“Thời Ngôn! Hôm nay em đi…”
“Thôi đi, anh đi làm cả ngày mệt mỏi em để cho anh yên một chút được không?”
Anh quát lớn vào mặt cô mà không nhìn đến trên tay cô đang cầm một tờ giấy và thái độ hôm nay khác rất nhiều với mọi hôm.
Chán nản với hoàn cảnh này, anh mặc cô đứng tại đấy bỏ người vào phòng.
Cánh cửa đóng rầm lại. Chỉ là một cánh cửa bằng gỗ nhưng đôi khi cô cảm thấy nó như cả một khoảng cách rất xa không thể với tới.
Nó ngăn cách cô và anh. Nhìn thì rất gần nhưng cô lại không thể chạm vào.
Khuynh Nhược đành lủi thủi ra phòng khách, căn nhà này của cô và anh khá nhỏ. Nó chỉ có duy nhất một phòng ngủ.
Mỗi lần cãi vã hay anh cần không gian riêng thì cô sẽ ra ghế sô pha nằm.
Anh không phải cố ý đâu. Chỉ là anh áp lực và mệt mỏi thôi…
Nằm co mình trên chiếc ghế sô pha lạnh lẽo. Cô tự thôi miên mình ‘Rồi ngày mai sẽ ổn thôi.’
…
“Anh ơi, anh chuẩn bị về chưa?”
“Muốn ăn gì không em nấu.”
Nhìn những dòng tin nhắn đã được gửi đi hơn 20 phút. Mặc dù anh vẫn online và còn chia sẻ một bài viết nhưng vẫn không trả lời tin nhắn của cô.
_Ting_
Đến khi cô buông bỏ điện thoại xuống, mệt mỏi úp mặt vào chiếc gối kế bên thì bỗng điện thoại kêu lên một tiếng nhỏ.
Giật mình rồi vùng dậy vơ lấy chiếc điện thoại. Cô hồi hộp, chờ mong mở tin nhắn lên.
Nhưng chờ mong càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
“Tối nay có hẹn với đối tác, khỏi nấu.”
“Vâng.”
Một dòng tin nhắn ngắn ngọn, không dư thừa đến một chữ.
Không một câu yêu thương hay quan tâm, nếu không nói ai sẽ biết được cô và anh là vợ chồng sắp cưới?
Nhìn lại đoạn tin nhắn anh chỉ seen không rep nữa rồi cô lại mở đến bài viết anh mới chia sẻ hồi nãy.
Bài viết chia sẻ về thất tình…
Bài viết trước đó nữa là tương tư một người…
Trạng thái mối quan hệ của anh là độc thân.
Nhìn cả một trang cá nhân của anh không một thứ gì liên quan tới cô. Có thể nói là hoàn toàn giống một người đàn ông độc thân bình thường.
Trong khi đấy anh lại thường xuyên đăng ảnh bạn bè, những cô gái xinh đẹp chụp cùng. Tất nhiên cũng không thể thiếu những câu thả thính và màn chọc ghẹo dễ gây hiểu lầm của anh và người khác.
Cô từng hỏi và chấp vấn anh nhưng câu trả lời lúc nào cũng cứng nhắc và rập khuôn.
“Tụi anh là bạn bình thường.”
“Chỉ là mấy câu nhắn nhít linh tinh thôi mà.”
“Anh mệt mỏi quá, em lúc nào cũng vậy. Nếu cứ như vầy làm sao anh chịu được?”
Cãi vã, giận hờn là những điều không thể tránh khỏi.
Tuy không muốn nhưng cô phải thừa nhận rằng anh ngoài tham công tiếc việc còn có thói trăng hoa.
Đang lướt Facebook thì điện thoại cô lại có thông báo.
Thời Ngôn vừa chia sẻ một hình ảnh…
Giờ này có lẽ anh đang ăn tối cùng đối tác.
Ấn vào dòng thông báo, hình ảnh anh chia sẻ hiện lên.
Trong đấy là cảnh anh đang hôn môi cùng một cô gái ăn mặc xinh đẹp, đầy nóng bỏng.
Chiếc váy ngắn của cô ta ôm sát vào thân hình đầy đặn, quyến rũ. Váy ngắn màu đỏ càng tôn lên nước da trắng ngần của cô ấy.
Chiếc váy hàng hiệu thiết kế cúp иgự¢ khoét sâu, làm lộ một mảng da thịt đầy đặn trắng không tì vết ở иgự¢ cô.
Anh ôm chặt lấy cô ấy, hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy. Họ có vẻ rất hưởng thụ cảm giác của nhau mang lại.
“Ăn tối cùng người đẹp của tôi.”
Giọt nước mắt của cô rơi xuống điện thoại. Nó rơi ngay chỗ nội dung anh viết của bức hình.