Đến 7 giờ tối anh mới hoàn thành công việc và trở về nhà. Cứ ngỡ cô sẽ ở nhà chờ anh, căn nhà vẫn sẽ ấm cúng khi có hơi thở của cô.
Nhưng sự thật lại khác xa với anh tưởng tượng…
Mở cửa ra là một căn nhà tối thui, không một chút ánh sáng. Nó làm anh khó chịu khi chứng kiến khung cảnh này và sự lạnh lẽo toát ra từ nó.
“Khuynh Nhược…”
“Em đừng như vậy.”
“Trò đùa này không vui đâu… Khuynh Nhược.”
Điều này có nghĩa là sao? Cô bỏ anh đi rồi sao?
Không! Điều đó là không thể.
Chạy thẳng vào phòng ngủ, bật điện anh mở toang cách cửa ra. Nhưng điều bên trong làm anh như ૮ɦếƭ lặng.
Bỏ thật rồi… bỏ đi thật rồi…
Chiếc vali hôm qua cô sắp xếp đã không còn ở đấy nữa.
Vò đầu bứt tóc, trượt mình dọc theo bước tường. Anh như gục ngã tại chỗ khi thiếu vắng cô.
Nhưng rồi anh phát hiện trên bàn ngủ có một tờ giấy và cái gì đó.
Bước lại gần đấy mà tim anh đập liên hồi…
Trên bàn là bức thư được gấp ngay ngắn mà cô để lại. Và một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ.
Anh như hoá điên khi thấy cô biến mất. Đập phá đồ đạc, điên cuồng tìm kiếm hình bóng cô.
Nhưng nó như là mò kim đáy bể. Dù anh có làm cách nào cũng không thể thấy được cô.
…
Đã sáu tháng kể từ ngày cô rời anh đi. Anh thay đổi hoàn toàn, như trở thành một con người khác.
Bỏ bê công việc, từ bỏ tất cả. Anh nhốt mình trong nhà xong lại đi tìm kiếm cô. Rượu uống thay nước, mùi thuốc lá bay nghi ngút quanh phòng nơi anh và cô từng ở.
Căn nhà vẫn vậy, chỉ có anh và cô là khác.
Với từ trong túi áo ra chiếc hộp và lá thư được anh cất giữ cẩn thận. Nâng niu nó trong tay như là một bảo vật quý giá vô cùng với anh.
Nó không chỉ là bảo vật mà còn là cả sinh mạng còn sót lại của anh.
‘Thời Ngôn thân yêu của em!
Có thể khi anh đọc được lá thư này em đã đi rất xa rồi. Một nơi mà anh không thể tìm thấy em. Những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta anh hãy quên hết đi nhé. Em không trách cũng không oán anh mà còn rất cảm kích anh. Nhờ có anh mà mới có một Khuynh Nhược của hôm nay. Em đi rồi anh phải sống hạnh phúc đấy. Ở một nơi xa em sẽ cầu phúc cho anh và người anh chọn.
Em có dành dụm mua được một đôi nhẫn. Tuy nó không phải là thứ đắt đỏ gì mà chỉ là một cặp nhẫn bình thường thôi. Nhưng mong anh hãy giữ lấy nó. Chỉ cần thế thôi là em mãn nguyện rồi. Nhưng mà nếu… anh không muốn thì có thể bỏ đi cũng được.
Anh nhớ phải tự chăm sóc lấy mình đấy. Đừng vì công việc mà bỏ bê bản thân, nhớ đi ngủ sớm nếu không hôm sau anh sẽ bị đau đầu. Mùa đông phải mặc áo ấm đừng ỉ mình khỏe mà ăn mọc phong phanh.
Quen người khác rồi anh phải quan tâm cô ấy đấy. Dành nhiều thời gian và chăm sóc cô ấy hơn. Hãy về nhà sớm và thường đưa cô ấy đi chơi. Đừng vì một chút hiểu lầm mà cãi vã, anh cũng nhớ vạch rõ ranh giới với những cô gái khác đấy.
Tạm biệt anh, người mà em đã rất yêu.
Em đã yêu anh và sẽ mãi yêu anh như vậy.
Khuynh Nhược’
Trên tờ giấy có những chỗ lem luốc mực, nó là bị nước dính vào. Là nước mắt…
Anh cũng không nhớ rõ là nước mắt của cô hay là của anh nữa.
Đưa bàn tay của mình lên, anh xoa xoa chiếc nhẫn một cách dịu dàng. Tưởng tượng thấy nó như là thấy cô.
Khuynh Nhược… em đang ở đâu?
Anh nhớ em nhiều lắm.
Anh không muốn cô gái nào khác nữa cả… anh chỉ cần em thôi.
Về với anh được không? Xin hãy cho anh cơ hội giải thích và bù đắp cho em.