Một năm sau kể từ ngày cô biến mất. Anh vẫn không một tin tức của cô. Cứ ngỡ mình sẽ mất cả đời này để kiếm tìm cô thì bỗng một ngày anh nghe thấy tin tức về cô.
Ngay sau đó anh lao đến chỗ cô, chỉ là gặp nhau trong hoàn cảnh này khiến anh không mấy vui mừng. Đúng hơn là nhìn nhau qua làn nước mắt.
Cô đó anh đây tưởng chừng gần gũi nhưng âm dương cách biệt…
Đứng trước ngôi mộ của cô, anh gục xuống oà khóc nức nở như một đứa trẻ.
Anh sai rồi… thật sự sai rồi.
Tại sao cô lại dấu anh chuyện mình bị ung thư? Tại sao khoảng thời gian cuối ấy lại rời xa anh.
Ngồi xuống bên mộ của cô anh đã nói rất nhiều. Nhưng cô không thể nghe thấy hay đáp lại được nữa.
“Em biết không nếu chúng ta chịu ngồi nghe nhau giải bầy, anh chịu giải thích với em thì hay biết mấy.”
“Có thể sẽ rất khó tin nhưng anh và cô ta chẳng có gì với nhau cả. Anh thừa nhận mình đào hoa và đã hôn cô ta nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thôi.”
“Em tin anh được không?”
Anh thật sự đã không có gì với cô ta. Trong một hôm anh thẫn thờ nhớ cô ở nhà thì Liễu Nhi cô ta đã mò đến.
Cô ta say xỉn, hò hét vào mặt anh. Cô ta nói, nói rất nhiều thứ, nó làm anh sốc tới nỗi đã tát cô ta một cái rồi đẩy ra khỏi nhà.
Tối hôm ấy anh say trong lúc mất kiểm soát anh và cô ta đã hôn nhau. Nhưng sau đó đã dừng lại ngay lập tức. Sau đó anh về nhà người bạn công ty đi cùng để ngủ nhờ.
Còn cuộc điện thoại hôm liên hoan? Tối đấy cô ta bị té trúng mảnh sành, không ai đứng ra mà họ đẩy qua cho anh. Anh đành đưa cô ta về nhà và sơ cứu cho cô ta.
Vậy là hôm ấy cô đã hiểu lầm và đòi chia tay với anh…
Chỉ vì hiểu lầm mà cô và anh đã xa cách, chúng ta không còn thấu hiểu và bên nhau nữa.
“Khuynh Nhược… em có nhớ anh không?”
“Anh nhớ em nhiều lắm.”
“Nếu có kiếp sau, chúng ta đừng hiểu lầm nữa mà hãy sống một cách bình yên tới cuối đời như những cặp đôi khác nhé?”
“Nơi này khung cảnh thật tuyệt… em đợi anh nhé? Chúng ta sẽ cùng nhau nhìn ngắm khung cảnh này mãi mãi.”
Dựa người vào tấm bia mộ của cô anh nhìn vào người con gái đang mỉm cười hạnh phúc trong tấm hình.
Em cười rất đẹp…
Anh rất yêu em… yêu em từ rất lâu rồi.
Anh đã từng yêu em và sẽ mãi yêu em như vậy.
Vào một ngày cuối mùa thu một ngôi mộ của một người con gái được chôn cất xuống, mang theo biết bao đau khổ và nước mắt.
Và cũng vào một ngày của mùa thu hai năm sau. Một ngôi mộ của một người đàn ông cũng dần được hạ xuống, lòng đất bao lấy anh. Anh mang theo niềm thương nhớ và hạnh phúc khi được đến một nơi. Nơi đấy có một người yêu, yêu hơn bất kì thứ gì.
Tình yêu của họ rồi sẽ được tiếp tục chứ?
Hết