Sau khi về đến nhà, Nhiên liền bật một bài nhạc thiền trong danh sách nhạc đã tải về lên nghe. Giây phút này tâm cô không hề bình an, cô nằm ra giường, lắng nghe những bản nhạc du dương cho đến khi cảm thấy đã bớt những suy nghĩ viển vông mới ngồi dậy. Cô nhìn đồng hồ, liền vội nấu chút cơm ăn sau đó nằm xuống ngủ một giấc đến tận ba giờ chiều. Trời bên ngoài hơi tắt nắng, mấy đám mây che ánh mặt trời, ban sáng trời vừa trong xanh mà giờ đã âm u lại. Nhiên mở điện thoại, phát hiện ra số tiền được cộng lại đã khá nhiều. Sáng nay trước khi đi cô còn nghĩ rằng hôm nay nên ở ngoài lâu một chút vì dạo này ở trong nhà thường xuyên khiến người cô không được minh mẫn, vậy mà vì chuyện ly hôn cô lại quên mất mục đích của mình liền đứng dậy, lấy túi xách bước ra ngoài cửa. Cô bỗng thèm món 乃ún cá đến chảy cả nước miếng, lâu lắm rồi cô không ăn đến hôm nay đột nhiên lại thấy nhớ mùi hương thơm lừng ấy. Nhiên tự cho mình được hào phóng với bản thân ngày hôm nay, liền bắt chiếc taxi đến một nhà hàng 乃ún cá gần nơi cô ở. Lẽ ra cô muốn được ăn món 乃ún cá ven đường nhưng lại sợ không đảm bảo vệ sinh cho đứa bé trong bụng nên mới chọn đến nhà hàng này.
Vừa đến nơi, cô đã ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, một cảm giác quen thuộc thân thương ùa về. Nhiên chọn cho mình một góc bàn khuất, vào tầm giờ này khách rất vắng, chỉ có vài ba người nên cô cảm thấy khá thoải mái từ từ thưởng thức hương vị quen thuộc ấy. Đã từ lâu rồi, cô chưa được ăn, sống mũi cô bỗng cảm thấy cay xè. Cô phải cố dặn lòng xuống, món ăn này không chỉ khiến cô nhớ đến ba mẹ mình mà còn nhớ đến Văn rất nhiều. Cũng may rằng giờ đây cô còn có đứa bé bên cạnh, nếu không có lẽ cô sẽ không biết mình phải sống thế nào. Nhiên bất giác mỉm cười, cô từng đọc trên một hội của chị em phụ nữ có nói rằng cuộc đời này hạnh phúc nhất chính là có một đứa con. Giờ đây cô không còn thấy mình bất hạnh, kể từ ngày cô giữ đứa bé này ở lại cô bỗng thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Phải rồi, trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể mất đi, chỉ có tình mẫu tử thiêng liêng là sẽ không bao giờ mất đi. Cô đã không thể hy sinh cho những đấng sinh thành, đã biến mình thành người con bất hiếu thì cô phải hy sinh mọi thứ cho đứa bé này. Nhất định cô sẽ phải làm mọi thứ để nó có cuộc sống tốt đẹp nhất. Ăn xong mấy bát 乃ún cá, cô liền đứng dậy trả tiền, bên ngoài trời vẫn âm u, nhưng lại không giống như sắp mưa, chỉ là trời hôm nay trở nên râm mát hơn. Thời tiết thật biết chiều lòng người, cô nhét chiếc ô vào túi, sau đó nghĩ một hồi liền bắt taxi đi ra bờ hồ. Ở hồ có lẽ là nơi có không khí trong sạch nhất ở Hà Nội này. Xe taxi dừng ở bên ven hồ, cô bước xuống, hít một hơi bỗng thấy tâm trạng thư thái vô cùng. Nhiên chọn cho mình một chiếc ghế đá ngay dưới gốc cây, cắm tai nghe nhìn ra phía mặt hồ.
Nước trên hồ xanh ngắt một màu, thi thoảng lại có vài bông hoa mỏng manh rớt xuống lên mái tóc cô. Cô cứ để mặc những mẩu hoa rụng, một cảm giác bình an mà lâu lắm rồi mới cảm nhận được khiến lòng dễ chịu vô cùng. Tiết trời mát mẻ, cảnh vật êm đềm khiến cô quên đi những muộn phiền. Hoá ra có một nơi có thể khiến con người ta quên đi những bộn bề cuộc sống như vậy. Nhiên ngồi rất lâu ở đây, không hề cảm thấy mỏi mệt mà còn khoan khoái đến ngạc nhiên. Cho đến khi trời đã tối hẳn, cô mới đứng dậy không bắt taxi mà đi bộ dọc theo mặt hồ,
Nghe nói việc đi bộ này rất tốt cho thai nhi, gần đây vì bận rộn mà cô chỉ nhốt mình trong nhà suốt. Vài ngày nữa là đến hẹn khám lại của bác sĩ Lai, cô ngước mắt lên trời khẽ cầu mong rằng đứa bé này sẽ vượt qua mọi chuyện. Bên ngoài kia đèn đường đã lên, xe cộ đông đúc chen lấn nhau từng góc đường bé xíu. Nhiên đứng nhìn dòng xe chạy qua lại thầm nghĩ giờ về nhà cũng thật khó khăn liền đi bộ đến một nhà hàng gần đó định ăn chút gì cho đêm khỏi đói. Từ hồi chuyển ra khỏi nhà Văn, cô sống khá tằn tiện, nhưng riêng vấn đề ăn uống lại rất thoải mái. Cô chỉ không dám tiêu cho mình tuy nhiên những đồ ngon, đồ bổ mà bác sĩ nói tốt cho thai nhi cô đều mua về ăn. Hôm nay cô mới dám thoải mái cho mình một chút. Nhiên bước vào trong, ngồi xuống ghế gọi nửa con gà hấp rồi chờ đợi, đột nhiên cô thấy từ phía trong nhà vệ sinh đi ra một bóng dáng rất quen thuộc. Văn mặc chiếc áo somi trắng khuôn mặt có chút hồng lên tiến đến bàn cách bàn cô ngồi hai bàn. Dường như anh không hề nhìn thấy cô, ở bàn đó ngoài anh còn có thêm hai người đàn ông khác và Nga.
Những chai rượu trống không được vứt la liệt xuống dưới chân, có lẽ bọn họ đã uống rất nhiều. Cô liền vội vàng ngồi sang ghế đối diện, xoay lưng về phía anh, chỉ sợ rằng anh có thể nhận ra mình. Bỗng dưng cô cảm thấy tự khinh thường chính bản thân mình, rõ ràng sáng nay ly hôn anh còn chẳng thèm để tâm đến cô, vậy mà giờ cô còn lo sợ điều gì? Chẳng phải với anh bây giờ, cô sống hay ૮ɦếƭ đều chẳng hề liên quan sao? Nhiên bỗng thấy mình đang tự đa tình, đã quá ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng anh. Giờ đây người đang đi cùng anh là Nga! Là Nga chứ không phải cô, ngày hôm đó anh nắm tay Nga trước mặt cô cô quên rồi sao? Người phục vụ mang nửa con gà đến trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô còn tỏ vẻ ngạc nhiên. Cũng đúng thôi, làm gì có ai đi ăn lại đi một mình, không những vậy lại gọi nửa con gà. Người phụ nữ này cũng thật kỳ lạ. Cô mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ, trong giây lát liền gọi người phục vụ lại rồi nói:
– Có thể gói cho tôi nửa con gà này mang về không?
Người phục vụ nhìn cô, lại thêm phần ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn đồng ý sau đó lấy hộp đựng đặt nửa con gà rồi đưa cho cô.
Cô không dám quay lại phía sau, vội vã trả tiền rồi bước ra ngoài.
Ngoài trời xe cộ mỗi lúc một đông, cô đứng ở tránh sang một góc chỉ sợ rằng bên trong có người sẽ nhìn thấy cô thầm hy vọng sẽ có một chiếc taxi dừng lại.
Thế nhưng có lẽ nơi cô đứng bị cấm đỗ xe, vẫy đến hơn năm phút vẫn không có xe nào dừng lại. Nhiên thở dài, đi bộ vài bước lên trên, đột nhiên cô thấy một bóng đen bước tới, mùi hương cơ thể quen thuộc hoà với mùi rượu xộc vào mũi cô. Cô chưa kịp định thần, đã thấy tay mình bị nắm chặt kéo đi. Đến khi cô đã định thần lại mới phát hiện Văn đang kéo cô vào góc nhỏ tối tăm mà thực chất chỉ là một khoảng trống nhỏ giữa hai nhà được xây gần nhau. Cô giật tay lại hơi gắt lên
– Văn, anh đang làm gì thế?
Mùi rượu phả vào không khí, không cần chứng kiến cô cũng hiểu anh đã uống nhiều đến thế nào. Trong bóng tối chỉ có le lói ánh đèn, đôi mắt anh như sáng rực lên. Anh không đáp lại, mà đẩy cô vào tường, đôi môi lạnh lẽo run rẩy hôn lên môi cô. Cô mở to mắt ngạc nhiên, thì đột nhiên cảm thấy một dòng nước nóng hổi rớt xuống môi cô chảy vào miệng mặn đắng. Nhiên bỗng thấy đau lòng đến vô cùng, người đàn ông này lại khóc trước mặt cô lần thứ hai.
Trái tim cô như có ai cào xé, sống mũi cay xè bỗng muốn đưa đôi tay lên ôm chặt lấy anh muốn buông bỏ hết mà nói với anh một câu “Em mệt rồi”. Thế nhưng ngay khi cô định đưa tay lên, lý trí cũng vừa hay ùa về kịp liền đẩy mạnh anh ra rồi nói:
– Văn, anh bị điên rồi à? Anh uống nhiều rượu quá nên say rồi đúng không? Anh biết anh đang làm gì không?
Anh nhìn cô, giọng điệu đầy đau đớn khổ sở:
– Nhiên, tại sao chúng ta lại thành ra thế này? Chẳng phải chúng ta chẳng phải đang rất hạnh phúc sao?
Cô nhắm nghiền mắt lắc đầu nói:
– Không, chúng ta kết thúc rồi, chưa bao giờ tôi hạnh phúc. Chưa bao giờ tôi yêu anh mà anh nói chúng ta hạnh phúc.
– Không, em nói dối đúng không? Sẽ không bao giờ có chuyện em chưa từng yêu tôi cả, là em đang lừa tôi.
Cô nắm chặt hai tay, quát lên:
– Tôi không nói dối, Văn anh biết tôi vui thế nào không? Vui vì đã dắt mũi được anh, cho rằng anh có được tình yêu của tôi rồi nhưng không phải, tôi thích cảm giác làm người khác đau đớn vì tôi từng bị Quân làm cho đau đớn. Tôi chỉ muốn ђàภђ ђạ anh mà thôi, anh đừng mơ tưởng gì nữa. Chưa bao giờ tôi yêu anh cả.
Anh đặt hai tay lên vai cô nắm chặt, đôi mắt dưới ánh đèn giờ đã trở nên đỏ ngầu mỉm cười nói:
– Không thể nào, khi bên tôi em vui đến vậy cơ mà. Nhiên tôi vẫn còn yêu em, tôi thật sự rất yêu em. Nhiến, nếu tôi sai gì hãy nói cho tôi biết, xin em về với tôi được không?
Cô cảm thấy sắp không thở nổi, đẩy anh ra giơ bàn tay gân guốc tát mạnh lên khuôn mặt anh rồi gào lên:
– Tất cả là dối trá, nếu tôi từng yêu anh nhất định tôi sẽ không phá thai. Tỉnh lại đi thằng ngu!
Anh bị cái tát làm cho giật mình, bất chợt buông thõng hai tay khỏi người cô, không nói thêm câu gì liêu xiêu bỏ đi. Bóng lưng anh cô đơn đến tội nghiệp. Đợi anh đi khuất, cô mới ngồi thụp hẳn xuống, cố cắn chặt môi cũng không ngăn nổi giọt nước trào ra, nhìn bàn tay vừa tàn nhẫn tát anh bỗng căm thù nó đến tột cùng. Có lẽ anh đã uống rất nhiều rượu, nhiều đến mức không còn kiểm soát được hành vi của mình mà nói ra những lời vừa rồi. Thế nhưng anh không biết rằng từng lời anh nói ra lại giống như xát muối vào trái tim cô, không có lời cay độc nào nhưng lại khiến cô đau đến nghẹt thở. Cô cứ ngỡ rằng cô và anh sau ngày hôm nay tại toà đã hoàn toàn chấm hết, cô đã ngỡ lòng sẽ bình yên trở lại, vậy mà giờ anh lại phá tan hết mọi thứ. Mất bao lâu cô mới quen dần với cảm giác này, vậy mà giờ đây lại thấy đau thương đến tột cùng. Cô cứ để mặc hai hàng nước mắt đang rơi, đột nhiên điên thoại của cô rung lên, bài hát “ Mẹ ơi đừng khóc” cũng cất lên. Cô bất chợt như sực tỉnh, liền đứng dậy lau nước mắt, đoạn nhạc này cô tải trên mạng về cài vào phần nhắc nhở như lời bác sĩ Lai dặn. Giây phút này cô bỗng thấy có lỗi vô cùng, nhanh chóng giữ bình tĩnh, từ từ bước ra khỏi nơi tối tăm này đi bộ lên trên bắt một chiếc taxi trở về nhà. Về đến nhà cô mau chóng lấy quần áo đi tắm, những dòng nước mát chạy dọc tấm thân thể cô khiến cô như tỉnh táo lại một chút.
Những hành động vừa rồi của Văn chỉ là do anh say, nhất định anh không hề còn tình cảm với cô, cô tự trấn an mình để không có cảm giác thương xót người đàn ông ấy. Cô rất sợ, sợ rằng những hành động vừa rồi của anh sẽ ám ảnh lấy cô không nguôi, liền mở điện thoại bật đoạn nhạc mà cô cài trong phần nhắc nhở lên. Cô nghe đi nghe lại đến cả mấy trăm lần mới từ từ cảm thấy có chút nguôi ngoai liền tháo chiếc túi đựng gà ngồi ăn. Thế nhưng dù có nguỵ biện thế nào thì cũng phải nói miệng cô giờ đắng ngắt. Tuy nhiên đoạn nhạc kia cứ văng vẳng bên tai, cô phải cố gắng ăn hết phần gà đó sau đó uống một cốc sữa rồi leo lên giường. Cô cứ để nguyên đoạn nhạc đó, sợ rằng trong giây lát sẽ không kìm được mà nghĩ lại cảnh tượng ban nãy. Đôi mắt cô nhắm nghiền, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi mà cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô không hề biết rằng, cả đêm đó chiếc gối đã ướt đẫm, những dòng nước mắt trong giấc mơ chảy dài xuống hai bên thái dương. Cô có giữ lại khi thức một sự bình thản nhưng lại không thể kiểm soát được con tim trong vô thức. Nhưng ngày tiếp theo, dường như ngày nào cô cũng lao đầu vào làm việc để quên đi buổi tối hôm ấy, nếu có thời gian rảnh cô cũng sẽ bật đoạn nhạc kia lên để nhắc nhở mình phải mạnh mẽ. Cô đã cố gắng để mình không có chút thời gian rảnh nào, chỉ sợ rằng trong giây lát không kìm được mà nghĩ đến anh lại khóc. Đến cuối tháng, cũng cách buổi gặp Văn hôm ấy vài ngày theo lịch hẹn. Cô mở hết tủ lấy túi tiền Văn đã đưa cho, đút vào túi xách ra ngoài bắt một chiếc taxi đến phòng khám của bác sĩ Lai. Đến nơi cô mới nhận ra hôm nay rất vắng người, liền nhanh chóng đi vào phòng. Bác sĩ Lai thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô thì an ủi vài câu sau đó giục cô mau lên giường để ông khám lại. Sau một hồi thăm khám khá lâu bác sĩ Lai gọi cô ra bàn rồi nói:
– Cô Nhiên, đúng như suy đoán của tôi ban đầu, đứa bé này nhịp tim nhanh là do tâm lý người mẹ. Cô xem hôm nay khám lại nhịp tim của bé đã trở lại bình thường ổn định, tuy vẫn nhanh hơn bình thường nhưng chỉ vài nhịp thôi. Nhưng cô Nhiên này, cô thiếu khá nhiều chất, cả sắt, canxi và các vitamin cô cần bổ sung thêm. Thêm một chuyện này rất quan trọng mà tôi cũng nói rồi, đó là tâm lý. Thật sự tâm lý của người mẹ cực kỳ quan trọng trong thời gian có thai. Tôi nghĩ đứa bé này vẫn nên quan sát thêm nếu được hai tuần một lần cô đến đây tôi kiểm tra. Siêu âm nhiều không tốt cho đứa bé nên có lẽ một tháng rưỡi thì siêu âm một lần. Còn kiểm tra ở đây là kiểm tra tâm lý của người mẹ. Hằng ngày cô ghi ra mình sinh hoạt thế nào, ăn uống ra sao, các loại thuốc bổ uống đầy đủ hay không? Thực phẩm dinh dưỡng là những loại gì, sau đó mang đến cho tôi tôi sẽ xem xét được chứ? Đây cũng được xem là liệu pháp can thiệp tâm lý.
Nhiên nghe ông Lai nói, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm đi, thật may mắn khi đứa bé trong bụng không có vấn đề gì, mấy lời ông Lai nói lại khiến cô cảm động, cô khẽ đan hai tay vào nhau rồi đáp:
– Bác sĩ Lai, ông…ông tốt quá. Tôi thật sự rất biết ơn ông. Thật sự rất biết ơn ông…nếu không có ông tôi…
Ông Lai xua tay đáp lại:
– Cô đừng nói ơn huệ gì ở đây, cô chọn nơi đây khám chữa tôi có trách nhiệm với hai mẹ con cô là điều đương nhiên. Giờ tôi kê cho cô một ít thuốc bổ, và viết cho cô những đồ ăn tốt cô về thực hiện. Ngoài cái chuyện ăn uống này, ngoài nghe nhạc thiền cô cũng thường xuyên đi ra ngoài, bớt suy nghĩ nữa nhé.
Ông Lai nói xong liền đi lấy thuốc, một lúc sau quay trở lại với rất nhiều thuốc đặt lỉnh kỉnh lên bàn. Nhiên nhận lấy, số thực phẩm chức năng này giá thật sự rất cao. Cô đọc từng mục sau đó liền moi tiền từ trong túi xách, đếm đi đếm lại sau đó đưa cho ông Lai. Sau khi nhận tiền, ông Lai còn đưa lại cho cô tờ năm trăm ngàn rồi nói
– Năm trăm ngàn này tôi trả lại cô để cô về mua gì ngon ngon ngon mà tẩm bổ cho hai mẹ con.
Nhiên xua tay rối rít:
– Dạ không được đâu, tôi đã mang ơn ông nhiều rồi, lần trước ông cũng trả lại tôi hai triệu, tiền khám mấy lần ông đều lấy giá thấp hơn bình thường. Tôi không thể nhận được tiền này nữa đâu. Ông tốt với mẹ con tôi như vậy còn giúp tôi về mặt tâm lý sao tôi dám nhận nữa.
– Cô Nhiên, cô cứ nhận lấy đi, sau này còn nhiều thứ phải lo nữa. Tiền thuốc này nhiều như vậy, mà cũng chỉ uống trong một tháng, còn những tháng sau nữa chứ?
Cô nhìn ông, kiên định đáp:
– Không, ông tốt với mẹ con tôi quá nhiều rồi, ông làm thế này tôi rất áy náy. Giờ tôi có việc làm rồi, kiếm được tiền ông đừng lo. Thật sự tôi rất biết ơn ông nên xin ông đừng làm thế này.
Ông Lai thấy hai người cứ đưa qua đưa lại thế này cũng không ổn, lại sắp có bệnh nhân nên đành cất tiền rồi dặn dò cô vài câu. Nhiên nghe ông Lai dặn, sợ rằng mình nhớ nhớ quên quên lại lấy điện thoại ra ghi lại, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài để ông tiếp bệnh nhân khác.