Em Luôn Tin Anh - Chương 04

Tác giả: Lê Thị Ngọc

“Em làm sao vậy? Đang yên đang lành nói dừng lại? Chúng ta đã bên nhau bao lâu rồi? Nói dừng là dừng sao?”
Anh lớn tiếng quát lên. Đánh bay cái gì là mệt mỏi, buồn ngủ anh thay thế vào đó là sự mất bình tĩnh và nóng giận.
Đi tới trước mặt cô, anh đứng từ trên nhìn thẳng xuống. Tại sao chứ? Tại sao cô lại bình tĩnh như vậy?
Thấy cô vẫn thản nhiên ngồi đấy mà không thèm nhìn tới mình, tức giận anh nâng bàn tay lên giữ lấy chiếc cầm nhỏ của cô nắm chặt.
“Em chán cuộc sống như thế này rồi. Chúng ta đừng làm khổ nhau nữa.”
Vì đau nên cô nhíu chặt mày. Ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không, em nói dối. Rốt cuộc là sao hả? Anh sẽ không bao giờ tin cái lí do mà em nói này đâu.”
“Đấy là sự thật.”
Gỡ tay anh khỏi cằm mình, cô đứng dậy bỏ về phòng. Trước khi đóng cửa cô liếc nhìn về phía anh. Anh vẫn đứng bất động tại nơi đó. Có vẻ anh sốc lắm…
Cô thật sự không hiểu. Tại sao anh lại như vậy? Nếu anh đã muốn đi quá giới hạn quan hệ nhiều lần với cô gái ấy thì nên biết chuyện này sớm muộn cũng xảy ra.
Trượt mình dọc theo cánh cửa. Cô ngồi tựa lưng vào cửa gục mặt xuống đầu gối. Những giọt nước mắt cô giấu nghẹn nãy giờ cuối cùng cũng vỡ oà ra.
Em không mạnh mẽ, em chỉ muốn giữ những khoảnh khắc cuối đời đẹp nhất cùng anh thôi mà?
Là em ích kỷ tham lam muốn ở bên anh nhiểu hơn. Đáng lẽ nên chuẩn bị rời đi từ sớm mới đúng.

Cả một đêm trần trọc không thể chợp mắt. Sáng hôm sau tuy đã dậy từ sớm nhưng cô đợi anh đi làm rồi mới bước ra khỏi phòng.
Cô không có can đảm đối diện với anh.
Bụng trống rỗng nên cô đi về phía bếp muốn tìm gì đó ăn lót dạ. Đứng trước một bàn ăn nào là sữa và cháo. Chúng vẫn còn nóng hổi và nghi ngút khói, mùi thơm bay thoang thoảng cả căn phòng.
Kế bên còn có một tờ giấy nhỏ của anh để lại.
“Anh không biết vì sao em lại như thế. Nhưng xin em hãy suy nghĩ lại. Chúng ta đã bên nhau rất lâu rồi đừng vì một chút chuyện nhỏ mà buông tay nhau, em nhé!”
“Không phải em rất thích ăn món anh nấu sao? Hôm nay anh đã dậy sớm để trổ tài cho em đấy. Đừng bỏ bữa mà ăn ngon miệng nhé.”
Nhìn một bàn ăn hương vị quen thuộc rồi lại nhìn đến những nét chữ đẹp đẽ của anh. Đối với em chỉ như vầy là đủ rồi.
Đem tờ giấy cất kĩ vào một chiếc hòm cũ kĩ, sau đó cô bắt đầu ngồi xuống ghế dùng bữa sáng.
Ăn một miếng đầu tiên và cảm nhận.
Ừm… chúng vẫn ngon miệng như vậy.
Khi chuẩn bị múc lên miếng thứ hai đưa vào miệng thì điện thoại của cô lại đổ chuông.
Đây là số máy lạ…
Do dự rồi ấn nút nghe, cô nghe người bên kia đầu dây nói.
Đến khi cúp máy rồi ngồi thẫn thờ một lúc cô mới kịp tiêu hoá việc đã xảy ra.
Hết tâm trạng để ăn, cô nhanh chóng dọn dẹp rồi quay về phòng ngủ.
Nhốt mình trong đấy gần 2 tiếng sau cô mới mở cửa bước ra. Kiểm tra kĩ từ đầu đến chân một lần nữa rồi cô rảo bước ra khỏi nhà.

Ngồi ở một góc khuất của quán cà phê cô chờ đợi người tới. Đến khoảng 15 phút sau có một cô nàng xinh đẹp đi tới chỗ cô.
“Cô là Khuynh Nhược đúng không?”
Ngước lên nhìn người con gái ấy. Phải nói một câu thôi cô ấy thật sự quá đẹp. Cô thật sự thua, thua về mọi mặt.
“Vâng. Còn cô là Liễu Nhi đúng không?”
“Đúng vậy, là tôi.”
Đúng rồi! Đây là cô gái trong tấm hình anh ôm hôn, và chắc cũng là cô gái trong cuộc điện thoại hôm qua.
Giọng nói mượt mà, nhỏ nhẹ nhưng không kém phần ma mị và quyến rũ.
Cô ấy ngồi xuống đối diện với cô, sau khi người phục vụ mang nước lên xong xuôi cô và cô ấy bắt đầu nói chuyện chính.
“Xin lỗi vì đã qua lại với anh Thời Ngôn.”
Chúng tôi ái ngại nhìn nhau, sau một lúc thì cô ấy lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng ấy.
Và câu đầu tiên là thừa nhận.
“Tôi biết là tôi ích kỷ nhưng xin cô hãy để anh ấy đến bên tôi được không? Tôi thực sự rất yêu anh ấy. Xin cô hãy rút lui, hủy bỏ chuyện kết hôn với anh ấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc