Em Là Sinh Mệnh Của Anh - Chương 59

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Nhiên nói xong, cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, bỗng thấy phía dưới những món đồ kỷ niệm mà ngày trước cô dùng nó tống tiền anh được đặt ngay ngắn một chỗ. Nhìn xung quanh đâu đây, cũng thấy bóng dáng anh đã từng yêu thương chiều chuộng cô đến thế nào, cả những món đồ này anh cũng trân trọng mà cho vào góc tủCô chợt cảm thấy, không biết mình đã tu bao nhiêu kiếp mới có thể gặp được anh. Có anh trong cuộc đời này, chính là may mắn lơn nhất của cô. Cô cứ ngồi, ngẩn ngơ nhìn những vật vô tri vô giác, đôi khi còn bật cười, đôi lúc lại xot xa. Mãi một lúc lâu mới đứng dậy đi tắm.
Sau khi tắm xong, đồng hồ cũng báo giờ đi ngủ. Cô leo lên giường, ôm chiếc gối, tự dặn lòng rằng phải cố gắng, cố gắng giữ gìn để đứa bé và cô được khoẻ mạnh. Có khóc, có đau lòng, có buồn giây phút này cũng không giải quyết được vấn đề gì. Có lẽ cũng một phần mệt mỏi, mà cô ngủ thϊếp đi, thế nhưng, cô không hề biết rằng, suốt đêm đó gối cô đã ướt đẫm.
Cả một ngày, khi biết ra sự thật cô hiểu lầm Chủ tịch Minh và anh, khiến cô day dứt đến không thở nổi. Cô đáng trách, đáng hận, và hơn hết rằng đáng thương khi đã bỏ lỡ quãng thời gian tươi đẹp bên Văn. Ở ngoài kia, đêm nay trời đầy sao. Trong giấc ngủ chập chờn, cô đã thấy những tia nắng bắt đầu rọi lên.
Ngày hôm sau, Nhiên tỉnh dậy trời đã nắng lên. Cô nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài. Đột nhiên cô thấy trên bàn có một cốc sữa nóng, lại có bát 乃ún được được đậy vẫn nóng nguyên bỗng sững người lại. Trong giây lát cảm xúc quen thuộc bỗng dưng ùa về. Cô vội vàng đi ra bàn, mới phát hiện trên bàn có mẩu giấy còn nét 乃út của bác Thu “Dậy ăn sáng, uống sữa rồi hãy vào viện nhé”. Trong lòng cô bỗng như có gì đó chơi vơi hụt hẫng, cố gắng ăn hết bát 乃ún uống thêm ngụm sữa rồi mau chóng ra ngoài bắt taxi vào viện. Bụng cô giờ cũng đã to, theo dự kiến là khoảng ba tuần nữa là sinh nên đi lại cũng khó khăn. Lẽ ra theo lời ông Minh cô phải gọi ông đến đón, nhưng tội lỗi cô còn chưa gột được hết, lấy tư cách gì mà làm phiền ông thêm? Nhiên lê bước chân nặng nề, từng bước lên thang máy đến phòng hồi sức cấp cứu.
Khi đến nơi bác Thu đã về, chỉ có ông Minh ngồi bên cạnh giường. Cô đứng ngoài cửa, nhìn vào bên trong, ông Minh tay nắm lấy bàn tay Văn, đang khẽ thì thầm gì đó. Nhiên nhìn cảnh tượng này, sự ân hận muộn màng trong cô lại càng tăng lên gấp bội. Rõ ràng, ông Minh nói rằng Văn nằm đây không phải lỗi của cô. Thế nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho mình được.
Cô cứ đứng bên ngoài rất lâu, nhìn cảnh tượng người mái đầu bạc vỗ về người mái đầu xanh mà trái tim như thắt lại. Phải đến khi cô thấy đôi chân mình như bị cứng lại, mới từ từ gõ cửa đi vào. Ông Minh thấy cô, khuôn mặt liền nói:
– Con đến rồi sao? Vào đi mau lên.
Cô kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh ông lễ phép đáp:
– Dạ vâng, thưa ba. Hôm nay bác sĩ nói thế nào rồi hả ba?
– Bác sĩ nói mạch đập ổn định hơn, phần thương bên trong cũng ổn hơn. Chỉ có điều bác sĩ vẫn nói, tỉnh lại hay không còn tuỳ thuộc ở nó rất nhiều. Đành chờ thôi con ạ.
Cô bặm môi, cả người anh cắm đầy những dây dợ chằng chịt. Bờ môi nhợt nhạt hôm qua, nay đã có chút hồng hào lại, chỉ có điều đôi mắt vẫn nhắm nghiền trong chịu mở. Ông Minh khẽ thở dài nói:
– Nhiên, con ở đây nhé, nếu mệt lên giường bên cạnh nằm. Ta về nhà có chút việc, cần gì cứ gọi số bác Thu.
– Vâng, để con ở đây ba cứ đi lo công việc đi, có gì con gọi y tá với bác sĩ cũng được ba ạ.
Ông nhìn chiếc bụng bầu khệ nệ của cô, biết có chút không tiện, thế nhưng để cô ở đây trò chuyện với Văn là hợp lý nhất. Sau khi dặn dò cô vài câu, ông liền nhanh chóng ra ngoài trở về nhà, ở dưới cổng nhà ông, Quân đang chờ. Đợi ông Minh đi khuất, Nhiên mới kéo sát ghế lại gần Văn. Cô nhìn hàng lông mi vừa dài vừa rậm của anh khẽ nói:
– Văn, em ghen tỵ với anh thật đấy. Nét gì anh cũng đẹp, mắt mũi mồm miệng. Nếu Cua sinh ra mà giống em không giống anh chắc em tiếc lắm đây, mà con bé này nó ương ngạnh lắm, không giống ba mới lạ anh nhỉ?
Cô bỗng bật cười, kéo tay anh đặt lên bụng cô rồi nói:
– Cua hôm nay được hơn ba mươi bảy tuần mấy rồi đấy ba ạ, mẹ nói Cua ương ngạnh nên Cua đạp mẹ đây này.
Ở dưới phía bụng cô, đứa bé dường như đang tức giận, khẽ đạp vào bụng cô một cái rất mạnh. Trong giây lát, cô cảm nhận rõ sự cử động của nơi tay anh đặt lên, liền vội nhìn xuống. Thế nhưng ngay lập tức cô hiểu, thực ra đó là cử động của đứa bé chứ không phải anh, thật trùng hợp khi đứa bé đạp thẳng vào tay Văn. Cô bặm chặt môi ngăn cho sự xúc động trào dâng khẽ nói:
– Văn, con bé nó nhớ anh đấy. Anh có cảm nhận được không? Anh có nghe được em nói gì không Văn? Anh biết không, tám tháng nay vì em, vì lỗi lầm của em mà con bé phải xa ba, em biết em sai rồi. Anh tỉnh lại đi anh, để em bù đắp cho hai ba con, để em chuộc lại lỗi lầm của mình được không anh?
Dưới chiếc giường lạnh lẽo, thân hình cao lớn vẫn bất động. Nhiên chua xót mở chiếc hộp trái tim ra, hôm qua những bức thư trong này cô chưa dám đọc hết. Phần vì cô sợ rằng đọc xong không kìm được xúc động mà ảnh hưởng đến đứa bé, phần vì hôm qua trong lúc chờ đợi cô không dám đọc chỉ sợ người ta sẽ gọi vào lúc nào không hay
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc