Kể từ ngày hôm ấy cô và anh vẫn sống với nhau. Chúng tôi lãnh đạm, không mặn không nhạt trôi qua từng ngày.
Không một ai nhắc lại đến chuyện đấy cả. Nhưng cũng không thể xoá bỏ, nó như một vách ngăn giữa cô và anh.
Một vách ngăn mỏng, mỏng thôi nhưng chúng tôi cũng không thể xé rách nó để tiến gần nhau hơn.
Anh có vẻ đã sửa đổi một chút rồi. Ở nhà nhiều hơn, và hạn chế đi đêm về khuya.
Cô cũng không muốn đay nghiến chuyện ấy. Vì cô rất yêu anh và muốn cho anh một cơ hội.
Thời gian không còn nhiều, cô muốn trân trọng những khoảnh khắc nhỏ nhoi cuối đời này.
Hôm nay anh đi liên hoan với công ty. Và có vẻ sẽ về trễ lắm.
Khuynh Nhược dọn dẹp nhà cửa xong xuôi nhìn đồng hồ đã là hơn 10 giờ đêm. Cô do dự một hồi rồi vẫn quyết định cầm máy lên gọi cho anh.
Lo lắng cho anh rất nhiều. Cô sợ lỡ anh uống nhiều say rồi không về được thì sao? Dạo này đường xá đi đêm về rất nguy hiểm.
_Tút…tút_
Điện thoại reo chuông một hồi vẫn không có người bắt máy. Chờ đến gần hết nhạc chuông thì cô mới tắt máy.
Chắc anh đang bận nên không nghe được.
Suy nghĩ một chút cô lại cầm máy nhắn tin cho anh.
“Thời Ngôn, anh về chưa?”
“Anh nhớ đừng uống nhiều nhé. Còn phải lái xe về đấy.”
Nhìn tin nhắn lại một lần nữa rồi cô ghi thêm mấy chữ.
“Em đợi cửa anh.”
Em đợi anh…
Sau đấy cô ngồi yên vị trên sô pha xem tivi. Được khoảng 15 phút thì điện thoại kế bên đổ chuông.
Tạm dừng tivi cô nhanh chóng vơ lấy chiếc điện thoại ấn nghe. Đầu dây bên kia mới đầu hơi yên tĩnh cô nói alo mấy lần vẫn không đáp lời.
“Á… đau quá… anh nhẹ chút đi.”
“Em… ráng chịu chút, sắp ra rồi.”
“Nhưng người ta đau quá.”
…Cộp…
Chiếc điện thoại trong tay cô rơi mạnh xuống nền nhà. Cô như người vô hồn ánh mắt vô định nhìn về phía trước.
Đấy là giọng nói của anh… và một cô gái.
Họ đang nói cái gì vậy?
Hiện tại cô không biết nên làm gì cả. Đứng lên nhìn quanh nhà một vòng rồi cô rảo bước về phía trước.
Giả dối… tất cả chỉ là giả dối.
…
Gần 12 giờ đêm anh mới về nhà. Mở cửa thấy cô vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc, anh nhẹ nhàng tháo giày bước vào.
“Anh về rồi, sao em không ngủ trước?”
Bước tới chỗ cô, anh ôm choàng lấy cô từ đằng sau. Ngửi lấy mùi thơm sữa tắm dịu nhẹ từ cần cổ của cô.
“Giận sao? Đi ngủ thôi nào, thức khuya xấu lắm.”
Anh nhõng nhẽo nói bằng giọng mũi. Có vẻ anh đã khá mệt rồi, ánh mắt lim dim miệng thì nói lí nhí.
“Chúng ta dừng lại đi.”
Cô vẫn ngồi yên, nhìn thẳng về phía trước. Giọng nói đều đều không nặng không nhẹ, nghe như một con người mất sức sống nói không ra hơi.
“Em nói gì cơ?”
Anh đứng thẳng người hỏi cô lại một lần nữa. Tuy đã nghe thoáng qua nhưng anh vẫn không tin vào tai mình.
Có lẽ đã quá mệt mỏi nên anh đã nghe lầm. Đang yên đang lành sao cô nói như vậy được?
“Em nói chúng ta dừng lại đi.”
“Em mệt rồi. Không thể tiếp tục nữa, càng không thể cùng anh tiến tới việc hôn nhân.”
“Chúng ta buông tay nhau anh nhé? Em nghĩ việc ấy sẽ tốt hơn cho cả hai. Anh không khó chịu và em không mệt mỏi.”