Lục Diệc Thâm bình thản nói: "Em bị sảy thai mất quá nhiều máu, bác sĩ nói phải cắt bỏ țử çɥñğ mới giữ được mạng sống của em, anh đành phải đồng ý, bởi giữa đứa bé và em, anh thấy em quan trọng hơn một chút."
Thẩm Tâm Noãn cảm thấy như sét đánh bên tai, mặt mũi méo xệch đi.
Cô ta chỉ muốn hét to lên rằng, mình không hề có thai, làm sao có thể mất máu chứ?
Lại còn bị cắt cả țử çɥñğ sao?
Lúc này, Thẩm Tâm Noãn mới nhận ra Lục Diệc Thâm đã thay đổi.
Anh dường như đã biến thành ác quỷ. Cô ta thật sự không hiểu.
Rốt cuộc mình đã sai ở điểm nào?
Sau khi li hôn, Từ Mạn đã biến mất, Lục Diệc Thâm không thể nào biết được chân tướng.
Giờ cô ta có nỗi khổ mà không nói được.
Nếu nói mình không có thai thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Thế thì Lục Diệc Thâm sẽ làm gì cô ta?
Thẩm Tâm Noãn cảm thấy như mình sắp phát điên lên. "Em sao thế?"
Lục Diệc Thâm hiểu rõ cô ta đang sợ điều gì nhưng vẫn giả vờ hỏi. "Không... không sao cả."
Thẩm Tâm Noãn đành phải cố nuốt nỗi khổ này.
"Vừa mới phẫu thuật xong, em nghí ngơi đi." Dứt lời, Lục Diệc Thâm quay người bỏ đi.
"Anh không ở lại với em sao?" Thẩm Tâm Noãn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh.
"Anh còn có việc." Nhưng Lục Diệc Thâm vẫn rất dứt khoát.
Thẩm Tâm Noãn sợ đến run cả người, muốn đứng dậy nhưng vết thương quá đau.
Cô ta còn chưa được làm một người phụ nữ thật sự, sao có thể mất đi țử çɥñğ?
Thẩm Tâm Noãn sợ hãi đến cùng cực. Không biết phải làm sao.Cô ta phát hiện ra Lục Diệc Thâm đã khác trước, nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc khác ở đâu.
Lục Diệc Thâm sau khi rời khỏi bệnh viện liền đến nơi ở của Từ Mạn.
Đây là nơi mà Cố Ngôn đã sắp xếp cho cô. Lục Diệc Thâm đã phái người điều tra ra được. Anh đổ xe ngay dưới nhà, rất muốn vào trong thăm cô, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không có chút hơi ấm nào của cô.
Đúng lúc này, có một bóng người từ xa bước đến. Cô có dáng vẻ hao gầy, mặc một chiếc váy, khoác một cái áo khoác dài, mang giày để bằng, tay cầm một giỏ hoa quả và rau củ cùng với một ít đồ ngọt.
Tục ngữ nói sinh con trai thèm chua sinh con gái thèm cay, nhưng cô thì lại chỉ thích ăn đồ ngọt. Lục Diệc Thâm nhìn đến thất thần.
Từ Mạn cảm nhận được một ánh mắt ấm áp đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông trong xe, bước chân cô chợt khựng lại.
Cả hai nhìn nhau giữa khoảng cách ấy.
Lục Diệc Thâm bước xuống xe, đi về phía Từ Mạn. Mỗi bước chân của anh nặng trịch tựa ngàn cân.
Khi chỉ còn cách cô nửa mét, anh dừng lại, muôn vàn lời muốn nói bấy lâu chưa kịp nói ra đã bị một câu nói của cô đánh cho rơi xuống địa ngục.
“Đứa con của Thẩm Tâm Noãn mất rồi sao? Anh muốn đến chất vấn tôi à? Không cần hỏi, tôi thấy chắc là đúng rồi. Không giấu gì anh, tôi rất kinh tởm cô ta, không, tôi kinh tởm các người, tôi không muốn hai người hạnh phúc, nếu con của hai người không còn nữa, tôi sẽ rất vui."
"Mạn Mạn..."
"Đừng gọi tôi như thế!" Từ Mạn cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình như có một tảng đá đang đè nặng. Không thể nào thở nổi.
Thẩm Tâm Noãn vừa gặp chuyện, anh ta đã vội đến tìm mình, rõ ràng là để hỏi tội không phải sao?
Lục Diệc Thâm thấy rõ cả người Từ Mạn đang run lên bần bật, anh vội vàng bước đến đỡ lấy cô: “Em làm sao thế?"
Từ Mạn gạt tay anh ra, “Tôi có làm sao thì cũng không liên quan đến anh, anh về lo cho Thẩm Tâm Noãn đi." Từ Mạn định bước đi, nhưng Lục Diệc Thâm đã ngăn cô lại: “Mạn Mạn, anh..."
"Bỏ con gái tôi ra!" Lý Mẫn đứng trên lầu nhìn thấy Lục Diệc Thâm cứ giữ Từ Mạn thì liền chạy xuống.
Bà vội vàng bước đến dìu Từ Mạn, cầm giỏ đồ trong tay cô, “Con đi theo mẹ." Từ Mạn khẽ gật đầu.
Lục Diệc Thâm vội đuổi theo, “Mẹ."
Vừa mở miệng, anh mới biết thói quen cũ vẫn không thể nào sửa đi được.
"Cậu và Mạn Mạn đã li hôn rồi, không cần phải gọi tôi là mẹ, hơn nữa xin cậu làm ơn tránh xa chúng tôi ra một chút, chúng tôi không dám động vào cậu đâu." Lý Mẫn nói xong liền đưa con gái vào trong.
Lục Diệc Thâm cứ đứng ngấn ngơ tại chỗ. Không biết phải giải thích thế nào, không biết phải thanh minh ra sao. Câu nói xin lỗi cũng không thế bù đắp được những tổn thương mà anh gây ra cho họ.
Anh cứ nhìn theo bóng dáng của Từ Mạn, mắt nhòa đi, miệng lẩm bẩm: "Nếu anh sớm phát hiện ra tình cảm của mình, thì có phải đã không làm em tổn thương sâu sắc đến thế không?"
Anh khẽ cúi gập người, có lẽ chỉ có làm như thế thì mới không bị nỗi đau trong tim làm cho nghẹt thở.