Lạc Băng không rõ vì sao hôm nay mình lại yếu đuối đến vậy,có lẽ vì kiếp này cô quá yêu An Tử Song.
Nên chỉ một vết xước nhỏ khiến anh nghi ngờ tình yêu của cô.
Cô liền không cho phép mà uất ức đến đau lòng.
Lần đầu thấy Lạc Băng khóc, An Tử Song rồi tinh rối mù.
.
Anh hôn lên mặt cô, lau nước mắt cho cô mà vội vàng nhận sai.
.
- Ngoan! đừng khóc, anh sai rồi! Anh nhận lỗi với em mà.
.
An Tử Song nhìn cô khóc mà đau lòng gần ૮ɦếƭ, anh cúi đầu ʍúŧ lấy môi cô chỉ biết dùng nụ hôn dỗ dành cô từng chút.
.
Lạc Băng lúc đầu còn né tránh nhưng An Tử Song cứ sấn tới cuối cùng anh cũng hôn thật sâu.
.
Tiếng nấc nghẹn ngào dần rồi nhỏ lại chỉ còn tiếng giao thoa của môi lưỡi.
.
Qua mấy phút sau An Tử Song mới quyến luyến rời khỏi đôi môi hơi sưng đỏ của Lạc Băng.
.
Thả từng nụ hôn lên chóp mũi ửng hồng của cô.
.
Anh khàn giọng.
.
- Đừng giận nữa, mình hòa nhau nha.
Lạc Băng phụng phịu, vểnh môi.
.
- Anh đừng có mơ.
.
Hừ! Cô mới không bị anh dụ.
.
An Tử Song phì cười lại cúi đầu ʍúŧ mát môi cô.
.
- Em giận anh vì anh đem bệnh tình của mình ra để nói dối, khiến em lo lắng.
Em giận anh vì em biết anh còn nhiều bí mật chưa chia sẻ với em.
Anh có thể giải thích tất cả.
.
An Tử Song lúc đầu vốn bị sự ghen tuông che mắt nên anh cứ nghĩ Lạc Băng vẫn còn lo lắng cho Tô Triết nhưng sau khi cô nháo nhào một trận anh liền hiểu ra mọi chuyện.
Dù Lạc Băng không hỏi anh nhưng cô cũng không vô tâm đến mức không thấy sự xuất hiện của Mark và KenVin còn có Mộ Lâm thường xuất hiện ở Lạc Gia vào mỗi tối.
.
Nếu là chuyện công việc thì bọn họ không cần thần bí và cẩn trọng như vậy.
Lạc Băng cũng phát hiện dạo gần đây cô đi làm luôn có người theo sát cô nhưng không phải hãm hại cô mà là theo sau bảo vệ cô.
.
Khiến Lạc Băng rất thắc mắc nhưng đã có lần cô hỏi An Tử Song nhưng anh không muốn nói chỉ nói qua loa như thế anh mới an tâm.
Tuy cô không nói ra nhưng sự che giấu của anh khiến cô cảm thấy hai người họ vẫn có một vách tường mỏng chắn giữa.
Anh vẫn chưa thật sự tin tưởng cô,giờ thêm chuyện hiểu lầm này nữa cho nên Lạc Băng uất ức mà khóc.
.
Dù lâu rồi cô chưa bao giờ khóc nhiều như thế này.
.
Lạc Băng hít hít cái mũi đỏ au, vẫn còn ánh mắt hờn giận chưa nguôi.
Cô không trả lời đồng nghĩa với việc anh đoán không sai.
.
An Tử Song dùng ngón trỏ vuốt ve làn da trắng mịn trên mặt cô.
.
Anh cúi đầu, nâng mặt cô lên không cho cô tránh né.
Ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.
.
- Chuyện giả bệnh để nói dối em khiến em lo lắng là anh sai.
Anh nhận lỗi với em dĩ nhiên sẽ không có lần sau.
Vì bây giờ anh biết rõ trái tim của em đã thuộc về anh.
.
Còn những chuyện khác thì!.
An Tử Song nhìn cô có chút trầm tư như rằng có nên nói ra tất cả hay không, nhưng rồi anh nắm tay cô.
.
- Em lại đây ngồi đi, chờ anh một chút.
Anh sẽ quay lại ngay.
.
Anh ôm vai Lạc Băng đưa cô đến sopha để cô ngồi xuống còn mình thì rời khỏi phòng!
Rất nhanh An Tử Song đã trở lại trên tay còn cầm hai tệp hồ sơ.
Lúc anh ngồi xuống,anh cẩn trọng nhìn qua cô.
.
Lạc Băng cũng đang nhìn anh, bất giác trong lòng là hồi chuông cảnh báo.
.
Khiến cô có chút căng thẳng nhưng chỉ biết vươn đôi mắt xinh đẹp nhìn anh mà chờ đợi.