Anh quay lưng bỏ đi, không quên tay trong tay dắt theo cô ta. Khung cảnh ồn ào giờ đây yên tĩnh chỉ còn mình cô đứng dõi theo bóng lưng họ.
Dõi theo từng bước chân của anh, cô thấy cô gái Liễu Nhi ấy quay đầu lại. Cô ta mấp mé môi nói vài từ không thành tiếng.
“Tôi xin lỗi.”
Ba từ đấy là cô ấy nói với Khuynh Nhược cô…
Tất cả đã kết thúc…
Cô đã khiến anh chán ghét cô…
Vậy là mối lương duyên của cô và anh đã chấm hết.
Cô nên vui mới phải chứ? Điều khiến cô lo lắng nhất cuối cùng cũng thực hiện được.
Vậy là cô có thể an tâm rồi…
Sau khi tính tiền xong cô lững thững đi bộ về.
Bác sĩ nói rằng bệnh của cô phát hiện trễ nên đã đến giai đoạn cuối, mọi chuyện còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Thư giãn, nghỉ ngơi và nhập viện điều trị tốt thì có thể kéo dài được. Nhưng cô đã từ chối, cô không muốn tiếp tục nữa.
Những cách điều trị ấy rất đau đớn và cũng không kéo dài được bao lâu. Thôi thì để tự nhiên sống những ngày tháng thoải mái cuối cùng.
Cô mất khoảng nửa tiếng thì về tới nhà. Đứng trước cửa cô nhìn thấy xe của anh được đâu ở một bên.
Giữ cho tâm mình bình tĩnh, cô thu lại hết những dáng vẻ buồn bã. Chạm tay lên nắm vặn cửa cô kéo mở ra.
Bước vào nhà, anh đang ngồi trên sô pha. Đấy là nơi quen thuộc, là nơi cô hay thu mình ngồi đợi anh.
Nay có vẻ đã đã khác…
“Khuynh Nhược…”
Anh cất tiếng gọi cô. Một lời nói nhẹ nhàng và chứa đựng sự yêu thương như trước kia.
“Thời Ngôn, em sẽ dọn đi.”
Đáp trả anh cô chỉ đơn giản nói, một giọng nói khô khan không mang theo chút tình cảm nào.
“Tại sao chúng ta lại như vậy?”
Tại sao ư? Cô cũng chả rõ nữa, có thể là do anh đã ngoại tình hay là do cô không thể sống bên cạnh anh được nữa.
“…”
Đối với câu hỏi của anh cô không trả lời. Vì cô không biết nên nói thế nào cả. Chỉ biết đứng đấy nhìn tấm lưng đơn độc của anh thở dài.
“Em muốn đi đâu?”
“Anh cũng biết đấy em thích yên tĩnh và cây cỏ nên đã tìm được chỗ rồi. Anh không cần lo.”
Anh quay qua nhìn cô. Chúng tôi gần nhau đến thế nhưng xa cách như trời và đất. Thấy nhau nhưng thẳng thể chạm vào và ôm lấy nhau.
Đứng trước anh cô sợ mình sẽ yếu đuối và rơi lệ mất. Hướng về phía phòng ngủ đi tới, cô muốn sắp xếp đồ.
Vào phòng của của hai người, nơi đã mang lại cho cô biết bao cảm xúc. Đây là nơi vui buồn, hạnh phúc và cũng có đau khổ của cô.
Đã ở đây một thời gian dài, nói chia li rời xa thật sự là đau lòng…
Cô cũng chả biết rõ là đau lòng vì người hay vì cảnh nữa.
“Em muốn đi ngay sao?”
“Vâng.”
Nhìn cô bắt đầu lôi quần áo ra gấp gọn bỏ vào vali, anh đứng trước cửa phòng nói vọng vào.
Đi ngay sao? Cô nghĩ chắc là vậy. Dù cô cũng chả biết mình nên đi đâu hay làm gì cả. Nhưng cũng không thể ở đây được.
“Nhưng trời đang mưa rất to còn có cả chớp nữa, em cứ ở lại trước đi rồi tính sau.”
Nghe anh nói thế cô mới đứng dậy ra ngoài xem. Quả thật như anh nói trời đang mưa rất to, còn có cả chớp nữa.
Cô từ bé đã sợ sấm chớp, cộng thêm khi ba mẹ gặp nạn ở một mình cô ngày càng sợ hơn.
Đây cũng là điều anh biết rõ. Và có lẽ ông trời đang giúp anh rồi.