Chương 19

Tác giả: An An (Cam nhỏ)

Sáu năm sau.


Hiểu Khuê vừa đến khách sạn, cô nhận phòng rồi lên giường làm một giấc tới tận chập tối. Tiếng chuông điện thoại phá vỡ giấc ngủ của cô, Hiểu Khuê mơ màng nghe máy.


"Tới nơi chưa?"


"Em tới rồi, buồn ngủ quá nên chưa gọi cho anh."


Tiếng cười trầm thấp vang lên, Hiểu Khuê nhoẻn miệng cười. Cô đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, giọng cô gái chưa tỉnh ngủ nũng nịu làm tan chảy người phía bên kia. Hiểu Khuê tốt nghiệp xong không chịu ở yên một chỗ, cô thích đi thăm thú nhiều nơi, trở thành một nhi*p ảnh gia không danh tiếng. Hôm nay cô vừa tới vùng núi Trúc Lâm, đây là địa phương đang phát triển về du lịch, còn nhiều địa điểm chưa được khai phá. Đến nơi mệt mỏi nên ngủ mê man, nhờ cuộc gọi kia cô mới tỉnh táo trở lại. Cúp điện thoại Hiểu Khuê vui vẻ ngâm nga vài câu hát bước vào nhà vệ sinh.


Trong căn phòng ánh sáng mập mờ, Lâm Trung bắt chéo chân, trên tay là điếu thuốc đang cháy, làn khói lượn lờ xung quanh. Một thân ảnh quyến rũ với bộ váy mỏng manh khoe trọn da thịt đang áp vào người anh.


"Anh vẫn còn muốn dây dưa với cô ta đến bao giờ, em sẽ ghen đấy."


Giọng nói mềm mại như nước vang lên, Giai Kỳ ngả ngớn dựa sát vào người Lâm Trung. Cô ta ở bên anh ba năm, ngang bằng với thời gian Lâm Trung quen Hiểu Khuê. Cô ta tự nguyện ℓàм тìин nhân trong bóng tối của Lâm Trung. Người đàn ông này vừa thành đạt lại phong độ, khối cô gái muốn được anh chú ý. Giai Kỳ đi theo anh không sợ bạc đãi, nhà cửa, xe hơi, hàng hiệu đều có đủ. Nhưng để chiếm được tình yêu của Lâm Trung thì vẫn chưa. Khói thuốc lá phả vào mặt Giai Kỳ khiến cô ta ho sặc sụa.


"Cô nên tự biết thân phận mình."


"Em không có ý gì cả, chỉ là muốn anh quan tâm đến em chút thôi."


Cô ta đã chọc giận Lâm Trung, anh không còn hứng thú cài lại áo sơ mi đứng lên. Giai Kỳ thút thít tiễn anh ra tới cửa. Người vừa đi khỏi cô ta biến thành bộ dạng khác.


"Tô Hiểu Khuê, cô đúng là lợi hại."


Lâm Trung là bạn trai của Hiểu Khuê chỉ có vài người biết, nhưng lý do vì sao anh quen cô thì mỗi Giai Kỳ là người rõ nhất. Trong một lần Lâm Trung say rượu, anh đã nói ra sự thật. Giai Kỳ đợi mãi ba năm, sự thật ấy có vẻ dần thay đổi. Cô ta còn sợ hôm đó mình nghe lầm.


Bên trong tòa cao ốc chọc trời, nhân viên tấp ra vào. Giờ làm việc còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu nhưng các bộ phận đều đến đủ. Họ tự giác tuân thủ quy tắc bởi cấp trên là một người rất khó tính. Dưới sự dẫn dắt của vị tổng giám đốc trẻ tuổi, Tập đoàn Duy Thịnh ngày một phát triển. Trở thành một trong những công ty bất động sản lớn nhất cả nước. Người đàn ông trong bộ vest lịch lãm, mái tóc chải chuốt gọn gàng. Ở anh toát lên phong thái cao ngạo, lạnh lùng. Anh đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà nhìn xuống.


"Tổng giám đốc, đây là văn kiện hôm nay cần anh xem qua."


Thư ký đem tài liệu đặt ngay ngắn trên bàn, chân váy xẻ cao lên đến tận ௱ôЛƓ, khi cô ta cúi xuống những thứ không nên thấy đều nhìn thấy cả. Duy Khiêm lạnh lùng lên tiếng.


"Hôm nay cô không cần làm nữa, đến phòng kế toán làm thủ tục đi."


"Xin Tổng giám đốc bỏ qua, tôi đảm bảo không có lần sau."


