Sau khi ăn bữa tối đưa cô ra vườn hoa để đi bộ.
Người ta nói trước khi sanh đi bộ rất tốt cho thai phụ, dường như mọi thứ đều được anh nghiên cứu rất kỹ trong những loại sách liên quan đến thai kỳ.
Sau khi dỗ cho Lạc Băng ngủ sâu, An Tử Song nhẹ nhàng đỡ đầu cô lên nhẹ rút tay mình ra.
Cầm lấy điện thoại đi ra ngoài ban công gọi báo tin vui cho hai nhà.
Lạc Triệu nhận được tin mà vui mừng không thôi luôn miệng nói tốt quá, còn An Lão gia thì không cần nói đến, một lần được đến hai cháu chắt, niềm vui nhân đôi.
Còn nói là sẽ có thưởng lớn cho Lạc Băng nào là đất, là nhà của ông đang sở hữu rất nhiều ở Mỹ..
An Tử Song thì thấy những thứ đó không cần thiết vì anh không hề thiếu nhưng không dám nói lời từ chối chỉ sợ ông cụ tức giận mà mắng cho ngốc đầu không lên..
Thế là im lặng để ông cụ được phấn khích đến khi nào tắt máy thì thôi..
Ngày Lạc Băng hạ sinh hai nhóc tỳ thì cả An gia và Lạc Gia như đàn ong vỡ tổ.
An lão gia và An Khương, Lạc Triệu trên dưới vệ sĩ của An Tử Song đều có mặt hồi họp chờ đợi.
Sau khi bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phương pháp sinh, Lạc Băng được đẩy vào phòng sinh.
An Tử Song cũng muốn theo vào nhưng Lạc Băng kiên quyết phản đối.
Cô không muốn An Tử Song thấy cô tóc tai bù xù la hét nhếch nhác, hơn nữa đa số cho thấy, người chồng cùng vào sau này sẽ tạo thành bóng đen tâm lý.
Nhưng giờ phút này An Tử Song nào chiều theo cảm xúc của cô được.
Anh cúi đầu lo lắng hạ giọng mà dỗ dành.
- Vợ ngoan! cho anh vào với em đi.
Anh đứng bên ngoài, nghĩ đến cảnh em đau đớn một mình trong đó làm sao anh chịu nổi.
Lạc Băng thầm nghĩ anh có vào trong cô vẫn phải đau một mình mà.
An Lão gia thở dài đi đến nói vào cho đứa cháu trai ngốc nghếch của mình.
- Tiểu Băng con cứ để nó vào đi.
Nó mà đứng ngoài đây khổ sở ông cũng không nhìn nổi..
An lão gia đã lên tiếng như thế Lạc Băng cũng không nỡ từ chối đành gật đầu đồng ý.
Nhận được cái gật đầu của cô mà An Tử Song thở phào nhẹ nhõm.
Anh hôn lên trán cô mà trấn an.
- Em vào trước, anh mặc đồ bảo hộ vào sau.
Khi cánh cửa đóng lại, ánh đèn mở sáng.
Lúc này Lạc Băng toàn thân có chút run rẩy, cơn đau bất ngờ ập đến Lạc Băng hé miệng thở hổn hển.
Bàn tay cô bất ngờ có người nắm lấy, Lạc Băng mở mắt ra nhìn thấy An Tử Song đã mặc xong đồ bảo hộ anh che kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt.
Ánh mắt anh lúc này không che giấu sự lo lắng, anh khom người hôn lên trán cô..
- Anh ở đây..
Vì câu nói này mà Lạc Băng lấy lại can đảm rất nhanh, cô níu chặt tay anh..
- A...
Lại một cơn đau quặn thắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lạc Băng chau mày, siết chặt bàn tay của An Tử Song.
An Tử Song lúc này sắc mặt cũng tái đi, anh cúi đầu nắm chặt tay cô, giọng nói khàn khàn run rẩy.
- Vợ! cố gắng lên, con của chúng ta sắp ra rồi.
Người đàn ông đã vì cô mà chống đỡ cả bầu trời, bàn tay ấm áp của anh như thể có ma lực, như thể tiếp cho cô thêm sức mạnh.
- Vợ ơi cố lên, em làm được mà..
Thế nhưng… đau quá!
- Đã mở được năm phân rồi! Cố gắng lên!
Cô y tá nói.
Mồ hôi thấm ướt mái tóc đen, Lạc Băng ngẩng mặt nhìn đôi mắt đã phiếm hồng của An Tử Song.
Cô thở hổn hển từng hơi, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, nhất định phải bình an sinh con ra..
Cơn đau dội đến càng ngày càng dữ dội hơn trước, cô đau đến nỗi suýt ngất đi, mười ngón tay bấu chặt lấy tay An Tử Song, anh khom người để cô có nơi bám víu, mồ hôi ướt đẫm váy áo.
- Dồn sức...!hít sâu, nhìn thấy đầu đứa bé rồi, cố gắng lên.
Một cô y tá trẻ vẫn luôn đứng bên cạnh cổ vũ cho cô, Lạc Băng cắn chặt răng, làm theo lời cô y tá nói thở ra, hít vào rồi dồn sức mà hét lớn.
Lạc Băng dồn sức vào bụng dưới, rặn mạnh…
- A.....
Cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng.
- Oe...oe....
Tiếng khóc non nớt vang lên lanh lảnh khắp phòng sinh, y tá ôm đứa bé đỏ hỏn đang không ngừng khóc tới bên cạnh Lạc Băng
- Là con trai.
Nhìn đứa bé nhỏ xíu nhăn nhúm, Lạc Băng lần đầu tiên làm mẹ kích động rơi nước mắt, còn An Tử Song chẳng khá hơn là mấy, lần đầu làm cha thì trong lòng đắng cay ngọt bùi lẫn lộn, cảm xúc ngổn ngang.
Anh đưa tay ra sờ vào mặt bé con nhưng bên này tiếng đau đớn của Lạc Băng vang lên tiếp tục khiến thần kinh của anh mới vừa trở nên bình thường tiếp tục bị kéo căng ra..
- A...
Cơn đau quặn thắt nơi bụng dưới lại một lần nữa đánh úp, Lạc Băng nắm tay An Tử Song..
- Chồng ơi...đau quá...
- Ngoan..anh đây...anh đây..
An Tử Song quýnh quáng cả lên, anh chỉ biết hôn lên tay cô nỉ non mà dỗ dành.
Thì ra trên cuộc đời này vẫn có việc khiến anh bất lực nhìn cô đau đớn nhưng không thể thay cô chịu cơn đau khổ sở này..
Mọi người trong phòng sinh lại luống cuống tay chân, không khí cực kỳ căng thẳng, cho đến khi tiếng khóc nỉ non lanh lảnh lại vang lên lần nữa, ai nấy mới an tâm trở lại.
Nhìn hai đứa trẻ nhỏ xíu, Lạc Băng và An Tủ Song không giấu nổi xúc động..
Hình tượng của Lạc Băng lúc này thật thảm hại, gương mặt đỏ bừng đầy mồ hôi, chật vật, thảm hại vô cùng.
Nhưng trong mắt An Tử Song đó chính là diện mạo xinh đẹp nhất của cô mà anh từng thấy.
Đây là vợ của anh người phụ nữ mà cả đời này anh yêu nhất.
- Vợ ơi, vất vả cho em quá, anh yêu em..
Anh hôn lên khuôn mặt nhiễm hồng của cô, hơi thở Lạc Băng có chút yếu ớt, cô sờ mặt anh..
Nhỏ giọng nói.
- Tử Song anh bế con gái chúng ta lại đây cho em đi..
Lời đề nghị bất chợt của cô khiến An Tử Song hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh anh đã hiểu ý tứ của cô.
- Được..
Tại sao cô có thể chịu nổi đau thể xác cực khổ sinh con ra cho anh.
Thì so với việc bị rào cản tâm lý nếu anh không vượt qua được thì anh có đáng làm chồng của cô và làm cha của các con anh không..
An Tử Song đi đến chiếc nôi dành cho tiểu công chúa nhà anh.
Bé con lúc này đã ngủ, anh thở thật sâu trước hết dùng ngón tay sờ lên khuôn mặt non nớt của con gái, làn da vô cùng mỏng manh.
Vẻ bé bỏng, nhỏ nhắn của con gái khiến trái tim An Tử Song mềm nhũng.
Con gái anh đáng yêu như thế anh có cớ gì mà từ chối đây..
Anh khom người nhẹ nhàng nâng bé con lên ôm vào lòng, bàn tay lúc đầu hơi run nhẹ nhưng rồi khi ôm sinh linh bé bỏng vào lòng, lúc này An Tử Song cũng hiểu rõ tình phụ tử thiêng liêng thế nào.
Anh vui mừng vì bản thân không bày xích con gái mình.
Khiến trái tim của An Tử Song thở phào, anh cúi đầu hôn lên trán bé con.
- Con gái, chào mừng con đến với thế giới này..
Anh thì thầm bên tai cục cưng..
Rồi nhẹ nhàng bế đến đặt bên cạnh Lạc Băng nhìn cảnh tượng này Lạc Băng lại rơi nước mắt hạnh phúc.
Cô sờ lấy mặt chồng mình không tiếc lời khen.
- Anh thật giỏi.
- Em mới là giỏi nhất..
An Tử Song nói thật tâm, nhìn cảnh cô sinh nở anh mới hiểu được ý chí mạnh mẽ của người phụ nữ ra sao.
- Bế con trai lại cho em đi..
Lần này thì An Tử Song không quá hồi họp, anh bế con trai rất nhanh gọn cũng tặng cho bé con nụ hôn chào đón và thì thầm vào tai nhóc con những lời tốt đẹp.
Đặt con trai nằm bên cạnh Lạc Băng, hai đứa trẻ ngủ rất say.
Lạc Băng chỉ cần nhìn thôi, trái tim cũng mềm nhũng với sự đáng yêu này rồi.
An Tử Song nhìn cảnh ba người trước mặt.
Đây chính là cả thế giới của anh.
Mắt hơi ửng hồng, xúc động cúi đầu hôn lên trán vợ yêu.
- Vợ à! anh thật sự rất hạnh phúc.
Tận hưởng vòng ôm của anh, Lạc Băng sụt sùi cũng rưng rưng nước mắt, trên môi lại nở nụ cười viên mãn.
- Em cũng thế...em yêu anh và con rất nhiều.
Thật ra cuộc đời người phụ nữ không cần những điều lớn lao vĩ đại.
Chỉ cần bình yên bên một người chồng tốt cùng những đứa con ngoan, vậy là đủ!
Hết