà dần quan tâm Hiểu Khuê hơn. Việc hẹn hò của con bà không quá khắt khe, nhưng con gái bà chủ động qua nhà bạn trai ở thì hơi kì. Duy Khiêm mười một giờ mới về, thấy bà Tuyết còn thức anh nhíu mày.


"Sao mẹ còn chưa ngủ?"


"Mẹ đang đợi con, em gái con vẫn không chịu về à?"


"Vâng, con bé lớn rồi. Mẹ đừng lo quá, với lại Lâm Trung là người tốt, anh ấy đáng để Hiểu Khuê yêu."


"Nghe con nói vậy mẹ yên tâm rồi. Bé Bull thế nào, nếu Trúc Vy bận thì bảo con bé đưa cháu sang mẹ trông giúp cho."


Bà Tuyết muốn gặp cháu lắm nhưng ngại, bà sợ mình hấp tấp quá sẽ làm hỏng chuyện của con trai. Duy Khiêm gật đầu rồi dặn mẹ nên đi ngủ. Đã trễ nhưng Duy Khiêm vẫn làm việc, anh cố gắng dùng ba ngày để xử lý xong hết công việc trong một tuần. Thời gian còn lại anh muốn dành cho hai mẹ con Trúc Vy.


Buổi sáng Khánh Linh đi làm sớm hơn mọi người, cô ta rất tỉ mỉ, những việc vặt vãnh như photo tài liệu hay pha cà phê đều làm chu đáo. Đồng nghiệp đa số rất mến Khánh Linh, cô ta xây dựng mối quan hệ tốt, vì thế không ai nghi ngờ về những hành động mờ ám của Khánh Linh.


"Chúc anh buổi sáng tốt lành."


"Ừ."


Khánh Linh duyên dáng mỉm cười nhìn Duy Khiêm. Anh chỉ đáp lại một tiếng rồi lướt qua, Khánh Linh vội theo sau.


"Sáng nay có vài tài liệu cần anh xem qua thưa Tổng giám đốc."


Duy Khiêm dừng bước, Khánh Linh giả vờ va phải anh, cô ta mất thăng bằng ngả vào người Duy Khiêm. Có nhiều nhân viên đang chú ý đến bọn họ, Duy Khiêm đẩy cô ta ra nhưng Khánh Linh xuýt xoa.


"Chân tôi hình như bị trật rồi."


"Cô đứng lên trước đi."


"Nhưng... "


Khánh Linh chưa nói hết câu đã bị Duy Khiêm đẩy ra khỏi người anh. Cô ta tức lắm, trong lòng thầm mắng Duy Khiêm chút ga lăng, lịch sự cũng không có. Một đồng nghiệp nữ quan tâm hỏi han.


"Cô không sao chứ?"


"Không sao."


Khánh Linh cười gượng trả lời, Duy Khiêm hai tay đút túi quần, anh để lại một câu gọi là chút quan tâm dành cho Khánh Linh.


"Chân cô bị đau thì hôm nay nghỉ đi, khi nào hết thì đi làm lại. Công ty không trừ lương."


"Tôi vẫn còn làm việc được, cảm ơn anh."


"Ừ."


Khánh Linh nhìn theo Duy Khiêm bằng cặp mắt sắt lạnh. Sự việc tranh của Trúc Vy có người phá được ráo riết truy cứu trách nhiệm. Đây không phải là lúc Khánh Linh dễ dàng hạ gục Quan Kiệt, cô ta khôn ngoan tính kế an toàn cho mình. Trưởng bộ phận nhân sự đặc biệt đối xử tốt với Khánh Linh, cô ta dùng nhan sắc xinh đẹp quyến rũ người này. Quan hệ mập mờ của bọn họ bắt đầu, chỉ trong vòng một tuần anh ta bị những lời lẽ ngọt ngào của Khánh Linh tẩy não, đồng ý giúp cô ta.


Trúc Vy đến trường đón con trai, từ trong xe, cô thấy một người trông rất quen đang đứng trước cổng. Khi lại gần thì mới nhận ra đó là bà Tuyết. Bà ấy chốc lát lại dáo dác nhìn vào trong tìm kiếm, bà Tuyết nhớ cháu, không nhịn được nên chạy đến trường, chỉ mong gặp thằng bé cho đỡ nhớ. Trúc Vy lên tiếng chào hỏi bà ấy trước.


"Chào bác."


Bà Tuyết giật mình nhìn sang, trông có vẻ lúng túng.


"Con... Con đến đón thằng bé à?"


"Vâng, bé Bull sắp tan trường rồi."


Bà Tuyết nhìn Trúc Vy một lượt, cô vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn làm người khác ngưỡng mộ. Bà Tuyết nhớ lại những lời cay cú của mình vào sáu năm trước thì cảm thấy hổ thẹn. Thái độ có phần gượng gạo.


"Bác nhớ bé Bull quá nên mới đến đây, con đừng hiểu lầm bác."


Trúc Vy thấy được sự chân thành từ ánh mắt cho đến giọng điệu trong câu nói của bà Tuyết. Cô mỉm cười trả lời.


"Nếu vậy lát nữa chúng ta cùng đi đâu đó, con không có ý ngăn cản bác gặp cháu."


"Như vậy tốt quá rồi. Cảm ơn con nhiều lắm Vy ơi."


Bà Tuyết nắm lấy tay Trúc Vy liên tục cảm ơn, khóe mắt rưng rưng. Bé Bull thấy mẹ đứng cùng bà thì bước chân hơi ngập ngừng, tuy vậy vẫn lễ phép chào bà.


"Hôm nay bà nội muốn đưa con đi mua thật nhiều đồ chơi, Bull thích không?"


"Thích ạ."


"Vậy đi thôi."


Bà Tuyết đứng một bên nghe hai mẹ con Trúc Vy nói chuyện mà thấy nhẹ lòng.


Trong đêm tối, tòa nhà chìm trong tĩnh mịch, hai bóng người lướt nhanh trên tường. Bảo vệ tòa nhà luôn đi kiểm tra, Khánh Linh phải cảnh giác lắm mới an toàn lẻn vào trong phòng Quan Kiệt. Chìa khóa phòng nhờ tên trưởng bộ phận kia lấy được. Anh ta có hơi sợ sệt nhìn xung quanh. Khánh Linh nhỏ giọng.


"Anh mau vào đi, em ở ngoài canh chừng."


"Nhỡ may chúng ta bị phát hiện thì sao?"


"Đã đến nước này thì chúng ta không thể ngưng được. Số tiền kia rất lớn, anh phấn đấu một năm mới kiếm được đấy, nghe lời em đi."


Người đàn ông kia nghe đến tiền liền bị lung lay, anh ta khom người mò mẫm lục lọi hồ sơ. Khánh Linh đứng ngoài cửa canh, cô ta đã tính trước, nếu xui xẻo bị phát hiện thì đổ hết tội cho tên trưởng bộ phận kia. Còn trót lọt thành công, số tiền kiếm được từ việc bán tài liệu mật của công ty là món hờn lớn. Hai người lén lút một hồi cũng thành công, quá mức dễ dàng, Khánh Linh kéo tay tên trưởng bộ phận.


"Đi thôi."


Vừa dứt lời, ánh sáng chói lói từ đèn pin chiếu thẳng về phía hai người. Khánh Linh nhất thời bị lói mắt nên ngừng lại. Giọng Quan Kiệt vang lên giữa hành lang yên ắng.


"Quả nhiên là cô."


Khánh Linh đeo khẩu trang che kín mặt, cô ta vội chạy nhanh, phía sau tiếng bước chân đuổi theo ngày một gần. Tên đàn ông kia quen thuộc với lối đi của tòa nhà, bản tính sợ ૮ɦếƭ nên bỏ Khánh Linh chạy bán mạng. Cô ta cuồng quýt tìm đường thoát thân.


"Đứng lại."


Nhóm người Quan Kiệt chia nhau ra đuổi theo hai kẻ đột nhập kia. Khánh Linh cố gắng không để lộ mặt, chỉ cần không bị bắt thì cô ta vẫn chối cãi được. Bả vai Khánh Linh có một lực mạnh kéo lại, Quan Kiệt cuối cùng đã đuổi kịp cô ta.


"Lần này xem cô có thoát được không."


Khánh Linh chống cự quyết liệt, cô ta rút con dao thủ sẵn trong túi ra. Quan Kiệt không kịp né tránh bị con dao sượt qua tay, anh chửi thề một câu rồi ra hiệu cho bảo vệ gọi thêm người, chặn các cửa ra vào. Đêm nay nhất định không để Khánh Linh thoát. Một mình cô ta không thể đấu lại một đám đàn ông, Khánh Linh dần hoảng loạn, cô ta vung dao túi bụi.


"Tránh ra."


"Ngô Khánh Linh, cô bỏ dao xuống rồi nói chuyện. Cơ hội cuối cùng tôi cho cô đấy, đừng khiến bản thân phải trả giá đắt."


"Cơ hội sao? Tôi không ngu đâu."


Khánh Linh cười lớn tiếng, cô ta lột khẩu trang quăng xuống đất. Khuôn mặt méo xệch hung dữ.