Thư ký Châu hốt hoảng, kế hoạch quyến rũ chưa thành cô ta đã bị đuổi việc. Mới vừa làm được hai tuần, cô ta nghe mọi người rỉ tai nhau, chỉ cần lấy lòng được Tổng giám đốc là có thể một bước trở thành phượng hoàng. Nhưng tỉ lệ thành công rất thấp, thậm chí chưa ai làm được, cô ta ỷ vào chút nhan sắc đánh cược một lần. Kết quả không khác những người đi trước. Quan Kiệt nhìn thư ký Châu buồn bã đi ra thì bật cười, anh thoải mái để hợp đồng lên bàn ngồi xuống ghế sô pha.


"Lại đuổi người à, cậu ngày càng khó tính đấy."


Duy Khiêm lật hợp đồng ra xem, anh dửng dưng đáp.


"Đó là nguyên tắc, công tư phân minh."


Quan Kiệt tự rót nước uống, ra trường anh được Duy Khiêm mời vào công ty hỗ trợ mình với vị trí trợ lý cấp cao. Chỗ bạn bè nên Quan Kiệt đồng ý, Duy Khiêm cần người tin tưởng bên cạnh, anh rất chu toàn, trong công việc luôn đặt cao sự nghiêm túc. Chỉ lúc nào có sự xuất hiện của Quan Kiệt thì anh mới thả lỏng bản thân. Quan Kiệt sực nhớ ra điều gì đó, cao hứng nói.


"Phải rồi, Hiểu Khuê tuần này có về không?"


"Cậu hỏi làm gì, đâu phải chưa biết con bé đã có bạn trai."


Duy Khiêm cười cợt trêu chọc, anh biết em gái có bạn trai nhưng người đó là ai thì Hiểu Khuê giấu rất kỹ. Chỉ thông báo với gia đình khi nào thích hợp sẽ ra mắt mọi người. Quan Kiệt có tình cảm với em gái anh thì cũng mặc kệ, gượng ép cũng chả được gì. Quan Kiệt bày ra bộ dạng đau lòng.


"Cậu đúng là tên mặt lạnh, giúp bạn bè đi chứ. Em rể như tớ không dễ tìm đâu."


"Cậu còn ở đây nói nhảm thì theo thư ký Châu đi."


Quan Kiệt nghe xong lập tức trở lại bộ phận của mình.


Sáu năm là khoảng thời gian đủ dài để khiến một người thay đổi, đó chính là Thạch Yến. Cô ta chuyển đến thành phố khác sinh sống, như trốn tránh những chuyện trong quá khứ. Không biết kẻ giấu mặt đằng sau là ai, Thạch Yến nhận được một đoạn video ghi lại cảnh năm đó ở bờ sông. Mục đích là tống tiền, cô ta đã bỏ ra một số tiền khá lớn để đáp ứng người bí ẩn kia. Nếu đoạn video này phát tán ra ngoài, cô ta có thể phải ngồi tù. Thạch Yến mỗi ngày sống trong lo sợ, cô ta cho người điều tra kẻ đứng phía sau nhưng tuyệt nhiên không có chút manh mối.


"Cô chủ, có bưu phẩm gửi đến."


Người giúp việc đưa cho Thạch Yến, bên trên có ghi địa chỉ người gửi rõ ràng, nhưng lại ở một nơi nào đó Thạch Yến không biết. Cô ta đặt bưu phẩm lên bàn, dùng dao rạch một đường. Một chiếc hộp nhỏ màu nâu được gói rất cẩn thận, giống như món quà. Thạch Yến có chút khó hiểu mở ra, cô ta tá hỏa với những gì bên trong. Người giúp việc quan tâm hỏi.


"Cô sao vậy?"


"Không sao, dì mau vào bếp đi."


Thạch Yến hai tay run rẩy ôm chiếc hộp vào lòng giấu kín. Khuôn mặt vẫn còn tái mét, cô ta chạy vội về phòng. Khi cánh cửa được khép kín thì Thạch Yến mới mở ra xem lần nữa. Bên trong là một sấp ảnh được cắt ra từ đoạn video đó, hôm nay đúng vào ngày giỗ của Dương Khải. Cánh tay giơ lên rồi lại bất lực rơi xuống của Dương Khải lúc người kia nhẫn tâm dập tắt sự sống cuối cùng trông vô cùng bi thảm. Thạch Yến dùng kéo cắt nát tất cả, hai mắt trừng trừng giận dữ.


Đã là cuối đông nhưng thành phố vẫn còn đắm chìm trong tiết trời lạnh lẽo. Cảm giác mùa đông năm nay kéo dài hơn mọi khi. Bên trong căn hộ nhỏ nằm cạnh khu mua sắm sầm uất có một cô gái. Mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ dài ngang eo, khuôn mặt sắc xảo xinh đẹp, tổng thể là sự hài hòa đạt đến quá mức ghen tỵ. Làn da trắng nõn mê người, kèm với đó là vóc dáng chuẩn cân đối. Cô gái ngồi trước màn hình máy vi tính, nụ cười bên môi ngày càng đậm. Ngón tay linh hoạt nhấn vào thông tin tuyển dụng của Tập đoàn Duy Thịnh.


"Tô Duy Khiêm, chúng ta sắp gặp lại rồi."


Cô gái nói xong ung dung đem chiếc gương nhỏ trên bàn lên soi. Cô ta tự hài lòng với khuôn mặt của mình, đem mái tóc dài vuốt qua một bên tai. Nơi ấy cũng đeo đúng bảy chiếc khuyên tai.


Lần tuyển dụng thư ký cho Tổng giám đốc đích thân trợ lý của anh ra mặt. Quan Kiệt nhìn hồ sơ xếp dày một chồng nhíu mày. Công ty trả lương rất cao, người được chọn phải có năng lực và phẩm chất. Nói đến yêu cầu trong phẩm chất mà Duy Khiêm đưa ra thì Quan Kiệt không nhịn được cười. Sau sự việc của thư ký Châu, Duy Khiêm càng đưa ra tiêu chuẩn cao hơn. Tóm gọn lại thì người được tuyển phải chăm chỉ làm việc, không được nảy sinh tư tình gì với Tổng giám đốc, người có gia đình rồi thì càng tốt. Tay Quan Kiệt dừng hơi lâu trước hồ sơ của một người, đập vào mắt anh là khuôn mặt có phần quen thuộc. Phảng phất trên người cô gái tên Ngô Khánh Linh này làm anh nhớ tới Trúc Vy. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai người có những nét khác nhau, nhưng thoáng qua rất giống, đặc biệt là nụ cười.


Khánh Linh đứng trước công ty, ánh mắt cô ta hướng lên tầng cao nhất. Hôm nay là ngày đầu tiên Khánh Linh đi làm, cô ta chuẩn bị rất kỹ càng. Quần áo lịch sự nhã nhặn, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn rất xinh đẹp. Trên đôi giày cao gót màu đen, cổ chân trắng mịn nhỏ nhắn từng bước kiên định. Duy Khiêm có phần mơ hồ, cô gái đang đứng chờ thang máy kia tuy lọt thỏm giữa đám đông nhưng vẫn rất nổi bật. Từ kiểu tóc cho đến cách ăn mặc đều thật sự giống Trúc Vy. Anh còn tưởng đó là cô, sáu năm với Duy Khiêm không làm anh nản lòng, anh vẫn dành cả trái tim cho cô. Dù bao lâu anh vẫn sẽ đứng nguyên tại chỗ đợi cô quay về. Duy Khiêm đi thang máy chuyên dụng dành riêng cho ban lãnh đạo, anh bước vào nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cô gái kia.


Bộ phận thư ký nằm ở tầng tám, Khánh Linh nhận việc xong bắt đầu di chuyển lên tầng mười sáu, đó là nơi dành cho thư ký của Tổng giám đốc. Khánh Linh mới vào công ty nhưng rất nhanh thân thiết với mọi người, cô ta tỏ ra bản thân là một người thân thiện nhiệt tình. Quan Kiệt trực tiếp gặp mặt và giao nhiệm vụ cho Khánh Linh, cô gái này rất có năng lực, anh chọn không sai người. Tuy nhiên, qua lần tiếp xúc đầu tiên thì Quan Kiệt không mấy thiện cảm với Khánh Linh, anh cảm giác những gì cô ta đang cố thể hiện không phải tính cách thật của bản thân.


"Cô đem hợp đồng này vào phòng Tổng giám đốc."


"Vâng."


Khánh Linh mỉm cười lịch sự nhận lấy hợp đồng từ tay Quan Kiệt. Nụ cười tiêu chuẩn lúc nào cũng xuất hiện bên môi. Quan Kiệt đánh giá cách ăn mặc của cô ta gật đầu hài lòng. Muốn được giữ lại hay không còn phụ thuộc vào thái độ của Khánh Linh, cô ta đương nhiên không dại dột để bị đuổi sớm.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc