Nhược Hi đến nửa đêm thì thu dọn hành lí của mình để rời khỏi đây trước khi hắn quay trở lại. Cô giờ cũng không biết đi đâu nữa, thôi thì trước mắt cứ ra khỏi nơi này đã rồi tính tiếp. Đang xách hành lí đi trên đoạn đường ra khỏi làng thì cô bị đám người áo đen chặn lối, lúc này cô mới nhận ra đây là người của Lục Thiên Ngạn, không phải hắn ta về từ tối rồi sao, sao bây giờ lại ở đây, không lẽ hắn đọc được suy nghĩ của cô. Cô quay đầu tính chạy thì bị vệ sĩ của anh chặn lại.
- Tránh ra, tôi không có quen biết gì mấy người, làm gì mà cứ bám theo tôi hoài vậy hả. Nhược Hi cô tức mà hét lên, cô lao vào đánh mấy tên vệ sĩ đang đứng chặn mình, nhưng mấy tên này không đáp trả lại gì hết.
- Mấy người bị câm bị điếc sao, không có việc gì thì tránh xa tôi ra, để tôi còn làm việc của tôi.
- Em hình như không nghe lọt tai những lời tôi căn dặn tối nay thì phải. Lục Thiên Ngạn anh từ tối đến giờ vẫn ngồi trong xe chờ cô, anh biết cô không dễ gì mà chịu theo anh về, nhất định cô sẽ giở trò, nào ngờ cô đi nhanh hơn anh tưởng.
- Lục Thiên Ngạn, anh bị điên hả, anh đừng có mà ăn nói linh tinh, tại sao tôi phải nghe lời anh chứ, tôi không có bổn phận phải nghe lời anh, phải làm thế này thế kia khi anh yêu cầu. Muốn thì anh tự đi mà làm, tôi không rảnh.
- Em tốt nhất là nên ngoan ngoãn theo tôi, tôi không đủ kiên nhẫn với em đâu.
- Tôi không mượn anh phải kiên nhẫn với tôi, tránh ra.
- Đem hành lí của cô ấy cầm về biệt thư riêng cho tôi.
Nói rồi anh đi lại bế cô vào trong xe, cô một hai vùng vẫy trên tay anh, con liên tục mắng anh, đánh anh nữa chứ, nhưng anh không thèm quan tâm gì hết, cứ một mạch bế cô đi thẳng vào trong xe. Vào trong xe, anh nhấn nút cho vách ngăn dựng lên.
- Roẹt...roẹt.
Chiếc áo trên người cô bị anh thẳng tay xé không thương tiếc. Nhược Hi lúc này cô không biết phải làm sao hết, nếu như anh cưỡng Hi*p cô ngay tại đây thì chắc chắn không còn Mặc Nhi hay Diệc Phàm cứu cô như lần trước nữa, cô phải làm sao chứ.
- Lục Thiên Ngạn, anh tồi vừa thôi, anh chỉ biết ức Hi*p những người yếu hơn mình thôi hả.
- Tôi đã nói rồi, em tốt nhất nên ngoan ngoãn đừng có suy nghĩ đến việc giờ trò trốn khỏi tay tôi, nhưng em đâu có nghe. Thế thì bây giờ tôi sẽ dạy cho em cách biết nghe lời là như thế nào.
Nói rồi anh hung hằng đè cô xuống ghế, mạnh bạo đáp xuống mội cô một nụ hôn cuồng dã cứ như thể trút giận lên cô vậy. Hôn cô đến khi cảm nhận cô không còn dưỡng khí nữa thì anh buông ra để cô lấy lại không khí, chưa dừng lại ở đó anh lại tiếp tục vùi đầu vão hõm cổ cô, hít lấy mùi hương trên cơ thể cô, không hiểu tại sao anh lại có phản ứng mỗi khi tiếp xúc với cô thế này, nụ hôn đầu tiên anh chỉ nghĩ là bản năng của đàn ông khi hôn người phụ nữ, nhưng không khi gặp những cô gái khác thì anh lại không có một chút xúc cảm nào, nhưng lại nổi lên cơn Dụς ∀ọηg khi bên cạnh cô, thậm chí anh còn muốn ép cô dưới thân mình mà phục vụ anh, tay anh dần dần di chuyển xuống đôi gò bông của cô, đôi gò bông này của cô quả thực rất mềm mại, anh cúi xuống ngậm lấy nhuỵ hoa đang dựng đứng lên vì được anh tác động xoa Ϧóþ nãy giờ. Anh cứ vậy mà tiếp tục ђàภђ ђạ phía trên của cô, khiến Nhược Hi cô cảm thấy rất khó chịu, cô cảm thấy bản thân mình rẻ mạt, năm lần bảy lượt cứ bị anh ức Hi*p.
- Lục Thiên Ngạo, rốt cuộc anh muốn gì từ tôi. Tại sao anh luôn tìm cách sỉ nhục tôi vậy hả.
Lúc này anh mới dừng động tác của mình lại, ngước lên nhìn cô, hai mắt chạm nhau nhưng trong ánh mắt hai người chưa một điều gì đó dường như trái lập.
- Ở bên tôi, trở thành người phụ nữ của tôi.
- Không thể. Nhược Hi cô cho dù có ૮ɦếƭ cũng không bao giờ ở bên cạnh hắn.
- Tại sao, bên cạnh tôi em sẽ có tất cả mọi thứ mà em muốn.
- Kể cả mạng của anh luôn sao.
Lục Thiên Ngạn bất ngờ trước câu nói của cô, cô thế mà muốn lấy mạng của anh sao, thú vị thật. Thế thì anh càng muốn giữ cô bên mình, không đến được với nhau thì chúng ta cứ như vậy mà ђàภђ ђạ nhau.
- Sao không dám à, thế thì dừng xe tôi muốn về nhà, đừng có lúc nào cũng đi theo tôi như vậy, rất phiền lại còn ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi.
- Thả em đi sao, thế thì không được, từ nay về sau em sẽ phải sống cùng với tôi, phải học cách trở thành vợ của Lục Thiên Ngạn tôi, vì cả đời này em xác định rằng sẽ thuộc về một mình tôi.
- Anh làm như vậy là bắt người trái pháp luật, tôi sẽ kiện anh vì tội bắt giữ người trái phép.
Anh không nói gì, ngồi dậy lấy áo khoác của mình đắp lại cho cô rồi kéo cô vào lòng mình, mặc cho cô có chửi rủa hay phản kháng.
- Đừng để tôi phải đè em ra ngay tại chỗ này, lúc đó có khóc lóc kêu xin cũng vô ích, tốt nhất ngoan đi.
Cô cũng sợ câu nói này của anh lắm chứ, tên này nói chắc chắn sẽ làm, chứ không phải nói cho xuông. Một hồi sự để phòng của cô cũng dần buông lỏng, cô nhắm mắt ngủ lúc nào không hay trong vòng tay của anh, sau khi nghe tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng của cô thì anh biết cô đã say giấc rồi, anh vén những lọn tóc còn phủ xuống trên khuôn mặt cô ra phía sau, nhìn cô thế này có phải là ngoan biết bao nhiêu không, không giống như mọi lần chống lại anh, cứ như vậy anh sợ bản thân mình không kìm chế được mà muốn cô lúc nào không hay mất, anh thì không kiềm chế được giận của mình, còn cô thì ương bướng không nghe lời. Sau một lúc thì cũng tới biệt thư riêng của anh, chuyện anh bắt cô về ở, anh không nói với ba mẹ của anh, nếu họ biết họ sẽ bảo vệ cô mà không cho ở cùng anh, xuống xe anh bế cô vào nhà trước sự ngỡ ngàng của mọi người, người giúp việc ở đây chưa thấy cậu chủ đem người phụ nữ nào về căn biệt thự này ngoài cô tiểu thư là người yêu trước đây của thiếu gia cả, cô gái này là ai mà phá quy tắc của thiếu gia vậy chứ. Quản gia Trương lúc này mới lại chào thiếu gia một tiếng.
- Thiếu gia, cô gái này cậu tính cho cô ấy ở đâu để tôi biết đường sắp xếp phòng cho cô ấy.
- Thím Trương, từ nay cô ấy sẽ sống ở đây, không có được sự cho phép của tôi, không cho cô ấy ra ngoài. Còn về việc phòng thì khỏi cần, cô ấy sẽ ở cùng phòng với tôi, thím cho người chuẩn bị tất cả những đồ liên quan đến nữ cho cô ấy trong phòng của tôi vào ngày mai.
- Tôi biết rồi thiếu gia. Khi cậu chủ bế cô gái đó lên phòng, bà tin chắc rằng cô gái này sẽ thay đổi được cậu chủ nhà này, bà tin là vậy.
Bế cô về phòng của mình, anh cũng nhanh chóng tắm rửa rồi qua thư phòng của mình làm việc, rồi nghỉ ngơi bên đó luôn. Còn về phần áo bị xé khi nãy anh đã cho quản gia thay giúp cô một bộ đồ mới rồi.