Ở trên giường, hai cơ thể không một mảnh vải che thân đang quấn lên nhau, mái tóc Nhược Hi xõa tung rũ rượi, mồ hôi ướt đầm cả một khoảng gối, hắn vẫn không có ý buông tha cho cô, hắn đã trêu chọc cô thành nghiện, nhìn thấy cô khóc lóc như vậy càng khiến hắn thêm ý nghĩ xấu xa. Bây giờ hắn thật sự không thể dừng lại nữa, mùi hương trên thân thể cô thật quyến rũ, giống như một liều thuốc phiện liều cao, một khi đã phê thuốc rồi thì không gì có thể ngăn cản hắn được. Khiến bản năng đàn ông trong con người hắn trỗi dậy, mặc kệ là vì lý do gì mà hắn lại đặc biệt để ý đến người con gái này, nhưng hắn biết một điều, hắn muốn cô trở thành người phụ nữ của riêng hắn. Hắn thèm khát một lần được ôm lấy cô, muốn đem cô nuốt sạch vào trong bụng. Muốn cô hoàn toàn thuộc về hắn. Mức độ chiếm hữu của Lục Thiên Ngạn rất lớn, cho nên lúc này đây hắn đang khao khát lấy cô không ngừng. Cảm giác đau đớn bên trong cơ thể lúc này khiến cô rơi lệ. Tại sao hắn lại làm như thế này? Tiếng nức nở của cô khiến cơ mặt Lục Thiên Ngạn trùng xuống, cô làm gì mà lại khóc lóc đáng thương thành ra như thế? Hắn Hi*p cô à?
- Ai làm gì mà em khóc? Em xoay người lại đây.
Hắn nói như thể ra lệnh cho cô, hắn nằm ngả người sang một bên ôm lấy cô. Nhược Hi sợ hãi nhằm chặt mắt, cả người cô run lên, cô không biết hắn có phải là động lòng thương xót mà quyết định tha cho cô hay không? Tuy nhiên ngay khi cô định dịch người nhích xa ra khỏi, hắn liền vòng tay qua eo cô, sau đó kéo mạnh cả cơ thể của cô nằm sát lại người mình. Tấm lưng trần thanh mảnh của cô đập vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, bị hắn ôm trọn vào lòng. Hắn còn định làm gì với cô đây?
Lục Thiên Ngạn cúi đầu, vùi mặt lên mái tóc dài của cô mà hít hà, hắn hôn lên vai non, hơi thở nóng rực phả lên vai cô, thổi qua vành tai đỏ hồng. Hắn gặm cắn vành tai nhạy cảm của cô, cô có thể cảm nhận rõ vật nam tính bên dưới nóng hổi đang không ngừng ma sát cọ cọ vào cặp ௱ôЛƓ căng tròn xinh đẹp của cô.
- Ưm... aa... bé cưng, tôi vào nhé.
Bàn tay cô khẽ siết chặt lấy drap giường, đè nén sự căm hận và tủi hờn trong lòng xuống chiếc giường kia, Ϧóþ cho nó nhăn nhúm lại. Lục Thiên Ngạn lôi dị vật đã trướng to, nóng hổi ra nhét vào ɠιữα đùι thon mềm của Nhược Hi.
- Ngoan, em mau chạm vào nó đi, xoa cho nó một chút, để bên ngoài như vậy quả thật không đủ.
Bàn tay to lớn ôm lấy tay cô không ngừng miết lên chỗ đó. Nhược Hi sợ hãi, nơi đó nóng hổi như đang khao khát cô không ngừng, cô thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, hơi thở bị nghẹn lại ở cổ họng.
- Hôm nay không muốn tôi đi vào trong thì em mau kẹp chặt nó lại.
Hắn bắt đầu động thắt lưng, đem phân thân ra đâm vào giữa hai đùi thịt non mềm, cọ qua cọ lại ma sát nóng rực như thiêu đốt giữa hai chân cô. Bầu иgự¢ theo từng nhịp thúc của hắn mà khẽ đung đưa, miệng nhỏ khẽ bật ra tiếng kêu nhỏ khiến cho người khác thích thú. Càng ngày tốc độ ra vào càng nhanh hơn, hành động cuồng dã như thiêu đốt lấy bên dưới hai người.
- Tôi muốn nghe tiếng kêu của em. Vậy nên, rên cho tôi nghe đi.
- Ưm... hức không…Lục Thiên Ngạn... không…
Làm bên ngoài cô còn sướng như vậy, nếu như hắn được đi vào bên trong vùng cấm địa non mềm kia có phải là càng sướng đến kinh thiên động địa không?
- Kẹp chặt vào, kẹp không chặt nó lọt vào bên trong thì đó là lỗi của em.
- Phach... phach...
Âm thanh va chạm mãnh liệt giữa hai thân thể dính sát vào nhau không một khe hở. Gậy lớn đâm vào không khí, tuy có sướng nhưng nhiêu đây làm sao mà đủ với một con người tham lam như hắn. Không đủ, không thích bằng ở bên trong thành thịt mềm mại đó của cô. Uông Tử Thần lui ra, cười xảo quyệt một cái, nhích người một cái thúc thật mạnh vào u hoa bên dưới.
- Phập.
- Aa...huhu...anh đã hứa là sẽ không đâm vào kia mà.
- Tôi có hứa sao? Là do em, do em kẹp nó không chặt khiến nó bị trượt vào. Là lỗi của em đấy.
Một dòng máu ấm từ giữa nơi hai người giao nhau chảy ra, điều này khiến anh cảm thấy voi cùng tự hào vì mình là người đầu tiên ςướק đi cái lần đầu của cô, biết đây là lần đầu của cô nên anh cũng từ từ mà nhẹ nhàng di chuyển để cô thích nghi được với nó. Gương mặt đỏ bừng bị Lục Thiên Ngạn tóm chặt ép cô nghiêng đầu quay sang ngậm lấy đôi môi sưng đỏ hôn ngấu nghiến. Bên dưới không ngừng thúc vào thật sâu bên trong cô.
- Aa... hức...không...đau quá...dừng lại đi, tôi cầu xin anh.
Dường như lúc nãy chỉ là màn dạo đầu. Bây giờ mới là bữa chính của con ác thú, muốn bảo hắn dừng lại, muốn bảo trò này cô không chơi nữa. Cô không muốn liên quan đến hắn, không muốn đâu. Nhưng lúc này Lục Thiên Ngạn nào có cho cô cơ hội để phản kháng, đôi môi ẩm ướt bị anh liên tục chà xát gặm nhấm, giống như thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cô. Người đàn ông cấm dục này quả nhiên đáng sợ, khao khát của hắn mãnh liệt đến mức muốn xé toạc cô ra hết lần này đến lần khác.
- Em thích đến như thế sao? Nơi này chảy ra nhiều mật ngọt như vậy.
- Không có...anh ra đi...tôi đau quá...hức hức.
Cô nức nở cầu xin, hy vọng hắn sẽ thương xót mà ngừng lại nhưng đều bị hắn lạnh lùng bỏ ngoài tai. Dụς ∀ọηg của hắn không có thì thôi, một khi đã bùng cháy thì sẽ thiêu đốt tất cả, không cách nào dừng lại nói. Thứ mà hắn muốn có, xưa nay chưa bao giờ là không có được...Lục Thiên Ngạn suy nghĩ, hắn có nên một lần hay không, ૮ưỡɳɠ éρ cô trở thành người phụ nữ của hắn? Càng nghĩ bên dưới lại càng ra vào mạnh mẽ hơn, giống như muốn chiếm đoạt hết thảy mọi thứ của cô vậy.
- Thả lỏng người ra nào, em muốn kẹp ૮ɦếƭ tôi hay sao? Em làm như vậy chỉ khiến cho em đau thêm thôi. Ngoan ngoãn một chút nào.
- Hức...không, chậm lại... aa...aa...
Hắn cắn nhẹ lên gáy cô, hít hà mùi thơm thoang thoảng trên da thịt non mềm kia, giọng nói khàn ᴆục cứ giống như là một bản nhạc ma mị không ngừng vang lên bên tại cô.
- Ngoan nhé, chút nữa sẽ xong thôi.
Cô có điên mới thèm tin lời hắn nữa.
- Lục Thiên Ngạn, anh là đồ khốn nạn.
Lục Thiên Ngạn thích cô thật cũng được, hứng thú nhất thời cũng chẳng sao, tình yêu ấy à, đối với cô mà nói bây giờ nó chỉ là một thứ xa xỉ không đáng để kỳ vọng, đêm nay là một đêm cuồng nhiệt với những âm thanh ái muội. Chăn giường nhăn nhúm người đàn ông kia vẫn hì hục trên thân thể cô. Những nụ hôn nóng bỏng chạm vào làn da như tê dại, tránh không được, trốn cũng không xong. Vì vậy nên chỉ đành ngoan ngoãn hưởng thụ cảm giác kích thích lại sung sướng đến điên dại này...thật nhục nhã.
- Lục Thiên Ngạn, cả đời này tôi sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh, trước kia, bây giờ và về sau cũng vậy...âm thanh cô dần dần nhỏ đi, sau đó là ngất đi vì sự cuồng dã của Lục Thiên Ngạn.