Ở một góc làng nhỏ ngoại ô thành phố , từng hàng từng hàng giàn nho được đặt men theo lưng đồi , các cành nho men theo đó mà vươn lên , dưới những chiếc lá xanh biếc là những chùm nho chi chít .
Nho xanh tươi , vẫn còn chưa chín .
Bên trong vườn nho có một căn nhà nhỏ hai tầng với dãy hàng rào màu trắng . Vô cùng thanh tịnh , rất hợp làm nơi tịnh dưỡng .
Một người phụ nữ đang nằm trên chiếc ghế đung đưa trong vườn , cô có thân hình rất gầy , đang năm nhắm mắt , hàng mi cong ✓út , dùng chăn đắp lên bụng mình .
Vẻ mặt hốc hác , nước da xanh xao , trông rất tiều tụy .
Lý Mẫn bưng thuốc vào , nghe thấy tiếng động , Từ Mạn liền mở mắt ngồi dậy đón lấy thuốc từ tay mẹ .
“ Mẹ thấy con gầy đi nhiều quả , thật sự không ổn đâu . . . "
“ Mẹ , con không sao đâu , bố nhất định sẽ phù hộ cho con và đứa bé ” Từ Mạn ngắt lời mẹ , cô biết mẹ đang lo cho sức khỏe của mình , đã giữ được đến lúc này , cô càng không nỡ từ bỏ , có đặt tay lên bụng mình cảm nhận tiếng tim đập của con .
Lý Mẫn thở dài , bà biết tính con gái mình nên đành phải tiếp tục cố gắng chăm sóc cô .
Lý Mẫn đặt bát thuốc vừa sắc xuống , mùi thuốc bắc xông lên thật sự rất khó chịu .
Nhưng Từ Mạn không hề nhăn mặt , uống cạn một hơi hết sạch bắt thuốc . Lý Mẫn đưa sang một cốc nước lọc , “ súc miệng đi con . ”
Cho dù có sức thì vị đắng nghét vẫn còn đó . Lý Mẫn bước vào nhà chuẩn bị làm cơm trưa , Từ Mạn đứng dậy , nhưng hai chân vừa chạm đất thì chợt cảm thấy bụng nhói lên , có giật mình , không dám động đậy , “ Mẹ . . ”
Lý Mẫn vội vàng chạy ra , chuyện như thế này không phải chỉ mới xảy ra lần đầu , bà dìu con gái rồi rút điện thoại gọi cho Cố Ngôn .
Trong thành phố , tại phòng họp cao cấp của tập đoàn Hồng Khang .
Cả trăm lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đang ngồi tề tựu , ngồi chính giữa là một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng .
Tất cả mọi người bên dưới đều im lặng , đến thời cũng không dám thở mạnh , sợ sẽ chọc giận người đàn ông kia .
Bông điện thoại của Cố Ngôn chợt vang lên , phải hóng bầu không khí im lặng của phòng họp . Anh rút điện thoại ra , nhìn thấy Lý Mẫn gọi đến thì lập tức biển sắc , bước ra ngoài phòng họp .
Sau khi ra ngoài Cổ Ngôn đưa mắt quan sát một lượt , thấy không có ai mới lén nấp ở cầu thang nghe điện thoại . Điện thoại vừa thông , giọng hốt hoảng của Lý Mẫn ở bên kia đầu dây truyền sang : “ Mạn Mạn đang đau bụng dữ dội . ”
" Con biết rồi , con sẽ chạy sang đó ngay ” Cúp máy xong , Cổ Ngôn vội vàng mở cửa phòng thì bắt gặp ngay một người đàn ông đang đứng chờ đó .
Cổ Ngôn giật mình : “ Chủ tịch Lục . ”
Lục Diệc Thâm không thèm quan tâm , nheo mắt nhìn Cố Ngôn : " Cậu có chuyện gì đó giấu tôi , cậu đang làm gì thế ? ”
“ Không có gì . . . ” Cố Ngôn gượng cười : “ Tôi sao có thể giấu câu chuyện gì chứ ? ”
“ Tốt nhất nên như thế . " Lục Diệc Thâm quay người bước đi , chợt dừng lại rồi nói : “ Tôi bảo cậu điều tra chuyện của Từ Mạn , có tin tức gì chưa ? ”
Cố Ngôn nuốt nước bọt : “ Tôi vẫn đang cố gắng . ”
Lục Diệc Thâm khẽ nghiêng đầu nhưng không quay lại , trong mắt anh như chợt ánh lên một luồng suy nghĩ khiến người ta khó mà hiểu được .
Lục Diệc Thầm bước đi rồi , Cổ Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm , anh sợ Lục Diệc Thâm sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường .
Sau khi biết chắc không có ai bám theo , Cố Ngôn mới lặng lẽ lái xe rời khỏi công ty . Anh đến ngôi làng nhỏ ở ngoại thành , nhìn thấy Lý Mẫn đang dìu Từ Mạn đứng đợi mình trước cửa .
Lý Mẫn đưa Từ Mạn lên xe , Cố Ngôn lập tức lải xe rời đi .
Anh nhìn vào kính chiếu hậu nói với họ , “ Có nghiêm trọng không ? ”
“ Lần này còn đỡ , không thấy máu , chỉ là đau bụng thôi . ” Lý Mẫn trả lời .
Từ Mạn tựa đầu vào vai mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ , gương mặt không để lộ biểu cảm gì .