"Anh tò mò không biết tôi là ai, đúng chứ?"


"Bắt được cô thì trước sau gì tôi cũng biết thôi, cô đừng đắc ý."


"Ha ha, Quan Kiệt à, sáu năm trước và sáu năm sau anh đều dễ tin người như vậy. Tôi lừa anh một chút nhé, tôi từng là bạn của anh đấy, tin không?"


Quan Kiệt nhíu mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ liệu Ngô Khánh Linh là ai, cô ta từng là người quen ư? Lợi dụng lúc Quan Kiệt phân tâm, Khánh Linh lập tức bỏ chạy.


"Khốn khi*p."


Quan Kiệt ôm lấy cánh tay đang chảy máu đuổi theo. Ngay khúc cua cuối hành lang, một bàn tay kéo tay Khánh Linh, giúp cô ta thoát khỏi bằng đường hầm ở bãi đậu xe. Nửa đêm Duy Khiêm nhận được điện thoại của Quan Kiệt, anh tức tốc đến chỗ Trúc Vy. Sợ rằng Khánh Linh đang trong lúc bấn loạn, cô ta sẽ tìm Trúc Vy trả thù.


Thì ra tên trưởng bộ phận kia thoát được bảo vệ thì quay lại giúp Khánh Linh, hai người bọn họ dựa vào tường thở hổn hển. Anh ta vẫn còn run rẩy.


"Chúng ta phải làm sao bây giờ?"


"Chỉ có em bị lộ mặt thôi, anh về nhà trước đi!"


"Còn em thì sao?"


Khánh Linh bực bội khi tên này cứ hỏi mãi, cô hậm hực trả lời qua loa rồi tạm biệt anh ta. Khánh Linh có một căn hộ gần khu Trúc Vy đang sống. Cô ta cười khinh khỉnh đến đó, đám người Duy Khiêm không ngờ kẻ xấu đang ở rất gần bọn họ. Buổi sáng Duy Khiêm khuyên Trúc Vy nên cho bé Bull nghỉ học, đợi xem tình hình thế nào. Cô cũng đồng ý với anh, tạm thời ở nhà vẫn an toàn hơn. Ngô Khánh Linh làm nhiều việc chỉ nhắm vào cô và Quan Kiệt, cô ta chắc chắn sẽ còn manh động tiếp.


Thạch Yến chuyển đến căn nhà được mẹ cô ta mua làm quà cưới, Hải Minh cũng dọn sang. Anh ta hằng ngày đều ở thẩm mỹ viện, chỉ đến tối mới về. Thạch Yến gác lại công việc ở công ty, cô ta muốn làm một người vợ đảm đang. Cuối tuần sẽ ở lau dọn nhà cửa, nấu thức ăn ngon đem đến chỗ làm cho Hải Minh. Hơn hai tháng nay, Thạch Yến không bị làm phiền bởi đoạn video kia, cô ta đã chuyển một số tiền lớn để bịt miệng kẻ giấu mặt.


Tuần sau Thạch Yến đám cưới, cô ta đang dần lấy lại tinh thần. Trong phòng làm việc của Hải Minh, mọi thứ rất ngăn nắp, Thạch Yến chỉ lau sơ qua giá sách. Một phong bì màu vàng thu hút cô ta. Thạch Yến lấy ra xem, không biết bên trong là tài liệu gì nhưng được cất rất kỹ, còn có cả dây buộc chặt. Cô ta đặt lại vị trí cũ, thầm nghĩ đây là đồ của Hải Minh, không nên động vào để tránh làm anh ta tức giận. Thạch Yến ra tới cửa nhưng trong lòng khó chịu, bên trong phong bì màu vàng đó cất giấu bí mật gì, có khi nào Hải Minh phản bội cô ta. Với ý nghĩ xa vời đã thôi thúc Thạch Yến quay lại mở ra xem. Ngón tay vội vàng kéo những tờ giấy bên trong ra, cả người cô ta khựng lại. Tròng mắt mở to kinh ngạc, Thạch Yến bủn rủn tay chân, nhấc điện thoại định gọi cho Trúc Vy nhưng nghĩ lại không có số. Cô ta vội lấy túi xách rồi cầm theo phong bì đó ra khỏi phòng.


Một người mặc áo khoác màu đen, đầu đội mũ lười trai che kín mặt đang âm thầm quan sát về phía cánh cổng đối diện. Sự tồn tại của cô ta là mối hiểm họa khó lường với những người trong gia đình kia. Trúc Vy đi siêu thị mua thức ăn, có Hiểu Khuê và bà Hoa ở nhà nên cô cũng yên tâm. Trước khi ra ngoài cô đã dặn hai người trông chừng bé Bull, cô sẽ đi nhanh rồi về. Cánh cổng mở ra, chiếc xe ôtô dần khuất bóng. Khánh Linh mỉm cười chờ đợi. Bé Bull hiếu động nên Hiểu Khuê không dám rời mắt, cô và Lâm Trung ở phòng khách chơi cùng thằng bé.


"Cô ơi, con muốn uống nước cam."


"Nước cam hả, đợi cô một lát. Bull chơi với cậu đi nhé."


"Vâng ạ."


Lâm Trung ngồi trên ghế, anh không xác định được phương hướng nên vẫy tay gọi thằng bé.


"Bull lại đây với cậu nào."


Hiểu Khuê vào bếp làm nước cam cho cháu, cô ngày càng yêu thích trẻ con, thật muốn sớm cùng Lâm Trung sinh một đứa giống vậy. Lâm Trung chìm đắm trong tiếng nhạc thiền, anh tĩnh tâm suy nghĩ về viễn cảnh trong tương lai. Tiếng chuông cửa cắt ngang suy nghĩ của Lâm Trung.


"Ai tới vậy cậu?"


"Con vào gọi cô ra xem thử đi, nhớ không được tự mình ra ngoài nghe chưa?"


Bé Bull đặt đồ chơi xuống rồi chạy đi, Lâm Trung hơi lo, anh loạng choạng vịn ghế đứng lên gọi to.


"Vào bếp gọi cô nhé Bull."


Thằng bé cứ tưởng là ba về nên vui vẻ chạy ra cổng, mặc kệ lời dặn của cậu. Hai chiếc xe cùng lướt qua nhau, có những bí mật chưa kịp hé lộ đã khởi nguồn cho một động cơ đen tối khác. Thạch Yến sốt ruột nhấn mạnh chân ga, cô ta không ngờ, người tiếp tay cho kẻ gây ra những lo sợ trong sáu năm qua là người ngay bên cạnh mình. Cô ta điều tra được kẻ đứng đằng sau qua một tấm hình duy nhất, cô gái tên Ngô Khánh Linh là ẩn số cuối cùng đã lộ diện. Thạch Yến muốn nhanh chóng nói ra thân phận của Ngô Khánh Linh cho Trúc Vy biết để cô đề phòng. Nhưng xem ra đã quá muộn!


Trúc Vy nhìn đèn đỏ nhấp nháy bỗng dưng thấy khó chịu, không hiểu tại sao иgự¢ lại đau nhói. Tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, cô hơi ngẩn ra.


"Chào cậu Trúc Vy!"


"Ngọc Hân?"


"Quên số điện thoại tớ rồi à? Cậu vẫn khỏe chứ?"


Sau sáu năm đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện, nghe giọng giễu cợt của Ngọc Hân làm cô hơi hoang mang.


"Vẫn khỏe, cậu đang ở đâu vậy?"


"Muốn biết tớ đang ở đâu sao, ừ thì... hiện tại tớ đang ở cùng con trai của cậu đấy. Ha ha."


Một tràn cười ghê rợn làm Trúc Vy muốn ngừng thở. Giọng cô run rẩy.


"Cô... Cô là Ngô Khánh Linh... Con trai tôi đâu rồi, cô đã làm gì thằng bé?"


"Ngô Khánh Linh là ai nhỉ, tớ không biết. Con trai cậu giống Duy Khiêm lắm, rất đáng yêu...Tớ sẽ tiễn nó đi gặp người cũ của hai chúng ta - Dương Khải!"


"Đừng... Xin cô... Đừng làm hại thằng bé!"


Trúc Vy hét lên đầy tuyệt vọng, phía sau tiếng còi xe inh ỏi hối thúc cô. Nếu bé Bull xảy ra chuyện gì, cô quả thật sống không nổi. Đối với phụ nữ, lòng đố kị đáng sợ hơn bất cứ điều gì. Trong tình bạn không có ngoại lệ, với những người từng cho là thân nhất, hiểu mình nhất hóa ra sau lưng lại âm thầm phản bội. Mọi thứ bắt nguồn từ sự đố kỵ thì mãi mãi chỉ là cái cớ cho những tổn thương của chính mình. Ngọc Hân chỉ nhìn thấy mỗi cô ta đau khổ mà không quan tâm ai khác, sai lầm nối tiếp sai lầm. Cô ta vô tình cuốn những người ngoài cuộc vào nỗi đau của mình, chính sự đố kỵ đã hủy hoại một con người.


Hết chính truyện, Còn 3 ngoại truyện.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc