Chương 78: Ngoại Truyện 3Kỷ Nguyên
Lần cuối cùng gặp Tống Tư là trong hôn lễ của An Tĩnh và Trần Thuật.
Hôm ấy, cô ấy xin nghỉ một ngày, vội vội vàng vàng đi từ thành phố F tới thành phố A để tham dự hôn lễ của bạn thân. Trong đám bọn họ, An Tĩnh và Trần Thuật kết hôn sớm nhất.
Hôm ấy, An Tĩnh thật sự rất đẹp. Cô ấy mặc bộ váy cưới màu trắng hở vai, thuần khiết mà đẹp đẽ, khuôn mặt trang điểm tinh tế, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, lúc nhìn thấy cô, vẻ mặt cô ấy có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn cả là nụ cười.
An Tĩnh nâng chiếc váy cưới rất dài đi về phía Kỷ Nguyên. Phía sau còn có mấy người đi theo nâng đuôi váy.
Kỷ Nguyên vội đi tới, đỡ lấy cánh tay của cô ấy, vẻ mặt áy náy:
"Ngại quá, máy bay hạ cánh hơi muộn."
An Tĩnh vờ ra vẻ không vui, mỉm cười nói: "Cậu nói gì vây, mình biết cậu bận, cậu có thể đến là mình vui lắm rồi."
Sau khi tốt nghiệp Kỷ Nguyên liền định cư ở thành phố F, hơn nữa giai đoạn này công việc của cô vô cùng bận rộn, có lúc còn rất khó mà tìm được cô, nhắn tin cũng không có thời gian nhắn lại, huống hồ là gặp mặt.
Không phải như vậy. Kỷ Nguyên nắm tay An Tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc: " Nhất định phải tới chứ, ngày quan trọng trong cuộc đời cậu sao mình lại có thể vắng mặt được, không đến thì không phải là bạn bè."
An Tĩnh hiểu cô, hai người không hẹn mà gặp cùng mỉm cười. Kỷ Nguyên và An Tĩnh là bạn bè từ thời cấp ba. Hai người bất kể là tính cách hay sở thích đều có chút tương đồng, vì thế vẫn giữ được tình bạn cho tới bây giờ, không phải là thường xuyên liên lạc nhưng trong lòng đều có nhau.
Hai người nhìn nhau một hồi, còn chưa nói gì nhiều thì sau lưng vang lên một giọng nói cà lơ phất phơ rất thân thuộc.
"An Tĩnh, cậu có biết Trần Thuật đi đâu rồi không..."
Kỷ Nguyên sững người một lúc. Trong ký ức hình như đã rất lâu rồi không nghe thấy giọng nói này, lâu tới mức cô cũng không biết phải quay đầu lại như thế nào, không biết phải đối diện như thế nào, cô túm chặt áo mình.
An Tĩnh nghiêng đầu, nhìn về phía Tống Tư, lấy làm lạ: " Sao vậy?"
Tống Tư đứng ở cửa, cậu ta phóng khoáng đứng dựa vào tường, cười khì khì mách tội: "Mình tìm mãi không thấy Trần Thuật nên muốn đến chỗ cậu xem thế nào, ờ, hình như cũng không ở đây, cậu ta đi đâu rồi nhỉ?"
Cậu ta ngó ngó nghiêng nghiêng, phát hiện Trần Thuật không có ở đây. Rồi lại gãi đầu gãi tai lẩm bẩm: "Mình nghĩ chắc chắn là cậu ta lại trốn vào đâu rồi, để một mình mình tiếp phụ huynh của mọi người là không được."
Vì Tống Tư có làn da trắng trẻo, ngoại hình nho nhã, trông rất đáng mến. Hơn nữa cậu ta biết cách ăn nói, lại rất nhanh nhẹn nên bắt được lòng của những người lớn tuổi, vì thế hết người này đến người khác muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ta, cứ kéo cậu ta lại không cho cậu ta đi.
Tống Tư rất mệt, cũng không biết làm thế nào cả. Cậu chỉ có thể dùng đủ thứ lý do để tìm cách trốn. Cậu đi vài bước, vô tình phát hiện ra có một bóng dáng cậu chưa từng gặp, rất cao và gầy, cậu khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô gái ấy: "Đây là?"
Kỷ Nguyên chợt bừng tỉnh. Cái gì cần phải đối diện thì vẫn phải đối diện. Cô cụp mắt xuống, từ từ quay đầu lại.
Mắt Tống Tư sáng lên, nở nụ cười tươi rói: "Kỷ Nguyên?"
Kỷ Nguyên khẽ mỉm cười, "Tống Tư."
Ký ức như một cánh cửa, từng bức màn mở ra trước mắt. Cô đang nghĩ, rốt cuộc từ lúc nào cô đã thích người này. Có lẽ là từ hồi lớp mười. Vì từ nhỏ bố mẹ ly dị, cộng thêm với công việc làm ăn của bố rất bận nên bắt đầu từ tiểu học, cô đã phải học cách tự lực cánh sinh, tự đi học một mình, về đến nhà cũng vắng vẻ hiu quạnh.
Trong nhà không có một ai. Chỉ có tờ giấy nhắn và tiền tiêu vặt bố để trên bàn. Cô đã sớm quen với chuyện đó nên không còn thấy lạ nữa.
Hồi nhỏ Kỷ Nguyên rất thích cười. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, khuôn mặt của cô càng ngày càng trở nên bình thản, thậm chí có chút lạnh lùng, lâu dần, vì tính cách của cô nên cô không có bạn bè. Cô cũng không chủ động kết bạn.
Chuyện này cũng không có gì to tát, cho dù chỉ có một mình vẫn có thể sống rất tốt.
Đến năm lớp mười. Vì tính cách của cô lạnh lùng, ngoại hình không nổi bật nên trong lớp đám bạn học càng im lặng là thường, tới mức các bạn nữ không dám nói chuyện với cô, dần dần cũng không rủ cô chơi cùng nữa.
Kỷ Nguyên nhìn bọn họ thường ngày cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau đến nhà ăn, cùng nhau đến tiệm tạp hóa, nói không ngưỡng mộ thì không phải, chỉ là cô đã quen với cuộc sống như thế rồi. Cuộc sống chỉ có một mình.
Còn nhớ có một lần sau khi tan học cô tới vườn hoa trường, ở đó có một bụi cỏ ẩn khuất, có mấy chú mèo hoang thường hay tới đó, chúng rất ngoan, nhìn thấy người cũng không bỏ chạy. Cô tình cờ phát hiện ra chỗ đó.
- --
Bây giờ, Kỷ Nguyên đang trên đường tới đó. Bước chân của cô cũng vui tươi hẳn lên, trong lòng ẩn chứa niềm mong đợi vô hạn, cô thường xuyên mang thức ăn cho những người bạn mới này vào giờ tan học, hoặc gãi ngứa cho chúng. Đồng thời cô cũng nói chuyện với chúng.
Ví dụ than phiền về những chuyện không vui trong học tập, hoặc chia sẻ với chúng hôm nay cô đã ăn món gì ngon. Bọn chúng cũng sẽ yên lặng lắng nghe, Kỷ Nguyên cảm thấy nơi này chính là vùng trời nhỏ bé tươi đẹp của cô. Mỗi ngày chuyện vui nhất của cô chính là được đến đây.
Nhưng, không ngờ lần này lại có người ở đây. Kỷ Nguyên đứng sau góc tường, sững sờ nhìn phía trước. Giây đầu tiên, suy nghĩ hiện lên trong đầu cô chính là vùng trời nhỏ bé của mình đã bị người khác phát hiện. Ở phía xa, một bạn nam ngồi dưới đất, cậu ta có làn da trắng, đôi mắt hơi tròn, không chịu mặc bộ đồng phục hẳn hoi, cậu ta đặt thức ăn cho mèo dưới đất, chống cằm mỉm cười: "Này, ăn đi, những thứ này hôm qua anh vừa mua đấy."
Lũ mèo hình như không sợ cậu ta. Có con còn lại gần cậu, ngửi ngửi, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống liếm móng vuốt.
Cậu bạn đó vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên không biết phải nói gì, có chút ngây ngây ngô ngô: "Hả? Em làm như vậy là muốn anh vuốt ve em sao, vậy thì anh không khách sáo nữa nhé bé cưng."
Cậu ta cúi người, tay chạm lên người chú mèo, thở dài: "Haizz, vì sao hôm qua anh mới phát hiện ra các em nhỉ, trước đây có phải là các em ăn không đủ no mặc không đủ ấm không? Hả? Bé con đáng thương."
Kỷ Nguyên nghiêng đầu nhìn sang. Cô phát hiện anh chàng này hình như có xu hướng lắm lời, cái miệng không ngừng nói một giây nào, chỉ một mình lẩm bẩm mà cũng có thể nói rất vui vẻ.
Mùa này, dưới mặt đất đầy lá rụng. Làn gió làm nhòa đi đôi mắt. Cũng không biết vì sao cô cứ đứng như thế nhìn rất lâu, cũng không lên tiếng làm phiền cậu ta, chỉ đứng nhìn như thế.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông. Tống Tư ho một tiếng, nhấn nút nghe điện thoại, đầu tiên cậu ta nghe đầu dây bên kia nói, sau đó mặt mày hớn hở gào lên với đầu dây bên kia: "Được được được, tôi lập tức đến ngay đây, ông và A Thuật đợi tôi."
Kỷ Nguyên nghĩ, cậu ta sắp đi rồi sao. Quả nhiên anh chàng cất điện thoại đi, cậu ta ngừng lại một chút, vuốt lông chú mèo nhỏ với vẻ lưu luyến: "Ngoan nhé, ngày mai anh lại tới thăm các em, hôm nay anh về trước đây, ngày mai sẽ mang đồ ăn ngon cho các em."
Kỷ Nguyên khẽ cử động, đợi cậu ta đi thật rồi mới bước ra. Cô chầm chầm đi tới chỗ lũ mèo, nhìn dưới đất vẫn còn thức ăn thừa, tâm trạng có chút kỳ lạ, chính là, phải nói thế nào nhỉ, cảm giác giống như bị ai đó phát hiện ra vùng trời riêng của mình. Rất vi diệu.
Tiếp đó, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư. Ngày nào cô cũng nhìn thấy cậu ta trong khoảng giờ này. Anh chàng này cũng nói chuyện với mèo giống cô, dường như cậu ta không bao giờ biết mệt, miệng nói không ngừng.
Kỷ Nguyên liền ngồi ở nơi cậu ta không nhìn thấy, tay làm bài tập, lặng lẽ nghe cậu ta nói, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang. Cậu ta thường than phiền hôm nay có rất nhiều bài tập, cậu ta còn nói hôm nay nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, chơi game cũng không qua cửa, cậu ta thích nghe nhạc của Vương Phi, và cả mấy người anh em mà cậu ta thường xuyên nhắc tới.
Kỷ Nguyên cảm thấy mình không làm bài tập một mình. Có một người bên cạnh mình, cảm giác này thật thích. Thậm chí Kỷ Nguyên cảm thấy mình và cậu ta rất thân quen rồi.
Đợi sau khi cậu ta đi rồi, Kỷ Nguyên mới bước lên phía trước. Tình hình này kéo dài liên tục nửa tháng, hàng ngày Kỷ Nguyên đều ở đó đợi cậu ta, có lúc cậu ta cũng đến muộn, có lúc cậu ta đầm đìa mồ hôi ôm quả bóng rổ chạy tới.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta không tới nữa. Nhưng Kỷ Nguyên thì ngày nào cũng tới, lại có một ngày, cô nhìn vùng trời nhỏ bé không một bóng người, ánh mắt có chút ngỡ ngàng, thực ra anh chàng này rất nổi tiếng ở trường. Cô biết cậu ta tên là Tống Tư, là một anh chàng thích ồn ào, nhưng rất tốt bụng. Chỉ là vì sao cậu ta không tới nữa. Kỷ Nguyên không thể kìm nén được cảm giác trống trải trong lòng.
Ngày hôm sau, cô nghe nói Tống Tư đang hẹn hò với một cô gái.
Hai cô gái đi ngang qua người cô, lời họ nói lọt vào tai cô.
Kỷ Nguyên ôm chồng sách đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Vẻ mặt rất thờ ơ, ánh mắt hường về nơi xa xôi. Thì ra là như vậy.
Trong thoáng chốc, cô bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
Khoảng thời gian đó chỉ như một chuyện nhỏ nhặt. Cô lại trở lại với những ngày học một mình, ăn cơm một mình, đi dạo một mình sau đó tới vùng trời riêng giải tỏa áp lực. Chỉ là cậu ta không tới nữa, cô cũng không bận tâm.
Khi học kỳ này sắp kết thúc, cô lại nghe nói Tống Tư và bạn gái cậu ta đã chia tay nhau. Sau khi nghe xong, cô lại tiếp tục học bài, chỉ là mỗi ngày càng chăm chỉ, cố gắng hơn.
Lớp mười một, cô đã vào được lớp A1, được học cùng lớp với cậu.
Trong lớp học này, cô có rất nhiều lần đầu tiên. Lần đầu tiên cùng với cô bạn thân An Tĩnh tới nhà ăn ăn cơm, lần đầu tiên được hỏi mượn khăn giấy, lần đầu tiên nói chuyện với cậu ta, lần đầu tiên ăn cơm cùng cậu ta, lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cậu ta, lần đầu tiên đón năm mới cùng cậu ta.
Cô đều ghi nhớ không thiếu một chi tiết nào. Cô không biết đó có phải là thích hay không. Chỉ là cảm thấy, hình như cuộc đời u ám này dần dần trở nên tươi sáng vì có nụ cười của cậu ta, vì có sự xuất hiện của cậu ta.
Có một khoảnh khắc cô thật sự rất muốn nói lời thật lòng với cậu ta, muốn hỏi cậu ta vì sao không đi cho mèo ăn nữa, muốn hỏi cậu ta chơi game thế nào, còn muốn hỏi cậu ta có còn nghe nhạc của Vương Phi nữa hay không. Nhưng, cậu ta lại có bạn gái mới.
Ngày sinh nhật Tống Tư, bạn gái của cậu ta cũng có mặt. Đó là một cô gái hoạt bát đáng yêu, ngoan ngoãn dịu dàng ngả vào vòng tay của cậu ta nũng nịu, cô ấy là kiểu con gái hoàn toàn khác với Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên không nói gì, chỉ đưa cho cậu ta món quà mà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Sau đó cô ra về trước.
Đêm hôm ấy cô không đi xe buýt mà đi bộ rất rất lâu. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ, chiếc cặp sách sau lưng rất nặng, cô đi mệt quá liền ngồi xuống chiếc ghế băng bên đường. Chốc chốc lại đấm đấm vào đôi chân mỏi nhừ. Toàn thân không chút sức lực, không muốn nói chuyện.
Đêm chỉ có một mình rất lạnh. Rõ ràng là đêm tối mùa hè có chút oi nóng, nhưng cô lại có cảm giác gió từ bốn phía dường như đều táp vào tận trong xương thịt, giống như kim châm, có một chỗ rất đau. Buồn bã không nói nên lời.
Cô cũng hiểu rõ một chuyện. Hình như không thể đến được với người ấy.
Ngày tháng cứ trôi qua như thế. Không biết từ lúc khi nào cô trở nên thân thiết với An Tĩnh, An Nguyệt, còn hai người họ thì lại gần gũi với Trần Thuật, Lục Cách. Kỷ Nguyên cũng trở thành bạn bè với Tống Tư.
Dường như cậu đã coi cô là một thành viên của nhóm, lúc nào cũng bảo vệ cô. Cũng không biết có phải là chuyện tốt hay không.
Lại có tin đồn hình như nghe ai nói cậu lại chia tay, hôm ấy lúc cô và An Tĩnh, An Nguyệt mua trà sữa xong đi ngang qua sân vận động, Trần Thuật cùng một đám người đi tới. Trần Thuật uống một ngụm trà sữa của An Tĩnh.
Tống Tư hai mắt sáng lên, cũng nghịch ngợm đòi học theo, cậu ta tươi cười hớn hở nháy mắt với cô, nũng nịu nói: "Chị ơi, thưởng cho em một ngụm đi mà."
Kỷ Nguyên ngước mắt lạnh lùng nhìn cậu ta. Hàng mi của Tống Tư rất dài, làn da trắng, lại rất mịn màng, khi cậu ta nhìn cô như thế, cảm giác rất đáng yêu, cô thấy xao động trong lòng bèn đưa trà sữa cho cậu ta. Cuối cùng Tống Tư không uống, hình như cậu ta có chút ngượng ngùng. Kỷ Nguyên cụp mắt xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Về sau cũng không có chuyện gì nữa.
- ---
Kết thúc kỳ thi đại học, cô đến thành phố F học đại học. Ở đây cô vẫn đi đi về về một mình, mặc dù bố cô đã chuyển cho cô đủ tiền ăn học, nhưng Kỷ Nguyên vẫn đi tìm việc làm thêm, cố gắng để cuộc sống của mình bận rộn hơn.
Cũng không có thời gian để trả lời tin nhắn trong nhóm chat. Chỉ là mỗi buổi tối quay về ký túc xá, tắm rửa vệ sinh xong, nằm xuống giường cô sẽ đọc lại từng tin nhắn trong nhóm chat, bọn họ nói chuyện rất dài. Cô phải kéo lên rất lâu. Đến phần của cậu, cô đều dừng lại một hai giây. Cậu ta nhắn tin giống như lúc nói chuyện vậy, lúc nào cũng thích thêm biểu tượng cảm xúc. Kỷ Nguyên chỉ cần tưởng tượng trong đầu là có thể biết được ngữ khí của cậu ta.
Cuối tháng Mười là sinh nhật của cậu ta. Kỷ Nguyên luôn nhớ, Tống Tư cũng ra sức kêu gào trong nhóm chat từ trước, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn quà khi nào quay về thành phố A thì từng người tặng cho cậu ta, bởi vì hôm ấy là thứ Hai, vì thế không thể rời khỏi trường được.
Trong giờ học, Kỷ Nguyên quay 乃út, nghĩ ngợi.
Sáng sớm hôm ấy, Châu Tề, Lục Cách đều chúc cậu ta sinh nhật vui vẻ ở trong nhóm chat.
Kỷ Nguyên đeo balo, đang trên đường tới giảng đường, cô không nhắn tin. Trong khuôn viên trường đại học F, đâu đâu cũng thấy sinh viên. Sáng sớm sương mù mờ mịt, lá vàng rụng đầy sân. Các bạn sinh viên bước đi vội vã, không ai dừng lại.
Kỷ Nguyên nhìn xuống mũi giày, khuôn mặt không một chút biểu cảm, nhưng trong lòng thì đếm bước chân. Đột nhiên, cô dừng lại, đứng ngây tại chỗ, không nhúc nhích, hàng mi của cô run run, khuôn mặt thanh tú dường như đã đưa ra quyết định.
Kỷ Nguyên mím môi, rồi hít một hơi thật sâu. Cô quay phắt đầu lại, chạy ra ngoài cổng trường. Rồi lại cúi đầu dùng điện thoại đặt một tấm vé máy bay. Cô thở hổn hển, không biết làm như vậy có đúng hay không. Nhưng chỉ biết rằng, nếu lần này không đi thì sẽ nuối tiếc.
Sẽ nuối tiếc. Chắc chắn là như vậy.
Cô không có ý gì cả, chỉ là muốn gặp cậu ta nói một câu chúc mừng sinh nhật. Chỉ như vậy mà thôi.
Lúc cô đến vẫn còn rất sớm. Cô tới gần trường của cậu ta tìm một quán ăn rồi đi vào, ngồi xuống gọi đồ ăn, nhưng cô không muốn ăn, chỉ ăn hai ba miếng rồi thôi.
Đến giờ tan học buổi trưa, cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu ta, khoảnh khắc giơ tay lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sững người, Tống Tư nắm tay một cô gái từ đằng xa đi tới.
Cô gái đó không nói chuyện với cậu ta, ánh mắt cố tình nhìn sang chỗ khác. Tống Tư liên tục cười với cô ấy, thỉnh thoảng lại còn làm đủ trò chọc cho cô ấy cười.
Cô gái ấy hình như hoàn toàn khác với những cô bạn gái trước đây cậu đã từng hẹn hò. Cô ấy có chút e thẹn, lại có cảm giác gì đó rất dịu dàng, khí chất rất khác biệt. Lúc thì không nhìn cậu, lúc lại lén nhìn trộm cậu. Đến tận khi bọn họ đi ngang qua Kỷ Nguyên, cô cũng không hề né tránh. Bởi vì ánh mắt của Tống Tư không hề rời khỏi cô gái kia.
Bên ngoài cửa kính trong suốt, khi hai người lướt qua nhau, Kỷ Nguyên vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Hôm đó, cô đã ngồi rất lâu. Hình như ngồi suốt cả buổi chiều, chủ quán cũng không đuổi cô đi. Mặt trời lặn, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô, khiến người cô nửa rực sáng nửa u tối, trong không khí có những hạt bụi rất nhỏ đang nhảy múa.
Kỷ Nguyên chớp mắt, cuối cùng rơi một giọt nước mắt. Nhưng bản thân cô không hề nhận ra. Cô đưa tay cầm điện thoại lên, gọi điện cho cậu. Sau đó chầm chậm đặt điện thoại bên tai. Đầu bên kia nghe máy, alo mấy tiếng liền, gọi tên của Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên nghe thấy giọng cậu ta, trong lòng nhói đau, sống mũi cay cay, cụp mắt nhìn xuống mặt bàn, một giọng nước mắt lại rơi xuống mặt bàn, trong veo. Cô nhìn thấy bóng mình trong đó, hình như có chút đau lòng.
Rất lâu sau, Kỷ Nguyên mới tìm lại giọng nói của mình, cô mấp máy môi: "Tống Tư, chúc mừng sinh nhật."
Đầu dây bên kia nói liên tục không ngừng, nói cảm ơn, còn nói có thời gian ra ngoài chơi.
Kỷ Nguyên mở to mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, trong lòng có chút nghẹn nào, ngữ khí ngập ngừng ngắt quãng, cố gắng kìm sự thở dốc, nói câu cuối cùng: "Tống Tư, hẹn gặp lại."
Cô không nghe cậu ta nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ cúp máy. Sau đó xóa số điện thoại của Tống Tư.
Cứ vậy đi. Tống Tư, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Cuối cùng cô phải nói lời tạm biệt với chàng trang thích mèo, thích nói nhiều ấy.
- ---
Thời gian quay trở lại hiện tại.
Tống Tư đi lên phía trước, ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới: "Kỷ Nguyên cậu tới lúc nào vậy? Mình nói này, cậu cũng thật không chân thành chút nào, mấy năm nay nhóm chúng ta tụ tập chỉ có mình cậu là không đến, lúc nào cũng nói là không có thời gian." Cậu ta cố tình bĩu môi: "Không còn tình cảm gì đúng không."
Kỷ Nguyên đang định nói thì An Nguyệt bước vào, cô ấy cau mày trợn mắt với Tống Tư: "Cậu nói linh tinh cái gì thế hả, Kỷ Nguyên đơn thuần là vì bận quá, đâu có như cậu suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm."
Tống Tư linh hoạt tránh né.
An Nguyệt và Kỷ Nguyên ôm nhau, chào hỏi nhau.
Lục Cách đứng ở cạnh cửa thò đầu vào. Cậu ta cau mày: "Tống Tiểu Tư ông đứng ở chỗ con gái làm gì thế, đi thôi, tới chỗ Trần Thuật, cậu ta đang bận ૮ɦếƭ đi được kia kìa."
Tống Tư ờ một tiếng. Cậu ta trêu chọc đám An Nguyệt mấy câu, sau đó vẫy tay nói buổi tối gặp lại rồi đi mất, lúc ấy phòng nghỉ mới yên tĩnh trở lại, thợ trang điểm cùng một số người khác cũng đi ra ngoài.
"Trời ơi, chị quên nói lịch trình với mẹ và mọi người rồi." An Nguyệt giậm giậm chân, cau mày: "An Tĩnh, em và Kỷ Nguyên cứ đợi ở đây, chị ra ngoài một lúc."
Chỉ trong một phút, chỗ này chỉ còn lại hai người họ. Mặc dù mấy năm gần đây họ không hay gặp nhau, nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên, vì thế lúc gặp lại cũng không có cảm giác xa lạ.
Kỷ Nguyên cẩn thận kéo đuôi váy cô dâu của An Tĩnh để cô ngồi xuống và nói: "Cẩn thận đấy."
An Tĩnh mỉm cười ừ một tiếng.
Thấy cô ấy không bị vấp, Kỷ Nguyên cũng yên tâm, tìm một chỗ bên cạnh cô ấy rồi ngồi xuống, chân thành chúc mừng: "An Tĩnh, chúc mừng cậu."
Bên cạnh đôi mắt to tròn long lanh của An Tĩnh dán nhũ trang trang điểm lấp lánh, rất đẹp. Tối nay cô ấy tỏa sáng rạng ngời, vô cùng xinh đẹp.
"Cảm ơn cậu."
Kỷ Nguyên thấy cô ấy như vậy, cũng cảm thấy rất mừng, có thể chứng kiến tình yêu từ cấp ba lên tận đại học, điều đó thật sự không dễ dàng, cô thật lòng chúc phúc cho họ.
Bắt đầu từ cấp ba Trần Thuật đã luôn chiều chuộng An Tĩnh, hình như từ trước đến nay cậu ta chưa hề thay đổi, luôn coi An Tĩnh là quan trọng nhất, còn An Tĩnh cũng rất yêu cậu ta.
Mọi chuyện cô đều biết. Vô vàn cảm xúc đan xen trong lòng Kỷ Nguyên, không biết phải nói gì, khóe mi ươn ướt, cô sờ tay An Tĩnh, nói với vẻ trịnh trọng: "Sau này nhất định hai người sẽ rất hạnh phúc."
An Tĩnh dịu dàng gật đầu. Cô ấy nhoẻn miệng cười, khịt khịt mũi, dang rộng hai tay ôm lấy Kỷ Nguyên, khẽ nói: "Mình sẽ hạnh phúc. Vì thế, Kỷ Nguyên, cậu cũng phải vui vẻ lên nhé, đừng để mình lo."
Kỷ Nguyên cụp mắt xuống, tựa vào vai cô ấy.
Cô lắng nghe giọng nói dịu dàng của An Tĩnh, ra sức gật đầu. An Tĩnh nói tiếp: "Mặc dù chúng mình không ở cùng một thành phố, nhưng chỉ cần cậu gọi điện cho mình, mình sẽ nghe máy bất cứ lúc nào."
Năm thứ nhất, thứ hai đại học, không biết vì sao Kỷ Nguyên càng ngày càng ít nói, có chút giống Kỷ Nguyên khi mới vào lớp mười một. An Tĩnh vẫn còn nhớ, có lần cô tới thành phố F thăm cô ấy, khi ấy Kỷ Nguyên làm thêm hai công việc liền, sắp xếp lịch trình của mình kín mít dày đặc. An Tĩnh tưởng cô ấy thiếu tiền, khéo léo đề nghị giúp cô ấy.
Kỷ Nguyên cúi đầu, nói chỉ là không muốn để mình có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ linh tinh. May mà gần đây Kỷ Nguyên đã trở lại bình thường.
An Tĩnh buông Kỷ Nguyên ra, nắm lấy tay cô.
"Kỷ Nguyên, cậu còn nhớ cậu đã từng nói với mình không?"
"Nói gì?"
"Chính là ngày trước cậu nói với mình là từ hồi lớp mười cậu đã thầm yêu một người."
Kỷ Nguyên há miệng, ánh mắt có chút bối rối.
An Tĩnh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nỗi xót xa. Cô ấy thở dài: "Hãy quên cậu ta đi."
An Tĩnh nghĩ mấy năm này tâm trạng Kỷ Nguyên lạ lùng như thế rất có thể đều là do người mà cô ấy yêu thầm.
Kỷ Nguyên không nói gì.
An Tĩnh khẽ nói: "Hãy bước ra, cho bản thân một cơ hội được không?"
Im lặng một hồi, Kỷ Nguyên ngước mắt, mỉm cười thoải mái và nói: "Mình đã sớm từ bỏ cậu ấy rồi, yên tâm, mình sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."
An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó. Kết quả có một đám người đi vào, lại bắt đầu bận rộn. An Tĩnh ngại ngùng quay sang nhìn cô. Kỷ Nguyên xua xua tay, ý nói không sao.
Cô ngồi bên cạnh chờ chán quá, đột nhiên cô muốn đi vệ sinh. Cô đi ra cửa, nhưng đi sang trái rồi lại sang phải mà mãi không tìm thấy, cô quyết định hỏi một người đi ngang qua: "Xin hỏi cô có biết nhà vệ sinh ở đâu không?"
Người đó ồ một tiếng, nhiệt tình chỉ tay ra phía sau và nói, "Ở kia kìa, sau đó rẽ phải đi thẳng là tới."
Kỷ Nguyên nhìn theo đường cô ấy chỉ, cảm ơn cô ấy.
Người đó mỉm cười với cô sau đó đi tiếp.
Kỷ Nguyên đi vài bước rồi đột nhiên dừng lại. Cô ngoảnh đầu nhìn bóng cô gái ấy như chợt nhận ra điều gì đó, ngay người nhìn một lúc rất lâu.
Tám giờ tối, tại khách sạn Quân Việt, hội trường tiệc cưới được trang trí lãng mạn, khắp nơi đều là hoa tươi và pha lê. Cảm giác giống như đang ở trong thế giới cổ tích vậy.
Người tới tham dự hôn lễ càng lúc càng đông.
Kỷ Nguyên đến từ rất sớm, nên cô vào chỗ ngồi trước, bàn của họ gần như là gần sân khấu nhất, thuộc phần trung tâm, Kỷ Nguyên tìm một chỗ ngồi, trên bàn có viết tên. Kỷ Nguyên nhìn một lúc, đều là những cái tên quen thuộc. Châu Tề, Hứa Gia Nghiệp, Lục Cách, còn có cả mấy cái tên không quen, cô không nhìn tiếp nữa.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt. An Nguyệt rất bận rộn, cô ấy mặc lễ phục đi qua đi lại, vẻ mặt nghiêm túc chỉ đạo tất cả mọi thứ. Bên kia, bà Lục Mỹ Hoa và Tống Mỹ Anh đứng cạnh nhau, cười cười nói nói. Bố của Trần Thuật đứng một bên, ông rất hiền từ, đã từng nhìn thấy nhiều lần trên tivi. Vì quá nổi tiếng nên nhanh chóng được mọi người vây quanh. Ông An Hướng Dật bận rộn tìm thông gia, kéo ông ra khỏi đám đông.
Kỷ Nguyên nhìn thấy rất rõ hai người không hẹn mà cùng nháy mắt với nhau.
Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp ngồi tựa lưng vào ghế trò chuyện.
Bọn họ đều ra dáng đàn ông trưởng thành.
Kỷ Nguyên nghe nói, lúc đầu bọn họ cùng mở một công ty nhỏ, Trần Thuật là ông chủ, nhưng điều khiến Kỷ Nguyên không thể tưởng tượng được là Hứa Gia Nghiệp thôi học, chạy đi làm game thủ chuyên nghiệp. Có điều mấy năm trở lại đây lên bổng xuống trầm, cậu ấy chỉ giành được một giải thưởng nhỏ, sau đó quyết định chuyển sang làm huấn luyện viên, ngược lại rất có tiếng tăm. Cuối cùng cậu ấy cũng đã tìm được đúng vị trí của mình, được làm nghề mà mình thích.
Đột nhiên một cô gái ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nguyên:
"Xin chào, tôi là Cố Vân."
Kỷ Nguyên quay sang: "Chào cô."
Cô có chút ngạc nhiên. Cô gái này chính là cô gái mà cô đã hỏi đường tới nhà vệ sinh lúc nãy, cũng là... cô gái mà Tống Tư nắm tay ngày trước, tóc cô ấy rất dài, dài tới eo, khí chất rất dịu dàng, Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy lúc trước Kỷ Nguyên đã nhớ ra rồi, cô bừng tỉnh.
"Xin chào, tôi là Kỷ Nguyên."
Cố Vân thở dài: "Hôm nay cậu ấy bận quá, bảo tôi ngồi xuống trước." Cô ấy nhớ ra điều gì đó, lại mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi, không giới thiệu bản thân, tôi là bạn gái của Tống Tư, cô là bạn học cấp ba với cậu ấy đúng không?"
Kỷ Nguyên ừ một tiếng.
"Vậy thì chắc tôi nhiều tuổi hơn cô, tôi là chị khóa trên của Tống Tư."
Cô ấy lè lưỡi: "Tôi với cậu ấy có thể coi là tình chị em."
Thì ra bọn họ ở bên nhau từ đó đến bây giờ.
Kỷ Nguyên cảm khái: "Rất tuyệt mà."
Bỗng nhiên Cố Vân ấp a ấp úng, khuôn mặt có chút thẹn thùng: "Tôi có thể hỏi cô một chút được không? Tống Tư hồi cấp ba như thế nào? Thật ngại quá, bởi vì tôi rất tò mò."
Kỷ Nguyên sững người một hồi. Tống Tư hồi cấp ba như thế nào? Thích ồn ào, thích nói chuyện, thành tích học tập tốt, cũng thích chơi bóng rổ. Nhưng cậu ta rất sợ lạnh, cứ đến mùa đông là không muốn làm gì cả. Cô nghĩ gì đó, khóe miệng nhoẻn lên, cuối cùng chỉ nói một câu:
"Tống Tư rất tốt bụng."
Cảnh tượng nhiều năm trước vẫn còn trong lòng cô. Anh chàng lắm mồm ở bên cạnh lũ mèo, ngồi dưới đất gãi ngứa cho chúng.
Chẳng bao lâu sau, hôn lễ bắt đầu, bàn này ngồi kín người. Ngoài bạn học cũ, còn có mấy chàng trai cô gái không biết tên, có lẽ là bạn đại học của An Tĩnh và Trần Thuật. Mấy người họ cũng gật đầu chào hỏi nhau, đặc biệt là con trai, bắt đầu trò chuyện với nhau luôn.
Trần Thuật đi tới, nói mấy câu với Châu Tề. Vẻ ngoài của cậu ta càng ngày càng điềm đạm, càng ngày càng nổi bật xuất chúng. Vẫn đẹp trai như xưa, cậu ta mặc bộ vest thẳng thớm, đôi mắt đen láy khi lướt qua người Kỷ Nguyên khẽ dừng lại, lịch sự gật đầu chào hỏi.
Vô hình chung toát ra vẻ trưởng thành, đã không còn là chàng thiếu niên năm xưa nữa.
Kỷ Nguyên phát hiện, mỗi người đều có chút thay đổi dù nhiều hay ít, ngay cả bản thân cô cũng vậy.
Tiếp đó Cố Vân chốc chốc lại nói chuyện với cô.
Đột nhiên đèn trong hội trường vụt tắt. Tiếng nhạc cất lên, trên chiếc màn hình ngoại cỡ là ảnh của hai người, bắt đầu từ giai đoạn còn là học sinh ngây thơ trong sáng, hai người mặc đồng phục ngay ngắn chỉnh tề, sau đó là ảnh chụp chung của hai người khi đi du lịch khắp nơi. Đến tận những tấm hình cuối, khi nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, trong hội trường có người xúc động bật khóc, cả Cố Vân bên cạnh cũng khóc.
Bên cạnh những tấm ảnh hạnh phúc có viết:
Cô ấy là An Tĩnh.
Tôi là Trần Thuật của An Tĩnh.
- ---
Trần Thuật đứng bên sân khấu, cậu thở ra một hơi. Mặc dù nhìn bề ngoài cậu có vẻ rất bình tĩnh, nhưng tim cậu thì đang đập rất nhanh, tay hơi run run, cậu nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh.
Bình tĩnh, Trần Thuật, ngày hôm nay cuối cùng cũng tới rồi.
Sau đó bất giác cười gượng một tiếng, ngay trước đó, lúc hai người vẫn còn một mình trong phòng nghỉ, cậu còn thản nhiên hỏi An Tĩnh có căng thẳng không.
Khi ấy An Tĩnh lắc đầu nói: "Bình thường, không căng thẳng lắm."
Trần Thuật cau mày, tỏ vẻ nghiêm túc: "Làm thế nào bây giờ, anh căng thẳng quá."
An Tĩnh:...
Trần Thuật da mặt rất dày, cậu nhếch miệng cười, hạ giọng nói:
"Thật đấy, không tin em sờ vào иgự¢ anh mà xem."
An Tĩnh nửa tin nửa ngờ giơ tay ra sờ, lúc ấy cậu chưa mặc vest, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu đen, khi tay của cô chạm vào иgự¢ cậu, liền tỏ vẻ ngạc nhiên. Phát hiện tim của cậu thật sự đập rất nhanh.
"Sao anh lại căng thẳng như vậy?"
Trần Thuật cầm tay cô, cụp mắt hôn lên đó: "Bởi vì sắp cưới được em rồi."
An Tĩnh sững sờ.
"Thật đấy." Trần Thuật mím môi, cúi người khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "An Tĩnh, em là cô dâu xinh đẹp nhất, cảm ơn em đã chọn anh, cảm ơn em đã nhận lời lấy anh, anh yêu em rất nhiều."
An Tĩnh chớp mắt, cau mày trách: "Anh đừng nói nữa, anh mà nói nữa là em sẽ khóc đấy, sẽ nhoè hết lớp trang điểm mất."
Trần Thuật:...
Không cho cậu thời gian suy nghĩ vẩn vơ, cánh cửa quy tụ mọi ánh đèn trong hội trường mở ra, tiếng nhạc trang nghiêm và thiêng liêng vang lên. Cô dâu khoát tay ông An Hướng Dật đi vào.
Tất cả mọi người đều hò reo cổ vũ.
An Tĩnh khẽ cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười, bước từng bước một. Cô đi chậm rãi và duyên dáng, dáng người thướt tha, uyển chuyển rạng ngời, để lộ cái trán căng bóng, mái tóc 乃úi cao phía sau, hai bên má là mấy lọn tóc xõa xuống, càng thêm phần xinh đẹp dịu dàng.
Chiếc váy cưới lấp lánh, đuôi váy rất dài. Xương quai xanh trắng muốt với đường nét hoàn mỹ lộ ra, dáng người của cô yểu điệu thướt tha.
Ánh đèn màu trắng, chiếu theo cô suốt đường đi. Dường như những hồi ức thời cấp ba lại lần lượt hiện lên, cuối cùng dừng lại ở hiện tại.
An Tĩnh biết, cô biết rằng hiện tại có rất nhiều người đang nhìn về phía cô, nhìn cô bước từng bước từng bước về nơi ấy, An Nguyệt, Kỷ Nguyên, Tống Tư, Lục Cách, Châu Tề, Hứa Gia Nghiệp. Và cả Trần Thuật của cô nữa.
Một tay cô cầm bó hoa cưới, tay còn lại khoát tay ông An Hướng Dật. Cuối cùng đi về phía hạnh phúc thuộc về cô.
Khoảnh khắc ấy, Trần Thuật có chút mơ màng, đầu óc không thể tập trung được. An Tĩnh đang đi về phía cậu lúc này giống hệt cô gái ngoảnh đầu nhìn cậu nhiều năm trước, đẹp tới mức chấn động lòng người, hoàn toàn không hề thay đổi.
Vẫn là Tiểu Tiên Nữ xinh đẹp nhất của cậu.
- -
Kỷ Nguyên đi ra khỏi khách sạn. Lát nữa cô vẫn còn có hẹn với đám An Tĩnh, An Nguyệt. Chỉ là lúc này cô muốn ra ngoài cho thoáng. Cô cúi đầu giẫm lên mấy hòn đá vụn, suy nghĩ về một số chuyện. Cuối cùng cô lấy điện thoại trong túi xách, gọi một cuộc điện thoại.
"Kỷ Nguyên, sao vậy?" Giọng nói trầm thấp vang lên.
"Sư huynh, ngày mai em về." Kỷ Nguyên mỉm cười.
"Thật sao? Vậy ngày mai anh đi đón em." Sư huynh mừng tới mức khoa chân múa tay, hình như còn làm đổ cái gì đó.
Kỷ Nguyên cau mày: "Sư huynh, anh cẩn thận một chút."
Sư huynh cười nói: "Ừ."
Cúp điện thoại, Kỷ Nguyên ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời rộng lớn.
Gió đêm xào xạc, những vì sao lấp lánh tô điểm bầu trời.
Cô chỉ cảm thấy, thanh xuân chưa tàn.