- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Em Ngỡ Mình Hết Yêu
- Chương 29
Một buổi tối có rất nhiều chuyện để nói, Quan Kiệt rôm rả cùng đám đàn ông bàn tán đủ thứ chuyện trên đời. Trúc Vy chỉ ngồi nghe rồi mỉm cười, cô không hứng thú lắm. Duy Khiêm vẫn theo sát bên cạnh cô, tối nay anh đặc biệt kiệm lời. Thạch Yến sang chỗ Trúc Vy, cô ta lúng túng nói.
"Tôi muốn gặp riêng cô được không?"
Duy Khiêm đầy cảnh giác liếc nhìn, anh nắm chặt tay Trúc Vy. Cô vỗ nhẹ mu bàn tay anh đứng lên.
"Được, ra ngoài đi."
Thạch Yến chậm rãi đi trước, cô ta không biết Trúc Vy có phải người quay lại đoạn video đó hay không. Nếu đúng là vậy thì cô ta cần phải xin Trúc Vy bỏ qua. Bao nhiêu tiền Thạch Yến cũng sẵn sàng đưa, chỉ cần đừng để đoạn video đó loạt ra ngoài. Cô ta sống trong nơm nớp lo sợ đến mức không có một giấc ngủ thật sự. Sáu năm qua cô ta phải tìm đến rất nhiều phương pháp, thậm chí là thuốc ngủ để cải thiện cuộc sống của mình. Thạch Yến hối hận vô cùng về cái ૮ɦếƭ của Dương Khải nhưng vẫn không đủ dũng khí để đầu thú.
"Tôi thành thật xin lỗi cô về chuyện năm đó. Mấy năm qua tôi tìm cô rất nhiều lần nhưng không gặp, tôi đã làm sai quá nhiều, mong cô bỏ qua."
"Tôi không muốn bỏ qua thì mọi thứ cũng đã qua lâu rồi, chẳng cứu vãn được gì."
Thạch Yến cúi đầu vẻ mặt ăn năn.
"Bây giờ tôi sắp cưới chồng, tôi yêu Hải Minh rất nhiều. Thấy cô và Duy Khiêm quay lại tôi rất mừng, tôi nói thật lòng đấy."
Trúc Vy cũng nhận ra được sự tình cảm của Thạch Yến đã không còn đặt trên người Duy Khiêm. Cô ta làm gì cũng chú ý đến sắc mặt của Hải Minh. Chỉ cần một cái nhíu mày của anh ta là Thạch Yến cuống quýt. Trúc Vy ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng, bên ngoài nhà hàng trồng rất nhiều, cảm giác dễ chịu thư thái. Cô đáp lại lời Thạch Yến.
"Cả tôi và Duy Khiêm đều không muốn nhắc lại chuyện cũ. Những nông nổi của tuổi trẻ cứ cho qua hết đi. Hiện tại ai cũng có hạnh phúc cho riêng mình, như vậy là đủ rồi."
"Cô thật rộng lượng, năm đó... "
Thạch Yến bắt đầu dò xét Trúc Vy, cô ta ngập ngừng rồi nói tiếp.
"Lúc Dương Khải mất, cô và Duy Khiêm có ở đó không. Cái ૮ɦếƭ của cậu ấy quá bất ngờ, chính tôi cũng không tin đó là thật."
Trúc Vy ngẩn người, đột nhiên Thạch Yến nhắc lại chuyện của Dương Khải làm cô hô hấp có phần nặng nề.
"Chúng tôi cãi nhau sau đó bỏ đi, lúc quay lại thì thấy Dương Khải được đưa lên xe cứu thương. Nếu tôi không đi cùng Duy Khiêm thì mọi thứ đã khác."
Thạch Yến chau mày, vậy cuối cùng là ai, người nào âm thầm giấu mặt nhiều năm như vậy. Cô ta sắp không chịu nổi rồi. Duy Khiêm đợi mãi mới thấy Trúc Vy quay lại, anh hỏi ngay.
"Cô ta nói gì vậy, có phải gây sự với em không?"
"Anh nghĩ xa quá rồi, cô ta chỉ tìm em để xin lỗi thôi."
Duy Khiêm nghe cô nói xong mới thấy yên tâm, nãy giờ anh cứ bồn chồn, sợ cô ta lại gây ra hiểu lầm gì đó. Quan Kiệt vỗ vai Duy Khiêm đắc ý nói.
"Ngày mai công bố kết quả, chín mươi phần trăm Tập đoàn Duy Thịnh thắng thầu. Tin tớ đi."
"Năng lực của cậu thì ai cũng biết rồi, không cần khoe khoang đâu."
Duy Khiêm rất tin tưởng Quan Kiệt, vì thế mới giao dự án quan trọng này cho cậu ta. Quan Kiệt nghiên cứu rất kỹ để đưa ra con số cuối cùng. Đó là kết quả của cả tuần thức trắng. Cả hai đều tin rằng phần thắng nắm chắc trong tay.
Trúc Vy về sớm nhất, cô sợ về trễ sẽ không trò chuyện cùng con trai, hai mẹ con rất hay tâm sự mỗi tối. Thằng bé đặc biệt thích nghe cô kể về Duy Khiêm, nó hứng thú về ba còn hơn cả giỏ đồ chơi bảo bối của mình. Duy Khiêm muốn gặp con trai trước khi về, không được ở cạnh con anh rất nhớ.
"Em cho anh gặp con một lát nhé."
Duy Khiêm hỏi ý kiến Trúc Vy trước, thấy cô gật đầu anh lập tức trở nên vui vẻ ngay.
"Cảm ơn em."
"Thằng bé chắc cũng nhớ ba, Bull là đứa trẻ trưởng thành hơn các bạn cùng lứa. Tuy con không biểu hiện tình cảm với anh ra bên ngoài nhưng em biết nó rất mến anh."
Duy Khiêm xuống xe thì ôm chầm lấy Trúc Vy, anh vùi mặt vào mái tóc mềm mượt của cô, thủ thỉ.
"Anh không chứng kiến cảnh hai mẹ con sống ở Pháp, nhưng anh dám chắc em đã rất vất vả để nuôi con. Cuộc sống sau này đã có anh, hãy để cho anh được chăm sóc hai mẹ con, em nhé."
Duy Khiêm thổ lộ, anh muốn cùng Trúc Vy xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc. Cả đời này anh chẳng cần gì, chỉ mong được ở bên cạnh, chăm sóc bảo vệ những người mình yêu thương. Trúc Vy bị anh làm cho xúc động, cô cảm thấy dạo này mình yếu đuối quá. Duy Khiêm mới nói một câu đã khiến cô hạnh phúc ngập tràn, cô từng nghĩ sau những hiểu lầm sâu sắc kia, hai người sẽ không có ngày này. Có lẽ vận mệnh ngay từ đầu đã gắn kết họ với nhau, sợi dây tơ hồng không dễ gì đứt. Duy Khiêm buông Trúc Vy ra, anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang sắp khóc kia một cách nhẹ nhàng, như thể nâng niu vật báu trong tay. Trúc Vy dỗi anh.
"Muốn gặp con thì nhanh lên kẻo thằng bé ngủ đấy."
Duy Khiêm cười mỉm đi theo sau cô. Lâm Trung vẫn chưa gọi được Hiểu Khuê, anh đang khó chịu trong người. Bé Bull ôm đống đồ chơi ngồi một góc ở phòng khách. Trong mắt thằng bé, Lâm Trung bây giờ giống như đang bốc khói, nó không dám chọc ghẹo anh, im lặng ngồi chơi siêu nhân của mình.
"Mẹ về rồi!"
Lâm Trung nghe Trúc Vy về vội nhìn ra cửa, đang định hỏi cô thì thấy có thêm một người nữa đứng sau lưng. Anh thu lại dáng vẻ vội vàng của mình khi nãy hỏi Duy Khiêm bằng giọng lạnh băng.
"Hiểu Khuê không có nhà sao?"
Trúc Vy quên mất việc Lâm Trung dặn, cô kéo tay Duy Khiêm, ý bảo anh trả lời.
"Con bé vẫn đang ở nhà, sao vậy?"
"Không có gì, cậu nhắn lại tôi tìm em ấy."
Lâm Trung cầm theo điện thoại bỏ về phòng, cả ba người nhìn theo lắc đầu. Duy Khiêm ngồi xổm xuống, anh bế con trai đứng lên, thằng bé thấp thoáng ý cười.
"Ngày mai ba đưa hai mẹ con đi chơi nhé, Bull chịu không?"
"Đi đâu ạ?"
"Con muốn đi đâu thì ba mẹ sẽ chiều theo ý con hết."
Trúc Vy đứng một bên xoa đầu con, ba người là tổng thể của một bức tranh gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Bé Bull chớp mắt suy nghĩ, thằng bé đã dần cởi mở hơn với Duy Khiêm, nó ôm cổ anh gọi một tiếng ba ngọt ngào.
"Con muốn tới chỗ ba mẹ làm việc."
Trúc Vy trố mắt, con trai cô đúng là không tầm thường, bé Bull nhìn cô nháy mắt. Rốt cuộc thằng bé đang nghĩ gì vậy, cô làm mẹ cũng đoán ra được. Duy Khiêm lập tức đồng ý ngay.
"Được, ngày mai ba sẽ đưa con đến công ty tham quan."
"Thôi Bull ngủ sớm nhé, mai ba đến đón, để ba về nào."
Trúc Vy đưa tay bế con từ Duy Khiêm, hai mẹ con ra tới tận cổng tạm biệt anh. Trúc Vy tò mò hỏi con trai.
"Sao con lại muốn tới công ty của ba thế?"
"Bí mật."
Thằng bé lém lỉnh chạy về phòng, sở dĩ bé Bull muốn ba đưa đến công ty vì nó nghĩ, làm vậy mọi người sẽ biết nó là con trai của Duy Khiêm. Thằng bé muốn ba là của riêng mình, cả ba và mẹ đang hạnh phúc, người khác không ai được xen vào. Nếu Trúc Vy biết được, chắc chắn cảm thấy bao nhiêu cực khổ nuôi dưỡng con đều không uổng phí một chút nào.
Cả công ty bàn tán xôn xao về đứa bé đi cùng Tổng giám đốc, nhìn vào không nghĩ hai người có quan hệ huyết thống mới lạ. Thằng bé giống Duy Khiêm như đúc, lại còn được anh cưng chiều hết mực. Bé Bull nhìn ánh mắt xa lạ của mọi người có phần không thoải mái.
"Ba ơi, sao mọi người cứ nhìn chúng ta thế?"
"Vì con đẹp trai giống ba, mọi người đang khen chúng ta đấy."
Trúc Vy đến chịu với hai người, Quan Kiệt sửng sốt từ thang máy đi ra. Ở đâu lại xuất hiện một đứa bé giông hệt Duy Khiêm thế này, còn có Trúc Vy đi bên cạnh, anh há hốc mồm.
"Đây là con cậu?"
"Sao hả, không giống?"
Quan Kiệt vẫn chưa hết ngạc nhiên, bé Bull lễ phép chào hỏi anh.
"Chào chú, con tên là Tô Duy Vũ."
Thằng bé sợ anh chưa biết nó là con của Duy Khiêm, còn giới thiệu luôn cả tên họ mình. Quan Kiệt muốn sờ thử cái má bánh bao phúng phính kia, anh mới giơ tay chưa kịp làm gì thì đã nghe giọng nói đầy uy Hi*p.
"Cậu dám sờ vào thằng bé đi."
"Ha ha, đùa tí thôi, cậu làm gì khó chịu vậy."
Quan Kiệt quay sang hỏi nhỏ Trúc Vy.
"Em sang Pháp là để sinh con à?"
"Cũng không hẳn là vậy."
Duy Khiêm đưa con trai vào phòng làm việc của anh, bé Bull thích thú ngắm nhìn thành phố từ lớp kính dày. Sáng nay Duy Khiêm phải đến tham dự buổi mở thầu mà công ty đang tham gia, nhìn con bạn vui vẻ như vậy anh liền không muốn đi nữa. Khánh Linh vuốt tóc, cô ta luôn bày ra bộ dạng xinh đẹp nhất có thể khi gặp Duy Khiêm.
"Tổng giám đốc..."
Cô ta chưa nói hết câu thì ngưng lại, cặp mắt ngỡ ngàng nhìn chằm chằm đứa bé kia. Khánh Linh quá bất ngờ, không nghĩ Trúc Vy trở về còn dẫn theo một đứa bé. Thế này thì cô ta sao có thể chen chân vào giữa hai người họ được. Hoàn toàn không có cơ hội
nào cho Khánh Linh.
"Sao thế?"
Duy Khiêm không hài lòng với thái độ của Khánh Linh, nhất là lúc này, cô ta nhìn bé Bull bằng đôi mắt lạnh lẽo.
"À... Buổi mở thầu sắp bắt đầu rồi, mọi người đang chờ anh."
"Cô báo lại để Quan Kiệt đi thay tôi."
"Nhưng mà... "
Khánh Linh định nói nhưng lại thôi, cô ta lui ra ngoài. Trúc Vy dường như đang phân vân điều gì, hai hàng chân mày nhíu chặt. Cô mơ hồ thấy được bóng dáng người quen qua cô gái tên Ngô Khánh Linh này. Nhất là ánh mắt lúc nãy, năm đó cũng có người nhìn cô như vậy. Duy Khiêm đặt con trai ngồi trên ghế, anh đem tài liệu dẹp qua một bên.
"Tương lai chỗ này sẽ là của con hết."
"Thật ạ."
Bé Bull háo hức, phòng làm việc của Duy Khiêm rất rộng, nội thất hiện đại sang trọng, thằng bé rất thích. Trúc Vy lườm người đang bắt chéo chân ngồi trên bàn kia.
"Vẫn còn sớm quá đấy, anh có nên suy nghĩ lại không?"
Duy Khiêm giả vờ suy nghĩ.
"Nếu chúng ta sinh thêm đứa nữa, con sẽ thừa kế sự nghiệp của em. Phần anh thì giao cho Bull quản lý, anh tính vậy được chứ?"
Hai người một lớn một nhỏ nhìn Trúc Vy cười hí hửng, cô như đứng một phe riêng biệt. Trúc Vy tự cười khổ lắc đầu, Duy Khiêm mặt dày xúi giục con trai.
"Con khuyên mẹ nhanh gả cho ba đi, như vậy mới mau có em bé."
"Vâng ạ, con sẽ nhắc mẹ mỗi ngày."
"Con trai ba giỏi lắm."
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh