- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Em Ngỡ Mình Hết Yêu
- Chương 03
Trúc Vy không biết bơi nhưng vẫn mạnh dạn theo Hiểu Khuê nghịch sóng. Chiếc váy dài đã bị ướt một mảng ngang gối, hiếm khi mới được ra ngoài chơi vui như vậy, Trúc Vy muốn tận hưởng hết.
"Nước ở đây mát nhỉ, buổi chiều chúng ta tắm biển đi."
"Tớ không biết bơi."
Hiểu Khuê mím môi suy nghĩ, đột nhiên hai mắt lóe sáng.
"Không cần ra biển, trong khách sạn có hồ bơi. Anh trai mình bơi giỏi lắm, để anh ấy dạy cậu."
Trúc Vy ngượng ngùng từ chối, Hiểu Khuê đương nhiên không dễ bỏ qua cơ hội này. Thuyết phục Trúc Vy đến khi cô đồng ý mới thôi. Lúc ăn trưa, Duy Khiêm ra dáng anh trai đi lấy thức ăn mang tới tận bàn cho hai cô gái. Anh còn tinh ý hỏi xem Trúc Vy thích món gì, Hiểu Khuê nhìn một bàn thức ăn thơm phức nhưng không có nổi một món cô yêu cầu.
"Anh có phải anh trai em không vậy? Toàn là những món Trúc Vy thích. Đây là dụng ý gì?"
Cả hai người còn lại đều lúng túng, Duy Khiêm liếc ngang em gái, anh sợ mình tỏ ra quá thân thiết sẽ làm Trúc Vy ngại. Ăn xong ba người trở phòng, Hiểu Khuê buồn ngủ nên leo lên giường đánh một giấc say sưa. Trúc Vy xin được nhân viên khách sạn một tờ giấy, cô ngồi trước cửa sổ, lấy 乃út phác họa lại khung cảnh bãi biển. Bốn giờ chiều trời bắt đầu ngả bóng, không khí mát mẻ khoan khoái. Hiểu Khuê lôi kéo Trúc Vy ra bể bơi, Duy Khiêm đã đến trước, có vẻ anh mới bơi xong, cả người nước nhỏ từng giọt. Là dân thể thao, lại thường xuyên tập gym, vùng bụng sáu múi và cơ bắp săn chắc cứ thế lọt vào mắt Trúc Vy. Cô chỉ biết dùng hai từ hoàn hảo để đánh giá. Duy Khiêm dùng khăn tắm che đi sự quyến rũ của mình, anh ngồi xuống chiếc ghế trên hồ bơi thư giãn. Hiểu Khuê kéo chiếc khăn mỏng trên người Trúc Vy xuống, cô ngại ngùng kéo lại.
"Cậu làm gì vậy, còn chưa xuống nước mà."
Hiểu Khuê ghé sát tai cô cười khúc khích.
"Đẹp thì phải khoe, đảm bảo anh tớ xịt máu mũi luôn cho mà coi."
"Con nhỏ này... "
Trúc Vy định mặc bộ đồ thun nhưng Hiểu Khuê không cho, còn bảo cô cổ hũ. Ăn mặc mát mẻ thế này không phải gu của Trúc Vy, cô phải lấy khăn quấn nửa người, che bớt những chỗ đầy đặn.
"Anh hai."
Duy Khiêm đang uống nước bị sặc tận cánh mũi, cô gái đang đứng cạnh em gái anh có vẻ xấu hổ, cô núp sau lưng Hiểu Khuê. Làn da trắng nõn đối lập với đám cây xanh mướt tạo nên hình ảnh bắt mắt. Duy Khiêm vội dời ánh mắt sang hướng khác, anh quả thật lạc lối trong sự mê hoặc của cô.
Duy Khiêm nhận lời giúp Trúc Vy tập bơi, lúc cô xuống nước, anh không thể tập trung được. Hai người đều bối rối nhìn nhau, Duy Khiêm hắng giọng.
"Em cứ thoải mái và thả lỏng cơ thể, tập làm quen với cảm giác nổi bồng bềnh trước."
Trúc Vy nghe lời anh, hai tay bám lên thành bể bơi, chân duỗi ra sau. Duy Khiêm không biết đặt tay ở đâu, anh giữ cố định bả vai cho cô. Trúc Vy bị sặc nước, cô ho lên vài tiếng.
Duy Khiêm vội đỡ lấy cô, anh chưa từng tiếp xúc gần cô thế này, tim đập liên hoàn.
"Em không sao chứ?"
Trúc Vy mỉm cười lắc đầu, hai người chỉ cách nhau một gang tay, khuôn mặt Duy Khiêm đang rất gần cô. Trúc Vy không muốn dành tình cảm cho bất kì ai, nhất là trong thời gian này. Cô sợ sẽ giống như mẹ, hi sinh thanh xuân trong vô vọng. Duy Khiêm không dám thở mạnh, cô cứ nhìn anh chăm chú như vậy làm anh lòng nảy sinh ảo tưởng. Trúc Vy có chút tình cảm gì đặc biệt với anh không? Cô cũng giống anh năm đó chứ, vì một nụ cười mà say nắng suốt hai năm?
Trúc Vy đẩy nhẹ tay Duy Khiêm ra, cô phải tránh khỏi mị lực của anh. Duy Khiêm có chút hụt hẫng nhìn cô xa cách mình, cả buổi chiều tâm trạng không vui. Hiểu Khuê thở dài, xem ra bạn thân không thích anh trai mình rồi.
Sau lần du lịch trở về, cuộc sống của Trúc Vy trở lại như trước. Cô đậu Đại học A, đúng chuyên ngành mình chọn. Trúc Vy chuyển đến kí túc xá, ông Quốc không đồng ý nhưng dưới sự kiên quyết của cô vẫn phải gật đầu. Trong lớp cô không có bạn, mỗi ngày đi học rồi về phòng, Trúc Vy chẳng quan tâm mọi người bàn tán gì về mình. Cô vẫn an toàn trong vỏ bọc do mình tạo ra. Cùng phòng với Trúc Vy là ba cô gái đến từ những vùng khác nhau. Trong số đó Ngọc Hân là người cô gọi là tạm thân nhất.
"Cậu đi làm thêm à?"
Trúc Vy vừa vào cửa đã thấy Ngọc Hân đang mang giày, cô ấy đến từ một tỉnh nhỏ, bản tính chăm chỉ hòa đồng. Ngọc Hân rất mến Trúc Vy, có lẽ sự đồng điệu trong tính cách nên dễ thân thiết hơn hai người còn lại. Ngọc Hân đeo ba lô, tay cầm một tập giấy nhoẻn miệng cười.
"Tới vừa nhận việc mới, phát tờ rơi ở gần trung tâm quảng trường. Buổi tối cậu muốn ăn vặt gì không, tớ mua giúp cho."
"Không cần đâu, cảm ơn cậu."
Trúc Vy mỗi tháng đều nhận tiền chu cấp từ ông Quốc, so với những người xung quanh điều kiện của cô có thể xếp vào hàng khá. Trúc Vy không thích khoe khoang, ăn diện, cô giản dị đến mức chỉ vài bộ quần áo trong tủ. Số tiền cô để dành trong tài khoản sẽ trích một phần vào quỹ nhâи áι cho trẻ em bệnh tim. Hai năm nay Trúc Vy là nhân vật âm thầm giúp đỡ gây dựng quỹ. Cô ngồi vào góc học tập, đem giá vẽ đặt ngay ngắn. Trong tranh là nửa khuôn mặt một chàng trai, chỉ vài nét nhưng vẫn nhìn ra sự tuấn tú điển trai.
Trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, giai điệu này không phải của cô. Âm thanh phát ra từ giường của Ngọc Hân. Trúc Vy không định nghe máy nhưng người gọi hình như có việc gấp, gọi liên tục. Cô nhìn màn hình, là mẹ Ngọc Hân gọi, Trúc Vy dè dặt nghe máy.
"Alo!"
"Hân ơi... Bố con bị tai nạn, đang cấp cứu. Bác sĩ bảo tình hình có vẻ không được khả quan... "
"Chào bác, con là bạn cùng phòng với Ngọc Hân. Cô ấy bỏ quên điện thoại ở phòng, con sẽ tìm cô ấy ngay."
Trúc Vy quơ đại túi xách rồi chạy nhanh ra ngoài, cũng may lúc nãy Ngọc Hân có nói cô ấy phát tờ rơi ở quảng trường. Trúc Vy bắt taxi đến đó. Hôm nay là cuối tuần, mọi người tụ tập rất đông, Trúc Vy gấp gáp tìm kiếm Ngọc Hân. Bóng dáng cao gầy lọt vào mắt cô, Ngọc Hân cười tươi phát tờ rơi cho từng người.
"Cậu đây rồi!"
Trúc Vy hơi thở dồn dập, cô chạy nhanh quá máu dồn lên mặt đỏ hây. Ngọc Hân bất ngờ nhìn cô, linh cảm có chuyện gì đó. Trúc Vy đưa điện thoại cho cô ấy, lấy lại bình tĩnh.
"Mẹ cậu vừa gọi điện bảo ba cậu bị tai nạn, đang nằm bệnh viện."
"Ba tớ?..."
Ngọc Hân mắt đẫm lệ, hai tay run rẩy. Trúc Vy giành sấp giấy trên tay cô ấy bảo.
"Cậu mau đến bệnh viện đi, để tớ làm thay cho."
"Cảm ơn cậu Trúc Vy, mình đi liền đây."
Trúc Vy lần đầu phát tờ rơi, cô bắt chước Ngọc Hân khi nãy, mỉm cười chào mời từng người xa lạ. Một thanh niên lân la bắt chuyện cùng cô.
"Em mới làm à?"
Dương Khải tò mò nhìn Trúc Vy, trên tay cậu ta cũng cầm một sấp giấy y hệt cô. Đối với người mới gặp lần đầu Trúc Vy không mấy cởi mở. Cô chỉ đáp lại qua loa, Dương Khải dáng người thư sinh trắng trẻo, cậu ta nhìn không giống người thiếu tiền.
"Em học năm mấy rồi?"
Dương Khải nhiệt tình hỏi cô, trên môi cậu ta luôn nở nụ cười thân thiện.
"Năm nhất! Còn anh?"
"Tôi học năm hai rồi, khoa mỹ thuật đại học A."
Trúc Vy bây giờ mới nhìn rõ Dương Khải, hóa ra là chung khoa với cô, Trúc Vy dường như có chút ấn tượng với cậu ta. Đúng rồi, trong buổi chào đón tân sinh viên, cô đã gặp Dương Khải một lần, cậu ta thay mặt sinh viên trong khoa có bài phát biểu hoành tráng. Dương Khải là người thích náo nhiệt, chỉ một hồi trò chuyện Trúc Vy cảm giác tính cách cậu ta hệt như Hiểu Khuê vậy.
Duy Khiêm lặng lẽ nhìn cặp đôi đang nói cười đằng trước, chai nước trong tay bị anh Ϧóþ chặt đến biến dạng. Sau hai tháng không gặp, bên cạnh cô đã xuất hiện một chàng trai. Cậu ta là ai đương nhiên Duy Khiêm biết rõ. Bạn cùng lớp là Quan Kiệt vỗ mạnh vai anh.
"Chúng ta đi ăn mừng thôi. Hôm nay thắng đậm thật, bọn đấy không còn lời nào để nói."
Đội bóng rổ của anh vừa tham gia trận đấu với một khoa khác, phần thắng nắm chắc trong tay. Những thành viên khác nghe Quan Kiệt nói xong huýt sáo tán thành. Thấy Duy Khiêm dừng bước nhìn đăm chiêu phía trước nên cả đội cũng tò mò. Có người lên tiếng.
"Kia chẳng phải Dương Khải sao, thằng nhóc đó lại theo tán tỉnh em nào à?"
Quan Kiệt vỗ tay khoa trương, giọng nói đầy kích động.
"Là Trần Trúc Vy, hoa khôi giảng đường nổi tiếng gần đây."
Duy Khiêm sắc mặt ngày càng tệ, cả đám không còn chú ý đến anh, phấn khích quan sát nhất cử nhất động của cặp đôi được cho là xứng đôi vừa lứa kia.
"Bọn họ đang làm thêm à, còn tưởng đang hẹn hò cơ chứ?"
"Tớ nghe nói em gái kia lạnh lùng đến nỗi không thèm liếc mắt một ai mà. Thằng nhóc đó đúng là cao tay, tán đổ mối tình đầu của vô số nam sinh năm nhất."
Duy Khiêm ném mạnh chai nước vào thùng rác, cả đám giật mình đồng loạt im lặng. Anh gắt gỏng.
"Muốn đi ăn thì nhanh lên."
Tâm trạng Duy Khiêm không vui, ai cũng nhận ra được, cả đám khó hiểu nhìn nhau rồi lắc đầu.
Dưới sự giúp đỡ của Dương Khải, chỉ hơn năm giờ đã phát xong. Trúc Vy gọi điện hỏi thăm tình hình ba của Ngọc Hân, chỉ nghe cô ấy khóc lóc thảm thiết. Có vẻ đúng như mẹ Ngọc Hân đã nói, tình hình không khả quan, mạng người tựa như lông hồng.
"Tôi mời em đi ăn tối được không?"
Trúc Vy định từ chối nhưng nghĩ lại cậu ta có lòng giúp mình nên miễn cưỡng đồng ý. Hai người ghé vào một quán nhỏ ven đường, tuy bàn ghế sơ sài nhưng bù lại rất sạch sẽ. Dương Khải bắt đầu muốn biết thêm nhiều thứ về Trúc Vy, cậu ta đã chú ý đến cô từ lúc xuống taxi. Dương Khải ở trường là nhân vật khá nổi tiếng, cậu ta là con trai của hiệu trưởng. Bản tính hướng ngoại lại không thích phụ thuộc vào gia đình, Dương Khải tự đi lên bằng chính thực lực của mình.
"Em ở kí túc xá hả?"
"Vâng! Mỗi phòng bốn người, rất thoải mái."
Trúc Vy nghịch chiếc đũa trong tay, cô tưởng tượng đây giống như cọ vẽ mà phác họa. Dương Khải nhìn động tác của cô bật cười, cô gái này có thể không màn mọi thứ xung quanh chỉ tập trung vào những gì mình đang làm. Thú vị thật!
Kể từ hôm đó, Dương Khải tìm đủ mọi lý do để gặp Trúc Vy. Cậu ta như hình với bóng, lẽo đẽo theo sau cô. Thậm chí trong trường đang dấy lên tin đồn hai người quen nhau. Trúc Vy là người lười giải thích, cô để mặc mọi người thêu dệt. Tan học nhiều nữ sinh vội chạy đến nhà thi đấu, cô loáng thoáng nghe được hôm nay có trận bóng rổ.
Duy Khiêm!
Cô nghe được tên anh từ trong miệng những nữ sinh vừa chạy đi. Đây không phải lần đầu cô nghe họ nhắc về anh. Trúc Vy đem dụng cụ bỏ vào balo, cô hòa vào đám đông háo hức kia. Trong nhà thi đấu rất náo nhiệt, tiếng la hét cổ vũ rầm rộ. Trúc Vy bị xô đẩy tiến về phía trước, trên tay xuất hiện vết đỏ ửng, ai đó đã cào xước tay cô. Từng đường bóng đẹp mắt từ Duy Khiêm khiến các nữ sinh càng thêm phấn khích. Anh luôn được yêu mến, trở thành chàng trai trong lòng biết bao nhiêu cô gái ở đây.
"Anh Khiêm với chị Yến là trời sinh một cặp. Đúng thật hâm mộ quá đi mất."
"Chị Yến của chúng ta là ai chứ, toàn trường ai xứng với anh Khiêm hơn chị ấy."
Ba cô gái bên cạnh Trúc Vy cười nói vui vẻ, Trúc Vy liếc mắt sang. Cô gái được ghép đôi với Duy Khiêm tên là Thạch Yến. Cô ta khoanh tay tỏ vẻ kiêu ngạo, mái tóc uốn xoăn, khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng. Trong mắt cô ta chỉ có một người duy nhất, Thạch Yến công khai theo đuổi Duy Khiêm đến cả trường đều biết. Chỉ người trong cuộc thì luôn thờ ơ, giống như người được theo đuổi không phải là mình.
Đội Duy Khiêm đang có lợi thế rất lớn, vẫn giữ vững phong độ đáng gờm của mình. Trong một giây xoay người, bóng dáng Trúc Vy lọt vào mắt anh. Duy Khiêm căng thẳng nhìn lại lần nữa, quả thật là cô. Bên môi không nhịn được mà nhếch lên, nụ cười làm cổ động viên càng thêm phấn khích.
"Cô thấy không, anh Khiêm rõ ràng nhìn chị Yến cười kìa."
Thạch Yến đắc ý, mọi người xung quanh nhìn cô ta đầy hâm mộ. Trúc Vy bình thản theo dõi trận đấu. Đúng như dự đoán, phần thắng thuộc về các chàng trai khoa kiến trúc. Khi tiếng còi vang lên, Duy Khiêm vô cùng hưng phấn nhìn về phía cô.
Trống rỗng!
Vị trí Trúc Vy đứng khi nãy hoàn toàn trống rỗng, cô đã bỏ đi từ khi nào anh không hề hay biết. Duy Khiêm bỏ lại đồng đội đang ăn mừng vội đi tìm Trúc Vy.
"Này cậu đi đâu vậy?"
Lần hiếm hoi trong đời Quan Kiệt thấy Duy Khiêm không giữ được bình tĩnh. Anh cứ như vậy chạy ra cửa bên hông nhà thi đấu. Duy Khiêm cứ tưởng ngày nhập học đầu tiên cô sẽ gọi cho anh, nhưng hóa ra chỉ là tưởng bỡ. Cô không hề gọi điện hay nhắn tin, hai tháng sau anh nghe được mọi người bàn tán cô là bạn gái của Dương Khải. Anh muốn tìm Trúc Vy chất vấn, ngẫm lại mình dùng thân phận gì can thiệp vào cuộc sống của cô bây giờ. Hai mươi mấy năm qua, anh chưa từng thấy bản thân bất lực như những ngày vừa rồi. Niềm hi vọng chỉ mới nhen nhóm khi nãy dần lụi tàn, Duy Khiêm không thể chịu đựng thêm nữa, anh phải gặp cô.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh