Em Luôn Tin Anh - Chương 07

Tác giả: Lê Thị Ngọc

Suy nghĩ một chút cô quyết định ở lại. Có gì ngày mai sẽ lên đường, cũng tiện luôn cho việc cô tìm nơi ở mới.
“Vậy cho em ở lại một tối nhé?”
“Được. Em ở phòng ngủ đi, anh nằm sô pha cũng được.”
Sau khi thống nhất cô và anh chia nhau mỗi người một nơi. Có lẽ một điểm chung giữa chúng tôi ở hiện tại là đều không ngủ được. Mỗi người một suy nghĩ, một buồn phiền khác nhau.

Sáng hôm sau cô thức giấc trễ hơn mọi ngày. Khi bước ra khỏi phòng điều làm cô ngạc nhiên là anh vẫn ở nhà. Nếu cô nhớ không lầm thì với tính cách của anh chắc chắn sẽ không đi làm trễ đâu.
Vậy là vì đưa tiễn cô nên hôm nay anh không đi làm sao?
“Chào buổi sáng.”
Trên người anh đeo chiếc tạp dề, đang tất bật trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Chắc là nghe thấy tiếng động của cô nên dù anh không quay đầu vẫn cất tiếng với cô.
“Buổi sáng tốt lành, Thời Ngôn.”
Cô cất giọng lí nhí đáp lời anh. Sau những chuyện xảy ra giữa chúng tôi thì đến cả việc đối mặt nói chuyện cũng là khó khăn.
“Em ăn sáng đi, anh chuẩn bị xong rồi.”
Bày lên đĩa thức ăn cuối cùng, anh tháo tạp dề ra rồi nhanh chóng kéo ghế cho cô rồi ngồi vào chỗ đối diện với ghế của cô.
“Không cần đâu… em muốn đi…”
Cô lên tiếng từ chối thì chưa kịp nói hết câu anh đã đứng dậy kéo cô ngồi xuống ghế.
“Ăn trước đi, anh đã nấu rồi.”
Cô và anh cùng ngồi ăn với nhau. Cả hai không ai nói với ai thêm một lời gì cả. Dù trong lòng rất nhiều thứ muốn nói nhưng lời lại không thành tiếng.
Sau khi ăn xong anh lại năn nỉ cô đi chơi, chỉ cần đi một ngày hôm nay thôi.
“Dù sao anh cũng lỡ xin nghỉ việc rồi.”
“Chúng ta chưa đi chơi với nhau bao giờ.”
“Coi như đây là lần cuối.”
Dù lí trí nói cô nhất định phải từ chối nhưng trái tim lại không nghe theo. Sau khi cân nhắc và đấu tranh giữa hai thứ cuối cùng trái tim cô vẫn chiến thắng.
Tình cảm cô dành cho anh quá lớn…
Nó chiến thắng tất cả.
Cô và anh đầu tiên là đến khu trung tâm, chúng tôi đi dạo bên nhau, đi đến không có mục đích.
Mới đầu có hơi ngượng nhưng càng về sau khoảng cách giữa cô và anh đã được tự nhiên hơn.
Đến bây giờ cô mới hiểu được cảm giác của những cặp đôi thực thụ. Họ bên nhau chỉ cần đơn giản như vầy mà hạnh phúc đến thế sao?
Đến trưa anh đưa cô đi ăn. Chúng tôi chọn một quán ăn nhỏ có tuổi đời khá lâu ở cuối một con hẻm. Và đến hôm nay cô mới biết thì ra đây là quán anh hay ăn, ăn từ khi còn bé đến lớn.
Tiếp theo anh dẫn cô tới một khu vui chơi lớn, nơi này rất đẹp. Cô từng thấy nó trên tivi và cũng luôn mong ước được đi. Cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không đến được mấy nơi như vầy thì hôm nay lại được anh dẫn tới.
Hôm cuối cùng anh và cô bên nhau…
Thật là một ngày có ý nghĩa với cô.
Anh nhìn cô vui vẻ chơi đùa mà bản thân cũng tự nhiên vui lên. Nếu chúng ta cứ như vầy thì thật tốt, đơn giản mà mộc mạc. Không cần lo nghĩ đến những lo toan hay tính toán ngoài kia.
Gắn kết lại như xưa liệu có được?
Nhưng có vẻ anh đã nghĩ quá sớm…
Chuông điện thoại của anh bất giác đổ chuông. Sau nghi nghe máy xong anh ái ngại nhìn cô. Muốn một ngày trọn vẹn bên cô nhưng công việc lại không cho phép.
Biết anh đang muốn nói gì cô đành giành nói trước.
“Anh có chuyện bận sao? Cứ đi trước đi, em không sao đâu.”
“Ừm, vậy anh đi trước. Em về nhà được không?”
“Được.”
Vẫy tay chào tạm biệt anh theo bóng lưng của anh. Nhưng chỉ đi được một đoạn anh đã quay phắt người lại, hét lớn về phía cô.
“Em đợi anh nhé? Anh có chuyện muốn nói.”
Nghe thế cô chỉ mỉm cười nhưng không nói thêm gì cả. Bóng lưng anh đi xa nước mắt cô cũng theo đó lăn dài.
Em đợi anh… đợi bao lâu cũng được.
Nhưng không thể nghe anh nói được nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc