Em Là Sinh Mệnh Của Anh - Chương 47

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Cô không đáp lại, đi vào phòng chải lại đầu cho gọn gàng. Lâu nay cô ít khi để ý đến ngoại hình, mà thật ra bởi cô không còn có thời gian mà để ý nhiều. Khi nãy lúc chải đầu cô mới phát hiện tóc mình rất rối, chải xuống đất còn rụng lả tả. Cô ngồi xuống nhặt tóc vứt vào rọt rác, tiện tay bấm luôn những móng tay dài rồi vào nhà vệ sinh rửa cho thật sạch. Cô nhìn mình trong gương, bản thân cô giờ nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. Bởi chăm sóc tốt cho cô cũng chính là chăm sóc cho đứa con trong bụng. Cô xối nước lên mặt, rửa cho sạch sẽ sau đó thay bộ váy hoa xuông chấm đến đầu gối. Có lẽ cũng đã khá lâu rồi cô mới thấy trông mình dễ nhìn hơn một chút. Cô bước ra ngoài, chẳng cần tô thêm son phấn cũng thấy khuôn mặt cô rạng rỡ vô cùng. Quân nhìn cô, bất giác mỉm cười, dạo gần đây chỉ thấy cô buông bỏ không thèm để tâm đến bản thân anh có chút lo lắng. Giờ trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh bật chiếc ô rồi nói:
– Đi thôi.
Nhiên gật đầu, theo Quân ra xe. Không biết có phải do anh chuẩn bị trước hay không mà hôm nay anh lại đi xe ô tô thay bằng con xe máy cũ kỹ. Cô ngồi lên xe, lâu lắm rồi mới có cảm giác ra khỏi đường lại thấy thoải mái như vậy. Chiếc xe đi chầm chậm lăn bánh, cô nhìn ra hai bên đường, hàng cây dường như càng ngày càng xanh tốt, trong lòng cô cũng đã không còn nặng nề như trước kia.
– Nhiên, sao em lại đi rửa bát ở nhà hàng.
Quân lên tiếng kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, cô cũng đã dự đoán được trước câu hỏi này liền đáp lại:
– Vì đâu có chỗ nào nhận tôi nữa?
– Vậy tại sao em không nói với tôi một câu? Hôm qua thực sự buổi sáng em gọi tôi rất bất ngờ đấy. Nhiên, thật ra tôi cũng chẳng có bạn nhiều, nhưng vài đối tác tôi quen biết đâu lại giúp được em tìm việc?
– Thật ra tôi cũng mới chỉ làm được vài ngày thôi. Còn lao động được cứ lao động thôi, mà hôm qua tôi cũng xin nghỉ rồi, tôi nghĩ từ nay đến lúc sinh con tôi sẽ không đi làm nữa. Lên mạng tìm xem có việc gì làm tại nhà thì làm thôi.
Quân nhìn cô bỗng à lên một tiếng rồi nói:
– Nhiên, chẳng phải em rất giỏi tiếng Anh sao? Bên đối tác công ty tôi đang cần một người dịch các văn bản từ tiếng Anh thành tiếng Việt. Việc này có thể làm ở nhà. Công ty này liên nước ngoài nên em yên tâm hoàn toàn sẽ không bị người khác tác động vào được đâu, em lại có trình độ như vậy tôi thấy rất phù hợp. Công ty đó lương cũng khá cao, mỗi văn bản dịch đều được số tiền tương đối lớn đấy.
Cô hơi nhíu mày, câu nói của anh có chút ám chỉ việc Văn nhúng tay vào việc các công ty khác không nhận cô liền thở dài nói:
– Liệu tôi có làm được không? Công ty liên nước ngoài tôi sợ mình không đủ trình độ.
Quân lắc đầu đáp:
– Tôi tin em làm được. Chiều tôi sẽ liên hệ thử, em đến phỏng vấn đạt là được thôi. Dù sao công việc này em không phải gặp nhiều người, chỉ phải ở nhà gửi mail qua lại cho bên đối tác. So với việc em đi rửa bát còn nhàn gấp bao nhiêu lần, chỉ có điều việc này tốn chút chất xám hơn thôi. Tôi chỉ móc nối thôi, còn phỏng vấn được hay không là ở em nữa nên em đừng nghĩ là mắc nợ tôi đấy nhé.
Cô bặm môi trả lời:
– Được vậy anh thử liên hệ giúp tôi.
– Được rồi. Tôi thấy em mang bầu thế này còn đi làm rửa bát thật sự là vất vả, cũng may em nói đến công việc ở nhà mà tôi nghĩ đến.
Quân vừa nói vừa liếc nhìn bàn tay cô, trong lòng anh bỗng xót xa vô cùng. Đôi tay gân guốc xanh xao có lẽ cô đã phải chịu rất nhiều vất vả. Hồi cô còn ở với Văn, thực sự cô rất xinh đẹp, quan trọng hơn là vẻ mặt luôn tươi vui. Kể từ ngày cô rời khỏi căn nhà đó, anh chỉ thấy trên mặt cô là sự u ám tối tăm. Hôm qua nói những lời cô căn dặn, anh cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cô gái này trong lòng anh không phải là loại người như lời hôm qua anh nói, anh đã muốn nói hết với Văn những điều cô phải gánh chịu thế nhưng anh hiểu nếu anh nói ra thì mọi chuyện sẽ thành một mớ bòng bong khác. Anh thực sự không muốn nhìn thấy cô phải chịu khổ, nhưng trách bản thân anh bất lực chỉ có thể giúp cô được đến vậy.
Trước kia khi thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên Văn anh đã rất đố kỵ, tuy không nói ra mà lòng anh đau đớn vô cùng. Tất nhiên anh chẳng dám trách cô bởi lỗi là của anh. Thế nhưng giờ anh mới nhận ra thà rằng cô hạnh phúc bên anh ta còn hơn giờ đây cả cô, cả Văn và cả anh đều đau khổ thế này.
– Quân, cảm ơn anh.
Anh cứ mải mê suy nghĩ mà không biết cô vừa lên tiếng, đến khi nhận ra mới giật mình nói:
– Cảm ơn gì chứ?
– Cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy.
Anh lắc đầu đáp:
– Tôi nói rồi mà, đừng nói những lời khách sáo với tôi được chứ? Ngày hôm nay cảm ơn tôi mấy lần rồi đấy.
Cô nhìn anh, mỉm cười nói:
– Được, vậy tôi không nói nữa.
Anh nhìn cô, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt cô xuất hiện chợt giống như một tia nắng ấm áp vô cùng. Anh dừng xe ở một nhà hàng, rồi mở cửa cho cô. Cô bật chiếc ô che nắng, chầm chậm cùng Quân bước vào. Quân đi đến một bàn, kéo ghế cho cô rồi nói:
– Em ngồi đi.
Cô ngước đôi mắt to tròn nhìn Quân, bỗng cảm thấy nhớ đến Văn vô hạn. Cô cắn chặt môi, rồi nói:
– Anh ngồi trước đi tôi tự làm được.
Quân gật đầu đi về phía bên đối diện, gọi người phục vụ rồi đưa menu cho cô nói:
– Em ăn gì thì gọi đi.
– Hôm nay sinh nhật anh mà.
Quân cười cười trả lời:
– Được, vậy tôi gọi nhé.
Vừa nói anh vừa nhìn tấm menu, sau đó gọi mấy món trong hình, cô ngước mắt nhìn Quân, các món anh ta gọi đều là món trước kia cô rất thích ăn. Bất chợt cô khựng lại, nụ cười trên môi chưa kịp hé đã vụt tắt. Phía ngoài cửa Văn đang từ từ bước vào, và hơn thế còn có một người phụ nữ đi cạnh anh thế nhưng người phụ nữ ấy lại là Nga. Cô bặm chặt môi, không thể tin rằng Văn lại đi cùng Nga, tuy nhiên giờ cô không nghĩ được nhiều, chỉ cúi gằm mặt xuống. Thế nhưng có lẽ đã muộn, Nga vừa hay nhìn thấy cô liền kéo Văn tiến về phía cô và Quân đang ngồi. Cô bấu chặt hai tay lên đùi, chỉ cầu mong cô ta đừng lại đây mà không biết hai người họ đã đứng sát bàn của cô.
– Nhiên, cô cũng đi ăn ở đây sao?
Tiếng Nga cất lên khiến cô không thể không ngẩng mặt, cô nhìn lên cô ta có chút xinh đẹp hơn trước kia, (Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện__vkl chấm cơm – https://truyen v k l.com) lại ăn mặc thời thương hơn rất nhiều. Nhiên không dám liếc nhìn Văn, nhưng đủ biết anh đang không hề bận tâm đến cô cố nhoẻn miệng cười nói:
– Vâng, chị mới về sao?
– Đúng vậy, tôi mới về nước được vài ngày.
Nói rồi Nga từ từ quay sang nhìn Quân, có lẽ ban nãy vì đi hướng đối diện cô nên cô ta không để ý. Cô chợt thấy trong mắt cô ta có chút thảng thốt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình thản cúi đầu nhìn Quân nói:
– Chào anh.
Quân lạnh nhạt đáp lại:
– Chào cô. Giám đốc Văn hôm nay cũng đến đây ăn sao?
Lúc này cô mới dám nhìn Văn, anh nở nụ cười châm biếm đáp:
– Đúng vậy, thôi có lẽ làm phiền hai người rồi, chúng tôi lên lầu trước đây.
Nói rồi anh đưa đôi tay xuống, nắm chặt tay Nga rồi bước về phía cầu thang rồi tiến lên. Cô nhìn những ngón tay thon dài của anh đan chặt vào bàn tay trắng trẻo của Nga, chợt thấy chua xót vô cùng. Phải rồi người như Nga, hay Ngọc mới xứng đáng với anh, còn cô rốt cuộc cũng chỉ là người không cùng một thế giới với anh. Quân nhìn hết biểu hiện trên gương mặt cô, anh thở dài nói:
– Tôi thật sự không hề biết cô ta đã trở về, thật bất ngờ.
Nhiên cúi xuống, chợt thấy sống mũi cay xè, đừng nói là Quân chính cô cũng bất ngờ vô cùng. Thế nhưng cô hiểu cô và Văn đã không còn là gì của nhau. Anh có đi cùng ai đó cũng không còn liên quan đến cô, dẫu cho người đó cô đã từng rất căm ghét và anh cũng từng khinh bỉ vô cùng. Nhiên hít một hơi, phải rồi cô không có tư cách gì để ghen nữa cả, chỉ có điều thật sự cô không biết vì sao không phải là người khác mà lại là Nga. Cô bật cười chính bản thân mình, tại sao cô còn quan tâm đến điều đó cơ chứ? Chẳng phải kết cục này là điều cô muốn hay sao?
Ở phía trên tầng hai, người đàn ông có đôi mắt tinh anh sáng ngời luôn hướng ánh mắt xuống bên dưới. Anh vừa lên đến trên đã vội vã buông tay người con gái bên cạnh, Nga nhìn thấy điệu bộ của anh liền nói:
– Anh muốn làm cô ấy ghen nhưng hình như phản tác dụng rồi.
Văn không thèm đáp lại chỉ khẽ lấy giấy ăn lau lên tay cảm thấy dường như mình là kẻ phản bội. Bât chợt anh cười trong lòng, cô ta mới là người phản bội anh, tại sao giờ anh lại thấy cảm giác này len lói trong tim cơ chứ? Anh đẩy menu lên trước mặt rồi nói:
– Ăn gì thì cô gọi đi.
Nga thấy thái độ lạnh nhạt của anh liền giận dỗi nói:
– Giám đốc Văn, tôi dù sao cũng là đối tác của anh đấy, hợp đồng chúng ta còn chưa ký đâu.
– Vậy chẳng phải việc hợp tác này đôi bên cùng có lợi, thậm chí công ty cô còn hưởng lợi nhiều hơn sao?
Nga không nói gì được, người đàn ông này rốt cuộc vẫn si tình đến như vậy. Nga gọi mấy món ăn mình thích, rồi nhìn xuống người đàn ông bên dưới kia. Quả thật trong lòng cô lúc này cũng giống như Văn, ghen với Nhiên đến phát điên. Thậm chí giờ đây đến cái liếc mắt Quân cũng chẳng dành cho mình. Cô thở dài, Văn và cô cả việc tình cảm hay công việc thì cũng đều ngồi trên một chiếc thuyền. Khi nãy anh ta nắm tay cô, cô thừa hiểu vì muốn người con gái kia tức đến phát điên mà thôi. Vậy nhưng cả hai con người kia đều hờ hững xem vở kịch này của cô và anh ta. Nga liếc nhìn Văn, anh ta có cố bình thản thì sự tuyệt vọng cũng đã hiện lên trong ánh mắt. Người đàn ông này từng phũ phãng từ chối cô vì người phụ nữ dưới kia, thế nhưng chẳng ngờ cô ta lại có thể bỏ rơi Văn.
Cô bất giác mỉm cười, nghĩ lại khoảng thời gian đố kỵ với Nhiên mà gây ra bao nhiêu chuyện. Cuối cùng thì cô ta và người đàn ông cô yêu nhất lại trở về với nhau. Cô rót chén rượu rồi nói:
– Văn tôi mời anh.
Văn nhìn chén rượu sóng sánh trên tay Nga đáp lại:
– Tôi không uống rượu, cô uống đi.
Nga chưng hửng nhấp ngụm rượu, người đàn ông này thực sự cố chấp.
Bên dưới lầu, Không khí của Quân và Nhiên cũng bị chùng xuống. Nhiên gắp thức ăn nhưng dường như trong miệng không cảm nhận được gì chỉ thấy đăng ngắt. Cô cũng không hiểu vì lý do gì mà đột nhiên lại thấy hụt hẫng đến vậy. Cả buổi ăn, trừ vài câu chúc mừng sinh nhật Quân cô không nói thêm gì nhiều.
Đầu cô chỉ có hình ảnh Văn nắm tay Nga lặp đi lặp lại dù cô đã cố gạt bỏ.
Cô khẽ thở dài, không hiểu tại sao mình lại thành ra như vậy. Có lẽ Quân cũng hiểu tâm trạng cô nên anh cũng không hỏi gì nhiều chỉ chăm chú gắp trhuwsc ăn cho cô. Sau khi ăn xong, Quân đứng dậy thanh toán rồi cùng Nhiên ra ngoài.
Nhiên cầm chiếc ô, đứng ngoài cửa không dám ngước mắt nhìn lên phía trên tầng hai. Cô bặm chặt môi, trong đầu trống rỗng vô cùng. Đã từng cho rằng bản thân có thể chấp nhận mọi chuyện, thậm chí nghe Văn mạt sát mình. Vậy mà khi anh đi cùng người con gái khác cô lại cảm thấy mất mát vô cùng. Phải chăng con người ta luôn ích kỉ như vậy, dù rằng đã không là của mình cũng vẫn không muốn người khác ςướק mất.
– Ngày mai, tám giờ sáng có mặt tại nhà tôi.
Tiếng nói phía sau khiến cô giật mình quay lại, Văn đút hai tay vào túi quần vẻ mặt bất cần vô cùng. Cô vội vàng hỏi lại:
– Sao cơ?
Anh cười nhạt đáp:
– Chẳng phải cô đòi một trăm triệu triệu sao? Sáng mai mang đồ đến tôi đưa cho, tiện thể ký giấy ly hôn.
Cô lúc này mới hiểu ra, liền hỏi lại:
– Sao không phải chỗ khác mà là nhà anh?
– Vì tôi sẽ thuê luật sư đến giải quyết vụ ly hôn này cho nhanh chóng. Nếu cô không muốn nhận tiền thì thôi không cần đến.
Cô liếc mắt lại phía sau xem Nga đang ở đây, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cô ta vội vàng đáp:
– Được! Vậy sáng mai tôi đến.
Văn không nói thêm gì, bước thẳng xuống bậc dưới, Nhiên có chút ngạc nhiên, còn nghĩ rằng anh sẽ buông những lời cay độc như trước kia thế nhưng hoàn toàn không, đến một câu xúc phạm anh cũng thèm nói với cô. Có lẽ sự khinh bỉ của anh dành cho cô đã đạt đến mức độ cao nhất. Cô nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, bỗng nhớ đến không biết cô đã từng xem một bộ phim nào đó có nói rằng đàn ông dù có gặp bao đau khổ nhưng nhìn phía sau vẫn phong độ chính là mẫu hình lý tưởng cho các cô gái. Quả thực nhìn ở góc độ này anh thật sự rất phong độ, người đàn ông này không chỉ đơn thuần đẹp trai hay giàu có mà còn toát lên cả ánh hào quang không hề tầm thường. Thế nhưng thứ ánh sáng đó lại khiến cô cảm thấy chói mắt, không thể nhìn lâu được. Anh và cô giống mặt trăng và mặt trời tưởng chừng như rất gần mà hoá ra lại rất xa dù có thế nào cũng vĩnh viễn không được ở gần nhau.
– Nhiên, dạo này cô khoẻ chứ?
Tiếng nói phía sau khiến cô bất giác quay lại, Nga đã đứng cạnh cô từ lúc nào. Cô cố giữ vẻ bình thản đáp lại:
– Tôi khoẻ cảm ơn chị.
– Nhưng tôi thấy cô xanh xao lắm.
Cô nuốt nước bọt, chột dạ sợ rằng cô ta sẽ nhận ra điều gì, bởi đàn bà với nhau rất nhạy cảm liền xua tay đáp:
– Mới ốm dậy nên mệt thôi.
– Cô và Quân quay lại rồi à?
Nhiên ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Nga, đến cô ta cũng cho rằng cô chia tay Văn để đến với Quân. Phải rồi, trong mắt tất cả mọi người cô đều là kẻ phản bội, cô không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Nga cũng không nói thêm gì, lặng im đứng chờ đợi. Khi chiếc Camry đen quen thuộc đi đến hai người liền dừng lại, cô ta nhìn cô mỉm cười bước lên xe. Chiếc xe lướt nhanh như thể chậm lại một chút sẽ bị cô vấy bẩn lên. Cô bỗng không nén được tiếng thở dài đầy chua xót. Có lẽ cô từ nay nên an phận đi thì hơn, dù sao mai hai người cũng đã ly hôn rồi, cũng chẳng còn gì với nhau. Cô mang mối hận của gia đình mà rời xa anh mãi mãi, đó mới chính là kết cục tốt đẹp nhất của hai người. Những mộng tưởng xưa cũ tốt nhất đừng liên quan gì đến nhau thêm.
– Nhiên, lên xe thôi em.
Nhiên cứ mải mê suy nghĩ mà không biết Quân đã đến từ lúc nào. Khuôn mặt anh lấm tấm nước như vừa rửa mặt. Cô leo lên xe, điều hoà trong xe đã mát lạnh liền dựa hẳn lưng vào ghế cho thoải mái. Chiếc xe lao nhanh về đến nhà, Quân có lẽ cũng hiểu tâm trạng của cô giờ này nên anh không muốn làm phiền thêm liền lái xe trở về. Cô đi pha cho mình cốc sữa sau đó nằm vật ra. Cảnh tượng Văn nắm tay Nga cứ ám ảnh tâm trí cô cả buổi trưa hôm ấy. Phải mất rất rất lâu tự động viên mình, lấy đứa bé ra làm động lực cô mới có thể gạt đi mà ngủ một giấc đến tận chiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc