Nắm chặt trong tay chiếc điện thoại, lâu lâu cô lại mở máy ra nhìn lấy tấm hình của anh và cô ta.
Cô gọi cho anh nhưng anh không nghe máy.
Một cuộc…
Hai cuộc…
Ba cuộc…
Rồi cô không thể gọi được nữa. Anh đã tắt nguồn rồi, cô chỉ nghe được giọng của chị tổng đài thôi.
Giọng nói ngọt ngào nhưng lòng cô lại đắng cay.
Chỉ cần nghĩ anh đang bên cô gái khác làm cô không tài nào yên được. Cố chợp mắt nhưng cũng chỉ được năm hay mười phút là cô lại tỉnh giấc.
Ngồi trên sô pha nhìn về phía cửa. Thời gian một trôi đi như cách mà niềm tin cô trao anh vơi dần.
_Cạch_
Tiếng mở cửa vang lên, anh nhẹ nhàng bước vào. Cứ nghĩ giờ này cô ngủ chưa dậy nên anh nhẹ bước chân hướng về phía phòng ngủ.
Đã gần tới giờ đi làm, anh cần thay đồ nhanh chóng.
“Anh đi đâu, tại sao bây giờ mới về?”
Tay đang nắm lấy núm vặn cửa của anh khựng lại. Nhìn về phía phòng khách làm anh giật mình không thôi.
Cô ngồi quay lưng lại với anh. Anh không thể nhìn rõ biểu cảm của cô là như thế nào. Đành bước qua phía ghế sô pha đứng trước mặt cô.
Khuôn mặt cô hốc hác, khoé mắt lún sâu và có cuồng thâm nhàn nhạt. Những điều này chứng tỏ cho anh thấy có vẻ cả đêm qua cô không ngủ.
“Sao em lại ở đây?”
Anh hơi chột dạ vì câu hỏi và thấy cô như vầy.
“Em hỏi anh đi đâu tại sao bây giờ mới về?”
Cô vẫn ngồi thừ người ở đó, không nhìn anh hay nóng giận quát mắng. Cô chỉ đơn giản cất giọng khàn khàn nói với anh như bình thường.
“Hôm qua anh say và về khá trễ sợ làm phiền em nên đến nhà một người bạn để ngủ nhờ.”
“Phiền sao? Em là vợ chưa cưới của anh mà? Tại sao anh không về mà qua nhà bạn ngủ? Là người bạn nào, có phải cô gái này không?”
Cô chìa tay về phía anh. Bên trong là chiếc điện thoại và trên đó là tấm hình anh hôn một cô gái.
Tấm hình này…
Là Liễu Nhi lấy máy anh đăng sao?
“Nghe anh nói, thật ra…”
“Thật ra cái gì? Anh hôn cô ta rồi cả đêm không về là ngủ với cô ta sao? Anh rốt cuộc xem em là gì vậy?”
Anh muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu thế nào. Chuyện này thực sự khó nói, thôi thì đành để thời gian trả lời vậy.
“Anh sẽ nói với em sau. Bây giờ anh phải đi làm trước đã.”
“…”
Nhìn cô một lần nữa rồi anh quay người về phòng thay đồ. Khoảng chừng 10 phút sau anh lại bước ra.
“Anh đi đây.”
Thấy cô vẫn ngồi im đấy, anh nói vọng lại chào tạm biệt cô một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi anh rời đi cô mệt mỏi ngã người trên chiếc ghế sô pha. Bao nhiêu đau đớn, tủi nhục cô như trút hết ra.
Anh lại như vậy rồi…
Tại sao anh không giải thích với cô? Chỉ cần anh nói cô sẽ tin mà, tin anh một cách mù quán mà.
Lần trước cô gục ngã, suy sụp chính anh là người đưa cô thoát khỏi màn bóng tối ấy. Vậy lần này anh có còn giúp cô nữa không?
Anh là thanh mai trúc mã của cô. Hai người lớn lên với nhau từ bé và cô thích thầm anh. Cô khi ấy chỉ dám đứng xa nhìn anh và những cô gái khác bên nhau.
Luôn bên anh mỗi khi thất tình, chia tay và tỏ vẻ như không có gì xảy ra.
Nhưng chỉ cô biết bản thân buồn như thế nào.
Tuy anh không quá đối xử đặc biệt với cô nhưng chỉ một chút quan tâm cũng đủ cho cô rất vui rồi.
Tính cách cô nhút nhát và rụt rè, nên không giao tiếp với ai. Cả một quãng thời gian 乃út vở cô không mấy bạn bè.
Cứ nghĩ cô và anh chỉ có thể đến vậy thôi thì biến cố lại đến với gia đình cô.
Chỉ năm cô 18 tuổi…
Ba cô mất sau một vụ tai nạn bất ngờ. Cô rơi vào trầm cảm và suy sụp. Nhưng rồi vẫn gắng gượng đứng lên, vì cô còn có mẹ.
Nhưng số phận lại chơi đùa với cô…
Mẹ cô bị bệnh nặng cần có tiền chữa trị, cô bán hết của cải và lao vào kiếm tiền điên cuồng.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi nhưng rồi mẹ cô lại vẫn không qua khỏi.
Bà mất sau ba cô đúng hai tháng.
Đứng trước ngôi mộ của ba mẹ cô oà khóc như một đứa trẻ. Cầm tiền tháng đầu tiên đi làm trong tay cô thật muốn khoe với ông bà nhưng cái gì cũng không thể.
Không một ai bên cô và nghe cô tâm sự nữa.
Cuộc sống này còn gì ý nghĩa nữa hay không khi những người ta yêu thương lần lượt bỏ ta mà đi?
Nhốt mình trong căn nhà từng có đầy hơi ấm và hạnh phúc nay chỉ còn lại sự lạnh lẽo và cô độc.
Cô không ăn không uống, không bước ra ngoài nửa bước. Căn nhà chìm vào bóng tối, không một ánh sáng nào lọt vào.
Khi cô suy sụp nhất ấy thì anh đã đến bên và bước vào cuộc sống của cô.
Mỗi ngày anh đều qua đưa đồ ăn và chăm sóc cho cô.
Anh ngồi nghe cô tâm sự và nói chuyện với cô.
Chúng tôi cứ như vậy dòng dã suốt một năm trời. Dần dần cô mới dám bước ra ngoài, cởi bỏ lớp phòng vệ quanh người và tiếp tục với cuộc sống.
Cô và anh tiến đến với nhau. Nhưng anh lại giở tính trăng hoa như cũ. Cô chấp nhận và an phận sống tiếp. Vì có lẽ trong tiềm thức của cô anh chính là nguồn sống còn sót lại duy nhất.
Nhưng lần này anh lại càng ngày càng quá đà…
Mà dù sao cô cũng không thể tiếp tục với anh được nữa.
Cô đã lỡ bị ung thư giai đoạn cuối rồi. Thời gian của cô không còn nhiều, nó đang bị rút ngắn từng ngày.